Thẩm Cố Bắc lên tới năm hai, sau khi xử lý xong thủ tục nhập học, lập tức bị mấy đàn chị trong trường chộp đi đón người mới.
Cùng ngày tân sinh viên báo danh, ánh nắng tươi sáng.
Thẩm Cố Bắc ngồi dưới ô lớn khoa tài chính chuyên nghiệp trốn nắng, đầy chán chường mà cúi đầu nghịch di động, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Qua một năm, lời đồn về Thẩm Cố Bắc xuất hiện rất nhiều.
Ví dụ tính tự gò bó của cậu, thành tích ưu việt, chưa bao giờ để lộ diện tượng kết giao. Còn có, sau thời gian học, cậu thường xuyên xuất hiện ở trung tâm thành phố, gia nhập vào giới kinh doanh, nhấc lên vô số lời đồn đãi.
Tính cách Thẩm Cố Bắc lãnh đạm, chưa bao giờ đáp lại những lời đồn đãi đó. Đến cả học sinh trong lớp, đều có cực ít cơ hội để thâm nhập giao lưu với cậu.
Nhưng người càng bí ẩn sẽ càng làm dấy lên d,ục vọng tìm hiểu nghiên cứu của người khác.
Hơn nữa, Thẩm Cố Bắc vừa cao ráo vừa đẹp trai. Cậu rõ ràng cao hơn một đoạn, cảm giác ốm yếu bệnh tật lúc trước cũng biến mất, cả người toát ra vẻ phong thần tuấn lãng.
Từ đầu buổi gặp mặt, nữ sinh ái mộ Thẩm Cố Bắc không phải số ít. Thông qua mười hai tháng quan sát, với mị lực của cậu thì số người thích thầm cũng ngày tăng lên.
Nếu không phải Thẩm Cố Bắc kiên trì tỏ vẻ, bản thân đã có đối tượng kết giao. Có lẽ thư tình từ các lớp khác sẽ bay vèo vèo tới, chôn sống cả cậu.
"Đàn em, vất vả cho cậu rồi." Đàn chị phụ trách đón người mới lại gần, đưa cho cậu một chai nước, "Không nghĩ tới, em lại đồng ý với chị."
Thẩm Cố Bắc nhận lấy chai nước, "Vâng, dù sao em chỉ phụ trách thu phiếu."
"Cho dù em không làm gì đi nữa, im lặng ngồi ở đây thôi thì hiệu quả cực kỳ tốt rồi." Đàn chị nhìn một hàng dài của tân sinh đang chờ giao phiếu, mỗi người đều tràn ngập khát khao với sinh hoạt tương lai.
"Hiện tại ngẫm lại, em thật thông minh." Đàn chị hồi tưởng lại, giơ ngón tay cái lên khích lệ Thẩm Cố Bắc, "Mới vừa gặp mặt đã nói với chị em có bạn gái, khiến chị đây khuếch tán tin tức ra ngoài, cũng ngăn trở nhiều ít đào hoa nga."
"Không phải bạn gái." Thẩm Cố Bắc sửa đúng.
"Có gì khác nhau sao?" Đàn chị có chơi mơ màng.
"Có." Thẩm Cố Bắc cất điện thoại, từ chỗ ngồi đứng lên, "Đàn chị, giúp em ngồi một chút."
"Ok, em muốn đi đâu?"
Thẩm Cố Bắc chỉ chỉ cổng trường, "Đón người mới đến."
Nói xong, cậu vội vã chạy ra phía cổng trường, để lại dấu chấm hỏi đầy đầu cho mấy bạn học.
"Tình huống như thế nào?"
"Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy gấp như vậy đó."
"Hay là, đối tượng kết giao tới rồi?"
"!!!"
Trong mắt mọi người đồng thời xuất hiện vẻ mặt bát quái, chờ mong Thẩm Cố Bắc sớm trở về một chút.
Tại cổng trường, Trịnh An Nam gửi xong tin nhắn, yên lặng tìm vị trí hẻo lánh.
Thẩm Cố Bắc chạy hai vòng mới tìm được hắn, thở hổn hển hỏi, "Anh sao lại trốn ở đây?"
"Thật nhiều người..." Trịnh An Nam nắm chặt di động, dáng vẻ lúng túng, "Bọn họ thoạt nhìn đều rất lợi hại."
