"Bà đi đi." Trịnh An Nam căn bản không sợ.
Bà ta tiếp tục buông lời hung ác, "Đến lúc đó để người lớn nhà mày đến tự giải quyết!"
"Được nha, tôi cho bà địa chỉ, bà đi tìm người lớn của tôi đi." Trịnh An Nam thể hiện thái độ vô pháp vô thiên, để mấy lời tàn nhẫn của bác gái như đánh vào bông vậy, không hề hiệu quả.
Thẩm Bằng thân là học sinh trường trung học Khánh Lê, ít nhiều gì cũng đã nghe qua truyền kỳ về Trịnh An Nam, biết hắn lúc tàn nhẫn thì đặc biệt đáng sợ.
Năm mười một có vài tiểu đệ đi theo hắn, mà toàn bộ những bạn học đánh nhau giỏi trong lớp đều nghe lời "Anh Nam". Cho nên hắn nói gặp một lần sẽ đánh một lần, chắc là có ý nghiêm túc.
Thẩm Bằng lớn lên tai to mặt lớn, kỳ thật lá gan rất nhỏ, căn bản không dám chống mạnh với đàn em anh Nam. Càng sợ hãi Trịnh An Nam gọi người đánh cậu ta, Thẩm Bằng cuống quít bò dậy, kéo mẹ chạy trối chết.
Trịnh An Nam: "Này, tên mập mạp vừa rồi là ai vậy?"
"Người không liên quan thôi, không đáng chiếm dung lượng não ít ỏi không có mấy của cậu."
Trịnh An Nam nghi hoặc nhíu mày, "Người không liên quan sao lại có thể tùy tiện tới nhà cậu?"
"Bởi vì, cậu ta cùng tôi tồn tại quan hệ họ hàng."
Quan hệ họ hàng?
Trịnh An Nam mở miệng, phát ra "a" vô nghĩa, dáng vẻ ngây ngốc.
Thẩm Cố Bắc liếc nhìn hắn, "Muốn nói cái gì?"
"Nhưng mà hai người một chút đều không giống." Trịnh An Nam nhẹ giọng nói thầm, bất giác sinh ra một tia ảo não.
Cho nên bản thân vừa rồi đánh anh họ? em họ Thẩm Cố Bắc?
Xong đời, người nhà cậu sẽ không bởi vậy mà có ấn tượng kém với mình chứ, có khi nào sẽ ngăn cản hắn cùng Thẩm Cố Bắc yêu sớm không?
"Anh em ruột còn có diện mạo khác nhau, huống chi anh em họ?" Thẩm Cố Bắc không hiểu mạch não hắn, vén tay áo lên một lần nữa vào phòng bếp đánh trứng gà.
"Cho nên cậu và cậu ta khác nhau rất lớn sao?" Nam Nam tự giác theo vào phòng bếp, cho dù không thể giúp được gì, cũng muốn ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh.
"Cậu thấy sao?" Thẩm Cố Bắc ném vấn đề về.
"Lớn! Cực kỳ lớn!" Trịnh An Nam trả lời như chém đinh chặt sắt, "Lớn như một quả địa cầu luôn."
Thẩm Cố Bắc bị cách nói của hắn chọc cười, mắt cười cong cong làm Trịnh An Nam an tĩnh lại.
Phế vật nhỏ thức thời ngậm miệng lại, vây quanh Thẩm Cố Bắc chạy tới chạy lui.
Cơm trong nồi vừa mới chín, Phương Uyển về muộn đúng lúc mở cửa.
Nhìn thấy Trịnh An Nam tới nhà ăn cơm, đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng thật ra Trịnh An Nam đắm chìm trong e ngại "gặp người lớn", ngữ khí cùng biểu tình đều mang theo một chút ngượng nghịu, cứ như cô dâu nhỏ mới vừa mới ra mắt.
1
Cơm nước xong, Thẩm Cố Bắc tống cổ tiểu phế vật đi rửa chén, kéo Phương Uyển về phòng nói chuyện may quần áo.
"Được, bạn học con cần gấp đương nhiên phải giúp." Phương Uyển hồ hởi đồng ý, thậm chí tỏ vẻ có thể làm miễn phí.
"Tiền công cần phải lấy. Ý của con, nếu ở phương diện này mẹ có kỹ thuật, chúng ta dứt khoát cho người khác thuê hoa màu, mẹ đến trấn trên mở một tiệm may, công việc cũng nhẹ nhàng hơn." Kế hoạch ban đầu của Thẩm Cố Bắc là trực tiếp mở một tiệm quần áo riêng cho mẹ, để bà làm chủ tiệm. Lại sợ miếng bánh quá to, dọa đến bà, mới lấy lui làm tiến, quyết định mở tiệm may trước.
Tuy là như thế, Phương Uyển như cũ vẫn bị dọa, xua xua tay tỏ vẻ mở cửa hàng cần rất nhiều tiền, bản thân an phận trồng trọt ở đây là được.
"Mẹ đừng vội từ chối, cứ làm ra quần áo bạn học con muốn đã." Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng mềm giọng phân tích cho bà, "Mẹ, thủ nghệ của mẹ tốt, chất lượng cũng tốt. Bạn học trong trường giúp mẹ tuyên truyền một vòng, khẳng định có nhiều người tìm tới may quần áo. Đến lúc đó mẹ nhận vài đơn lớn, tiền mở cửa hàng sẽ tích cóp được."
"Con nói thật nhẹ nhàng, việc trên đời nào có thuận lợi đến vậy?"
"Tin tưởng con, sẽ thôi."
Cậu nói thành khẩn, làm Phương Uyển có chút động tâm, thật sự bắt đầu suy xét việc tiệm may.
