“Hoan nghênh! Hoan nghênh! Vạn Tình vạn thế phong tình tôi luôn thích những người thẳng thắn.” Vạn Tình vừa vỗ tay, vừa cười hơ hớ: “Ghét nhất những kẻ lèo nhà lèo nhèo, loại người nói chuyện giống súng liên thanh thế nào cũng chẳng chịu yên.” Vừa nói, vừa không quên đánh mắt về phía Hắc Dạ.
“Nếu đã không muốn, thì đừng gây với người.” Thừa hiểu Vạn Tình ám chỉ mình nanh nọc, làm sao Hắc Dạ có thể không phản pháo cơ chứ, khi Vạn Tình vừa nói xong đã tiếp lời ngay: “Tổng giám đốc Vạn có thể hiểu được câu này là tốt lắm rồi.”
Mắt thấy hai người lại sắp sửa chí chóe, Jeff phải vội vã chêm vào: “Nếu đã như vậy thì để tôi nói luôn những vấn đề mấu chốt của lần hợp tác này nhé.”
Nếu như thông tin không lầm, Hắc Dạ và Vạn Tình hẳn mới gặp nhau lần đầu tiên chứ nhỉ, sao vừa chạm mặt đã nồng nặc mùi thuốc súng thế này, cứ chành chọe không ngừng? Jeff nghi hoặc, đồng thời tính toán sau khi nói chuyện xong phải xác minh lại thông tin thật giả thế nào. Nhỡ như hai người này đã quen nhau, thì hợp tác sau này có vẻ sẽ không ổn lắm.
Dòng suy nghĩ thoáng vụt qua đó, Jeff nói: “Thế vận hội Olympic năm trước đã cho thế giới thấy được Trung Quốc đang vùng lên như diều gặp gió. Quốc gia các vị chiếm đến một phần năm dân số thế giới, không cần nghi ngờ gì trong tương lai, tầm nhìn thế giới sẽ tập trung vào Trung Quốc. Nhất là hiện tại, tình hình kinh tế đang trong lúc khó khăn trầm trọng, các nhà đầu tư cũng phải hết sức dè dặt, nhưng chúng tôi thật sự lạc quan đối với Trung Quốc.”
Sau một tràng tán tụng ngợi ca, Jeff nói tiếp: “Lần này tập đoàn của chúng tôi tiến vào Trung Quốc là nhằm tìm kiếm một đối tác ưu tú, một nhà kinh doanh kì tài có thể khiến chúng tôi an tâm đầu tư tài chính cho.”
“Vậy các vị dự định đầu tư bao nhiêu nào?” Vạn Tình hỏi thẳng vấn đề.
“Con số này.” Jeff giơ năm ngón tay của mình lên.
“Năm mươi triệu?” Hắc Dạ khẽ nhướn mày, năm mươi triệu chẳng ít cũng chẳng nhiều, nhưng có tiền thì vẫn cứ là việc tốt, dù gì gần đây kẻ có gan đầu tư cũng hiếm hoi lắm, cả đám đều bưng kín ví tiền đợi thời cơ.
Jeff gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”
“Ha hả, chúng tôi có hai người, chẳng phải mỗi người hai lăm triệu hay sao?” Vạn Tình nhăn mày hỏi. Hai lăm triệu? Đủ để phát triển hạng mục quái gì chứ?
“Ngại quá, chúng tôi chỉ dự định đầu tư cho một trong hai vị thôi.” Jeff quét mắt nhìn Hắc Dạ và Vạn Tình, mỗi người trong một bộ trang phục màu đen và trắng, giữa hai kẻ này chủ nhân Alexandra của ông ta sẽ chọn ai đây? Ánh mắt Jeff ngừng lại ở Hắc Dạ lâu hơn một giây.
“Ai cha!” Vạn Tình lắc đầu, rầu rĩ thở dài “Ôi tổng giám đốc Hắc khêu gợi ác độc của tôi ơi, ngài nói xem làm thế nào tôi có thể vì tiền bạc bẩn thỉu mà cạnh tranh với ngài được đây?”
“Còn tôi thì không ngại ngần gì đâm cho cậu một nhát từ sau lưng đâu.” Tạo dáng của tư thế đâm dao, Hắc Dạ cười khẩy đáp nhời.
Vạn Tình mang vẻ mặt như bị thương, ai oán nhìn Hắc Dạ: “Ngài đúng là một kẻ không có lương tâm mà, lẽ nào không hiểu cái gọi là “thương hương tiếc ngọc” à? Ai ôi….Tôi thật đau lòng quá. Trái tim bẻ bóng của tôi đang nhức nhối ghê lắm.” Vừa nói còn vừa ôm ngực giả bộ thống khổ.
Chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, Hắc Dạ quay sang chỗ Vạn Tình tao nhã cười, điềm đạm đáp: “Thật ngại quá, cái từ “thương hương tiếc ngọc” này dùng với tổng giám đốc Vạn dường như không thích hợp cho lắm. À mà tôi mới phát hiện được một chuyện nhé, thì ra Tổng giám đốc Vạn cũng có trái tim cơ đấy. Chậc! Thực là chuyện lạ đó đây ha. Chuyến đi lần này kể ra cũng không phải công cốc đâu nhỉ.”
