Nguyên Khê hít một hơi thật sâu, chắc chắn là cậu nghe nhầm rồi, có thể là cô Lâm nói một từ đồng âm, có thể là xui xẻo*? Nói là vận may của cậu không tốt?
*Mang thai (huáiyùn) đồng âm với xui xẻo (huàiyùn).
Hu, vận may của cậu gần đây đúng là không tốt lắm, không hiểu sao lại xuyên không, không hiểu sao mà bị đè, không hiểu sao bị cướp tàu, sau đó còn ngủ tám tháng, rồi lại không hiểu sao mà béo lên...
Béo... béo lên cái quần què!
Nguyên Khê nhạy cảm cảm thấy bụng cậu hình như hơi động đậy một chút, tui phắc, nó động đậy, động đậy... Tình huống gì thế này!!
Vẻ mặt cậu đau khổ nhìn về phía Lâm Tố Vân: "Cô Lâm, cô đừng đùa cháu nữa được không, cháu là đàn ông, đàn ông thứ thiệt, không lừa già dối trẻ, không giả dối chút nào!"
Lâm Tố Vân khó khăn nhìn cậu, gật đầu một cái, nói: "Cô biết, nhưng con mang thai thật."
"Cô không biết, chắc chắn là cô không biết, nếu cô biết thì sao lại còn nói như vậy. Đàn ông và mang thai là hai chuyện không thể nào đi cùng nhau, cô Lâm, xin cô đấy, đừng trêu cháu mà, chuyện này không buồn cười tí nào cả."
Thật lòng mà nói, mấy chuyện hỗn loạn lúc trước không khiến Nguyên Khê suy sụp, nhưng chuyện này, cậu đúng là đang ở bờ vực sụp đổ, đây là chuyện gì chứ, thế giới quan của cậu vỡ vụn trong nháy mắt rồi có được không?
"Tiểu Khê, con bình tĩnh một chút, cô biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng đây là sự thật, con nghe cô nói kỹ đã."
Giọng nói của Lâm Tố Vân rất nhẹ nhàng mềm mại, có lẽ bình thường bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng bây giờ bà bộc lộ hết sự dịu dàng cẩn thận của mình ra chỉ để làm yên lòng Nguyên Khê.
Nguyên Khê ngơ ngác gật đầu, cậu đúng là cần bình tĩnh lại một chút.
"Chúng ta đã dùng ống năng lượng phản vật chất trốn thoát khỏi không phận Bắc Kinh, sau đó tiến vào một vùng không gian biến dạng, trong tình huống đó, tất cả mọi người đều trong trạng thái ngủ say, dùng dịch dinh dưỡng trong khoang thoát hiểm để duy trì sự sống. Trong thời khắc cuối cùng Ngọc Thành đã miễn cưỡng sử dụng hệ thống AI của phi thuyền để thiết lập lộ trình, nhưng tọa độ được định vị trong không gian biến dạng không khớp với không gian thực của chúng ta, cho dù thiết lập lộ trình nhưng cũng rất khó đến được đích."
Lâm Tố Vân dừng một chút rồi nói tiếp: "Chúng ta lang thang trong đó suốt tám tháng, khoảng thời gian dài như vậy rất đáng sợ, hơn nữa chúng ta còn trôi nổi không mục đích, cuối cùng dù có thể thoát khỏi không gian biến dạng cũng có thể sẽ bị lạc mãi mãi trong vũ trụ mênh mông."
Lời nói của Lâm Tố Vân rất tường tận dễ hiểu, Nguyên Khê cảm nhận được nguy hiểm trong đó, càng không khỏi chú ý lắng nghe hơn.
"Nhưng vận may của chúng ta cực kỳ cực kỳ tốt, dưới tình huống mà cơ hội sống sót chỉ là một phần triệu, chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi không gian biến dạng, đến được trời sao thực sự, hơn nữa chúng ta cũng không bay ra khỏi liên bang, hành tinh này là một hành tinh đại dương* cấp O thuộc liên bang. Dù đây là một hành tinh nguyên thủy chưa được khai phá nhưng vẫn nằm trên bản đồ hành tinh của liên bang, mà đây còn là hành tinh thích hợp để cư trú. Tất cả những điều tốt như vậy mà lại để chúng ta gặp được, đúng là thượng đế đang giúp chúng ta."
