Thế gian này luôn có một cái quy luật cho mọi vấn đề: càng là đơn giản, càng khó đạt được, có lẽ cũng bởi lòng người quá ư phức tạp chăng.
Ánh mặt trời ban sớm, tựa như dòng suối trong vắt rũ khỏi cơ thể mọi nhớp nhúa. Mặc cho làn sóng tinh khôi gột rửa, tận đến khi cảm nhận được cái nóng ấm mơn man, kéo con người còn đương giấc nồng từ trong cơn mơ choàng tỉnh, đón chào ánh sáng rạng rỡ của bình minh.
Lần đầu tiên thức dậy, bên cạnh có một lồng ngực ấm áp, có một chàng trai cận kề bên hắn, ôm hắn vào giấc ngủ, ôm hắn lúc tỉnh dậy, điều đầu tiên thấy khi mở mắt là gương mặt hiền lành với nụ cười dịu dàng, làm thế nào mà không nói rằng cảm giác này thật dễ chịu được…
“Tôi muốn uống sữa đậu nành, ăn trứng tráng tái, xúc xích, bánh bao nhân đậu phụng trộn mè[1]…” Khoan khoái nằm trên giường, miệng thốt ra những món ngon vừa nảy ra trong đầu. Hắn rất đói, đói cực kì í.
Hắn nhìn chàng trai trẻ tuổi vẫn đang đánh răng quýnh quýu ghi nhớ tên các món hắn vừa thốt ra khỏi miệng. Cái dáng vẻ vừa luống cuống vừa hạnh phúc kia trông thật ngốc nghếch quá đi thôi, khiến cho hắn nhịn không được nở nụ cười.
Nhoài xuống chiếc giường vẫn tản ra hơi ấm của hai người, hắn lại thư thái khép mắt lại.
Dẫu rằng có phần khó tin, thế nhưng sự thật là hắn đang sống chung với Ngô Hạo An. Một người đàn ông ba mươi hai cùng một chàng trai hai mươi hai, quên đi tuổi tác và thân phận, mặc sức hưởng thụ và phóng túng.
Ba ngày ba đêm, hai người đàn ông dường như điên rồi quấn lấy nhau cả ngày lẫn đêm, trao hôn rồi âu yếm, áo quần cởi rồi lại mặc, mặc rồi lại cởi.
Họ làm tình khắp mọi nơi, trên giường, dưới sàn nhà, ở ban công, trong phòng bếp, buồng tắm, cho tới cả cầu thang…
Miễn rằng bằng lòng, bất luận là chốn nào cũng không thể ngăn cản thứ yêu thương đang nồng cháy này.
Cách Ngô Hạo An dùng cơ thể rắn rỏi của cậu để thể hiện tình yêu rất đỗi đơn thuần. Phần ngây ngô kia, phần khờ khạo kia, lại khơi dậy thật sâu thứ tình yêu và ham muốn Hắc Dạ vẫn luôn phong bế. Chúng dường như cơn nước lũ bất chợt òa vỡ không thể nào cứu vãn nổi, tích tụ quá lâu, kìm nén quá lâu, thế nên ham muốn ngày lại ngày càng thêm tham lam.
Làm tình cả lúc tỉnh lẫn lúc mê, một lần lại một lượt, không hề che đậy bản thân mình.
Hắn có thể phóng đãng vặn vẹo thân mình trên người Ngô Hạo An, không hề đắn đo do dự lớn giọng la thét, rồi lại cũng có thể bởi vì hồi tưởng lại đủ kiểu phóng đãng trong quá trình làm tình mà đấm đá Ngô Hạo An, chụp cái mặt đỏ ngầu, vùi đầu vào gối.
Mà rồi sau đó, hắn vẫn lặp đi lặp lại cái quá trình ấy, làm tình, phóng đãng, rồi oán trách.
Ban ngày họ làm ổ trong chăn, vừa nhấm nháp đồ ăn vừa ở đối diện TV không ngừng thảo luận về những động tác kĩ thuật cao của các diễn viên trong đĩa G (Gay Video -__-|||). Ngô Hạo An lúc nào cũng kêu toáng lên: Trời ạ?! Động tác thế này làm sao có thể …Cường điệu hóa quá rồi đấy!
Rốt cuộc có thể hay không, cứ phải thực hành một tí mới biết được chứ.
Ngô Hạo An biết rõ bản thân mình đã chẳng thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông quá ư mâu thuẫn này. Hắc Dạ khi ở trên giường luôn luôn biểu hiện vô cùng phóng túng, hắn chẳng hề che đậy nhu cầu cùng ham muốn của bản thân xíu xịu xìu xiu nào, thậm chí còn luôn dẫn dắt cậu trong quá trình làm tình để đôi bên đều đạt được cao trào cùng đỉnh điểm của ngây ngất.
Nhưng Ngô Hạo An cũng không hề cảm thấy người đàn ông thế này có tí gì buông thả, đấy bất quá chỉ là sự chân thật của Hắc Dạ, cảm tính nhường này, lại thẳng thắn nhường này.
Mà mỗi khi kết thúc, cậu càng yêu nét mặt có chút ngượng ngập mắng nhiếc cậu của người đàn ông, thật là _____ ______ mâu thuẫn đến đáng yêu mà!
“Hắc Dạ, tôi rất yêu anh,…. thật sự yêu lắm, yêu lắm…” Ngô Hạo An ôm lấy người đàn ông, tần mần hôn lên sống lưng phiếm mồ hôi lăn tăn của hắn. Làn da màu mật ong, thân hình thon gọn, cũng không phải là quá đỗi tuyệt mỹ, nhưng lại khiến cậu đắm đuối đến chẳng có cách nào tự thoát ra được.
