• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cỏ

Diệp Hằng ngây ra, hồi lâu sau mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Thiếu tướng Diệp trước giờ dù có xảy ra chuyện lớn cỡ nào cũng mặt không đổi sắc, vào lúc này cũng phải luống cuống… Hắn ôm Tiểu Nguyên Triết mà không biết phải làm sao, nhưng Tiểu Nguyên Triết thì lại vui chết đi được, bé con đang sung sướng vì chiến công đánh dấu lãnh thổ của mình [Không hề].

Nguyên Khê đứng nhìn bên cạnh cười phá lên, cậu luôn bị Diệp Hằng bắt nạt không thể phản kháng, không ngờ bây giờ con trai lại có thể trút giận hộ mình. Nhìn khuôn mặt tinh xảo mang theo biểu tình luống cuống của Diệp Hằng, Nguyên Khê thực sự là sảng khoái quá trời!

Cậu không ngừng cười ha ha, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của Diệp Hằng.

Anh thích đắc ý đúng không anh thích càn quấy đúng không anh thích mặt dày giở trò lưu manh đúng không? Hừ, can tội dám bắt nạt ông đây, bây giờ thì lên voi xuống chó, cố mà tận hưởng quà gặp mặt của con trai anh đi!

Nguyên Khê cười mãi không ngớt, Lâm Tố Vân cũng nở nụ cười nhưng không hả hê như Nguyên Khê, bà bước đến giải vây cho Diệp Hằng, ôm lấy Tiểu Nguyên Triết, vỗ nhẹ mấy cái lên cặp mông nhỏ mập mạp của nhóc: “Nhóc thối nghịch ngợm này.”

Tiểu Nguyên Triết không hề biết mình vừa bị phạt, còn tưởng là bà nội đang trêu mình, vì thế nhóc lập tức thay đổi mục tiêu, nói yê yê ya ya với bà nội.

Nguyên Khê vẫn đứng đó cười, Lâm Tố Vân lườm cậu nói: “Mau dẫn Thiếu tướng Diệp đi thay đồ đi.”

Lâm Tố Vân vừa nói vậy, Diệp Hằng vội tiếp lời: “Cô Lâm, cô cứ gọi cháu là Diệp Hằng là được rồi.”

Lâm Tố Vân mỉm cười với hắn rồi không nói gì nữa.

Nguyên Khê cũng tự tém tém lại, không cười hả hê thế nữa, chuyển thành im lặng nhịn cười, cậu cong mắt nhìn thấy trên chiếc áo đắt tiền của Diệp Hằng có một vũng nước thì lại muốn cười tiếp.

Thấy Lâm Tố Vân định nói tiếp, Nguyên Khê mới nói với Diệp Hằng: “Đi theo tôi.”

Hai người đi vào trong phòng ngủ của Nguyên Khê, cửa vừa đóng lại, Diệp Hằng bèn xoay người lại đè Nguyên Khê vào tường, nắm cổ tay của cậu, chạm khẽ lên môi cậu, Diệp Hằng nhẹ nhàng xoa một chút rồi dừng lại, hai người dựa rất sát nhau, Diệp Hằng nói với giọng hơi khàn: “Vui thế cơ à? Cười thêm một cái cho anh xem nào.”

Nguyên Khê bị bất ngờ trở tay không kịp, hoàn toàn rơi vào thế bị động, Diệp Hằng lại mặt dày giở trò lưu manh. Nhưng bây giờ Nguyên Khê đã có kinh nghiệm, trước lạ sau quen, lần trước là tại cậu chưa có kinh nghiệm nên mới bị Diệp Hằng trêu chọc liên tục, nhưng lần này… Nguyên Khê cười cong mắt.

Diệp Hằng hơi sửng sốt, vừa thất thần một chút cổ tay trái của hắn đã bị Nguyên Khê giữ lấy. Hai ngón tay của Nguyên Khê rất khỏe, nơi cậu giữ cũng chuẩn xác khiến đối phương khó thoát ra.

Nhưng so ra thì sức lực của Nguyên Khê vẫn không đủ, nếu Diệp Hằng mà cố thoát ra thì cậu cũng không giữ được, nhưng thấy bộ dạng đắc ý này của Nguyên Khê, Diệp Hằng không hề có ý định giãy giụa.

Nguyên Khê chiếm được ưu thế nên vui vẻ, lại bắt chước Diệp Hằng giở trò lưu manh, cậu bỏ một tay ra, nắm cằm Diệp Hằng, cười híp mắt nói: “Nào, cười một cái cho tôi xem.”

