"Ồ, vậy các cậu về đi." Trịnh An Nam không thèm ngẩng đầu lên, vẫn chuyên tâm cắt giấy.
Sắc trời tối dần, mấy nam sinh còn lại cũng dần dần rời đi.
Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên người Trịnh An Nam và Thẩm Cố Bắc, màn đêm lành lạnh yên tĩnh.
"Cậu không về nhà sao?" Thẩm Cố Bắc hỏi.
"Về nhà cái gì chứ." Trịnh An Nam cụp mi, giọng điệu lãnh đảm chẳng hề để ý, "Bọn họ cũng không chào đón tôi."
Bởi vì thân thế đặc thù, Trịnh An Nam sống với ông bà ngoại từ nhỏ.
Người cha có tiền cũng chưa bao giờ lộ mặt, mỗi năm sẽ gửi về đây một khoản phí nuôi dưỡng nên cuộc sống sinh hoạt của Trịnh An Nam vẫn xem như khả quan.
Nhưng từ lúc Trịnh An Nam bắt đầu hiểu chuyện, trong lòng liền hiểu rõ: Trên thế giới này, không có ai yêu thương mình.
Hắn cùng các đứa trẻ khác không giống nhau, không có ba mẹ dịu dàng ở bên cạnh.
Bà ngoại và ông ngoại càng thêm yêu thương cháu nội, cháu ngoại thì bị xem như một đôi giày rách. Trừ những lúc ăn cơm nhiều hơn một đôi đũa ra thì tất cả thời gian còn lại đều bị xem như không khí.
Năm lớp 4 tiểu học, Trịnh An Nam thi được điểm tuyệt đối. Hắn vô cùng vui vẻ đem phiếu điểm về nhà, muốn được khen thưởng. Nào ngờ, ông ngoại lại đẩy Trịnh An Nam ra, quát lớn nói "đừng quấy rầy tao chơi mạt chược". Không bao lâu sau, em họ học lớp 2 của hắn về nhà. Thành tích thi cử chỉ có 80 điểm, ông ngoại lại bày ra vẻ mặt ôn hoà cổ vũ cậu ta, còn dẫn ra ngoài mua kẹo.
Lần thi sau, Trịnh An Nam cố ý nộp giấy trắng, chọc đến giáo viên tới cửa thăm hỏi gia đình, bà ngoại cùng ông ngoại vẫn như cũ không để bụng.
"Nhìn tôi nhàn lắm hả? Quản cái thằng nhóc kia làm gì." Bà ngoại không có kiêng dè Trịnh An Nam, thô lỗ ồn ào nói, "Con gái tôi vốn dĩ đang trong sạch, làng trên xóm dưới biết bao nhiêu người tới cửa cầu hôn. Hiện tại thanh danh đều bị nó huỷ hoại, trong thôn không ai muốn lấy, chỉ có thể gả đi xa chỗ này, nhắc lại bực mình!"
Giáo viên không thể xen vào việc nhà của họ, đành phải hậm hực mà về.
Trịnh An Nam vừa tròn 10 tuổi gục đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân, trong lòng yên lặng nói với chính mình: Trên thế giới, không có ai yêu thương mình.
"Vậy đêm nay cậu tính ở đâu?"
Trịnh An Nam trả lời, "Tôi có nhà riêng."
Hắn dần dần trưởng thành, có thể tự gánh vác sinh hoạt. Bà ngoại và ông ngoại cảm thấy phiền lòng nên đã tu sửa lại căn nhà trước kia để lại cho mẹ hắn, bắt hắn dọn qua đó ở.
Hai căn nhà cách nhau rất gần nhưng kể từ lúc Trịnh An Nam chuyển ra ngoài, trong vòng vài tháng hắn sẽ không trở về nhà cũ.
Trịnh An Nam nói xong câu kia, bầu không khí lập tức rơi vào trầm mặc, hoàn toàn không giống bộ dáng ồn ào lúc bình thường.
Thẩm Cố Bắc chăm chú nhìn sườn mặt của hắn, bình tĩnh nhìn vài phút, đột nhiên đứng lên đi trở về phòng.
Dưới ánh trăng, Trịnh An Nam vẫn đang nghiêm túc chấp hành công việc mà Thẩm Cố Bắc đã bố trí. Ánh mắt hắn chuyên chú, như cũ không muốn nghĩ về bất cứ điều gì trong đầu.