Đã vậy mà người đàn ông đã thành yêu thành ma này lại còn mỉm cười, giọng nói trầm lắng mà khêu gợi, từ từ dụ dỗ kẻ trần tục: “Ôm tôi đi nào…”
Cứ như thế, quấn quấn quýt quýt cho đến ngày tận thế…
Thời gian vui vẻ có bao giờ kéo dài được lâu, nhưng ba ngày ba đêm này, bất luận là đối với Hắc Dạ hay Ngô Hạo An mà nói, cũng đủ để trọn đời khó phai. Hắn rốt cuộc buông mình phóng túng một phen, mà cậu, cũng đã trao người mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của mình. Bất luận mai sau có thế nào, ba ngày là ba kiếp.
Ngày thứ tư, Hắc Dạ rời khỏi căn nhà nho nhỏ tràn ngập yêu thương cùng khao khát, trở về với hiện thực.
“Ba ngày này không thấy cậu đâu, tôi còn tưởng cậu bỏ trốn cùng Vạn Tình rồi chứ.” Trang Tuấn luôn hiện hữu vẻ tà ác vừa cười vừa nói.
“Chẳng phải long thần thấy đuôi chẳng thấy đầu[2] mới hợp với phong cách của tôi sao?” Điểm trên gương mặt là nét cười hòa nhã, người đàn ông dùng dăm ba câu ngắn ngủi trả lời nghi hoặc của Trang Tuấn. Trang Tuấn cười một tiếng sẽ, chả tiếp tục truy vấn nữa.
“Ba ngày này không thấy cậu trở về, tôi đã điều tra được vài thứ đấy. Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái gì trước nào?” Trang Tuấn châm một điếu thuốc, hỏi.
“Một tốt một xấu à? Trước nay tôi vẫn cảm thấy loại tin tức kiểu này là họa vô đơn chí, vậy cứ nghe tin xấu trước đã.” Hắc Dạ nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Trang Tuấn, cười bảo: “Bỏ đi đi, không tốt cho cơ thể đâu.”
“Bảo tôi bỏ thuốc, chả thà cứ thiến tôi luôn cho rồi.” Phả khỏi miệng một ngụm khói trắng, Trang Tuấn cười: “Tin xấu là Howard đã bị gia tộc giam lỏng. Ngay sau khi dự tang lễ ở Vạn gia xong, tôi không liên lạc được với hắn nữa.”
“Thế tin tốt không phải là Alexandra từ xác chết đã bật dậy đấy chứ?” Hắc Dạ cười khổ nói. Hắn còn chưa đi tìm Howard, Howard đã không khống chế nổi cục diện rồi.
“Tin tốt là Vạn gia và mafia đang khục khặc nhau. Phải biết rằng giờ đây bọn chúng đều là kẻ thù của cậu, nhỡ như bọn chúng liên kết với nhau, chúng ta sẽ thảm lắm đấy. May thay hiện tại chả ai bằng lòng bắt tay với đối phương. Tuy không có tin tức chắc chắn rằng Alexandra còn sống và đã trở về, thế nhưng ít nhất cũng có một nhân vật nào đó ngang tầm với Alexandra xuất hiện, đồng thời hạ bệ Howard.” Trang Tuấn phân tích.
“Hai cái tin này nghe ra thật tệ quá sức. Bất quá so với không có thông tin gì thì vẫn còn tốt chán.” Hắc Dạ bất đắc dĩ cười, dù sao cũng cảm thấy được gió táp mưa giông trước khi cơn bão ập tới.
“Nhìn dáng vẻ của cậu ngược lại chẳng hề lo lắng chi nhỉ.” Trang Tuấn híp mắt cười bảo: “Nghe đâu gần đây cậu thân thiết với chàng cảnh sát bé nhỏ kia lắm. Tôi thực bội phục cậu ghê, coi mòi cậu đã tìm được một tên vệ sĩ kè kè bên mình rồi còn gì. Đã có chàng cảnh sát bé nhỏ kia bảo vệ, Alexandra cũng không dám đụng chạm gì đến cậu đâu.”
Đầu mày Hắc Dạ khẽ xô lại: “Có lẽ vậy.”
Có đôi khi ngay từ đầu hắn cũng chẳng mưu mô tính toán để lợi lộc gì, chỉ là số phận ấy mà, thường vô hình trung xô đẩy mọi chuyện thành ra do hắn.
Một đêm tình quái gở kia là vậy, việc Vạn Tình tham gia vào kế hoạch của hắn là vậy, mà giờ đây, ngay cả Ngô Hạo An cũng bị cuốn vào. Thế nhưng, cứ coi như hắn có nói rằng: Này! Ta thật sự không muốn lợi dụng các người đâu!
Thì ai sẽ tin chứ?
Nào ai tin tưởng hắn thật sự muốn sống bên Ngô Hạo An? Nếu là một tháng trước, hắn cũng chả tin mình lại chung sống với một cảnh sát. �
Nhưng dẫu có là ngắn ngủi, thì so với cả đời phải tiếc nuối chung quy vẫn tốt hơn mà.
Cho dù…
Tương lai phải đối mặt với nỗi thất vọng hay tái tê đến nhường nào, hắn cũng không muốn tiếp tục nghĩ suy thêm nữa.
Ngày tiếp theo, Hắc Dạ vác theo cả một xe hành lí, mang tới mang tấp vào nhà Ngô Hạo An. Mà dựa vào cách nói của Ngô Hạo An thì chính là thế này đây: “Nữ Vương giá lâm ạ!!!!”
Kết quả của nó ấy à, mắt trái của Ngô Hạo An thâm tím lại.
Hết