Đích xác là có một đám người không mời mà tới, nhưng họ không đến để gây chuyện, trái lại, họ đến với cái cớ rất quang minh chính đại, mặc dù ý đồ thực sự không ngoài lòng hiếu kỳ muốn gặp anh dâu...
Chuyện này phải nói từ lúc mới bắt đầu.
Tuy nói ở Sao Lam có thể di cư tự do, nhưng thủ tục cụ thể vẫn chưa được công bố. Dưới sự quản lý của chính phủ, các cư dân vẫn từng bước lo liệu cuộc sống của mình, nhưng chuyện bán của cải lấy tiền cũng đã bắt đầu tiến hành.
Chuyện này thậm chí còn ảnh hưởng đến Nguyên Khê khi đi mua cá lúc sáng sớm, giá cả giảm xuống rẻ hơn rất nhiều, nguyên một thùng xấp xỉ hai trăm con cá sống mới có ba nghìn điểm tín dụng. Mấy con cá này cũng chẳng nhỏ, một con ít nhất cũng phải ba cân, hơn hai trăm con thì khoảng hơn sáu trăm cân. Tổng cộng chỉ cần ba nghìn điểm tín dụng đúng là rẻ khỏi phải bàn.
Giá rẻ như vậy khiến Nguyên Khê cũng hơi dao động, cậu nghĩ một chút, quyết định mua hết cá của ông chú này luôn, tổng cộng là hơn bảy trăm con, tốn mười nghìn điểm tín dụng.
Nguyên Khê không dùng tiền của Diệp Hằng, đó là vốn liếng để họ khai phá Sao Lam, không thể phung phí, Nguyên Khê tính toán rất rõ ràng.
Tuy hơn bảy trăm con cá chỉ tốn mười nghìn điểm tín dụng đã là cái giá tốt nhất trên thị trường rồi, nhưng Nguyên Khê vẫn hơi xót, đối với cậu số tiền này cũng không ít...
Chỉ hy vọng nhiều cá như vậy có thể giúp thuật cắt mổ của cậu thăng cấp thuận lợi, vinh quang nhận được danh hiệu người thợ mổ điệu nghệ... Tính ra thì luyện kỹ năng này tốn tiền ghê...
Nhiều cá như vậy, lát nữa còn phải dọn dẹp, chắc không làm được trong căn bếp kia của cậu rồi, Nguyên Khê dứt khoát tìm một chỗ sạch sẽ trong trang trại, nhanh chóng thu dọn rồi bắt tay vào việc.
Nhìn qua đã thấy đây không phải công việc đơn giản, người bình thường có khi không làm được, chưa nói đến việc cực nhọc mệt mỏi thế nào, chỉ riêng mùi tanh của cá thôi đã khiến nhiều người không chịu nổi rồi. Nhưng Nguyên Khê làm khá hăng hái, trước lạ sau quen, sau khi xử lý khoảng mười con, cậu càng lúc càng quen tay, động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Vốn chỉ định cày cho thuật cắt mổ thăng cấp, không nhờ thuật thanh khiết và thuật sắp xếp cũng tăng độ thành thạo theo, cũng coi như niềm vui bất ngờ.
Mà cũng đúng thôi, khi bắt đầu rửa sạch cá tươi phải dùng đến thuật thanh khiết, sau đó bắt lọc thịt, vì Nguyên Khê muốn thuật cắt mổ thăng cấp nhanh một chút nên xử lý rất sạch sẽ lưu loát. Phi lê phần thịt tươi ngon rồi cắt thành miếng, xương cá chặt thành khúc, giữ lại một chút vảy tươi, rồi còn cả trứng cá.
Cậu làm sạch sành sanh, phân chia rõ ràng các loại cá khác nhau, giá trị sử dụng của mỗi con cá sẽ cao hơn, độ thành thạo cũng tăng cao hơn. Đương nhiên cũng có thể tránh lãng phí tiền, phát huy tối đa mười nghìn điểm tín dụng này.