Ước chừng nửa giờ qua đi, Thẩm Cố Bắc mới một lần nữa ló đầu ra.
"Này, tên ngốc kia."
"Kêu tôi à?" Trịnh An Nam chần chờ năm giây, mới thở phì phì biện hộ, "Tôi không phải kẻ ngốc!"
"Bạn học Trịnh An Nam," Thẩm Cố Bắc ngoắc ngoắc ngón tay, "Muốn ở lại ăn cơm không?"
"...... Muốn!" Trịnh An Nam vui vẻ chạy qua, tay còn cầm theo hộp giấy chưa dán xong, không biết sống chết còn nói, "Tôi rất kén ăn, cơm không ngon không ăn đâu."
"Câm miệng." Thẩm Cố Bắc đẩy hắn vào phòng bếp, "Rửa tay sạch sẽ, sau đó dọn cơm."
"Cậu còn bảo tôi đi dọn cơm, tôi là khách đó..."
Nam Nam yếu đuối còn chưa kịp nói xong câu đã phải biến mất trước ánh nhìn chết chóc của Thẩm Cố Bắc.
Hắn nhận mệnh rửa tay sạch sẽ, khuất nhục mà nói, "Dọn cơm thì dọn cơm, chén ở đâu?"
Thanh thiếu niên mười mấy tuổi đang ở trong thời kì dậy thì, sức ăn rất lớn.
Thẩm Cố Bắc múc hai chén gạo, nấu đầy một nồi cơm, thiếu chút nữa không đủ cho Trịnh An Nam ăn.
Trước khi ăn cơm tên ngốc kia còn ngại đông ngại tây, đến khi ăn thì hắn không chỉ ăn sạch đồ ăn mà còn đổ cơm vào nước canh ăn, chỉ thiếu nước cầm chén liếm sạch sẽ nữa thôi.
Sau khi hết sạch thức ăn, Trịnh An Nam vỗ vỗ cái bụng đánh rồi nấc lên.
"Đi rửa chén, múc nước từ lu ra."
"Được......" Đạo lý "Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay *" quả nhiên là vạn năng, cũng không cần Thẩm Cố Bắc uy hiếp, tên nhóc quậy kiêu ngạo đã ngoan ngoãn thu dọn bát trên bàn đem vào phòng bếp.
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Thẩm Cố Bắc đối với biểu hiện hôm nay của hắn còn tính vừa lòng, bên trông bên hỏi, "Ăn ngon không?"
"Cũng tàm tạm." Trịnh An Nam sợ cậu kiêu ngạo, lại bổ sung nói, "Nhưng toàn đồ chay! Lần sau tôi muốn ăn thịt."
"Ai nói với cậu sẽ có lần sau?"
Trịnh An Nam quay đầu, ánh mắt đen láy nhìn thẳng về phía Thẩm Cố Bắc, trong mắt ngầm có ý lên án, "Tôi còn giúp cậu rửa chén đó!"
"Đó là chính là chén của cậu."
Nam Nam không lời gì để nói, nhỏ bé đáng thương lại ấm ức.
Thẩm Cố Bắc trêu đùa đã ghiền, cho nên mơ hồ nói, "Phải xem biểu hiện của cậu."
"Lại như thế." Rõ ràng chưa ở chung bao lâu nhưng Trịnh An Nam đã quen bị cậu treo lên rồi, như thường lệ lẩm bẩm nói, " Thật xấu tính."
"Đừng làm nũng, rửa bát cho đàng hoàng đi."
"Tôi có làm nũng đâu!"
Ngoan ngoãn rửa sạch chén đũa, Trịnh An Nam liền rời khỏi Thẩm gia, vừa vặn gặp qua Phương Uyển.
Phương Uyển quay mặt sang, nhìn theo thiếu niên xa lạ đi từ nhà mình ra, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Bạn của Bắc Bắc sao?"
"Mẹ." Thẩm Cố Bắc nghe được động tĩnh, từ trong phòng chạy ra tới, tiếp nhận cái sọt trên vai Phương Uyển, " Sao bây giờ mẹ mới về? Con có phần cơm cho mẹ."
May mắn cậu đã đoán trước, đã để dành thức ăn cho Phương Uyển.
