Trọng tài giơ cánh tay Bành Dã lên cao, tuyên bố kết thúc giải đấu quyền anh quốc tế năm nay.
Võ đài hình vuông tràn ngập tiếng hò reo, khán giả ủng hộ Bành Dã hưng phấn nhảy lên hò reo, trong góc câu lạc bộ, một đôi mắt sáng từ xa nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú.
Những khán giả không đặt cược cho Bành Dã lên đều thở dài vì thua cuộc, thật khó tin rằng nhà vô địch năm nay lại là một người da vàng thuần túy, lại trông văn nhã đến vậy.
Cơ bắp Bành Dã không khoa trương giống những tuyển thủ khác, ra quyền lại vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tựa tướng quân thân kinh bách chiến.
Nghe nói kinh nghiệm anh ta ngắn, từ tay mới đến trở thành quyền vương, chỉ dùng gần ba năm.
Bởi vì xếp hạng thế giới thấp, anh ta không có tư cách thăng hạng trực tiếp, chỉ có thể từ bắt đầu đánh từ thấp, lịch thi đấu dài hơn tám tuyển thủ hàng đầu khác.
Lịch thi đấu dài, có nghĩa thể lực anh ta tiêu hao nhiều, xác suất bị thương lớn.
Càng thi đấu về sau, với Bành Dã càng bất lợi.
Anh chàng lại càng đánh càng hăng, một đường đồ lại đây. Trận chung kết khi rút thăm, tuyển thủ hạt giống thậm chí cầu nguyện đừng gặp được hạt giống đáng sợ như sát thủ.
"Chúc mừng!" Huấn luyện viên nhào lại đây, nhiệt tình câu lấy cổ Bành Dã.
"Làm đẹp lắm!" Phó huấn luyện viên đưa bình nước qua, làm anh ta uống nhiều nước muối nhạt.
Người xem phía dưới sôi nổi giơ lên ngón tay cái cho anh ta, cảm khái Bành Dã sáng tạo kỳ tích.
Nhân viên công tác hiện trường thông báo anh ta đi lãnh thưởng, chủ tịch ủy ban quyền anh quốc tế đem huy chương ánh vàng rực rỡ đeo đến trên cổ anh ta, còn đưa lên hoa tươi, chúc mừng anh ta trở thành tân quyền vương.
Bành Dã bị mọi người vây quanh, lại có vẻ thất thần.
Kết thúc trao giải, Bành Dã theo thường lệ tiếp thu kiểm tra cơ thể.
Quyền anh khác với các vận động khác, thuộc về hạng mục vật lộn, rất dễ dàng tạo thành tổn thương đến cơ thể vận động viên.
Đi theo bác sĩ kiểm tra xong, xác định thân thể Bành Dã không có trở ngại. Huấn luyện viên xách theo bình rượu tới phòng anh ta, mời Bành Dã tham gia tiệc chúc mừng.
"Không được, buổi tối tôi còn có việc." Bành Dã nắm chặt di động mình, quyết đoán cự tuyệt.
"À." Huấn luyện viên có chút khó xử.
Vai chính của bữa tiệc chúc mừng không ra mặt, sao có thể dô được?
Bành Dã cảm nhận được ý của ông, tỏ vẻ bản thân sẽ qua lộ mặt.
"Mọi người đừng đợi tôi, chơi đến tận hứng là được."
"Cũng đúng rồi." Huấn luyện viên thấy anh ta không có hứng thú, nghi hoặc hỏi, "Tôi sao cảm thấy, cậu cầm quyền vương, vẫn luôn không vui?"
"Không, tôi rất vui mừng. Chỉ là..."
Chỉ là người anh ta muốn chia sẻ thắng lợi nhất, không có ở hiện trường.
Cuộc thi Quyền anh Quốc tế mời tuyển thủ từ khắp nơi trên thế giới tham gia, hàng năm được tổ chức ở các quốc gia khác nhau.
Địa điểm tổ chức năm nay nằm ở Nam bán cầu, cách quê hương chín múi giờ, ngày và đêm về cơ bản bị đảo ngược.
Liền tính ngồi máy bay, một chuyến cũng cần mười mấy giờ.
Không biết Giang Ngữ Hạ ở trong nước, có xem mình thi đấu hay không.
Hẳn là không có, ngày mai là thời gian làm việc, y còn phải dậy sớm đi làm.
Bành Dã biết rõ việc của Giang Ngữ Hạ cực kỳ bận rộn, căn bản không rảnh chú ý phía mình thi đấu. Bắt đầu từ ngày trước, tin nhắn y trả lời đã trở nên cực kỳ chậm.