Sau khi phân chia được một con cá như vậy, thịt cá phi lê xương cá vảy cá và trứng cá có thể ăn xếp sang một bên, việc này lại cần dùng thuật phân loại. Vì vậy Nguyên Khê mải mê bận bịu, bên tai không ngừng vang lên tiếng bíp bíp bíp bíp, độ thành thạo của ba kỹ năng đồng thời tăng vọt, quả thật sướng phê luôn!
Khi năm vị khách không mời này đến, đập vào mắt là cảnh Nguyên Khê mang vẻ mặt chăm chú, tư thế hiên ngang, toàn tâm toàn ý xử lý cá tươi.
Bọn họ rón rén trốn trong chỗ tối quan sát một lúc, một người mập mạp không nhịn được nữa, hỏi nhỏ; "Đây là anh dâu của bọn mình hả?"
Người có giọng nói lanh lảnh nói nhỏ: "Ừ ừ, nhưng tí nữa mày đừng gọi là anh dâu, đại ca không cho gọi!"
"Ừm ừm, biết rồi, bọn mình gọi lén vậy thôi."
Người giọng lanh lảnh vừa rồi hài lòng chấp nhận.
"Bọn mày nói xem anh dâu đang làm gì?"
Thực ra không phải là họ chưa từng thấy người ta xử lý cá bao giờ, thậm chí như Nhị Mập, lúc rảnh rỗi cảm thấy người máy bảo mẫu nấu đồ ăn nhạt nhẽo còn đích thân xuống bếp khao mọi người một bữa, vậy nên cậu ta cũng thường xử lý cá tươi.
Chỉ là chuyện hiện tại không giống hồi trước, đây chính là anh dâu của bọn họ, là người anh dâu lọt vào mắt xanh của đại ca, được hắn thích một lòng một dạ đó!
Người như vậy sao có thể là nhân vật bình thường, sao có thể làm chuyện bình thường như vậy?
Với cả nếu xử lý cá thì một con hai con ba con bốn con cùng lắm là mười con thôi, làm gì cần xử lý nguyên núi cá tươi như vậy?
Nhưng họ nhìn chằm chằm cả buổi, ngoại trừ thấy số lượng cá cực nhiều thì vẫn không thấy có gì khác lạ, nhìn kiểu gì cũng thấy giống công đoạn xử lý cá trước khi... ăn cơm...
Anh bạn mập kia không nhịn được, hỏi: "Tiểu La, mày từng gặp anh dâu rồi, mày có biết anh ấy đang làm gì không?"
Tân Tiểu La trầm ngâm, cậu thật sự không hiểu nổi, nhưng sao cậu ta có thể để lộ chuyện mình không biết được? Mất mặt lắm đó!
Nhưng cậu ta trầm ngâm cả buổi mà vẫn chẳng ngâm ra được cái gì, vậy nên cậu ta không thể làm gì khác ngoài tiếp tục trầm ngâm.
Trái lại, một cậu thanh niên có khuôn mặt nghiêm túc trông rất chững chạc nói: "Tôi thấy anh ấy đang luyện đao pháp đấy!"
Minh Hữu là người có tài nghệ tốt nhất trong số họ, nhưng tướng mạo y nghiêm túc lại tự chủ tốt, rõ ràng là đáng tin hơn Tân Tiểu La suốt ngày trầm ngâm nhiều.
"Các cậu chú ý quan sát kìa, tư thế cầm dao của anh ấy, động tác khi ra tay và cả động tác lọc thịt cá trôi chảy tự nhiên của anh ấy..." Giọng y rất trầm, dù đang nói nhăng nói cuội nhưng nghe lại vô cùng hợp lý, bốn người còn lại không khỏi tập trung nhìn kỹ, Minh Hữu nói tiếp, "Các cậu nhìn tiếp đi, miếng cá vừa được cắt xong, miếng nào miếng nấy đều mỏng như tờ giấy, quan trọng hơn là độ dày đều nhau, lại xem đống vảy cá kìa, tỉ lệ nguyên vẹn cao như vậy... Chắc chắn anh ấy đang tu luyện một loại đao pháp thần kỳ bí mật độc nhất!"