“Đúng là Tổng giám đốc Hắc coi tôi như tiếng sét ái tình mà, từng câu từng chữ cắn tôi ứ chịu nhả ra. Vạn Tình thực sự thực sự vui lắm. Hưng phấn quá!” Vui vẻ hưng phấn đến mức muốn lập tức xông tới lột sạch sẽ quần áo trên người Hắc Dạ, làm cho người đàn ông hiểm ác vừa nanh nọc vừa cao ngạo này phải khóc thút thít với y suốt một đêm ròng!
“Ngại quá, xin cắt ngang một tí.” Hắc Dạ cùng Vạn Tình chí chóe thật sự làm cho Jeff sắp ngã sụp mất. Ông ta vừa mới dứt miệng, hai người đàn ông kia đã lập tức cư xử vô cùng đúng mực, khiến Jeff không khỏi bùi ngùi, có phải người Trung Quốc đều khó đối phó vậy không. Ông ta nói tiếp “Đối với vụ hợp tác này, tập đoàn chúng tôi có chút yêu cầu nho nhỏ. Thật ra cũng đơn giản lắm thôi, chỉ mong đối tác có thể bảo mật về vụ hợp tác một vốn một lời này, đồng thời, không được hủy ngang.”
“Ồ, đây là đương nhiên rồi.” Vạn Tình xoa xoa cằm, khẽ hỏi “Vậy….nếu hủy ngang thì sao?”
Jeff cười khẽ, đáp “Chúng tôi nhất quyết không cho phép việc đó xảy ra.” Ẩn ý trong lời nói này quá mức rõ ràng rồi còn gì.
Hắc Dạ và Vạn Tình nhìn nhau cười, xem ra năm mươi triệu này còn đòi dùng mạng đánh cược cơ đấy.
Có đáng giá hay không?
Thật sự là một vấn đề đây.
Ba người cũng không tiếp tục nói chuyện lâu lắm. Sau khi đã tìm hiểu ngắn gọn xong, Hắc Dạ và Vạn Tình quyết định sẽ về cân nhắc một chút trước khi trả lời.
Vừa ra khỏi du thuyền, hai người đàn ông lại tiếp tục nói chuyện.
“Chà chà, vụ hợp tác này nguy hiểm quá à. Tổng giám đốc Hắc Dạ có thực sự định dùng mạng đổi năm mươi triệu kia không?” Vạn Tình liếc mắt nhìn người đàn ông đang tủm tỉm cười ở bên cạnh.
“Nếu tôi nói đúng thì sao.” Hắc Dạ khinh khỉnh cười.
“Ồ…” Xoa xoa cằm, Vạn Tình mờ ám kề vào tai Hắc Dạ, nói “Năm trăm triệu ấy à… .. Mua được Tổng giám đốc Hắc hình như cũng không phải thiệt thòi quá đâu nhỉ.”
“Cậu muốn mua tôi ư?” Xuống du thuyền, Hắc Dạ ngừng bước, nhìn chàng trai mỹ lệ đang dán vào mình ngày một gần, khóe miệng bứt lên một đường cong.
“Nếu tôi nói đúng thì sao.” Vạn Tình học Hắc Dạ mà trả lời.
“Ưhm…” Học Vạn Tình xoa xoa cằm, sau khi nở một nụ cười, khuôn mặt Hắc Dạ hóa thành lạnh băng, nói: “Nếu không phải tôi bị mát dây thần kinh thì chắc cậu bị ấm đầu rồi đấy.” Rành rành, Hắc Dạ ám chỉ vế sau.
“Ha hả, ai thắng ai thua, còn chưa phân định mà!” Sớm đoán được Hắc Dạ sẽ phản kích, Vạn Tình cũng không nóng vội, sau khi trao cho người đàn ông một nụ hôn gió, Vạn Tình lên xe, nói “Ê này Tổng giám đốc Hắc thân yêu ơi, chẳng lẽ ngài không cảm thấy hôm nay hai ta một đen một trắng quá chi là xứng đôi hay sao?”
“Mong chờ lần va chạm kịch liệt kế tiếp với ngài lắm đó!” Đương nhiên, trong lời nói của Vạn Tình lúc nào cùng ngấm mùi gợi tình.
Hắc Dạ tự động đá bay câu nói sau của Vạn Tình đi.
“Tổng giám đốc, bây giờ trở về công ty ạ?” Lý Đặc đứng canh bên ngoài lại gần hỏi.
“Không, cậu cứ canh tiếp ở đây đi.” Nhìn Vạn Tình rời đi, Hắc Dạ khinh khỉnh cười, sau đó chuyển tầm nhìn về chiếc du thuyền vẫn đang neo lại bờ. “Ta còn một người quan trọng chưa gặp.”
Hết