"Mẹ hôm nay sang thôn bên cạnh bán bắp, bên kia họ tính giá cao, nửa ký bắp được hơn 5 tệ." Phương Uyển mệt đến nỗi muốn tan thành từng mảnh, nhắc tới kiếm tiền liền vui vẻ ra mặt.
(5 tệ: ~16K)
Bà lấy từ trong áo ra cái túi vải căng phồng, trong túi có rất nhiều tờ tiền có mệnh giá nhỏ.
"Gần đây con học tập rất vất vả, vừa vặn phải đi qua trấn trên, con cầm lấy mua đồ ngon cho mình đi." Bà lấy ra hai tờ 20 tệ, nhét vào tay Thẩm Cố Bắc.
Do dự một lát, lại cảm thấy 40 tệ quá ít, lại đưa thêm cho cậu 20 tệ.
Dựa theo giá thành năm 1999 ở Khánh Lê, 60 tệ cũng đủ cho Thẩm gia chi tiêu một tháng.
(20 tệ:~60k, 40 tệ:~132k, 60 tệ:~200k)
Thẩm Cố Bắc vốn định từ chối nhưng suy nghĩ vài giây mới tiếp nhận, "Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn cái gì chứ? Mẹ kiếm tiền nuôi con là chuyện đương nhiên." Phương Uyển đấm đấm bả vai, lại dặn dò nói, "Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói cho bác gái của con biết, bác ấy không thích thấy nhà chúng ta có tiền, khẳng định lại tới đòi nợ."
Thẩm Cố Bắc vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói lăn đến đầu lưỡi, cuối cùng biến thành một câu thuận theo "Vâng".
Kiếp trước cậu càng đi càng cô độc, sinh thời có quá ít người vướng bận. Cho nên càng là người thân cận cậu càng không dám dễ dàng chấp nhận hứa hẹn.
**
Sáng tinh mơ, Thẩm Cố Bắc vừa đến trường học liền gặp gỡ Ngô Diệu đang cầm bình nước trong tay.
"Thẩm Cố Bắc, tôi đang muốn tìm cậu, tới đây tới đây!" Ngô Diệu kêu Thẩm Cố Bắc lại, theo thói quen ôm lấy bả vai cậu, " Cậu cũng đã lớn tướng như vậy rồi mà sao thân thể lại gầy thế này hả?"
Mới vừa kết thúc nửa giờ chạy bộ buổi sáng, con gà yếu ớt Thẩm Cố Bắc có cảm giác bị xúc phạm.
"Thầy Ngô, thầy có việc gì?" Thẩm Cố Bắc thở hồng hộc dò hỏi.
"Có việc. Hiệu trưởng ngày hôm qua nói với thầy rằng tỉnh ta muốn tổ chức thi đua cho học sinh cấp ba, trường chúng ta có ba vị trí."
Thẩm Cố Bắc gật gật đầu, "Thầy muốn em đi à?"
"Thầy cũng có ý này, nhưng có thể đi hay không còn phải dựa vào chính cậu." Ngô Diệu giải thích, "Hiệu trưởng có ý, chúng ta đề cử ra mười học sinh, trước tiên tiến hành thi trong trường trước. Sau đó chọn ra 3 bạn học sinh có thanh tích cao nhất đại diện cho trường đi dự thi."
"Em hiểu rồi."
"Lớp chúng ta chỉ được một người, thầy tính đề cử cậu." Ngô Diệu nói xong, lại nhanh chóng bổ sung, "Nhưng cũng đừng áp lực, coi như lấy kinh nghiệm thôi. Khánh Lê chúng ta giáo dục khá lạc hậu so với trong thành phố, trường chúng ta trong phương diện thi đua vẫn luôn không có tính cạnh tranh. Cho nên có trượt kì thì nội bộ thì cũng chẳng có gì quan trọng."
"Vâng." Thẩm Cố Bắc gật gật đầu, hỏi thăm nói, " Vậy trong trường muốn thi về chủ đề gì?"
"Chủ đề cái gì chứ, trường chúng ta đâu có điều kiện để tạo chủ đề thi đâu." Ngô Diệu xua xua tay trả lời, "Chủ yếu là kiến thức trong sách giáo khoa, ngữ văn, số học, ngoại ngữ, vật lí, bốn môn đó thôi. Cũng chẳng khác cuộc thi bình thường."