Vẻ mặt và hành động của cậu quả thực là giống một thằng nhóc lưu manh, đương nhiên là phải bỏ qua vấn đề chiều cao đáng thất vọng khiến cậu phải kiễng chân mới có thể mặt đối mặt với Diệp Hằng…

Diệp Hằng bất động nhìn Nguyên Khê, vẻ mặt và tư thế lúc này của Nguyên Khê như một cái lông chim không ngừng quét qua trái tim hắn khiến tim hắn ngứa ngáy, càng nhìn, ánh mắt hắn càng khó kiểm soát mà dán vào đôi môi kia.

Diệp Hằng cười theo ý Nguyên Khê, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Nguyên Khê một cách chăm chú, nhìn vào mắt cậu, tình cảm nồng nàn trong ánh mắt cùng với khóe miệng vô thức cong lên khiến dung nhan tinh xảo ấy mang thêm mấy phần cám dỗ.

Nguyên Khê là người bình thường, mắt thẩm mỹ của cậu bình thường, nên bây giờ cậu có hơi mê mẩn, nhất là bầu không khí nóng bỏng lạ kỳ này, thêm cả ánh mắt nồng cháy không hề che giấu kia khiến cậu không khỏi hơi hồi hộp.

Ngay sau đó, Diệp Hằng nhẹ nhàng thoát khỏi sự giam cầm của Nguyên Khê, hai tay hắn khóa eo Nguyên Khê lại, hơi cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi nhạt màu ấm mềm kia, sự đụng chạm dịu dàng mang lại từng đợt ngứa ngáy, Nguyên Khê chớp chớp mắt, Diệp Hằng trầm giọng nói: “Nhắm mắt lại.”

Nguyên Khê lại chớp mắt một cái, sau đó nói khẽ: “ Anh còn chưa thay đồ…”

Diệp Hằng:…

Nên mới nói, con cái là người thứ ba khó chống lại nhất của các cặp vợ chồng, dù đứa bé không ở đây nhưng nước tiểu của nó vẫn còn đó…

Diệp Hằng thay quần áo, Nguyên Khê nhanh nhẹn cầm quần áo hắn vừa cởi ra mang vào phòng giặt đồ, Diệp Hằng không biết làm gì nên đành tự trở lại phòng khách.

Tuy hắn có quen biết Lâm Tố Vân, nhưng thực ra mới có dịp gặp gỡ một lần, lúc đó Lâm Tố Vân vẫn còn là người đảm nhiệm một dự án quan trọng trong viện nghiên cứu. Diệp Hằng từng bố trí binh sĩ bảo vệ phòng thí nghiệm, vì thế mà hai người từng gặp nhau.

Tuy nhiên hắn không quen biết Nguyên Ngọc Thành, Lâm Tố Vân giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, Diệp Hằng vừa nghe thì thoáng kinh ngạc, hắn nhìn Nguyên Ngọc Thành và hỏi: “Chú Nguyên, chú từng làm trong Viện Nghiên cứu số tám ạ?”

Trước khi tới Diệp Hằng đã có chuẩn bị trước, hắn đã đặc biệt hỏi thăm về sở thích của vợ chồng Nguyên Ngọc Thành, một là để chuẩn bị quà, hai là muốn gây ấn tượng tốt với bố mẹ vợ. Tuy nhiên hắn không tận lực điều tra lai lịch cụ thể của Nguyên Ngọc Thành.

Bây giờ nghe Lâm Tố Vân nói khiến hắn không khỏi kinh ngạc.

Nguyên Ngọc Thành gật đầu: “Chú từ chức rồi, vì vài lý do gia đình.”

Diệp Hằng không hỏi nhiều nữa, đó chắc hẳn không phải kỷ niệm tốt đẹp gì, họ mới gặp nhau lần đầu, nói mấy chuyện này cũng hơi đột ngột.

Nguyên Khê mang quần áo của Diệp Hằng đến phòng giặt xong mới ngớ ra, mình làm gì vậy… Sao phải giặt quần áo cho anh ta chứ…

Ngây ra một lúc, Nguyên Khê đành tự an ủi mình, tại con trai mình gây chuyện, mình là ba nó thì đương nhiên phải xử lý rồi.

Vừa nghĩ thế cậu liền thấy nhẹ nhõm, Nguyên Khê bắt đầu giặt, chỉ chốc lát đã xong, sau đó cậu nghe bên tai vang lên một tiếng bíp: “Xin chúc mừng, độ thành thạo của thuật thanh khiết đã tăng 5 điểm.”

Nguyên Khê khá ngạc nhien, sao mà tăng nhiều vậy, cậu mới chỉ giặt một bộ quần áo thôi mà.