Sinh viên di chuyển ra ra vào vào ở ngoài cổng trường, phảng phất từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu tử. Trường hợp đặc biệt giống Trịnh An Nam, luôn cảm thấy không hợp nhau.
Thẩm Cố Bắc duỗi tay qua, theo thói quen xoa xoa đầu hắn, "Anh tự dùng thực lực thi được tới đây, cũng rất lợi hại."
"Đúng thế!" Trịnh An Nam một lần nữa nhặt về tự tin, đánh lên tinh thần, cùng Thẩm Cố Bắc đi vào báo danh.
Thẩm Cố Bắc cũng không phải muốn an ủi xuôi, cậu xuất phát từ nội tâm cảm thấy Trịnh An Nam cực kỳ lợi hại.
Dựa theo cơ sở lúc trước của Trịnh An Nam cứ nghĩ thông qua sự học hành chăm chỉ để vào được Thanh Bắc, cũng không phải việc có quyết tâm là có thể làm được, còn phải cần thêm thiên phú.
Vừa đẹp, Trịnh An Nam chính là người có thiên phú làm người khác kinh ngạc.
Cho dù là ngành học nào, đều nắm bắt cực kì nhanh. Thẩm Cố Bắc thử lợi dụng thời gian nghỉ hè, dạy cho hắn một ít lý luận về thương mại, Trịnh An Nam cũng có thể nhanh chóng nắm giữ, cũng thuần thục ứng dụng.
—— con chó nhà mình, có lẽ chính là một con cún thiên tài.
Thẩm Cố Bắc hỏi, "Đã mang đủ đồ chưa?"
"Ừm ừm!" Trịnh An Nam lấy tài liệu yêu cầu báo danh ra, còn có một đống lớn mấy thứ khác, bao gồm cả giấy tờ Thẩm Cố Bắc để quên lúc sáng.
"Anh mang nhiều như vậy làm gì?"
"Anh sợ lỡ rơi rớt cái gì, em lại mắng anh."
"Ồ?" Thẩm Cố Bắc híp híp mắt, "Hóa ra trong mắt anh, em là loại người vô duyên vô cớ mắng chửi người khác à?"
"Không phải!" Trịnh An Nam đã bồi dưỡng năng lực đáp lời hoàn hảo, nhanh chóng quỳ xuống, "Đều là lỗi của anh, anh sơ ý quá."
"Anh biết là tốt, đi thôi." Thẩm Cố Bắc nhận thư thông báo trúng tuyển của hắn, lập tức đi tới hướng khu báo danh của tài chính.
Người phụ trách thu thư của sinh viên, vừa lúc là bạn cùng lớp với Thẩm Cố Bắc.
Nhìn thấy Thẩm Cố Bắc đi thẳng tắp về phía mình, còn tưởng rằng có chuyện gì.
Còn chưa tới kịp dò hỏi, đã thu được thư thông báo của hắn, thì ra lại đây báo danh.
Bạn học đọc ra tên báo danh, "Trịnh An Nam."
"Có tôi!" Trịnh An Nam từ phía sau nhảy ra tới.
"Hoan nghênh cậu đến khoa tài chính, mời điền vào tờ đăng ký này, sau đó đi tới địa chỉ tương ứng để giao tư liệu đóng dấu." Bạn học đưa tờ đăng ký còn trống qua, vừa muốn chỉ hắn điền thế nào.
Thẩm Cố Bắc đã giành trước cầm tờ đăng ký, nhanh chóng điền những dòng không cần ký tên vào.
Bạn học xung quanh kinh ngạc phát hiện, cậu còn nhớ kỹ cả số căn cước của Trịnh An Nam.
"Chúng ta đi tới nhà ăn lãnh phiếu cơm trước đi." Thẩm Cố Bắc rất hiểu biết khu vực trong trường, nhanh chóng sắp xếp tốt trong đầu, "Hôm nay người tương đối nhiều, anh đừng để lạc."
Trịnh An Nam ngoan ngoãn theo sát ở đằng sau, gật đầu đồng ý, "Ừm."
Hai người sóng vai đi xa, phía dưới ô che nắng là vài bạn học, còn duỗi cổ một đường nhìn theo, hiện trường tràn ngập hơi thở bát quái.
"Cậu ta là em trai của Thẩm Cố Bắc à? Lớn lên cũng rất đẹp trai."
"Họ Trịnh, hơn nữa còn sinh ra sớm hơn Thẩm Cố Bắc7 tháng."
Dựa theo quy luật tự nhiên, cách bảy tháng, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là anh em ruột được.