Sau khi nghe Minh Hữu giải thích cặn kẽ, bốn người còn lại mắt sáng lên, anh dâu của họ đúng là không giống người thường, cách luyện đao pháp cũng độc lạ như vậy, đúng là trình độ cao cấp người thường không với nổi!
Thoáng cái đã đến trưa, Nguyên Khê làm liên tục bốn tiếng, cậu nhìn qua, lâu thế rồi mà mới làm xong sáu mươi con cá, còn chưa được một phần mười nữa... Cậu thở dài, dục tốc bất đạt, phải ăn trưa đã, vả lại Nguyên Ngọc Thành bận bịu ở trang trang, Lâm Tố Vân phải trông bé Nguyên Triết, nếu cậu không nấu cơm thì cả nhà phải nhịn mất.
Nguyên Khê thu dọn các thứ vào túi đồ, thấy có nhiều cá phi lê như vậy, cậu nảy ý định ăn cá.
Cả nhà cùng ăn một bát canh cá cay nóng, miếng cá tươi mềm ngọt nước, ăn cùng bát cơm thơm ngon trắng như hạt ngọc thì đúng là hết sảy.
Hương thơm từ trong nhà bay ra, khiến bụng của năm người lén núp ở ngoài kêu òng ọc... Bọn họ quay mặt nhìn nhau, cảm thấy thời cơ đã đến, anh dâu đã luyện công xong, đến lúc họ đến thăm hỏi rồi!
Sau đó là một loạt tiếng gõ cửa, Nguyên Khê tò mò ra mở cửa, vừa thấy đã ngạc nhiên.
Có năm người đến, đều là mấy chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, trong năm người này đã có bốn người Nguyên Khê không quen, chỉ có người đứng đầu tiên là cậu biết, cậu ngạc nhiên nói: "Tân Tiểu La?"
Tân Tiểu La cười hì hì, nói: "Anh Nguyên Khê, em đây, em đến để thăm anh."
Nguyên Khê hơi bất ngờ, nhưng cậu hiểu ra rất nhanh, có một chiếc phi thuyền vẫn luôn đỗ lại trên bầu trời Sao Lam, có lẽ họ là cấp dưới của Diệp Hằng, Nguyên Khê tươi cười mời họ vào.
Trong năm anh chàng này thì Tân Tiểu La là người thấp nhất cũng là người gầy nhất, có hai người dáng rất cao, khoảng gần một mét chín trông vô cùng vạm vỡ, họ mặc bộ quân trang phẳng phiu, cùng là màu xám bạc. Nhìn qua cũng biết họ thân thủ bất phàm, nhưng thái độ của họ cũng rất thân thiện, sự hung bạo cũng dịu đi nhiều.
Tân Tiểu La giới thiệu qua, hai người này là hai anh em, anh tên Minh Tả, em tên Minh Hữu, tính của người anh có vẻ hoạt bát hơn, người em trái lại có vẻ chín chắn kiệm lời hơn, hai người cùng chào hỏi Nguyên Khê.
Hai người cuối cùng, một người cao bằng Nguyên Khê nhưng khá béo, cười cái là không thấy mắt đâu, Tân Tiểu La nói tên cậu ta là An Thụy.
Người cuối cùng mới là người bắt mắt nhất, dáng người đẹp cực kỳ, không sai, đây đúng là một người đàn ông, nhưng thật sự chỉ miêu tả được bằng từ đẹp. Cậu có mái tóc dài màu bạc, đôi mắt màu xám nhạt, làn da mịn trắng đến phát sáng, cũng mặc một bộ quân trang giống họ nhưng thân hình có vẻ hơi yếu ớt.
Tân Tiểu La giới thiệu đến cậu: "Anh Nguyên Khê, đây là Imia."
Giọng của Imia nghe rất hay, cậu nhìn Nguyên Khê, hình như hơi ngại ngùng, chỉ nói khẽ: "Em chào anh Nguyên ạ."
Nguyên Khê cũng cười đáp lại.