Thuật sắp xếp và thuật thanh khiết là hai kỹ năng thường được sử dụng trong vô thức, vì thế nên độ thành thạo được tích lũy khá nhanh, ví dụ như hồi đầu, khi Nguyên Khê rửa mặt rửa tay tắm táp sẽ tăng độ thành thạo, sau đó khi tắm cho Tiểu Nguyên Triết hay giặt quần áo cũng tăng.

Nhưng chỉ khi làm lần đầu tiên mới tăng một điểm, còn sau đó thì phải làm nhiều lần mới tăng một điểm. Thuật nấu ăn cũng vậy, khi làm món mới có thể nhanh chóng tăng một điểm, nhưng làm mãi một món thì phải nấu nhiều lần mới tăng điểm.

Nhưng hôm nay điểm tăng vọt lên như vậy, hản 5 điểm thì rất hiếm, chẳng lẽ bộ quần áo này của Diệp Hằng có điểm gì đặc biệt sao? Cậu giơ lên quan sát một hồi, kiểu dáng đơn giản thanh lịch, ngoại trừ chất liệu có vẻ đặc biệt thì không còn gì khác…

Nguyên Khê suy tư một lúc nhưng không phát hiện gì, đành phải gác qua một bên để nghiên cứu sau.

Bây giờ bên tai lại vang lên một tiếng bíp: “Xin chúc mừng, độ thành thạo của thuật thanh khiết đã tích lũy được 100 điểm, đã đạt điều kiện thăng cấp, bạn có muốn kích hoạt phần thưởng thăng cấp ngay không?”

… Mới đó đã thăng cấp rồi!

Đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Mắt Nguyên Khê sáng lên, mở bảng điều khiển đã lâu không đụng đến ra, quả nhiên, thanh tiến độ của thuật thanh khiết đã đầy, cậu nhanh chóng chọn xác nhận, muốn xem xem phần thưởng của kỹ năng này là gì.

Theo suy đoán từ lần thưởng trước, chắc sẽ là thứ gì đó liên quan đến thuật thanh khiết… Rốt cuộc sẽ là gì đây?

Ánh sáng trắng lóe lên, sau đó tiếng thông báo vang lên bên tai: ““Phần thưởng của thuật thanh khiết cấp 1: Đạt danh hiệu, Tay tẩy rửa cừ khôi.”

Nguyên Khê sững sờ…

Rồi lại sững sờ…

Tiếp tục sững sờ…

(╯‵□′)╯︵┻━┻ đựu má nó! Tay tẩy rửa cừ khôi cái quần gì cơ! Ông mày đâu phải học sinh tiểu học, tự dưng thưởng cái danh hiệu này có tác dụng moẹ gì?

Chẳng lẽ ngày nào trên đầu ông mày cũng treo cái biển “Tay tẩy rửa cừ khôi” chắc? Hay là mang danh hiệu này đến xin việc ở quán cơm được?

Nguyên Khê giận dữ, kiên trì chọc tới chọc lui, tiếc là hệ thống chẳng có phản ứng gì, chỉ là sau thuật thanh khiết cấp một có thêm dòng chữ “Tay tẩy rửa cừ khôi”…

Còn về công dụng thì chả có gì…

Nguyên Khê bĩu môi, sâu sắc cảm nhận được rằng mình bị cái hệ thống tàn ác này đùa bỡn.

Nhưng thôi kệ, không có thưởng thì thôi vậy, Nguyên Khê nghĩ, túi đồ và máy giám định lúc trước đã khiến cậu hài lòng lắm rồi, làm người không nên quá tham lam, được tặng danh hiệu cũng được thôi.

Nghĩ vậy, Nguyên Khê thu dọn đồ đạc rồi đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, Nguyên Ngọc Thành và Diệp Hằng đang trò chuyện vui vẻ với nhau, Lâm Tố Vân đang dỗ Tiểu Nguyên Triết vừa chơi mệt xong đi ngủ. Đã nhiều ngày Nguyên Khê không được gặp con trai nên rất nhớ, cậu đi đến đỡ bé con từ tay Lâm Tố Vân, đung đưa khẽ dỗ bé ngủ.

Diệp Hằng lơ đãng ngẩng lên, thấy Nguyên Khê cười cong mắt và Tiểu Nguyên Triết đang lim dim không biết đã ngủ chưa, đột nhiên không thể rời mắt.

Trong trang trại Khánh Hòa là khung cảnh ấm áp yên bình, nhưng trong hòa hành chính Sao Lam đang là cảnh gió tanh mưa máu.

Diệp Hằng không xuất hiện nhưng chuyện này vốn không cần hắn ra mặt.