Trước lúc bắt đầu thi đấu, Giang Ngữ Hạ có lệ gửi lại đây một cái " cố lên! ", thậm chí không hỏi chính mình khi nào bắt đầu thi đấu.
Bành Dã nâng tay, đồng hồ thể hiện thời gian trong nước, 3 giờ sáng.
Dựa theo thói quen của Giang Ngữ Hạ, lại qua bốn giờ mới có thể rời giường.
Bành Dã dùng bàn tay còn chưa bớt sưng soạn tin, tay còn lưu lại cảm giác tê mỏi, đầu ngón tay ấn động bàn phím run nhè nhẹ.
Phí cả nửa ngày, mới soạn được một câu "tôi kết thúc thi đấu rồi" gửi đi.
Vốn tưởng rằng phải đợi thật lâu đối phương mới có thể trả lời, kết quả mới quá năm phút, thông báo tin nhắn rõ ràng vang lên.
Bành Dã vội vàng mở ra tin nhắn chưa đọc, thế nhưng thật là Giang Ngữ Hạ trả lời.
Giang Ngữ Hạ: Vất vả rồi!
Bành Dã gian nan hồi phục: Không vất vả.
Anh chàng vốn dĩ muốn nói tin tức mình lấy được quán quân nói cho Giang Ngữ Hạ, do dự sau một lúc lâu vẫn không nói, muốn chờ Giang Ngữ Hạ chủ động hỏi.
Kết quả, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ đáp lại.
...... Y quả nhiên không quan tâm đi.
"Tôi sẽ vẽ bản đồ cho cậu, nhớ đến có mặt nhé." Huấn luyện viên vẽ địa điểm tổ chức tiệc mừng, liên tục dặn dò Bành Diệp nhất định phải tới.
Bành Dã tùy ý đồng ý, nhấc không nổi tinh thần.
Anh ta hiện tại chỉ có thể ngủ, đừng nghĩ mấy chuyện tung lung rối loạn này.
Nói đúng ra, anh ta ngay từ đầu đã không nên ôm ảo tưởng.
Giang Ngữ Hạ lớn lên đẹp như vậy, bằng cấp lại cao, công việc còn thể diện.
Y có vòng xã giao của bản thân, sao có thể đem tâm tư hao phí ở trên người mình?
Lúc trước anh ta nhặt về chim cút nhỏ, được y không hề giữ mà ỷ lại, dẫn tới Bành Dã sinh ra ảo giác, tự tiện phân chia chim cút nhỏ đến vòng bảo hộ chính mình.
Trên thực tế, y đã sớm biến thành phượng hoàng, có được vùng trời rộng rãi hơn.
"Thật là," Bành Dã cào cào tóc đâm tay, thấp giọng nỉ non, "Mình đang vọng tưởng cái gì vậy?"
Tiệc chúc mừng bắt đầu tám giờ, thẳng đến 8 giờ rưỡi, Bành Dã vẫn không thu được câu trả lời của Giang Ngữ Hạ.
Anh ta tắt điện thoại đi, tùy ý nhét vào trong túi, cầm lấy bản đồ huấn luyện viên cho, đi đến địa điểm bữa tiệc.
Đi đến bên ngoài, đường phố đều đánh dấu bằng ngoại ngữ, trong miệng mọi người bô bô nghe không hiểu.
Bành Dã vòng tới vòng lui, không tìm được phương hướng chính xác. Tìm người qua đường dò hỏi, lại cái gì đều không nghe hiểu.
May mắn gặp được đối thủ từng thi đấu, thông qua một trận đoán mò ông nói gà bà nói vịt, đưa anh ta đến địa điểm.
Cách cửa kính, Bành Dã phát hiện bên trong rất an tĩnh, ánh đèn lờ mờ.
Đồng hồ lớn gần bên quảng trời biểu hiện, đã mười giờ khuya, tiệc chúc mừng đại khái đã kết thúc.
Bành Dã vốn dĩ đã không có hứng thú với bữa tiệc, muốn trực tiếp trở về ngủ.
Trước khi xoay người, bóng người thoảng qua bên trong hấp dẫn sự chú ý của anh.
"Tới cũng tới rồi, vào xem vậy." Bành Dã lẩm bẩm tự nói, chậm rãi đẩy ra cửa khép hờ.
Bên trong vài người vây quanh ở góc, dường như không chú ý Bành Dã tiến vào, nôn nóng nhỏ giọng thảo luận.
"Tôi gọi điện thoại hỏi khách sạn bên kia, nói Bành Dã đã sớm ra cửa."