"Khi nào thi ạ?"
"Bắt đầu từ tối mai, mỗi ngày hai tiếng tự học."
Buổi tối ngày mai đã bắt đầu vào thi rồi, thời gian quá gấp, trong lòng Thẩm Cố Bắc có chút không tự tin.
Kiếp trước, sau khi trượt kì thi tuyển sinh đại học, cậu đã trải qua thêm một khoảng thời gian cực khổ học tập rồi sau đó mới thi đậu vào trường đại học.
Nhưng cường độ thi khi thành sinh viên đại học không thể so với cuộc thi đại học bình thường, còn có rất nhiều kiến thức không liên quan. Hơn nữa cậu đã rời xa trường học mười mấy năm, các kiến thức trước kia từng nắm vững cũng đã sớm phai nhạt.
Thẩm Cố Bắc không chắc mình có thể vượt qua cuộc thi này không.
"Ha ha." Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười khinh miệt.
Lưu Hồng Mai trợn trắng mắt, từ sườn phía sau đi đến phía trước, bên người còn có học sinh yêu thích đi theo.
Bà ta cố ý đề cao âm lượng, ý định để thầy trò Ngô Thẩm nghe được cuộc trò chuyện.
"Viên Hải, em chính là học sinh đứng nhất trong lớp cô, đến lúc đó tham gia thi đua của tỉnh nhớ phải phát huy cho thật tốt." Lưu Hồng Mai liếc mắt nhìn Thẩm Cố Bắc, bắt đầu nói quái gở, "Đợi lát nữa em vào lớp học, nhớ nói cho Ngụy Thấm với những bạn khác rằng lớp chúng ta là lớp trọng điểm, ba vị trí để được đi thi đua đều phải nắm lấy, đỡ phải để hai người kia lãng phí sức lực một cách vô ích."
Viên Hải nghe ra ý tứ xâu xa của bà, có chút xấu hổ đáp "dạ ", sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thẩm Cố Bắc lại không có ý định lùi bước, nói thẳng ra cậu căn bản không để Lưu Hồng Mai vào trong mắt, chuyên chú nói chuyện cùng với Ngô Diệu.
"Thầy Ngô, tối mai thi môn gì trước?"
"Ngữ văn." Ngô Diệu trả lời, "Kế tiếp là tiếng Anh, toán học, vật lý, mỗi môn 100 điểm, tổng điểm là 400."
Biết được vật lý chiếm số điểm không cao trong tổng điểm, lòng tự tin của Thẩm Cố Bắc tức khắc dâng lên, thậm chí còn trấn an Ngô Diệu, " Thầy Ngô đừng lo lắng, ngữ văn của em không tệ."
Ngô Diệu còn chưa hé răng, Lưu Hồng Mai đã chen vào chế nhạo, "Ngữ văn ai mà chẳng làm được, chỉ biết mỗi ngữ văn thì có ích gì?"
"Cô Lưu!" Ngô Diệu lớn tiếng gọi lại Lưu Hồng Mai, "Trong kì thi đại học ngữ văn chiếm 150 điểm, nhiều hơn so với vật lý."
Lưu Hồng Mai không nghĩ tới, Ngô Diệu bình thường hay ủ rũ mà bây giờ lại nổi giận, nhất thời cứng miệng không trả lời được.
Ánh mắt Thẩm Cố Bắc vừa vô tội vừa trong sáng, lại một lần nữa nhấn mạnh nói, "Ngữ văn của em thật sự không tệ."
"Em có tự tin thì tốt, thầy tin tưởng em." Ngô Diệu cho rằng Thẩm Cố Bắc vì giữ thể diện cho mình, cảm động vỗ vỗ lưng cậu, lại lần nữa đánh Thẩm Cố Bắc tới nỗi ho khan.
—— thẳng đến hai ngày sau, Ngô Diệu mới ý thức được, "Không tệ" của Thẩm Cố Bắc chỉ là câu nói khiêm tốn mà thôi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bắc Bắc: Tôi chia cho cậu 1% chỉ số thông minh, đem cơ bắp của cậu nhường cho tôi.
Nam Nam: Chỉ 1%? Cậu keo kiệt quá!
Bắc Bắc: 1% dung lượng não đối với cậu cũng đã quá xa xỉ rồi.