Thuật thu hoạch? Lại còn tăng một điểm thành thạo? Nguyên Khê nhìn miếng nước biển trơn nhẵn trong tay mình một chút, lại đưa mắt về nhìn về đại dương rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối trước mặt, chợt cười híp cả mắt lại.
Má ơi, vận may tốt quá đi, cắt một miếng nhỏ thế đã tăng 1 điểm thành thạo, một mảng biển rộng bát ngát như này, nếu hạ dao cắt ra thì... Nguyên Khê nhớ đến một câu cửa miệng của người anh em Bát Đấu* trong bộ phim nào đó mà mình xem trước khi xuyên đến: Đây là sắp phát tài rồi!
*Nhân vật Thái Bát Đấu trong phim "Tiêu cục Long Môn".
Nguyên Khê quan sát xung quanh một lượt, trong lòng đã tìm ra cách. Vùng biển này là khu vực du lịch, tuy nói là không có nhiều người, nhưng nếu cứ chăm chăm khoét mãi một chỗ, sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, đến khi ấy khó mà giải thích rõ được.
Nhưng nếu cậu cứ khoét một chút rồi lại dời đi chỗ khác thì có thể thuận lợi khoét được một mảng nước biển lớn, hơn nữa cũng sẽ không khiến cho người khác phát hiện.
Nguyên Khê kiểm tra bọc hàng của mình một chút, thở dài trong lòng, mười ô vẫn ít quá. Bên trong cậu để 9999 viên bạch tinh thạch mình thu được đã chiếm một ô vuông. Khẩu phần lương thực của con trai chiếm một ô vuông, bình sữa chiếm một ô. Đừng hỏi sao cậu lại chuẩn bị mấy thứ này, con trai là thịt trong lòng cậu, nhỡ có xảy ra chuyện gì, cậu phải đảm bảo con trai có đồ ăn trước mới được.
Ngoài ra còn có 100 lồng tiểu long bao do chính tay cậu làm cũng chiếm một ô, tiếp nữa là 100 bình nước có thể uống được, còn có quả trứng vàng mà chim mập đẻ ra, với cả thứ vũ khí giống như điều khiển từ xa đã cứu mạng cậu trên phi thuyền chở khách lúc trước, rồi còn bảy tờ 100 tệ còn thừa chiếm một ô, và ô cuối cùng cậu để một con dao đa năng mà cậu mua với giá cao trên mạng, đó cũng là cái dao găm cậu dùng để khoét nước biển khi nãy.
Cả đống thứ này là gia sản của Nguyên Khê, tổng cộng mười ô thì đã đầy chín ô, chỉ còn lại một ô trống, đúng là đáng thương hết sức.
Tuy nói đồ trong bọc hàng có thể tích trữ số lượng, lại còn không giới hạn kích thước, nhưng suy cho cùng thì loại đồ vật có thể bỏ vào quá ít, mới bỏ vào chút nhu yếu phẩm đã đầy chỗ rồi.
Nguyên Khê từng có ý tưởng, muốn bỏ những đồ vật khác nhau vào trong một cái vali lớn rồi mới cho vào bọc hàng, ai dè cái bọc hàng này còn biết phân biệt, không thể cho vào được... Ầy, nên ý này chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng nó cũng có vài ưu điểm, thời gian trong bọc có vẻ như không thay đổi, đồ lúc cậu bỏ vào như thế nào thì lúc lấy ra là như thế đó, cái ngăn chứa tiểu long bao kia cậu làm từ một tháng trước, bây giờ lấy ra vẫn nóng hôi hổi, không khác gì lúc mới làm xong.
Nguyên Khê nhìn một chút liền thấy hơi đói, cậu lấy ra một lồng để lấp đầy bụng, rồi lại uống một chai nước, lập tức liền cảm thấy thỏa mãn. Tay nghề của mình đúng thật không tồi, lần tới lại làm ít bánh ngọt cho vào mới được...