*Hành tinh đại dương: là những hành tinh giả định có bề mặt được bao phủ hoàn toàn bởi đại dương với độ sâu có thể lên tới hàng trăm km. Trong vũ trụ, nước là một điều kiện hàng đầu để một thiên thể có thể lưu giữ sự sống. Tất nhiên, không phải nơi nào có nước cũng có sự sống, nhưng đó là dấu mốc đầu tiên mà các nhà thiên văn tìm kiếm khi săn tìm sự sống ngoài trái đất.
Tầm mắt của Lâm Tố Vân rơi trên bụng Nguyên Khê, âm thanh bà bỗng trở nên mềm mại nói: "Mà đứa nhỏ này, lại có thể đồng hành cùng con suốt thời gian qua, có thể sống sót dưới tình trạng khó khăn như vậy." Giọng bà càng dịu dàng hơn, "Tiểu Khê, đây là một phép màu, phép màu của sự sống."
"Sau khi phi thuyền đáp xuống hành tinh này, cô và Ngọc Thành kiểm tra tất cả khoang thoát hiểm, sau đó phát hiện đứa nhỏ cùng con, điều mà cô không bao giờ ngờ tới. Nhưng cô biết, con là đàn ông, chuyện như vậy là ngoài sức tưởng tượng, cũng sợ người khác sẽ biết nên cô mới không đánh thức con ngay lập tức, mà sau khi mọi chuyện đã ổn thoả rồi mới đánh thức con."
Lâm Tố Vân nhìn Nguyên Khê, sau cùng nói: "Trước khi con tỉnh cô đã kiểm tra sơ bộ cho con, bé con rất khoẻ mạnh, đáng yêu, tràn đầy sức sống."
Nói xong, bà lấy ra một cái đĩa nhỏ màu bạc lớn cỡ lòng bàn tay, vuốt nhẹ một cái, một hình chiếu 3D liền hiện ra.
Nguyên Khê nhìn cảnh tượng trước mặt, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đó là một... Một... Nguyên Khê thậm chí không biết phải hình dung như thế nào, nên nói đó là một đứa trẻ sơ sinh, cuộn tròn ở đó, hai tay ôm lấy cái đầu nhỏ, hai cái chân nhỏ mập mạp gấp lại, đang nằm ngủ rất bình yên.
Nguyên Khê thậm chí có thể thấy rõ khuôn mặt của bé, đôi mắt nhắm chặt, cái mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, cả khuôn mặt nhỏ vé cũng nho nhỏ, đáng yêu không chịu được.
Cũng thật trùng hợp, dường như bé cảm giác được có người đang nhìn mình, bé hơi nhúc nhích, đôi mắt tuy vẫn đang nhắm, nhưng bàn tay nhỏ bé khẽ di chuyển đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đưa tay đẩy cái má nhỏ, đột nhiên bĩu môi, cái miệng nhỏ cũng cong lên.
Nguyên Khê nhìn, khoé miệng bất giác nhếch lên, nhóc con này thực sự rất đáng yêu.
Cậu mỉm cười, nhóc con vẫn chưa dừng lại, lần này cánh tay nhỏ bé không động đậy nữa mà là đôi chân mập mạp kia, chân nhỏ hơi dùng lực, mạnh mẽ đá lên.
Nguyên Khê thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, ngay lập tức cậu cảm thấy bụng mình đau nhói... Nguyên Khê nhất thời đen mặt.
Lâm Tố Vân ở bên cạnh thấy vậy cũng cười ra tiếng: "Tên nhóc này đúng là nghịch ngợm."
Nghe thấy Lâm Tố Vân nói, Nguyên Khê vốn đang thả lỏng lại chợt cảm thấy căng thẳng, cậu nhìn nhóc con trong hình, nghĩ đến đây là con mình, cái cảm giác không chân thực kia lại ập đến, nhưng mà... Cậu cũng thực sự cảm nhận được, cảm nhận được rất chân thực...
