Thẩm Cố Bắc dần dần thả chậm tốc độ chạy của mình, đôi tay chống lấy đầu gối thở hổn hển, cậu cũng đã thêm phần nào hiểu rõ hơn về thân thể yếu ớt này.
Gần 30 phút chạy bộ buổi sáng, cậu vậy mà mệt đến mức tim đập nhanh, hô hấp khó khăn. Hai chân nhức mỏi, cả cổ họng cũng đau, cảm giác như thể cậu không phải sống lại 17 tuổi mà xuyên đến năm 70 tuổi.
"Mệt quá." Cậu nâng cánh tay lên, dùng ống tay áo lau cằm, cậu bắt đầu hoài niệm những năm tháng tập thể thao trong nhà cùng huấn luyện viên và cơ bụng sáu múi đã mất.
Hiện tại với cái thân thể này, đừng nói đến cơ bụng.
Cậu sờ sờ bụng qua lớp quần áo, cách lớp quần áo cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được hình dạng của xương sườn.
"Thẩm Cố Bắc, chào buổi sáng." Ngụy Thấm từ phía sau chạy đến, cười hì hì chào cậu.
Ngụy Thấm là em gái của Ngụy Tắc Linh, lớn lên đặc biệt xinh đẹp. Nếu Trung học Khánh Lê có cuộc tuyển chọn hoa khôi thì cô chắc chắn sẽ đứng đầu.
"Chào."
"Chắc anh chưa ăn sáng nhỉ? Bố em bảo em đưa bánh bao cho anh nè." Ngụy Thấm lấy từ trong cặp sách ra một hộp cơm inox, bánh bao bên trong vẫn còn nóng hổi. Chính giữa còn kẹp thêm dưa muối, còn có ba miếng thịt kho to.
Thẩm Cố Bắc do dự vài giây, duỗi tay nhận lấy, nhẹ giọng nói cảm ơn.
"A?" Đột nhiên cậu khách khí như vậy làm Ngụy Thấm cảm thấy không quen.
"Giúp anh gửi lời cảm ơn đến chú."
"À à,vậy buổi tối anh đến nhà em nói ba đi." Ngụy Thấm chớp chớp mắt, tiến đến bên tai cậu hỏi, "Sao tối qua anh không đến nhà em xem TV vậy? Tập phim 《 Hoàn Châu cách cách 》tối qua rất hay, mà anh bị lỡ mất rồi."
1
Năm 1999, TV đã dần phổ biến. Nhưng vì gia đình Thẩm Cố Bắc quá nghèo nên cậu chỉ đành chạy sang nhà cách vách xem TV.
Thẩm Cố Bắc chịu đựng để cô kể hết nội dung tập phim, sau đó nghiêm trang trả lời, "Bận làm bài tập."
"Phải không..." Ngụy Thấm nửa tin nửa ngờ, lại nói, "Có phải anh trai em chọc giận anh không? Em giúp anh đánh ổng!"
"Không có, anh thật sự bận làm bài tập. Anh muốn tập trung vào việc học, có gì nói sau nha." Thẩm Cố Bắc ăn bánh bao xong, liền bước đến lớp học.
Ngụy Thấm nhìn theo bóng dáng của cậu, mày lá liễu nhẹ nhàng nhăn lại, lộ ra vẻ suy tư.
Thẩm Cố Bắc đến sớm, trong phòng học mới có mấy người. Cậu lấy sách vở ra, tiếp tục đắm chìm trong học tập.
Lớp Năm là lớp có thành tích kém, rõ ràng không hy vọng gì vào kì thi tuyển sinh đại học. Mọi người trong lớp đều ghét học, nên việc đến trễ, trốn học, vắng mặt thì đều là hiện tượng bình thường.
Tiết tự học buổi sáng đã sớm kết thúc, nhưng học sinh vẫn chưa đến đủ.