"Hai người bọn họ quê quán giống nhau, hẳn là bạn học lúc trước."
"Thật thất vọng quá, tui còn tưởng rằng có thể nhìn thấy đối tượng kết giao của Thẩm Cố Bắc chứ."
"Ai?" Đàn chị thu hồi ánh mắt, nhất châm kiến huyết(*) nhắc nhở, "Mấy cậu đã gặp được."
(*)一 針 見 血: Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
"?!"Vài bạn học bừng tỉnh.
Từ năm trước mới vừa bắt đầu vào học, Thẩm Cố Bắc đã kiên định tỏ vẻ chính mình có đối tượng kết giao, lại phủ nhận có bạn gái.
Nghĩ lại xem, nghĩ cẩn thận vào.
"Trời má, kí.ch thích tới vậy sao?"
"Kỳ thật, nhìn kỹ, còn rất xứng đôi."
"Đúng đúng." Cả tập thể gật đầu.
Khi bọn họ còn đang thảo luận, Thẩm Cố Bắc đã mang theo Trịnh An Nam đi vào nhà ăn.
Thành công nhận được phiếu ăn, Trịnh An Nam gấp không chờ nổi muốn trải nghiệm cảm giác ăn cơm ở đây ngay lập tức.
Thời buổi này, phiếu cơm vẫn vật lạ, khó trách hắn cảm thấy mới mẻ.
"Nhà ăn còn có rất nhiều món, anh muốn ăn cái gì?"
"Em bình thường thích ăn cái gì?"
Thẩm Cố Bắc trả lời, "Ăn cháo đi."
Bình thường, Thẩm Cố Bắc chỉ có thời khóa biểu buổi sáng, sẽ đến nhà ăn ăn cơm, thời gian còn lại đều đi công ty giải quyết.
Cậu buổi sáng từ trước đến nay không ăn nhiều, húp chút cháo đối phó qua.
"Anh muốn uống cháo, nó ở chỗ nào vậy?"
"Bên kia." Thẩm Cố Bắc chỉ xuống vị trí phía dưới, lại hỏi, "Anh còn muốn ăn cái khác không? Cơm trưa chỉ uống cháo, chắc chắn không đủ no."
"Không sao." Trịnh An Nam nhanh chóng mua chén cháo, cười cười nói, "Anh muốn thử trải nghiệm xem, cuộc sống trong trường của em."
Hai người đi vào vị trí trong góc, ngồi đối diện nhau.
Trịnh An Nam chậm rì rì uống cháo, thế mà nghĩ thấy cảm giác hạnh phúc.
"Về sau ấy, anh có thể đi học cùng em, cùng nhau về nhà, còn có cùng nhau uống cháo."
"Nam Nam..." Thẩm Cố Bắc nhắm mắt lại, dường như có điểm bị cảm động tới.
Đáy lòng Trịnh An Nam lặng lẽ vỗ tay, tự mình cảm giác tốt đẹp.
—— lãng mạn là như thế, tui đã nắm giữ được rồi.
Ngay sau đó, lại nghe được Thẩm Cố Bắc nói, "Từ bỏ đi, năm nhất và năm hai có chương trình học không giống nhau."
"......" Trịnh An Nam thân thể hơi hơi cứng đờ.
"Hơn nữa, sau khi cậu chính thức nhập học, lập tức phải bắt đầu nghĩa vụ."
Trịnh An Nam quyết định thu hồi ý tưởng lúc nãy.
Cuộc sống đại học, một chút đều không tốt đẹp.
"Em sẽ đi qua xem em, đừng phơi đen."
"Biết rồi." Phế vật nhỏ tê liệt ngã xuống trên bàn cơm, lại biến thành một bãi cá mặn.
Sau khi tân sinh báo danh, lời đồn về việc "Đối tượng kết giao của Thẩm Cố Bắc đã có thực thể hóa", truyền ra trong phạm vi nhỏ.
Có người cảm thấy k.ích thích, có người cảm thấy tò mò, có người thuần túy chỉ muốn xem náo nhiệt.
Tóm lại, ngày đầu tiên đi quân sự của tân sinh, ở cạnh sân của khu tài chính có rất nhiều đàn anh và đàn chị, chỉ chỉ trỏ trỏ Trịnh An Nam.
Trịnh An Nam mặc quân phục, nóng đến mức cả người đầy mồ hôi, cảm giác bản thân không thể chịu nổi thêm giây nào.
