Hai người như không cần thiết gì phải nhiều lời với đối phương nữa, ngay lập tức dùng nắm đấm để bày tỏ thái độ của mình. Một người là kẻ thừa kế mafia tài năng phi phàm, một người lại là cảnh sát quốc tế đã trải qua huấn luyện, khả năng của cả hai đều đâu phải dạng xoàng, đấu ẩu lần này quả thực ngoạn mục chẳng kém gì phim Kung-fu.
Bị Ngô Hạo An đá cho mấy cú, Alexandra túm lấy Ngô Hạo An hung hăng nện thẳng một đấm vô mặt. Máu cùng nước bọt chảy khỏi khóe môi Ngô Hạo An. Cậu trợn mắt, dùng trán bổ mạnh một phát vào trán Alexandra. Người kia bị đập đến váng vất đầu óc. Ngô Hạo An thừa cơ vùng thoát khỏi Alexandra rồi vung chân đạp tới, Alexandra gian nan lắm mới né thoát được.
Cứ kẻ tới người lui, đấm qua đá lại như vậy đến tận nửa giờ sau mới thôi, hai chàng khôi ngô anh tuấn bản lĩnh đầy mình mặt mũi đều mang thương tích, những vết tím bầm phá hỏng mất cả vẻ ngoài hoàn mỹ.
Thật ra đánh nhau một trận tơi bời trong thế giới thực là việc mất sức cực kì, làm sao so bì với mấy nhân vật anh hùng như động cơ vĩnh cửu[1] trong xi-nê được. Chỉ hơn nửa giờ sau, cả hai đều đầy thương tích lừ khừ ngồi bệt xuống đất. Chẳng là vẫn cứ người trừng ta một cái, ta nguýt người một cái, ngồi cũng không chịu ngồi yên, hết lần này đến lần khác đá sang người bên cạnh, dù chả còn mấy sức nhưng vẫn phải tặng ai kia một dấu chân để trút giận, mà bị đạp rồi, kẻ còn lại đương nhiên cũng phải đáp trả.
Đạp qua đá lại như thế, kết quả cuối cùng thành ra hai người lại lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất bắt đầu đánh nhau, đánh đến rũ rượi rồi, dưỡng sức cho đã lại lao vào đánh tiếp.
“Ha ha ha…Mi đúng là thằng điên, thằng thần kinh.” Lại mệt lả rồi, Alexandra vừa thở phì phò vừa cười lớn mắng. Xem ra Ngô Hạo An không định dừng tay, thế nào cũng không cho anh đi.
Alexandra trỏ vào bệnh viện cách đó chẳng xa, bảo: “Còn muốn đánh nữa hả? Cùng nhau nằm viện mi mới thấy hài lòng phải không?”
Ngô Hạo An cũng đã rũ rượi thở hồng hộc, cậu chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, lảo đà lảo đảo đến trước mặt Alexandra, túm lấy áo anh, kiên quyết đe nẹt: “Mi không được gặp anh ta! Không được làm phiền anh ta nữa!”
Alexandra thoáng biến sắc, dán sát lại, khinh khỉnh cười rồi tuyên bố: “Ta vốn là muốn làm phiền anh ta cả đời đấy ___ Ưnn.” Vừa mới dứt lời, đã ăn ngay một đấm của Ngô Hạo An vô mặt.
Chàng trai quệt đi vệt máu nơi khóe miệng, đẩy bật Ngô Hạo An ra, cười khẩy vặn: “Thế nào, mi đang lo lắng cho anh ta, muốn bảo vệ anh ta à? Vậy thế quái nào còn không dám tìm anh luôn đi? Hừm!!!”
Ngô Hạo An cúi mặt không trả lời câu hỏi của Alexandra, cậu bắt đầu bước tập tễnh ra khỏi bãi đỗ xe, miệng vẫn cứ nhắc: “Các người không được phép làm tổn thương anh ta nữa, bằng không ta có chết cũng không bỏ qua cho các người đâu!!!”
Nhìn bóng lưng chàng trai dần xa khuất, Alexandra cười khổ lắc đầu, mang theo thương tích ê ẩm cả mình mẩy ngồi vào ghế trước xe: “Hắc Dạ ơi Hắc Dạ, sao kẻ nào yêu anh đều dở dở hâm hâm như tôi vậy hả? Đúng là sắp điên cả rồi…” Lại nghĩ tới Ngô Hạo An vừa mới khuất dạng, anh không khỏi lầm bầm: “Rõ ràng buông xuống lòng chẳng đặng, sao không trực tiếp đến gặp Hắc Dạ đi? Lại là một thằng ngốc nữa thôi…”
Lái xe về lại nơi ở. Đúng vậy, nơi ở, chỉ có thể là một nơi để ở mà thôi, nào đâu phải “nhà”, Hắc Dạ lết thân xác rã rời, có chút chán chường đi thẳng vào phòng ngủ, không thay quần áo đã văng mình xuống giường.
“Hắc Dạ, cậu có khỏe không?” Mới vừa nhắm mắt chưa được bao lâu bên ngoài chợt vang lên tiếng một người đàn ông.
Hắc Dạ không mở mắt, chỉ khẽ nhếch môi đáp lại: “Vào đi.”
Tên đàn ông mang vẻ đẹp tà ác với nét cười thấp thoáng tiến vào, liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường hấp him mắt, sau đó đi thẳng đến rót cho người đàn ông một cốc nước rồi bảo: “Dậy uống chút nước đi.” Vừa đỡ Hắc Dạ lên.