Khi tiếng chuông báo hiệu vào học tiết đầu tiên vang lên, giáo viên vật lí đứng trên bục giảng, thấy phía dưới thiếu rất nhiều học sinh, lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn mắng bọn họ quá kì cục.
Cô giáo vật lý tên Lưu Hồng Mai, là chủ nhiệm của lớp trọng điểm. Đang trong thời kì mãn kinh, tính tình rất dễ nổi giận.
Cô là giáo viên được trường mời từ thành phố đến, tự cho rằng mình rất giỏi. Chỉ dùng thành tích để đánh giá học sinh, trong mắt cô ta, học sinh lớp năm đều là rác rưởi.
Mỗi khi có tiết vật lý, chỉ cần cô ta bắt đầu tức giận thì phải nửa tiếng sau mới bắt đầu giảng bài. Sau đó lại lợi dụng thời gian còn lại để đuổi kịp tiến độ, hơn nữa nhất định sẽ dạy quá giờ.
2
Thẩm Cố Bắc xoa xoa lỗ tai, chặn lại những lời lăng mạ th./ô tục như "phế vật ","có ích lợi gì"" nếu là các anh chị thì tôi đã sớm tự sát rồi", cúi đầu tiếp tục làm đề toán.
3
Lưu Hồng Mai hùng hổ mắng người, đồng thời cầm lấy phấn viết lên đề bài trên bảng đen. Cô ta cố ý nhấn phấn rất nặng, phát ra tiếng vô cùng chói tai, khiến mọi người hoàn toàn không ngủ được, thiếu chút từ biệt nhân gian.
"Kế tiếp chúng ta giảng đề, đem bài thi lần trước lấy ra đây."
Trong phòng học vang lên tiếng lật giấy thưa thớt, không có mấy người đáp lại Lưu Hồng Mai.
Lưu Hồng Mai cũng lười quản, trình độ của lớp năm cô ta rất rõ. Vật lý đối với bọn họ mà nói quá thâm ảo, mỗi tiết đều như đàn gảy tai trâu.
"Thêm 2V vào điện trường.......này, cậu kia đang làm gì?!" Lưu Hồng Mai không để ý giảng bài, ánh mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện trước mặt Thẩm Cố Bắc có một quyển toán học dày cộp.
Sách toán học!
Thân là một giáo viên vật lý, Lưu Hồng Mai cảm giác tôn nghiêm của cô ta đã bị xúc phạm.
Cô ta có thể chấp nhận bọn học sinh không chịu nghe giảng, điều này chứng tỏ bọn họ ngu ngốc, đần độn, điều đó không liên quan đến cô ta.
Nhưng cô ta không thể chấp nhận việc học sinh trong giờ của mình lại học môn khác, điều này rõ ràng đang khiêu khích quyền giáo viên của cô ta.
"Tiết vật lý mà cậu lấy sách toán ra làm gì? Học vật lý giỏi rồi à?" Lưu Hồng Mai rút cuốn sách ra xem, phát hiện Thẩm Cố Bắc thế mà lại viết ghi chú dày đặc, chữ viết đẹp đẽ sạch sẽ.
Bạn học trong lớp đều lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thẩm Cố Bắc, lộ ra biểu tình ăn dưa.
(*) ăn dưa = hóng drama
"Thẩm Cố Bắc xong rồi, Lưu ma ma khẳng định sẽ đòi gọi phụ huynh."
"Không chỉ vậy thôi đâu, không chừng lại đi cáo trạng với hiệu trưởng để buộc cậu ta phải thôi học."
"Nghỉ thì nghỉ, dù sao cũng thi không đậu. Lại nói tiếp, cậu ta thi toán học chỉ được 26 điểm, lớp chúng ta lại đứng bét, học toán cũng chẳng có ích lợi gì?"
"Đúng vậy, Thẩm Cố Bắc học toán kém như vậy, cậu ta có thể đọc hiểu sách toán sao?"
"Đứng lên!" Lưu Hồng Mai lạnh giọng chất vấn, "Hỏi cậu đó, vật lý học giỏi rồi sao?"
Thẩm Cố Bắc không có trả lời, theo lời đứng lên, nhìn nhìn đề vật lí trên tấm bảng đen.
"Cậu học toán có ích lợi gì hả? Vật lý mới là ngành học quan trọng nhất trong ban khoa học tự nhiên, không nghe giáo viên giảng bài thì cút ra khỏi lớp đi!" Lưu Hồng Mai càng nói càng tức, đem quyển sách toán học cuốn lại thành ống, chuẩn bị đánh vào đầu Thảm Cố Bắc.
6
Chưa kịp đánh thì cô nghe được tiếng nói thong thả của thiếu niên.
"Đáp án là 4.2 nhân với 10 lũy thừa 6T."
"...... Cái gì?" Lưu Hồng Mai phản ứng chậm nửa nhịp, mới hồi phục tinh thần lại, đáp án chính xác chính sự là câu Thẩm Cố Bắc nói.
"Lúc trước em đã chuẩn bị bài rồi, cô giáo. Bởi vì cô nói quá chậm, cho nên em mới xem sách toán." Thẩm Cố Bắc đối diện với cô ta, dùng ánh mắt trong sáng lại chân thành nhìn cô ta, "Em biết sai rồi, về sau tiết vật lý sẽ chỉ học vật lý."
Cậu lười so đo với Lưu Hồng Mai, vì vậy cậu chừa lại một bậc thang, hy vọng việc lớn hóa nhỏ, một sự nhịn chín sự lành.
Lưu Hồng Mai lại không xuống thang, cho dù khí thế đã yếu hơn rất nhiều, cũng không thuận theo không buông tha tiếp tục trách cứ Thẩm Cố Bắc.
"Chắc cậu đã xem qua đáp án rồi hả? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, học thuộc đáp án sẽ vĩnh viễn không học được! Cái đứa óc heo như cậu nếu có thể xem hiểu đáp án thì cần giáo viên làm gì?"
"Phải, cô nói đúng." Thẩm Cố Bắc nhẫn nại chờ cô ta nói xong, mới lộ ra vẻ mặt thuận theo, tiếp nhận nói, "Căn cứ luật bàn tay trái, trong đề bài này, lực Lorentz không tác động xuống phía dưới. Cô đã đánh dấu sai hướng rồi, thưa cô."
(*) Trong vật lý học và điện từ học, lực Lorentz là lực tổng hợp của lực điện và lực từ tác dụng lên một điện tích điểm chuyển động trong trường điện từ. Định luật phát biểu rằng nếu hạt có điện tích q (C) chuyển động với vận tốc v (m/s) trong điện trường E (V/m) và từ trường B (T) thì nó sẽ chịu lực tác dụng lên nó.
"Ha hả, tôi sao có thể..." Lưu Hồng Mai châm chọc cười, cảm thấy cậu thật vớ vẩn, còn dám bắt bẻ cả giáo viên.
Kết quả nói được một nửa, Lưu Hồng Mai dùng luật bàn tay trái một lần nữa phán đoán, phát hiện phương hướng xác thực không đúng.
—— Bởi vì là tiết của lớp năm nên cô không để bụng, đến giáo án cũng lười chuẩn bị.
Lưu Hồng Mai trời sinh tự phụ, cho rằng bằng kinh nghiệm dạy học hai mươi năm, cô ta tuyệt đối không thể sai.
Nào biết được, hôm nay cố tình lại lật xe ở ngay lớp năm, còn ngay trước mặt cả lớp bị Thẩm Cố Bắc chỉ ra.
"Cô thật sự sai rồi, cô à." Thẩm Cố Bắc vươn tay trái, rồi căn cứ vào đó chỉ ra phương hướng chính xác.
Các bạn học khác vốn dĩ không có hứng thú với vật lí cũng như lực Lorentz nhưng khi thấy Lưu Hồng Mai bị làm khó, trong thâm tâm đã vô cùng sảng khoái. Sôi nổi giở sách giáo khoa ra, căn cứ vào những lý thuyết trong sách viết rồi ồn ào đòi cùng nhau giúp giáo viên sửa lỗi.
" Cô à, cô xem, phương hướng trong sách với cái phương hướng cô đưa ra không giống nhau."
"Vậy rốt cuộc là do sách in sai hay là cô chỉ sai?"
"Dù sao cũng sẽ có một bên sai."
Chỉ trong vài phút, đám học tra đều đã nắm rõ được lý thuyết lực Lorentz trong quy tắc bàn tay trái.
2
"Đều im lặng hết đi! Chẳng qua là do tôi sơ ý thôi, chúng ta tiếp tục bài học." Lưu Hồng Mai tính lừa gạt cho qua nhưng không được, tái mặt thừa nhận rằng mình đã đánh dấu sai hướng.
"Oa." lớp năm phát ra tiếng reo hò chói tai, giống như kiểu cả lớp bọn họ đã nhận được giấy trúng tuyển Thanh Bắc vậy.
Chuông tan học vang lên, Lưu Hồng Mai lần đầu tiên không dạy quá giờ, lập tức rời khỏi lớp năm y như chạy nạn.
Một đám nam sinh từ phía sau xúm lại quanh Thẩm Cố Bắc, choàng tay lên vai cậu.
"Aiz, Bắc Tử, sao cậu phát hiện được Lưu ma ma xác định sai phương hướng được thế?"
"Đúng đó, tôi bị Lưu ma ma mắng hai năm, lần đầu tiên thấy bộ dạng này của bà ta đó."
"Là hướng của lực." Thẩm Cố Bắc nắm cổ tay cậu ta ném xuống, nghiêm túc nói, "Quy tắc bàn tay trái là kiến thức cơ bản của điện từ, chỉ cần nắm vững lý thuyết là có thể nhìn ra vấn đề."
"Biết những cái đó có ích lợi gì? Bố tôi nói chỉ cần lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba là được."
"Ồ." Thẩm Cố Bắc không nhúng tay vào việc của người khác, cậu cũng chẳng có chủ đề chung với trẻ vị thành niên, cầm lấy bút tiếp tục làm bài tập.
Mấy bạn học bên cạnh không biết mình phiền, vô cùng sùng bái Thẩm Cố Bắc, tiếp tục xum xoe tán gẫu bên cạnh cậu.
"...... Hôm nay là ngày tôi học tiết vật lý một cách sảng khoái nhất, thật thoải mái."
"Đáng tiếc anh Nam không tới, cậu ta ghét Lưu ma ma nhất."
"Nói mới nhớ, anh Nam có đi học nữa không thế?"
"Không biết, cậu ta nói đi học không thú vị, đòi làm đại ca của Khánh Lê."
1
"Hả?" Đại ca là cái gì văn hoá phục hưng*?
(*)Từ nhân vật của xã hội đen Hồng Không là hệ thống Hồng Môn mà nói, từ khiêng tay này hẳn là phát triển từ bánh tược. Bánh lái có nghĩa là người cầm lái của con tàu lớn, điều này có liên quan đến việc nhập cờ bản mạch của Hồng Môn (con trai của Trần Cận Nam là Trần Mộng Cầu vào cờ trắng Mãn Châu, sau đó trúng tiến sĩ điểm Hàn Lâm), những người còn lại bắt đầu tham gia vào ngành vận tải biển yêu cầu thân phận không nghiêm.
( Chỗ này tác giả chơi chữ á mọi người, mình cũng không hiểu)
Thẩm Cố Bắc im lặng vài giây mới nhớ ra, những năm 90 bộ phim 《 Người trong giang hồ*》 được lưu hành rất rộng rãi, nam sinh nào cũng muốn trở thành "Anh Hạo Nam".
4
*) Người trong giang hồ: Được dịch từ tiếng Anh-Bộ phim Tuổi Trẻ Và Nguy Hiểm là tuyển tập những bộ phim Hồng Kông kể về một nhóm thành viên bộ ba trẻ tuổi, kể chi tiết về những cuộc phiêu lưu, nguy hiểm và sự trưởng thành của họ trong một xã hội bộ ba Hồng Kông. Bộ truyện dựa trên một bộ truyện tranh nổi tiếng có tên "Teddy Boy"
Đối với Thẩm Cố Bắc mà nói,《 Người trong giang hồ 》đã sớm trở thành nước mắt của thời đại. Có lẽ, đây chính là khoảng cách thế hệ giữa cậu và đám nhóc này, so với Thung lũng bị tách giãn ở Đông Phi còn xa hơn.
"Anh Nam là ai?" Thẩm Cố Bắc thuận miệng hỏi, "Trần Hạo Nam sao?"
Vừa dứt lời, mấy nam sinh bên cạnh nhìn cậu như người ngoài hành tinh.
"Không phải chứ, anh đến Nam mà cậu còn không biết á "
"Hắn ngồi bên cạnh cậu đó."
Nói xong, nam sinh lấy ra từ trong ô bàn bộ đồng phục đưa cho Thẩm Cố Bắc xem.
Bộ đồng phục màu trắng nhưng sau lưng lại viết bốn chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Đại ca Khánh Lê —— Trịnh An Nam"
Bên cạnh còn vẽ mấy cái đầu lâu, ống tay trái vẽ rồng xanh, ống tay phải vẽ bạch hổ nhưng hổ ở đây lại vẽ giống Hello Kitty.
5
Trịnh, An, Nam?!
Thẩm Cố Bắc nhìn chằm chằm cái tác phẩm được vẽ lên áo, tấm lưng thẳng tắp ngồi trước quan tài cùng với đôi mắt sâu thẳm và đầy cảm xúc của hắn như hiện lên trước mắt.
Trong những năm qua cậu đã quen thuộc với một Trịnh An Nam trầm ổn cao lãnh, sát phạt quyết đoán, là một thứ hoàn mỹ không tì vết.
Cứu mạng, hai vị này xác thật là cùng một người hả?
Thẩm Cố Bắc không nhớ mình đã từng ngồi chung bàn với Trịnh An Nam, sau khi hợp tác với nhau thì mới biết được đối phương cũng từng học ở Trung học Khánh Lê.
Khi học lớp 12, cậu chỉ biết bạn cùng bàn là một tay xã hội đen nổi tiếng trong trường, chưa bao giờ tham gia một tiết học nào. Khai giảng không bao lâu liền bị trường cưỡng chế thôi học.
Cậu còn nhớ rõ hôm qua khi đến văn phòng của giáo viên, Ngô Diệu hình như đã nói cậu chuyển lời đến bạn cùng phòng nhớ đến lớp học, nếu không trường sẽ xem như tự nguyện bỏ học rồi xử lý theo quy định.
...... Ôi, các manh mối đã được xâu lại với nhau rồi.
"Cho nên," Thẩm Cố Bắc nỗ lực khống chế cảm xúc, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi, "Đồ ngốc kia ở đâu?"
"Đồ ngốc nào cơ?"
Thẩm Cố Bắc mặt không chút thay đổi chỉ vào bộ đồng phục, thật sự không muốn thừa nhận mình biết tên ngốc kia.
"À, Anh Nam gần đây mang theo anh em đi đoạt địa bàn rồi, hôm nay hình như đến phiên thôn Đông Lưu."
???
Đoạt địa bàn là cái thao tác tiểu học gì thế?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nam: Em cho rằng đây là hành động ngu ngốc nhất rồi sao? Không, đây mới là bắt đầu thôi! Run rẩy đi, cục cưng!
Bắc Bắc ( lạnh nhạt): Tôi xin đổi công.