Cậu lấy dao găm ra, để dư được 2 ô, có thể tích lũy đến 9999 miếng, cậu muốn cho vào bao nhiêu cũng được.
Nghĩ vậy Nguyên Khê liền bắt tay vào làm, cách làm cũng đơn giản, không cần yêu cầu kỹ thuật gì hết, chỉ cần khoét ra rồi bỏ vào, sau đó nghe âm thông báo bíp bíp bíp bên tai.
Chỉ là sau khi vừa khoét được 10 miếng, tiếng bíp bíp bíp cũng không vang lên thường xuyên nữa, trước đó là thu được một miếng tăng 1 điểm, nhưng sau khi tăng 10 điểm thì lại thành hai miếng mới tăng 1 điểm.
Nhưng tiến độ này cũng rất khả quan, chẳng qua là phải cố gắng một chút, cũng không phiền phức lắm.
Thuật thu hoạch có vẻ sẽ dễ thăng cấp nhưng thực ra lại không dễ chút nào, đã lâu như vậy, Nguyên Khê cũng đã lưu ý mà đi thu hái một số thứ nhưng điểm thành thạo đều không tăng, có lẽ là số lượng không đủ, cũng có thể là giá trị sử dụng của vật phẩm không cao, tóm lại là trừ lúc đầu khi kích hoạt thuật thu thập được tặng một chút điểm thành thạo ra thì nó chưa từng tăng lên tiếp.
Vậy nên cắt nước biển mà có thể tăng nhiều điểm thành thạo như vậy đã là thu hoạch rất lớn.
Tốn công một hồi, Nguyên Khê đã cắt được thêm 20 miếng, độ thành thạo đã tích lũy đến 20 điểm, mà lúc bắt đầu cắt tiếp, cậu phát hiện lần này phải cắt được 3 miếng mới tăng được 1 điểm kinh nghiệm... Quả nhiên là càng lúc càng chậm.
Nếu dựa theo tốc độ tích lũy này thì để có được 100 điểm thành thạo, cần phải cắt 550 miếng... Được rồi, thực ra thì cũng không tính là nhiều lắm, Nguyên Khê hít sâu một hơi, xắn tay áo lại bắt đầu tiếp tục công việc.
Cậu đã thử cắt một miếng to hơn một chút, nhưng phải khoét miếng to hơn miếng ban đầu gấp khoảng năm lần mới tăng lên một điểm thành thạo, đã vậy còn dễ bị chú ý, di dời cũng không tiện, thà cứ khoét từng miếng nhỏ còn hơn.
Cắt nhiều rồi Nguyên Khê tổng kết được, kích thước 20cm² là tốt nhất, cắt ra dễ, lấy ra cũng dễ, hơn nữa độ thành thạo tích lũy được cũng rất đúng chuẩn.
Tuy không phải công việc nặng nhọc gì, nhưng cứ quanh đi quẩn lại thế này mãi cũng rất nhanh chán, nhưng Nguyên Khê chỉ cần vừa thấy thanh tiến độ tiến về phía trước, cậu liền tràn đầy năng lượng, giống như con thỏ được treo củ cà rốt trước mặt, tung ta tung tăng rất hoạt bát.
Cậu cứ bận rộn liên tục đến khi sắc trời tối lại, độ thành thạo đã tăng đến 80 điểm, nhưng dựa trên tiến độ hiện tại, cậu vẫn cần cắt thêm 190 miếng nữa, lượng công việc này cũng không thể coi là ít.
Nguyên Khê nghĩ một lúc, quyết định ngày mai lại đến làm tiếp, mặc dù cậu rất mong đợi phần thưởng sau khi thăng cấp, nhưng bây giờ cậu đang đi nghỉ cùng gia đình, cứ ở đây cắt với khoét rồi lại không để ý đến người nhà không phải việc mà cậu sẽ làm.
Cất dao găm vào bọc hàng, dọn dẹp một chút xong cậu liền quay lại khách sạn.