Đón lấy cốc nước nhấp một ngụm, người đàn ông nói: “Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng.”
“Không có việc gì chứ?” Trang Tuấn cau mày than thở: “Từ sau chuyến đi đến vùng biển quốc tế, lúc nào cậu âu sầu không vui, mỗi ngày lái xe đi đâu đó rồi quay về mặt mày đều ỉu xìu, người cậu còn không khỏe, đừng cứ chạy ra ngoài cả ngày hoài vậy chứ. Tôi đã bảo chúng sắc thuốc rồi, câu phải cận thận bồi bổ đi.” Dứt lời, liền vươn tay gạt gạt những lọn tóc trên trán người đàn ông.
Đôi mắt thăm thẳm đen láy chớp động, Hắc Dạ đưa tay nhẹ nhàng đẩy Trang Tuấn ra, rồi đáp lại bằng nụ cười tươi: “Cảm ơn, việc trong bang luôn để anh xử lí, người mệt hẳn là anh mới phải.”
“Mỗi người trong chúng ta đều làm phần việc của mình thôi mà. Tôi chủ trì việc bên trong, cậu chủ trì việc bên ngoài, tôi xử lí chuyện nội bộ, cậu phát triển sự nghiệp của bang. Lại nói, cậu mới là bang chủ thực sự, vậy mà người biết đến lại quá ít ỏi, cậu không sợ có một ngày tôi sẽ đoạt quyền hay sao?”
Hắc Dạ nhíu mày, cười hỏi: “Anh muốn đoạt quyền ư?”
Trang Tuấn cũng nở nụ cười theo: “Tôi không chỉ muốn đoạt quyền, mà còn muốn cướp người là cậu nữa kìa. Khả năng quan sát của tôi đúng là chả sai bao giờ, bằng tài năng của cậu quả nhiên có thể dẫn dắt bang phái ngày một lớn mạnh. Cậu làm tốt lắm. Nhưng, kẻ gặt hái thành quả lại là tôi cơ.”
“Tôi cũng là thành quả mà anh cấy cày được à?” Hắc Dạ điềm nhiên hỏi.
Hai kẻ tỉnh queo nói chuyện như đang bàn luận về thời tiết, không có lấy kẻ nào lộ vẻ sửng sốt, sợ hãi hay giận dữ cả.
“Đúng vậy.” Trang Tuấn cười đáp: “Tôi biết, cậu vẫn luôn sợ tôi lắm nhiều thủ đoạn nên đã sớm tạo dựng quan hệ tốt đẹp với mấy lão cốt cán trong bang. Thế nhưng cậu lại quên nghĩ đến một điều, bọn họ chỉ biết ủng hộ kẻ có thể mang lợi cho bang, mang lợi cho bọn họ mà thôi. Hắc Dạ, từ khi cậu đồng ý giúp Howard mưu sát Alexandra, cậu đã mất đi sự tín nhiệm của bon họ rồi.”
Hắc Dạ bỗng bật cười: “Thông minh đấy. Ngay từ đầu anh đã lập ra cái bẫy này cho tôi nhảy vào phải không? Để tôi trở thành hội viên trong danh sách đen của mafia Ý. Để cho người trong bang phải cảm thấy phấp phỏng lo sợ. Đúng không? Hết thảy mọi chuyện đều do anh dày công sắp đặt. Kẻ thắng đậm nhất thì ra lại là anh, tâm địa thâm sâu nhất cũng chính là anh.”
Trang Tuấn nhếch miệng, đặt cốc nước sang bên cạnh, xây lưng về phía người đàn ông, thủng thỉnh đáp lời: “Đúng là tôi đấy. Tất cả mọi chuyện đều do tôi cố tình sắp đặt, bất kể là việc tham gia giao dịch với Alexandra, hay nhận lời ám sát giúp Howard, đều do tôi trù tính từ trước cả. Chẳng qua tôi thật không ngờ, cậu lại chung chạ với Alexandra.”
Trang Tuấn đột nhiên quay phắt lại, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Hắc Dạ: “Mà đâu chỉ có mỗi Alexandra, còn Vạn Tình, và cả thằng cảnh sát trẻ kia nữa. Làm sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu lại thiếu thốn đến mức đó nhỉ? Hay kìm nén lâu quá rồi chăng? Ha ha ha. Được thôi, rồi tôi sẽ thỏa mãn cậu.”
“Cút _ ____” Hắc Dạ gằn giọng mắng.
Trang Tuấn vẫn tiếp tục cười cợt: “Tuy rằng tôi biết cậu đã giải quyết hết mọi ân oán hằn thù với mafia và Vạn gia, thế nhưng đáng tiếc làm sao, biết được chỉ có mình tôi thôi, mấy lão bảo thủ kia nào biết. Cậu nghĩ mấy lão ấy sẽ cho phép một kẻ gây thù chuốc oán khắp nơi tiếp tục lãnh đạo bang ư? Giờ đây cậu chẳng là cái gì sất, Hắc Dạ ạ!!!”
“À, mà không, tôi quên mất. Từ giở trở đi, cậu là người của tôi!!!”
Hết
[1]Động cơ vĩnh cửu là một thiết bị cơ khí do con người tưởng tượng ra, với hy vọng là động cơ này tự hoạt động mãi mãi mà không cần cung cấp năng lượng. Do đi ngược lại với nguyên tắc của Định luật Bảo toàn và chuyển hoá năng lượng, động cơ vĩnh cửu là vấn đề không tưởng