"Vậy sao anh ấy còn chưa tới?" Thanh âm 1uen thuộc lộ ra nôn nóng, khẩn trương truy vấn, "Cũng không gọi điện thoại được, còn sẽ đến sao?"
"Bành Dã là tên nhóc tốt, cậu ấy nói sẽ tới lộ diện, liền nhất định sẽ đến." Huấn luyện viên an ủi nói, "Bành Dã khả năng lạc đường, đừng nóng vội, tôi ra ngoài tìm xem."
"À, không cần." Bành Dã xấu hổ nói, "Tôi sau này mới tìm được đường."
"A!" Giang Ngữ Hạ kêu sợ hãi một tiếng, quay đầu nhìn về phía bóng người đột nhiên bay tới.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Bành Dã nhìn đến khóe mắt y nhiễm lấy hơi nước, phá lệ xinh đẹp.
Huấn luyện viên bên cạnh trao đổi ánh mắt cùng mấy ông bạn già, thức thời khẽ meo meo trốn đi, đem không gian để lại cho hai người bọn họ.
Không khí quá mức an tĩnh.
Bành Dã cúi đầu, nhìn Giang Ngữ Hạ nhút nhát sợ sệt, phảng phất nháy mắt quay về lần đầu tiên gặp y.
Một chút cũng chưa thay đổi.
"Cậu sao lại ở chỗ này?" Bành Dã dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.
Giang Ngữ Hạ rũ đầu, phảng phất làm sai chuyện gì, nhỏ giọng thẳng thắn, "Khoảng thời gian trước tôi tăng ca xử lý công việc gấp, sau đó xin nghĩ lại đây xem anh thi đấu."
"Thế nào không nói cho tôi?"
"Tôi sợ hãi ảnh hưởng tới anh." Giang Ngữ Hạ khẩn trương nhấp môi, "Tôi nghĩ, nếu anh thắng, tôi sẽ cho anh một ngạc nhiên. Nếu thua, tôi sẽ trộm trở về, làm bộ cái gì cũng không biết."
"Tôi thua cũng sẽ nói với cậu." Bành Dã rút ra băng ghế, ngồi vào đối diện y, "Đừng sợ, tôi không có yếu ớt đến vậy."
"Chỉ là..." Giang Ngữ Hạ rụt cổ, lại biến thành chim cút nhát gan, "Anh vừa rồi giống như tức giận. Tôi gọi vài cuộc, anh vẫn luôn tắt máy. Tôi thực sợ hãi, sợ chính mình chơi quá lửa, anh về sau sẽ không để ý đến tôi nữa."
"Tôi..." Bành Dã nguyên bản muốn cớ qua loa lấy lệ như "điện thoại hết pin", thấy bộ dáng Giang Ngữ Hạ khổ sở, lại quyết định thẳng thắn, "Không có tức giận. Một hai phải lời nói, hẳn là bất an đi."
"Vì sao?"
"Nói sao giờ? Tôi cảm giác cậu không có quá để ý đến tôi."
"Anh nói cái gì?" Giang Ngữ Hạ kích động đập bàn đứng lên, thân thể nghiêng trước, nghiêm túc sửa đúng, "Tôi cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ để ý anh."
Bành Dã lần đầu tiên thấy y kích động, thế nhưng bị khí thế chim cút nhỏ hù dọa.
"Nếu không có anh, hiện tại cuộc sống của tôi không biết sẽ thế nào."
"Đó là bởi vì Thẩm Cố Bắc..."
"Thẩm Cố Bắc chỉ bảo anh tìm tôi, không nói anh chăm sóc tôi." Giang Ngữ Hạ rũ mắt nhìn anh ta, thấp thấp nói, "Anh đối xử với tôi tốt lắm, còn vẫn luôn chăm sóc tôi."
Bành Dã vô thố tránh đi tầm mắt, "Đó đều là chuyện quá khứ."
"Anh đã cho qua khi đó sao?" Giọng điệu Giang Ngữ Hạ tràn đầy mất mát, thở dài, "Tôi thường xuyên hoài niệm ngày tháng sống cùng anh,hiện tại công việc quá bận, anh lại chạy đi khắp nơi, cũng chẳng còn thời gian gặp mặt."
Bành Dã thấy được biểu tình mất mát của y, cuống quít nói, "Tôi thi đấu xong, có rất nhiều thời gian, có thể qua đi tìm cậu."
"Thật vậy chăng?" Giang Ngữ Hạ một lần nữa lộ ra ý cười, mi mắt cong cong, "Thật tốt quá! Tôi rốt cuộc không cần bị La Thanh cười nhạo!"
Bành Dã cho rằng chim cút nhỏ nhà mình nuôi bị khi dễ, cau mày hỏi, "Cậu ta cười nhạo cậu cái gì? Tôi giúp cậu dạy dỗ."