Sức khỏe bà suy nhược, tiền lời hoa màu, nhiều lắm thỏa mãn ấm no ngày thường của cô nhi quả phụ. Mắt nhìn Thẩm Cố Bắc lớn lên từng ngày, Phương Uyển mỗi ngày nằm mơ đều suy nghĩ, tiền chỗ nào cho Bắc Bắc vào đại học, kết hôn.
"Bắc Bắc, để mẹ nghĩ lại nhé." Phương Uyển nắm lấy tay con trai, ôn nhu dặn dò, "Con đừng nhọc lòng vì mẹ, đi học thật tốt, tự chăm sóc bản thân."
"Dạ." Thẩm Cố Bắc rũ mắt, nhìn bàn tay thô ráp của bà, đáy mắt có vài phần chua xót.
Lời nói tương tự cậu đã từng nghe vô số lần, lại không có để trong lòng, ghét bỏ mẹ quá lải nhải.
Thẳng đến khi giọng bà biến mất vĩnh viễn, Thẩm Cố Bắc mới kinh ngạc phát hiện, chính mình bỏ lỡ tình yêu sâu đậm đến mức nào.
Phương Uyển; "Nhìn mẹ, mỗi ngày lăn qua lộn lại nói thế, con khẳng định cảm thấy mẹ phiền."
"Không có." Thẩm Cố Bắc lắc đầu, "Mẹ nói nhiều đi, con thích nghe."
"Nói dối, có người nào thích nghe lải nhải đâu?" Phương Uyển từ ái nhìn con trai, nhẹ giọng cảm khái, "Gần nhất con giống như đột nhiên trưởng thành, thật tốt, về sau mẹ cũng yên tâm."
"Mẹ yên tâm gì cơ?" Thẩm Cố Bắc nghe ra ý trong lời nói bà, vội vàng cảnh cáo, "Con còn chưa thành niên, mẹ cũng không thể bỏ con lại."
"Nói cái gì thế? Người làm mẹ nào có thể bỏ lại con mình?" Phương Uyển sợ cậu hiểu lầm, cảm xúc có chút kích động, nói lại ho khan hai tiếng.
Bản thân bà không để trong lòng, nói thầm cảm mạo lại trở nặng.
Thẩm Cố Bắc lại nghe kinh hãi, đếm ngày các ngày quốc khánh còn mấy ngày.
Trước ngày nghỉ dài hạn Quốc Khánh hai ngày, trung học Khánh Lê đã tràn ngập vui vẻ.
Tâm tư mỗi người đã sớm bay xa, gặp mặt nhất định chia sẻ lịch trình ngày nghỉ dài hạn. Trường học biết bọn nhóc không còn tâm trạng học tập, dứt khoát lợi dụng thời gian trước nghỉ dài hạn một ngày, tổ chức đại hội thể thao nho nhỏ.
Dựa theo lệ thường năm rồi, trung học Khánh Lê tổ chức đại hội thể thao một lần mỗi đầu xuân, chủ yếu các hạng mục như điền kinh điền kinh thông thường. Mà đại hội thể thao mùa thu không bao gồm các sự kiện điền kinh tập trung vào các cuộc thi đồng đội, bao gồm bóng rổ, bóng đá, kéo co, nhảy dây lớn, v.v.
Tuy rằng tất cả các thành viên lớp 3 và lớp 5 đều là học tra, bàn về thi cử bọn họ nhiều lần đứng bét. Nhưng nhắc tới đại hội thể thao, tất nhiên là sân nhà họ.
Học sinh trong lớp đặc biệt nhiệt tình với đại hội thể thao, giấy báo danh mới vừa phát xuống, đã được điền đầy. Nam sinh trong lớp thậm chí ôm đủ đội bóng đá, khẩu hiệu "" lao ra Châu Á, xưng bá thế giới ".
——Nếu đội tuyển bóng đá quốc gia có dũng khí, thậm chí sẽ không khó để vượt qua vòng loại World Cup.
1
"Các cậu chậm rãi chơi, tôi về phòng học đọc sách." Thẩm Cố Bắc yên lặng lui về sau, ý đồ rời xa khu vực chiến đấu.
"Bắc Tử, cậu đi đâu đó?" Uỷ viên thể dục Ngụy Tắc Linh gọi cậu lại, đề cao âm điệu kêu, "Chiều nay phải thi đấu, Tiết hoạt động buổi sáng và giờ ra chơi đã được đổi thành tiết thể dục. Lão Ngô yêu cầu chúng ta tập luyện chăm chỉ, cố gắng đạt kết quả tốt."
"Các cậu cố lên." Thẩm Cố Bắc tỏ thái độ không liên quan đến mình, ngay cả cổ vũ cũng cực kỳ qua loa có lệ.
Ngụy Tắc Linh nhắc nhở, "Đừng chỉ cổ vũ, cậu phải tham gia."
"Tôi?"
"Đúng vậy." Ngụy Tắc Linh chất phác gật đầu, "Lúc báo danh, lão Ngô nói đại hội thể thao thuộc về hoạt động tập thể, mỗi người đều phải cống hiến cho lớp. Cho nên những người khác báo danh xong, hạng mục còn dư thuộc về cậu."
Mí mắt Thẩm Cố Bắc hung hăng nhảy nhảy, "Hạng mục gì?"
"Đá cầu." Ngụy Tắc Linh vui sướng trả lời, "Ngày đó Trịnh An Nam trốn học không có tới, cho nên cậu ta cũng phải qua hạng mục không ai giành, cùng cậu đá cầu."
Thẩm Cố Bắc:???
Cứu cứu tôiii.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nam: Đá cầu là trò chơi nữ sinh, tui mới không tham gia đâu!
Ngụy Tắc Linh: Thẩm Cố Bắc cùng cậu đá.
Nam Nam: Tui muốn đi, tui thích đá cầu nhất!