Sinh mạng của đứa bé, sức sống của đứa bé, sự tồn tại không thể chối cãi của đứa bé.
Nếu trước đó nói là Nguyên Khê bị sốc, cảm thấy khó tin, cảm thấy cực kỳ hoang đường, thì sau khi nhìn thấy bé con, trong lòng Nguyên Khê lại có một cảm giác khác...
Lâm Tố Vân rời mắt khỏi hình ảnh kia, nhìn Nguyên Khê nhẹ nhàng nói: "Tiểu Khê, trong lúc con không biết nó đã lớn như vậy rồi, đứa bé đã là một sinh mạng hoàn chỉnh, một cá thể độc lập, cô hy vọng..." Bà dừng một chút, mới nói một cách khó khăn, "Con đừng vứt bỏ nó."
Câu nói này như một ngọn đèn báo động, thắp sáng bộ não đang rối loạn của Nguyên Khê.
Vứt bỏ nó? Sao có thể vứt bỏ?
Nghĩ đến đây, Nguyên Khê nhìn Lâm Tố Vân, sự mê mang trong mắt biến mất, cậu kiên định nói: "Không thể nào, cháu sẽ không tước đoạt quyền sống của đứa nhỏ."
Cậu nói cực kỳ dứt khoát, dứt khoát không chút giả dối. Cậu chưa từng nghĩ đến việc này. Ban đầu có thể là cậu kinh ngạc, không tin nổi, choáng váng, cũng cảm thấy hẳn là ông trời đang đùa giỡn mình, nhưng cậu chưa bao giờ có ý nghĩ muốn giết đứa bé.
Từ nhỏ cậu đã mất cha mẹ, hai mươi tư năm một thân một mình, không lo không nghĩ, nhưng cực kỳ cô đơn. Cậu đã từng thề, nếu cậu có con của chính mình, cậu nhất định sẽ yêu thương cưng chiều nó, bù đắp những mất mát của mình cho nó.
Nhưng sau khi cậu hiểu được tình yêu, cậu mới phát hiện mình không thể yêu một người phụ nữ, tính hướng của mình khác với người khác. Tuy vậy, cậu cũng từng nghĩ, nếu một ngày tìm được nửa kia của mình, cậu sẽ nhận nuôi một đứa bé.
Mà hiện tại, cậu đã có đứa con của mình, dù rất bất ngờ như vậy, khó tin như vậy, nhưng đồng thời cũng kỳ diệu như vậy.
Nguyên Khê hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Cô Lâm, cháu đã bình tĩnh lại, cháu hiểu ý của cô, cô không cần lo lắng, cháu sẽ không vứt bỏ nó, cháu sẽ nuôi đứa bé, cố gắng hết mình nuôi bé nên người."
Thấy Nguyên Khê nói vậy, cặp lông mày vẫn luôn nhăn lại của Lâm Tố Vân cuối cùng cũng thả lỏng, từ lần đầu tiên bà thấy Nguyên Khê đã thích cậu bé này, mang khuôn mặt trẻ con, đôi mắt to tròn, cái miệng kia nhìn là biết là người hay cười, là một thanh niên sáng sủa đáng yêu. Mà chuyện xảy ra ở khoang hành khách lúc trước lại khiến Lâm Tố Vân phải nhìn cậu với cặp mắt khác.
Đây không phải là một chàng trai, đây là một người đàn ông, một người đàn ông mạnh mẽ, dũng cảm, lại rất thiết tha quý trọng mạng sống.
Mà thái độ vừa rồi của Nguyên Khê với đứa bé chưa ra đời kia cũng khiến bà tán thưởng. Chuyện không tưởng như vậy, xảy ra với bất kỳ ai cũng khiến người ta khiếp đảm sợ hãi. Nhưng Nguyên Khê chỉ kinh ngạc, sau đó cậu còn có thể nghĩ thông suốt, gánh chịu trách nhiệm không hề chùn bước.
