• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kính coong__ ___ Kính coong ___” Chuông cửa dấn lên từng hồi, nhưng từ đầu đến cuối chả có ai ra mở cửa, ba chàng trai đưa mắt nhìn nhau, lẽ nào Hắc Dạ không có ở nhà?

Ba người cứ ngồi bên ngoài đợi đã miết mấy tiếng đồng hồ, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng một ai cả, cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau thở dài thườn thượt. Alexandra cất tiếng đầu tiên: “Có lẽ anh ta ra ngoài rồi. Nếu đã đến đây thì cũng không cần thiết phải nôn nóng làm gì, ta nghĩ trước hết chúng ta cứ đi loanh quanh mấy nơi lân cận tìm thử xem sao.” Ba người họ vừa xuống máy bay là chạy xe thẳng đến trấn nhỏ này, chưa từng nghỉ ngơi cũng chả kịp ăn uống, bây giờ khó tránh khỏi đều có chút mệt mỏi.

“Thôi được.” Hai người còn lại cũng tán thánh với đề nghị của Alexandra. Đương lúc cả ba định bụng rời đi, Ngô Hạo An bỗng đứng chết tại chỗ, mắt nhìn trân trân về nơi xa xa.

Vạn Tình và Alexandra thấy hơi khó hiểu trông theo hướng Ngô Hạo An đang nhìn, hai người sau ấy cũng đờ cả người. Từ phía xa, một người đàn ông đang lảo đảo bước về phía căn nhà, không phải là Hắc Dạ mà bọn họ luôn tìm kiếm đây sao?

Cơ mà nào ai có thể nhận ra Hắc Dạ cao ngạo từ một người đàn ông đang cầm chai rượu say khướt bẩn thỉu, coi thật lôi thôi lếch thếch ở trước mặt kia chứ?

Nhưng rồi cả ba lại vô cùng chắc chắn rằng đây chính là Hắc Dạ. Thứ cảm giác quen thuộc này, chưa từng đổi thay.

Mới qua có bao nhiêu thời gian đâu mà người đàn ông kiêu ngạo ưu tú ấy đã trở thành thế này rồi.

Đau đớn khắc khoải xé rách cả lồng ngực các chàng trai.

Vạn Tình là người đầu tiên thoát khỏi cơn sững sờ, chạy vội đến ôm lấy người đàn ông đang bước đi xiêu vẹo. Trong lòng ngổn ngang muôn vàn lời muốn nói, nhưng lúc này đây chỉ có thể ghì chặt người đàn ông, một câu cũng chẳng thể cất lên thành lời.

Hắc Dạ hấp háy mắt nhìn Vạn Tình, dường như đang tự hỏi kẻ trước mặt là ai vậy, sau khi suy nghĩ chốc lát mặt biến sắc, đẩy phắt Vạn Tình ra, chạy vội vào nhà.

Nhưng vất vả lắm mới tìm thấy người đàn ông, ba người làm sao để Hắc Dạ trốn được. Alexandra và Ngô Hạo An đã sớm chặn lối vào nhà của Hắc Dạ, người đàn ông thấy hai người kia liền trững lại, cúi đầu chạy theo một hướng khác.

“Hắc Dạ! Đứng lại đã!” Alexandra la lớn từ phía sau.

“Cút! Cút đi! Ta không quen các người! Cút hết đi cho ta! ” Người đàn ông say khướt thất tha thất thểu chạy về phía trước, thân mình chao đảo dường như có thể ngã bất cứ lúc nào.

Cuối cùng Hắc Dạ bị Ngô Hạo An đẩy nhào xuống đất, nhưng người đàn ông dù đã ngã gục vẫn cứ không thôi giãy giụa, vung tay vung chân đấm đá loạn xạ vào người Ngô Hạo An. Ngô Hạo An không làm sao nỡ đánh lại, chỉ có thể chống cự, giữ chặt lấy Hắc Dạ.

Cùng là đàn ông cả, cứ một đấm tiếp thêm một đá nện thẳng lên người thực chẳng dễ chịu gì, cũng may Alexandra và Vạn Tình nhanh chóng chạy đến, giữ lấy tay chân Hắc Dạ mới giúp Ngô Hạo An thoát khỏi những cú đấm đã vũ bão, cả ba kéo người đàn ông vào nhà.

“Thả ta ra! Xéo đi! ”

Mấy người đánh nhau, cãi vã om sòm khiến cho người dân trong trấn nhỏ đều chú ý, thậm chí còn có vài người qua dò hỏi xem có việc gì xảy ra. Alexandra dễ dàng đánh lừa được người trong trấn, mau lẹ lôi Hắc Dạ vào nhà.

Sau khi đi vào trong rồi, cả ba không khỏi nhăn ríu cả mày. Căn nhà ngổn ngang bừa bãi, khắp nơi vương vãi vỏ chai rượu và thức ăn thừa. Rèm cửa cũng bị buông hết xuống, che khuất cả ánh mắt trời. Alexandra nhíu nhíu mày, mở tung rèm cửa ra, ánh dương ấm áp nháy mắt ồ ạt ùa vào, làm cho mọi người càng có thể nhìn rõ hơn hiện trạng của căn nhà.