Họ đi vào phòng, không ai đến tay không mà mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, có quà cho Nguyên Khê, có cả quà cho vợ chồng Nguyên Ngọc Thành, thậm chí từng người còn chuẩn bị một món quà nhỏ cho bé Nguyên Triết nữa.
Chưa nói đến quà cáp ra sao, họ có lòng như thế đã là quý lắm rồi.
Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân bước ra, nghe Nguyên Khê giới thiệu ngắn gọn thì hiểu tình hình ngay, cũng tiếp đón họ rất nhiệt tình.
Đến thăm vào giờ này, Nguyên Khê không cần hỏi cũng biết chắc là họ chưa ăn cơm, thấy Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân đang tiếp chuyện với họ, cậu lại quay vào phòng bếp.
Bây giờ mà làm mấy món phức tạp thì không đủ thời gian, nhưng có rất nhiều cá phi lê, nhất là cậu đã thái rất mỏng, chỉ cần rửa sạch và chuẩn bị sẵn gia vị, ăn cùng với lẩu được hầm bằng xương cá cũng ngon.
Nguyên Khê đổ dầu vào chảo, nhanh nhẹn rán một đĩa vảy cá, món vảy cá rán này rất đơn giản, chỉ có độ lửa là khó khống chế, nếu rán chuẩn thì giòn rụm rất ngon, còn nếu không thì muốn nhai cũng khó.
Cân nhắc đến khẩu vị của những người bên ngoài, Nguyên Khê lấy một nồi lẩu uyên ương, người thích ăn cay hay không thích cay đều có thể ăn được, mỗi tội không biết có ai không thích ăn cá không...
Hiện tại đã không kịp suy xét mấy chuyện này nữa, họ đến vội quá, lại không báo trước tiếng nào. Nguyên Khê nghĩ ngợi một lúc, nếu không ăn được cá thật thì cậu xào thêm đĩa rau cải vậy.
May mà cả năm người không ai kén ăn hết, lúc trước đừng nói là cá, thi thoảng uống dịch dinh dưỡng cả tháng cũng là chuyện cơm bữa...
Tàu chiến khác với tàu chở khách,trong tình huống cấp bách, hoàn cảnh gian khổ không phải chuyện mà người kén chọn có thể chịu nổi.
Ngoài suy đoán của Nguyên Khê, người ăn cay giỏi nhất trong phòng lại là cậu Imia trông có vẻ ốm yếu kia, đã vậy còn ăn cực nhiều, chưa được mấy phút mà hai đĩa cá trước mặt đã bị cậu ăn sạch.
Mà người ăn cay kém nhất lại là Minh Hữu trông có vẻ chín chắn... Ăn cay kém cũng được thôi, nhưng đã thế lại càng thích ăn, vừa ăn vừa bị cay xé lưỡi... Nhưng y vẫn kiên trì ăn tiếp không bỏ cuộc, hai đĩa cá trước mặt mà y mới ăn được có nửa đĩa.
Imia đã ăn hết phần của mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh, Tân Tiểu La là người cảnh giác đầu tiên, cậu ta lập tức bảo vệ đĩa của mình không chừa kẽ hở nào, Nhị Mập An Thụy cũng phản ứng kịp thời, chỉ có Minh Hữu đang bị cay bên kia vẻ mặt hoang mang... Thất thủ... Bị cướp một đĩa cá lớn ngay trước mắt...
Nguyên Khê thấy mà buồn cười, quay vào trong vội vàng lấy thêm mấy đĩa ra.
Ăn xong bữa này, Nguyên Khê không khỏi tặc lưỡi xuýt xoa, cậu đã xử lý tổng cộng sáu mươi con cá, tính sơ thì cũng phải một trăm tám mươi cân, đống thịt cá kia cũng phải tầm sáu mươi cân, nhưng bây giờ lại bớt đi khoảng một phần sáu...
Năm người ăn mười cân cá, trung bình một người ăn hai cân, Nguyên Khê bày tỏ, cậu ngạc nhiên mà ngơ ngác đến bật ngửa luôn!
Thật sự đây là lần đầu cậu được thấy kiểu người ăn thùng uống vại như vậy ngoài đời thật...
Năm người ăn rất thoả thuê, lúc sắp đi mới trịnh trọng để lại một chiếc máy truyền tin, chỉ to bằng cúc áo, có thể dính trên đủ loại vải vóc, rất tiện lợi.
Tân Tiểu La nói với Nguyên Khê: "Anh Nguyên Khê, nếu anh có việc gì thì cứ liên lạc với bọn em, chỉ cần ấn vào máy truyền tin là bọn em sẽ tới ngay!"
Nguyên Khê nhìn cái máy to cỡ nút cài kia, không từ chối, cười nói: "Ừ."
Đám Tân Tiểu La rời khỏi, Nguyên Khê nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại tiếp tục công cuộc cày kinh nghiệm vĩ đại.
Sau một thời gian dài, Nguyên Khê cũng đã nắm được đôi điều về việc thăng cấp các kỹ năng của hệ thống, dù xử lý những thứ khác nhau thì độ thành thạo sẽ tăng lên nhiều, nhưng đồng thời độ khó cũng sẽ cao hơn nhiều, nên biết là cá có cách xử lý riêng, các loài gia cầm như gà vịt và gia súc cũng có cách riêng.
So ra thì Nguyên Khê chọn cá, tiết kiệm được kha khá chi phí, xử lý đơn giản, thao tác dễ dàng. Dù đòi hỏi số lượng khá lớn, nhưng nếu tính kỹ, muốn tìm đủ trăm loại động vật trên Sao Lam cằn cỗi này cũng cần tốn nhiều sức.
Sau khoảng bốn ngày bận rộn, xử lý gần năm trăm con cá, thuật cắt mổ cuối cùng cũng thăng cấp!
Quả nhiên đúng như Nguyên Khê nghĩ, cậu nhận được danh hiệu người thợ mổ điệu nghệ như ý, ngay sau đó là một chuỗi ba tiếng bíp bíp bíp vang lên liên tục.
Nguyên Khê vội vàng mở màn hình hệ thống ra, đúng là không uổng công bốn ngày nay.
Thuật phân loại, thuật thanh khiết và thuật nấu nướng cũng tăng một cấp! Ba trang cùng xuất hiện để cậu nhận thưởng.
Nguyên Khê cực kỳ vui vẻ, còn gì háo hức hơn được thưởng sau những ngày lao động vất vả chứ?
Cậu nhận thưởng của thuật phân loại trước, sau đó nghe thấy giọng nói cứng nhắc hệ thống: "Phần thưởng của thuật phân loại cấp hai, thăng cấp túi đồ thành rương gỗ."
Túi đồ đổi thành rương gỗ... Ý là... Dung lượng của túi đồ trở nên lớn hơn sao?
E hèm, Nguyên Khê kìm nén sự tò mò lại, đợi thông báo thăng cấp xong, mở "rương gỗ" ra xem, đúng là thăng cấp thật!
Không chỉ có thêm hai mươi ô, mà giao diện còn đẹp hơn rất nhiều, khi mở ra trông nó như một cải rương vàng lộng lẫy vậy.
Nguyên Khê lại nhanh chóng nhận thưởng của thuật thanh khiết, Nguyên Khê không trông mong gì với kỹ năng phụ trợ này, chù có đạt được danh hiệu tay tẩy rửa siêu phàm cậu cũng sẽ không thấy bất ngờ.
Nhưng cậu không ngờ, thuật thanh khiết vốn vô vọng này lại mang đến cho cậu niềm vui bất ngờ.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Đến lúc cho các bạn biết sự thật rồi! Nhân vật chính trong truyện này không phải chỉ có một ngón tay vàng, cũng không chỉ có một cánh tay vàng, thậm chí không chỉ là một cái đùi vàng! Cậu ấy có nguyên một người khổng lồ vàng trong truyền thuyết đó!
Avwa: Thật đó, truyện này thụ được buff nhiều lắm.