Lỗ Sâm đã giữ nhậm chức ba nhiệm kỳ liên tiếp, giờ là năm đầu của nhiệm kỳ thứ ba, thêm hai năm nữa, gã hoặc là lui về hoặc là được thăng chức. Năm nay Lỗ Sâm mới có bốn mươi tuổi, gã còn có nhiều tham vọng, làm lụng đầu tắt mặt tối chỉ mong được tiến thêm một bước. Cũng vì suy nghĩ ấy mà gã không ngừng vơ vét tiền tài, một nơi nghèo nàn như Sao Lam mà cũng vắt được ra ba cân dầu*.

(Ý nói vơ vét được nhiều tiền.)

Nhưng số tiền đó gã chỉ dùng một phần để hưởng thụ, phần lớn đều là gửi lên trên, chỉ mong tìm được cách nào đó để được điều đến nơi giàu có hơn.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã bị hủy hoại, gã thực sự không thể chọc nổi đến vị Thiếu tướng này của nhà họ Diệp. Gã làm ăn đã nhiều năm, cũng quen biết với vài vị quản lý ở trên, nhưng vừa nghe danh Diệp Hằng là họ đã cắt đứt mọi quan hệ với gã, không ai có ý gì là muốn giúp đỡ cả.

Diệp Hằng không làm gì quá đáng hết, chuyến này hắn đến chỉ dẫn theo một đoàn thanh tra, tất nhiên còn có một thiết giáp hạm đóng giữ ở ngoài không gian để đe dọa đám người Lỗ Sâm. Đoàn thanh tra đã điều tra toàn bộ hành vi Lỗ Sâm đã làm trong nhiệm kỳ của gã: nhận hối lộ, vơ vét tiền của người dân, thậm chí còn gánh mấy mạng người.

Sau loạt tội chồng tội như vậy, Lỗ Sâm có chết mấy lần cũng không bù nổi, so với hắn thì tội của thằng em vợ thường ngày làm xằng làm bậy Tôn Bát Quân nhẹ hơn nhiều. Gã cùng lắm chỉ tham tiền, cậy quyền đe dọa dân thường, chứ chưa đến mức tàn nhẫn coi thường mạng người.

Đoàn thanh tra công tư phân minh, chỉ cần kiểm chứng từng tội một là toàn bộ giới chính trị của Sao Lam có thể thanh lọc hoàn toàn. Nhất là trước khi tới đây Diệp Hằng đã hạ lệnh, yêu cầu không được để sót, phải làm cho triệt để.

Người trong đoàn thanh tra hiểu rõ, điều đó có nghĩa là không được nương tay, phải điều tra kỹ từ đầu đến cuối, đây là một đợt tái tổ chức cơ cấu.

Hành động lớn như vậy, cư dân Sao Lam có nghe nói qua, đám khốn nạn như Lỗ Sâm và Tôn Bát Quân có thể sẽ bị hạ bệ, họ vô cùng vui mừng, chỉ hận không thể xếp hàng hai bên để hoan nghênh. Nhưng sau sự vui mừng đó còn có nỗi bất an mơ hồ.

Dù Lỗ Sâm là một tên cặn bã nhưng họ đã quen tác phong của tên cặn bã này nên có thể nhịn, sau khi đút no gã còn có thể giữ lại một chút cho mình. Nhưng Lỗ Sâm mất chức, không biết tính tình của người kế nhiệm sẽ thế nào.

Nhỡ đó là một tên còn tham lam xấu xa hơn Lỗ Sâm thì họ phải làm sao? Cố lắm mới lấp đầy được một cái động không đáy, bây giờ mà thêm một cái nữa thì phải lấp đến bao giờ mới xong?

Nhưng không lâu sau đó, Diệp Hằng đích thân ra mặt, sau khi tuyên bố một chính lệnh* mới, mọi người đều hò reo cổ vũ. Đây đúng là miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống, sự bất an nhỏ bé kia đã sớm tan biến.

(Chính lệnh: Lệnh chính phủ)

Nguyên Khê dỗ Tiểu Nguyên Triết ngủ xong mới lưu luyến thả bé con vào trong nôi, đắp cho bé cái chăn mỏng, cúi xuống thơm một cái rồi mới rời đi.

Cậu vẫn nhớ đến một chuyện, trước khi đi cậu đã dặn Nguyên Ngọc Thành dùng đám nước biển màu xanh nhạt kia trồng cây thử, nhiều ngày vậy rồi, chắc chúng đã có thể thu hoạch.

Cậu lại gần xem thử, quả nhiên những bông lúa mì đã chín mẩy, treo nặng trên thân lúa.

Nguyên Khê lập tức thu hoạch lúa mì, sau đó cậu nhìn qua thì phát hiện một điều kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK