“Hạo An, còn chưa ngủ ư?” Giữa khuya Tiểu Nhu tỉnh dậy thì thấy chàng trai cứ ngẩn ngơ nhìn mãi lên bầu trời.
“Ừm.” Chỉ đáp một tiếng khẽ, Ngô Hạo An xoay người về lại giường, trở mình vào tường không hề nói thêm chi nữa, như thể đã ngủ rồi.
Thế nhưng cậu không tài nào ngủ nổi, trong đầu cứ mãi hiện lên quãng thời gian chung sống hạnh phúc cùng Hắc Dạ dưới mái nhà kia. Nụ cười của người đàn ông, cái nhíu mày, mỗi một cử chỉ của người ấy đều khắc sâu trong tâm trí cậu, cậu quên không được! Làm thế nào mà cậu chấp nhận nổi việc Hắc Dạ tham gia vào vụ giao dịch phi pháp này là sự thật đây?
Đêm nay, đã định trước là đêm khó ngủ.
Ngô Hạo An chẳng ngủ được, vẫn luôn không ngơi nghĩ đến người đàn ông, chả hiểu sao đêm nay lòng cậu lúc nào cũng nôn nao, khó chịu quá…
Tiếng sấm rền vang ẩn khuất mọi tiếng người…
Trong căn phòng tối đen như mực không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhục dục. Ba cái bóng trên chiếc giường lớn cứ gối chồng lên nhau, quyện lấy, rúng rẩy, rồi phóng đại.
Những lọn tóc ướt đẫm nơi trán bết vào khuôn mặt. Đôi mắt mung lung khép hờ bị phủ rợp bởi thứ tình dục đang thiêu cháy mãnh liệt. Vật lớn chà sát dưới mình khiến hắn đau đến muốn khóc thét lên, nhưng miệng hắn lại bị một thứ nóng hầm hập bít chặt.
Mỗi một lần Vạn Tình rướn thân, đều đâm thật sâu vào cuống họng, khiến hắn ghê rợn đến muốn nôn cả ra. Lí trí vẫn còn, nhưng cơ thể đã sớm chẳng còn phục tùng hắn nữa, đầu lưỡi dường như một con rắn cứ vờn quấn lấy dục vọng của Vạn Tình, tựa hồ khát khao cháy bỏng chàng trai chiếm trọn cơ thể hắn.
Alexandra giữ eo người đàn ông, thúc từng đợt vào cái nơi ấm nóng khiến người ta phải đê mê ngây ngất. Dẫu rằng đã nhờ máy rung thả lỏng, song dục vọng của Alexandra vẫn khiến người đàn ông chịu không thấu nổi. Mâu thuẫn đan xen giữa đau đớn và khoái cảm quấn quện vào cơ thể Hắc Dạ, càng muốn nhiều, nhiều những đau đớn và khoái cảm hơn thế.
“Phải rồi, ra sức mà mút như vậy. Mở cái cái miệng này ra để bịa đặt, không bằng liếm cho tử tế một chút.” Vạn Tình rút khỏi miệng Hắc Dạ, chỉ sợ còn tiếp tục, y sẽ nhịn chẳng được mà trút ra.
Vật lớn bất chợt rút khỏi, để lại cho người đàn ông cơ hội hít thở ít không khí trong lành, há miệng hớp từng ngụm khí, nhưng rốt cuộc chẳng có lần nào không vuột ra những tiếng rên lớn kèm theo.
“Ư__ ____Ô!” Người đàn ông vùi đầu thật sâu vào chiếc mền, đôi tay túm riết lấy ra giường nhịn không được mà thét lên. Alexandra tấn công dữ dội đến điên cuồng, giống như chuốc cho hắn một liều thuốc mạnh, khiến hắn váng vất cả đầu óc. Tốc độ của anh chả thua kém gì mở motor, chỉ để hắn kịp la hét.
“Dễ chịu đến thế kia à?” Vạn Tình liếc Alexandra đang rút tiến dồn dập vào cơ thể người đàn ông, lòng sao tránh khỏi hằn học. Y lạnh lùng hừ một tiếng, nâng cằm Hắc Dạ lên, nhìn khuôn mặt đẫm rượi mồ hôi và nước mắt, hỏi: “Có muốn ta làm điều đó với anh không, hửm?”
Vạn Tình ra hiệu cho Alexandra dừng lại: “Coi bộ anh ta thật sự dễ chịu lắm, mi cũng gắng sức quá đấy.”
Alexandra phát ra một tiếng hừm khẽ không đáp lời, rút khỏi cơ thể người đàn ông. Dịch lỏng nhầy nhụa cũng theo ra, dính dấp cả ra giường.
Nơi mất đi sự lấp đầy của dục vọng trở nên trống huếch, điều này khiến cho Hắc Dạ vốn đang chịu sự khống chế của thuốc thấy rất rất khó chịu, hắn bất mãn rên rỉ, miệng nói loạn xị: “Tiếp tục đi__ ___Mau tiếp tục đi! Khó chịu quá! Bảo ta làm gì cũng được.”
“Cầu xin ta.” Nuốt nước bọt, Vạn Tình nâng cằm người đàn ông lên, nhìn đôi mắt mông muội của hắn, bảo.
“Cầu_ __ cầu xin mi!”
“Cầu xin ta làm gì?” Vạn Tình cười khẩy, hỏi. Vừa vuốt ve Hắc Dạ, vừa dụ dỗ người đàn ông.
“Cầu___ _____” Đôi môi người đàn ông run rẩy, sau một hồi quẫn bách cũng mê ám: “Cầu xin mi__ _____ Cầu xin mi! Cầu xin mi mau lên!!!” Người đàn ông khó mà chịu đựng được nữa ôm chầm Vạn Tình, chà cọ vào thân thể y: “Làm mau lên!!!”
“Có phải muốn ta ở trên anh không?”
Thấy Vạn Tình đùa giỡn Hắc Dạ như vậy, Alexandra không khỏi khẽ nhíu đầu mày: “Vạn Tình, mi cũng chớ quá đáng quá.”
“Quá đáng?” Sau khi nguýt Alexandra, Vạn Tình quay sang cười hỏi Hắc Dạ : “Tên kia khiến anh dễ chịu lắm, đúng không?”
“Ư ưn___ ___ Cầu xin mi, tiếp tục đi! Cầu xin mi!” Nghe Vạn Tình nói vậy, Hắc Dạ quay về phía Alexandra khẩn khoản.
“Hừm.” Vạn Tình ngồi trên giường, kéo Hắc Dạ lại: “Tự làm đi” . Y chỉ vào thứ đã ngóc cao giữa hai chân mình.
Người đàn ông vội vã mở banh chân ngồi xuống người Vạn Tình. Thứ ấy của y tuy không lớn như của Alexandra, nhưng dài hơn, không tiến trọn vào cơ thể của hắn được, lại húc thẳng vào sâu trong cơ thể. Khoái cảm tê dại nháy mắt lan tỏa khắp mình mẩy, Hắc Dạ chẳng nhẫn nại được nữa vịn lấy người Vạn Tình, tự lay động.
“Ư_ A_ Ưnn___ _ ” Khép mắt lại, tự đong đưa eo trên cơ thể chàng trai, người đàn ông tựa như một con rắn kiều diễm đang điên cuồng rền rĩ, lại còn đánh mắt nhìn xoáy vào Alexandra ở bên cạnh, đây là một sự dụ dỗ trắng trợn.
Alexandra nuốt nước bọt, lại phía sau Hắc Dạ, không ngừng hôn liếm lên sống lưng của người đàn ông, rồi kéo đầu Hắc Dạ, hôn lên miệng lưỡi…
Sau một hồi la thét và lay động điên cuồng, Hắc Dạ xụi lơ nằm sập trong lòng Vạn Tình.
Chàng trai vừa từ trong cơ thể Hắc Dạ rút ra, lại có một thứ lớn trướng khác nhét vào cơ thể hắn.
Còn chưa đủ thỏa mãn, Alexandra kéo người đàn ông lại, đè nghiến ở trên giường. Cái thứ lí trí quái quỷ gì đó rốt cuộc cũng bị coi như một đống phân chó, giờ này anh chỉ nghĩ đến việc không ngừng thô bạo chiếm giữ lấy người đàn ông làm mình mê mẩn đến điên dại.
Vừa trải qua cơn cao trào, Hắc Dạ còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Alexandra tiến vào cơ thể. Bên trong vì sự ma sát quá mức đã ứ máu, điều này làm cho người đàn ông đau đến chảy cả nước mắt.
Do sự khống chế của thuốc, cơ thể hắn đòi hỏi vô độ lại mẫn cảm khác thường, những xúc cảm chôn giấu đã lâu giờ này càng bộc bạch dễ dàng hơn.
“Ô __ Ưm ___ ” Một người đàn ông đã kìm nén ham muốn quá lâu một khi bộc phát sẽ như cơn nước lũ bất chợt òa vỡ không có cách nào ngăn lại được. Khi Alexandra điên cuồng lay động cơ thể Hắc Dạ, hắn khóc rống, trong sự giao chiến giữa ham muốn và lí trí, giữa đau đớn và khoái cảm xác thịt, Hắc Dạ đã lạc lối.
Sau khi Alxandra òa lên một tiếng gầm dữ, bắn ra dịch thể nóng bỏng, đứng bên quan sát đã lâu và khôi phục thể lực, ham muốn lại lần nữa trỗi dậy, Vạn Tình mở bung hai chân người đàn ông ra đến cực độ, lại lần nữa chôn mình sâu vào bên trong.
Hắc Dạ chỉ còn biết mình giống như một thứ đồ chơi tình dục, bị bày ra đủ các kiểu tư thế khác nhau, không ngừng bị Alexandra và Vạn Tình xâm hại.
Mà bản thân hắn thì sao đây?
�
Chả khác nào một kẻ phóng đãng không biết thoả mãn, ham muốn vô độ, chẳng những đáp ứng đòi hỏi của Alexandra và Vạn Tình, mà còn chủ động vặn vẹo, lớn tiếng rên rỉ.
Vì sao ___ ___ Còn để hắn tỉnh táo thế này mà lại chẳng thể nào khống chế nổi?
Đến tột cùng thì những giọt nước mắt kia, là khóc cho bao ham muốn đã bị ai đó xé bung, hay chăng nỗi đau đớn và tan nát nơi cõi lòng, suốt mười năm qua chưa từng một lần rớt xuống…
Hết