Lâm Tố Vân nhìn Nguyên Khê, càng nhìn càng thích, nhất là Nguyên Khê cũng họ Nguyên, mà tên đầy đủ của Ngọc Thành là Nguyên Ngọc Thành, sao chuyện này có thể trùng hợp như vậy, như thể có gì đó sâu xa đang dẫn dắt họ.
Nếu con của bà và Ngọc Thành còn sống hẳn là cũng lớn chừng này. Chỉ là... Lâm Tố Vân than thở trong lòng, chung quy bà không có cái phúc phận này.
Thu lại những tâm tình ấy, Lâm Tố Vân lại hỏi Nguyên Khê: "Tiểu Khê, con có muốn liên hệ với cha mẹ người thân trước không?"
Cha mẹ người thân... Nguyên Khê ngẩn ra, sau đó lắc đầu, tuy nhiên chuyện này cậu đã nghĩ thông mười lăm năm trước rồi, vì vậy không có gì phải buồn cả, nhất là bây giờ cậu cũng không còn ở thế giới trước kia nữa.
Vì vậy cậu bình tĩnh nói: "Cô Lâm, nhà cháu chỉ có một mình, từ lâu trước kia đã chỉ còn mình cháu."
Một mình... Nguyên Khê nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Lâm Tố Vân chợt xúc động, cảm giác thương tiếc trào dâng, câu nói kia cơ hồ sắp thốt ra, cuối cùng lại bị bà đè nén lại.
Sau đó bà đổi đề tài: "Nếu vậy thì con có thể tự mình quyết định. Nếu con tin được cô Lâm thì cứ giao toàn quyền cho cô, chờ đứa nhỏ được sinh ra là được rồi."
Nghe Lâm Tố Vân nói vậy, Nguyên Khê cũng rất cảm kích, cậu gật đầu không chút do dự: "Cô Lâm, đương nhiên là cháu tin cô."
Lâm Tố Vân cười cười: "Con trai ngoan, không phải sợ, chỉ là ngủ thêm một giấc thôi."
Đối với việc mình hoàn toàn không biết này, nói Nguyên Khê không sợ là không thể nào, nhưng cậu biết bây giờ có sợ cũng không có tác dụng gì, dù sao thì cũng phải chịu một dao, cắn răng chịu đựng là được rồi!
Điều Nguyên Khê không ngờ tới là, cậu đúng là chỉ cần ngủ một giấc, không có cảm giác đau đớn gì, cậu cho rằng đó chỉ là lời Lâm Tố Vân an ủi mình, lại không nghĩ đó là sự thật.
Cậu không biết, cậu chỉ ngủ một giấc, nhưng số tiền phải trả trong quá trình ấy lại cực kỳ nhiều.
Nơi đây không chỉ là một hành tinh nguyên thủy chưa được khai phá mà trình độ khoa học kỹ thuật cũng thấp vô cùng, điều kiện chữa bệnh cũng hết sức đơn sơ. Nếu một người phụ nữ bình thường sinh con thì còn xử lý được, nhưng trường hợp đặc biệt như Nguyên Khê lại mang rủi ro rất lớn. Vì vậy dưới tình huống Nguyên Khê không biết, Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành đã tiêu tốn rất nhiều tiền tiết kiệm để mua một bộ dụng cụ chữa bệnh từ hành tinh gần đó.
Nguyên Khê ngủ một tháng, một tháng này Lâm Tố Vân bồi bổ thật nhiều dinh dưỡng cho cha con họ, chuẩn bị đầy đủ cho sự ra đời của đứa bé.
Đến cuối cùng, khi tiếng khóc đầu tiên của đứa nhóc này vang lên bên tai họ, Nguyên Khê mới hoảng hốt nhớ tới một vấn đề hình như rất quan trọng.
Nhóc con hình như vẫn còn một người cha...
Cả đời này cậu chỉ phát sinh quan hệ với một người, mà cậu còn không biết người đó là ai... Ngay cả diện mạo ra sao cũng không biết, ấn tượng duy nhất khắc sâu là, dáng người sau khi cởi quần áo ra rất đẹp...
Hehe, lẽ ra nên đăng sớm làm quà Tết mà chương này dài với cả mình lười quá nên bây giờ mới xong. Chúc các bạn năm mới vui vẻ!