Đây là một khách sạn được xây gần bờ biển, bây giờ Nguyên Khê cũng không coi là nghèo nữa, nhất là đối với người nhà mình thì cậu lại càng không keo kiệt, khách sạn là kiểu khu nghỉ dưỡng phong cách Địa Trung Hải, hai màu xanh trắng kết hợp khiến người ta nhìn vào mát mẻ cực kỳ.
Mà bên trong còn được bố trí một phòng bếp nhỏ riêng biệt, điều này rất đúng ý Nguyên Khê, cậu tự mình xuống bếp nấu mấy món ngon, cả nhà ăn uống rất vui vẻ.
Ngày hôm sau Nguyên Khê đưa vợ chồng Nguyên Ngọc Thành và Tiểu Nguyên Triết đi, cả nhà chơi trên bãi biển nửa ngày, buổi trưa còn thuê một cái xe bay đến thành phố gần đó đi dạo một chút, chọn mua được rất nhiều thứ.
Lâm Tố Vân vào cửa hàng đồ trẻ em mua cho Tiểu Nguyên Triết một túi quần áo lớn, từng ấy đồ mỗi ngày thay một bộ cũng đủ mặc cả tháng... Lúc này Nguyên Khê mới phát hiện, trước kia của Lâm Tố Vân chắc hẳn là một đại tiểu thư, cái cách tiêu xài này, chậc chậc, rất thành thạo có kinh nghiệm.
Đến chiều, Nguyên Khê mới ra khỏi cửa, đi đến bờ biển tiếp tục công việc còn bỏ dở hôm qua.
Trước lạ sau quen, đào nhiều lần như vậy, động tác của Nguyên Khê nhanh nhẹn gọn gàng, mắt cũng không thèm chớp, vừa cắt ra liền cho vào bọc không hề ngừng lại.
Trong chưa đầy một giờ, cậu đã cắt xong 189 miếng, thấy độ thành thạo của mình đã là 99 điểm, chỉ thêm một miếng nữa là đủ 100 điểm, Nguyên Khê không khỏi cảm thấy hơi kích động.
Cậu hít một hơi thật sâu, cắt xuống một miếng cuối cùng, nghe được bên tai vang lên một tiếng "tách", sau đó nghe được tiếng thông báo: "Chúc mừng ngài, độ thành thạo của thuật thu thập tích lũy được 100 điểm, đã đạt điều kiện thăng cấp, ngài có muốn kích hoạt phần thưởng thăng cấp luôn không?"
Thăng cấp rồi!
Nguyên Khê phấn khích, tay cậu run lên, lại lỡ bỏ miếng nước biển cuối cùng vào ô chứa bạch tinh thạch, nhưng cậu lại không để ý thấy, tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung trên khung thông báo thăng cấp.
Cậu nhanh chóng ấn xác định và chọn nhận phần thưởng ngay lập tức.
Sau đó tiếng nói lại vang lên: "Phần thưởng của thuật thu thập: Một máy giám định vật liệu, xin mời kiểm tra và nhận."
Nguyên Khê chớp chớp mắt, máy giám định vật liệu? Đây là thứ gì vậy?
Nhưng nghĩ đến cái bọc hàng siêu dễ sử dụng kia, Nguyên Khê theo bản năng cho là đây chắc chắc không phải đồ gì xấu, cậu hào hứng chờ để nghiên cứu đồ mới, ai ngờ bên tai lại có tiếng thông báo: "Bọc hàng đã đầy, không thể giao phần thưởng ra, vui lòng sắp xếp lại bọc và đảm bảo có chỗ trống."
... Lần này là gửi thẳng vào trong bọc hàng.
Ủa không đúng, Nguyên Khê đột nhiên nhớ ra, cậu đã lấy dao găm ra, hẳn phải có một ô trống mới đúng chứ, sao lại có thông báo hết chỗ trống được? Nguyên Khê nghi ngờ mở bọc hàng ra, vừa nhìn liền thấy đúng là đã đầy mười ô.
Chuyện gì đây?