"Đừng nha! Tụi này đùa giỡn." Giang Ngữ Hạ xua tay, thảm thương cáo trạng, "La Thanh nói, ông chủ Thẩm cùng bạn trai mỗi ngày ân ân ái ái, mà tôi chỉ có thể là góa phụ, nhìn thật cảm thấy đáng thương."
"......" Bành Dã im lặng.
Bành Dã bắt đầu hoài nghi năng lực lý giải ngôn ngữ của mình.
Góa phụ là có ý gì?
Hẳn dùng ở tình cảnh này à?
"Cậu ta biết nói giỡn thật." Bành Dã kiệt lực khắc chế chính mình, tận lực không làm ra phản ứng quá lớn.
"Đúng vậy, thủ tiết nghe thật không may mắn." Giang Ngữ Hạ làm như có thật nói, "Chúng ta rõ ràng thường xuyên liên hệ, hẳn còn tính ân ái mà."
"......" Từ từ, tình huống giống như càng quỷ dị.
Giang Ngữ Hạ chú ý tới sắc mặt Bành Dã, mơ hồ ý thức được cái gì.
"Anh có phải có chuyện muốn nói không?"
"Đúng vậy." Bành Dã chỉ chỉ y, lại chỉ chỉ mình, "Cậu cảm thấy, quan hệ hai người chúng ta là cái gì?"
Giang Ngữ Hạ lập tức trả lời, "Quan hệ kết giao."
Đại não Bành Dã trống rỗng, dùng sức xoa xoa giữa mày.
"Có vấn đề sao?" Giang Ngữ Hạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, đương nhiên là quan hệ kết giao rồi."
Là như thế sao?
Bành Dã căn bản không có nghĩ về hướng này.
"Chẳng lẽ bởi vì em chưa chính thức cầu hôn, cho nên anh không muốn tiếp thu em à?" Giang Ngữ Hạ buồn rầu trầm tư vài giây, nhanh chóng đưa ra quyết định, "Em lập tức đi mua nhẫn."
"Đừng!" Bành Dã lập tức giữ chặt tay y, "Em trước cho tôi bình tĩnh hai phút đã."
"Được." Giang Ngữ Hạ ngoan ngoãn trở lại vị trí.
Bành Dã dùng một phút tiếp thu hiện trạng, lại dùng một phút sửa sang tìm từ.
Sau đó, anh chàng từ trong túi lấy ra huy chương của mình, cúi người đeo đến trên cổ Giang Ngữ Hạ.
"Thực xin lỗi, anh vẫn luôn rất trì độn, cho nên cũng không hiểu như thế nào... Thích một người."
Giang Ngữ Hạ nâng lên huy chương, chờ anh chàng tiếp tục nói.
"Nhưng mà, mỗi trận thi đấu về sau, tôi đều sẽ chiến vì em." Bành Dã có chút khẩn trương, "Như vậy, có thể chứ?"
"Ừm!" Giang Ngữ Hạ dùng sức gật đầu, dùng sức ôm lấy người đàn ông thân hình cường tráng cao lớn này.
"Đúng rồi," Giang Ngữ Hạ đột nhiên nhớ tới, "Kỳ thật, Thẩm Cố Bắc nói em lại đây, còn có một việc."
"Hử?"
Giang Ngữ Hạ từ trong túi lấy ra một xấp giấy thật dày, "Cậu ấy bảo em đến chỗ đánh cuộc, đặt toàn bộ anh thắng."
"???"Bành Dã còn chưa bình phục từ xúc động, bị bộ thao tác này làm đến cạn lời, "Cậu ấy chẳng lẽ không có suy xét, lỡ như tôi thua thì làm sao?"
"Đương nhiên suy xét rồi, đầu tư nguy hiểm luôn có xác suất thất bại." Giang Ngữ Hạ cười khanh khách nói, "Anh phải tin tưởng ông chủ của em, nếu anh thua, cậu ấy khẳng định sẽ từ địa phương khác đòi lại."
Bành Dã cảm giác sống lưng lạnh từng trận, âm thầm may mắn còn may tự mình thắng, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Anh chàng càng thêm may mắn mấy năm trước, chính mình một thân hỗn độn quay đầu lại, gặp thiếu niên lạnh nhạt bàng quan, đầu óc nóng lên vươn tay cầu viện cậu.
Rõ ràng không mang bất kỳ hy vọng, kết quả vận mệnh chính là huyền diệu thế đấy.
Núi cùng sông tận, xuân về hoa nở.
【HOÀN TOÀN VĂN】