Rốt cuộc cho đến khi huấn luyện viên thổi còi nghỉ ngơi, Trịnh An Nam kéo cơ thể mỏi mệt của mình, đi vào chỗ râm mát ngồi. Đàn anh và đàn chị chung quanh lập tức vây lại đây, tò mò hỏi thăm tình huống của hắn, dò hỏi quan hệ của hắn cùng Thẩm Cố Bắc như thế nào.
"Quan hệ..." Trịnh An Nam biết được không thể trả lời quan hệ của hai người công khai, liền hàm hồ trả lời, "Cậu ấy là người quan trọng nhất của tôi."
"Quả nhiên,là bạn trai đúng không?"
"Hả?" Sau mà mấy người biết?
"Yên tâm, chị đây sẽ giữ bí mật giúp hai người." Đàn chị chớp chớp mắt với hắn.
Bí mật công khai, cũng là bí mật.
Vận khí của Trịnh An Nam không tốt như Thẩm Cố Bắc, đi quân sự không dính ngày Tết Trung Thu, cũng không có mưa dầm dề.
Đáng thương hắn bị huấn luyện liên tục đến nửa tháng, cảm giác thân thể bị đào rỗng, cả người cũng phơi đen đi rất nhiều.
Năm trước không nên cười nhạo Thẩm Cố Bắc bị phơi đen, báo ứng vậy tới nhanh quá.
"Bắc Bắc!" Buổi tập kết thúc, Trịnh An Nam nhìn qua Thẩm Cố Bắc, giống như chó bị vứt bỏ tìm được chủ nhân, lập tức nhào qua.
"Trên người của anh đều là mồ hôi, cách xa em ra một chút." Thẩm Cố Bắc vô tình né tránh hắn.
"Hu." Trịnh An Nam cảm giác lần thứ hai chịu tổn thương.
"Buổi tối đưa anh đi ăn đồ ngon, chúc mừng anh vượt qua kiếp nạn này."
"Thật tốt mà ~" Trịnh An Nam lại lần nữa rộng rãi, cực kỳ dễ dụ.
Nếu muốn chúc mừng, khẳng định cần phải có nhiều người một chút mới vui.
Thẩm Cố Bắc xác định được địa phương, còn gọi tới vài người quen.
Ngoại trừ nhân viên trong công ty của cậu, còn có Tần Miễn mới nhập học năm nay.
"Anh Nam, đã lâu không thấy." Tần Miễn biến hóa cực kì lớn, ngắn ngủn một năm, cả người đã ổn trọng rất nhiều.
Năm nay cậu là trạng nguyên Khánh Lê, tuy nhiên thành tích so với Thẩm Cố Bắc còn kém xa, cũng thành công tiến vào một trường đại học.
"Ông chủ Thẩm, tôi vẫn luôn muốn gặp cậu để nói lời cảm ơn." Tần Miễn giơ lên ly nước trái cây, "Nếu không có cậu dẫn tôi đi ra ngoài thế giới. Hẳn giờ tôi cũng sẽ không có dã tâm để bò lên vị trí cao hơn."
"Tôi không có giúp cậu, cậu nên cảm ơn chính cậu mới phải."
"Đúng vậy, thật không thể tưởng tượng." Tần Miễn uống xong ly nước trái cây, lại đổ thêm một ly đầy, "Tôi đây một lần nữa kính cậu một ly, chúc cậu cùng anh Nam bách niên hảo hợp."
"Khụ, khụ khụ..." Trịnh An Nam kịch liệt ho khan vài tiếng, đứt quãng hỏi, "Sao mà cậu biết?"
"Hở?" Tần Miễn vô tội nói, "Mọi người đều biết mà, đúng không?"
"Ừ." Giang Ngữ Hạ và La Thanh đồng thời gật đầu.
"Như thế nào mà vậy được?" Trịnh An Nam vốn cho rằng chính mình che giấu thực tốt, hoàn toàn há hốc mồm.
Thẩm Cố Bắc như cũ vẫn duy trì trấn định, cậu từ đầu đến cuối, cũng không trông cậy vào tên ngốc nhỏ rớt vô tình yêu giấu nổi.
Bọn họ yêu nhau thẳng thắn vô tư, cũng không cần thiết giấu diếm.
"Tóm lại, chúc các cậu trăm năm hạnh phúc!"
"Nhất định."
HOÀN CHÍNH VĂN