Nguyên Khê dời tầm mắt đến ô vuông vốn là để chứa dao găm, phát hiện có một vật thể lạ màu xanh dương nhạt lẳng lặng nằm đó, đây là cái gì? Nguyên Khê vô cùng chắc chắn, vật này trước đó không có ở trong bọc.
Cậu tò mò lấy nó ra, nhìn gần thì thấy bề ngoài của nó cực kỳ quen mắt, cảm thấy đây là miếng nước biến cậu thu thập cuối cùng, nhưng vấn đề là tại sao màu của nó lại trở nên nhạt như vậy? Nước biển thạch vốn có màu xanh đậm, bây giờ miếng này vẫn là thạch, nhưng lại biến thành màu xanh nhạt, đã xảy ra biến dị gì vậy?
Hơn nữa một miếng nước biển này một mình chiếm hẳn một ô, dựa trên quy định trước đó thì thứ đồ chơi này hẳn là không giống với nước biển lúc trước, cho nên mới không thể xếp chung vào một ô, nhưng lúc cậu lấy được rõ ràng là giống nhau, tại sao cho vào bọc xong lại thay đổi?
Nguyên Khê không hiểu được, mà lúc này, cậu lại nghe thấy một tiếng bíp, trong ô vuông trống không kia có thêm đồ, có vẻ là máy giám định vật liệu kia đã được giao xuống.
Nguyên Khê đặt miếng nước biển màu xanh nhạt qua một bên, lấy máy giám định vật liệu ra trước, chiếc máy giám định này rất nhỏ, chỉ to cỡ bụng ngón tay út, màu đen tuyền, không thấy có gì đặc biệt cả.
Điều khiến Nguyên Khê buồn bực là thứ đồ chơi này ngay cả sách hướng dẫn sử dụng cũng không có, vừa nghĩ vậy, giọng của hệ thống lại vang lên: "Đã nhận được máy giám định vật liệu, có lựa chọn liên kết hay không?"
Nguyên Khê chọn liên kết, sau đó cậu thấy mảnh nhỏ màu đen kia lập tức dung nhập vào lòng bàn tay, không đau ngứa gì mà chỉ hơi tê tê, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Nguyên Khê ngẩn người, cậu vẫn chưa biết cách sử cmn dụng mà, bán hàng không cho hướng dẫn sử dụng thì không phải người bán hàng tốt! Cẩn thận ông đây đánh giá 1 sao cho mi đó!
Cậu cực kỳ sầu não, bàn tay đập lên miếng nước biển màu xanh nhạt kia, sau đó một hàng chữ xuất hiện trước mắt: Giám định sơ cấp, vật liệu trồng trọt.
Nguyên Khê chớp mắt một cái, ngẩng lên rồi lại nhìn xuống, đột nhiên hiểu ra, thì ra là vậy!
Cái máy giám định này được liên kết trong tay cậu, cậu chỉ cần vỗ một cái là có thể xác định được tác dụng của vật phẩm. Đợi đã, Nguyên Khê kịp phản ứng lại, miếng nước biển trước mặt này là vật liệu trồng trọt á?
Nguyên Khê vội vỗ một cái lên đám nước biển xanh thẳm chưa biến thành màu xanh nhạt kia, thông báo hiện ra: Không thể xác định, vật liệu không đầy đủ.
Kết quả khác nhau...
Nguyên Khê quan sát miếng nước biển xanh nhạt kia, cảm thấy hiếu kỳ. Vật liệu trồng trọt? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ có thể gieo hạt giống vào đó?
Tâm động không bằng hành động, cậu vội lái xe bay mình thuê vào trong thành phố, mua một túi hạt giống lúa mì lớn, quay lại phòng khách sạn, cậu lại tìm một cái đĩa sạch, đặt nước biển màu xanh nhạt lên, sau đó chọn mười hạt giống còn nguyên vẹn bỏ vào đó.
Cảnh tượng ngày hôm sau khiến Nguyên Khê sợ ngây người...
Chỉ trong vòng một đêm, mười hạt giống kia đã nứt ra, phát triển thành những mầm lúa mạch nõn nà.