Vạn Tình tinh mắt nhanh chóng chú ý tới những chiếc ống tiêm ở đầu giường…

“Anh hít thuộc phiện? ” Với giọng nói như không thể tin được, Vạn Tình chạy đến vơ hết đống kim tiêm, y nhìn trân trối vào người đàn ông tràn đầy tử khí, hạ thấp giọng hỏi: “Nói đi chứ! Có phải anh điên rồi không? Lại đi hít thuốc phiện! ”

“Ha ha ha… ” Bị Alexandra và Ngô Hạo An giữ lấy, người đàn ông phá lên một tràng cười khẽ bất cần: “Bây giờ mi mới biết hả? Vạn Tình à Vạn Tình, mi hẳn nên sớm biêt rồi chứ. Ta chính là một kẻ như thế đấy, nát rượu, hít thuốc phiện, quan hệ bừa phứa, mi bất quá chỉ là…… ”

“Bốp__ __ !” Một cái tát trời giáng cắt ngang lời nói của người đàn ông. Hắc Dạ ngẩng đầu lừ lừ nhìn Vạn Tình, rồi lại nhìn bàn tay đang run run của y, nhổ phụt vào Vạn Tình một ngụm nước bọt trộn lẫn với máu: “Cút!!!”

“Các người đều cút hết đi! Ta sống hay chết không can hệ gì đến các người! Các người đều cút hết mẹ nó đi cho ta!” Người đàn ông lại bắt đầu vùng vẫy quyết liệt. Alexandra cùng Ngô Hạo An liếc mắt nhìn nhau, lẳng lặng không nói gì gô người đàn ông liên miệng chửi bới lên giường.

Ngô Hạo An cầm những chiếc ống tiêm trên tay Vạn Tình bẻ gãy làm đôi, bàn : “Ta đi tìm xem trong nhà còn giấu thuốc phiện không.” Sau khi nói xong, Ngô Hạo An lại đánh mắt về phía người đàn ông vẫn không ngừng la ó trên giường, trầm ngâm đi rảo quanh tìm kiếm khắp nhà.

“Chúng ta cũng dọn dẹp tí đi. ” Alexandra lại gần Vạn Tình đang đứng dại ra, định ra ngoài phòng, chợt phát hiện đôi mắt chàng trai đã hồng hồng …

“Làm sao anh ta lại hủy hoại bản thân mình như thế kia chứ… ” Vạn Tình lẩm bẩm.

Alexandra vỗ vỗ vai y không nói gì, bắt đầu cúi người lượm những chai rượu lăn lóc trên mặt đất.

Làm thế nào có thể không bàng hoàng cho được?

Chẳng qua lòng đã đau đớn quá đỗi đến nỗi không cách nào nói ra thành lời, không cách nào nghĩ suy thêm nữa, chỉ có thể làm việc gì đó, lái sự chú ý của mình đi nơi khác.

Khi Ngô Hạo An tiêu hủy hết chỗ thuốc phiện tìm được, Alexandra và Vạn Tình dọn dẹp nhà xong, cũng đã đến nhá nhem tối, Hắc Dạ trong phòng chửi bới cả ngày cũng bặt tiếng, có lẽ đã mệt rồi.

“Để ta đi kiếm cái gì đó ăn. ” Alexandra choàng áo khoác vào, nâng bước ra ngoài.

“Đến xem thử anh ta thế nào rồi đi. ” Vạn Tình bảo Ngô Hạo An, cả hai cùng tiến vào phòng Hắc Dạ.

Cửa phòng vừa bật mở, người đàn ông chẳng còn hơi sức đang bị trói trên giường tức khắc choàng tỉnh, Hắc Dạ hấp him mắt nhìn Vạn Tình và Ngô Hạo An, nói bằng cái giọng hơi khản: “Ha ha ha…Các người đến để làm cái quái gì thế? Rủ ta làm tình hả? ”

“Mấy ngày rồi anh chưa tắm phải không?” Vạn Tình cau mày hít ngửi, cả người Hắc Dạ nồng nặc mùi rượu. Y cúi người bắt đầu lột bỏ quần áo của người đàn ông, vừa bảo: “Cho dù muốn làm tình, trước tiên cũng phải tắm rửa cho anh đã. ”

Thấy Ngô Hạo An chỉ ngây ra như phỗng ở bên cạnh, Vạn Tình réo: “Qua đây đi! Đứng đực ở đó làm gì thế?! ”

“Không được đụng vào ta! Hai thằng vô lại này!” Hắc Dạ lại bắt đầu phản kháng.

Vạn Tình tương ngay một cú đấm vào bụng Hắc Dạ. Người đàn ông đau điếng tức khắc nín miệng, nghiến răng nghiến lợi trừng Vạn Tình đang cởi bỏ áo quần mình. Ngô Hạo An sững sờ nhìn Vạn Tình, hoảng hốt kêu lên: “ Mi làm cái gì vậy?”

“Nếu anh ta đã không biết trân trọng bản thân mình như vậy thì chúng ta cũng chẳng cần phải khách sáo với kẻ mê mải trong trụy lạc này làm gì.” Vạn Tình kéo Hắc Dạ đã bị bọn họ lột sạch sẽ vào buồng tắm, vừa đi vừa bảo: “Giữ lại cái thương tiếc cứt chó của mi đi! ”

Ngô Hạo An giật giật môi, cuối cùng phải ghìm xuống sự không đành trong lòng.

Vạn Tình ném người đàn ông thẳng vào trong bồn. Hắc Dạ còn đương choáng váng cả đầu hoa cả mắt thì đột nhiên run cầm cập, Vạn Tình lại đổ nước lạnh lên người hắn. Tuy đã sang xuân, nhưng miền bắc Trung Quốc vẫn còn se lạnh.

Người đàn ông toan bò ra khỏi bồn tắm rét cóng, lại bị Vạn Tình ấn vào. Ngô Hạo An nhăn mày tắm rửa cho Hắc Dạ, cũng đè người đàn ông đang giãy giụa lại.

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK