Ba tháng sau.
Nguyên Khê chống cằm nằm nhoài bên cạnh cái nôi nhỏ xanh biếc, nhìn nhóc con trắng trắng tròn tròn bên trong.
Nhớ lại lúc mới sinh, cả người nó đỏ chót, y như một con khỉ con, lúc ấy Nguyên Khê suýt đã cho rằng mình đẻ nhầm rồi... Rõ ràng lúc đầu xem ảnh thì trắng trẻo sạch sẽ như vậy, sao đẻ ra lại thành cái bộ dạng này?
Lúc ấy Nguyên Khê chợt nhớ đến một người cha khác của con trai, trong lòng chợt nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ cậu trải qua tình một đêm với một tên Quan Công* sao? Cho nên con trai giống với tên cha đó, nên mới đỏ như vậy?
OMG, đúng là một ác mộng.
*Quan Công: hay còn gọi là Quan Vũ, tự Vân Trường, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc.
Trái lại, cô Lâm ôm bé con cười nói: "Lúc mới sinh càng đỏ thì sau này càng trắng, tại vì nhóc con còn bé da mỏng, vừa mới tiếp xúc với không khí chưa kịp thích ứng nên mới như vậy."
Nguyên Khê không có ý kiến gì với điều này, nhưng cho dù là một Quan Công nhỏ cậu vẫn rất thích, hơn nữa lại còn càng nhìn càng thấy vừa ý, thẩm mỹ quan từ đây suýt thì có xu hướng bị đảo lộn.
Cũng may cô Lâm là trưởng bối dày dặn kinh nghiệm, nói rất chính xác, nhóc con này quả nhiên càng ngày càng trắng, tính đến giờ đã được hai tháng, cả người béo lên một vòng, mặt mày cũng đã nảy nở, cái mũi nhỏ cao cao, cái miệng nhỏ cũng xinh xắn đáng yêu, nhất là đôi mắt kia, đen láy linh lợi như hai quả nho đen, rất đẹp.
Đặc biệt là cái cằm nhỏ bé kia, rõ ràng hai cái má đều béo mập tròn vo, nhưng cái cằm nhỏ vẫn hơi nhòn nhọn, vừa nhìn đã biết đây là một khuôn mặt mỹ nhân.
Bất luận ai nhìn thấy đứa nhỏ này đều khen ngợi không ngớt, khi lớn nhất định sẽ đẹp trai cực kỳ.
Nguyên Khê rất tự hào về điều này, cho đến khi em gái nhà bên nói một câu: "Anh Nguyên Khê, Tiểu Triết đúng là xinh thật đấy nhưng hình như không giống anh lắm. Chắc là giống mẹ nhiều hơn, mà cũng phải, con trai giống mẹ, con gái giống cha. Mẹ của Tiểu Triết nhất định là một đại mỹ nhân.
Khoé miệng Nguyên Khê giật giật, nhìn chằm chằm con trai mình một hồi lâu, cuối cùng đành miễn cưỡng nói: "Đúng là giống mẹ nó nhiều hơn." Hai chữ mẹ nó đằng sau được hung hăng nhấn mạnh, ông đây là cha nó, không giống cha giống "mẹ" nó cũng không sai.
Tuy nhiên trong lòng Nguyên Khê vẫn thầm mong con trai sẽ giống mình, nhưng ai ngờ được gen của "mẹ Tiểu Triết", người mà chả ai biết mặt mũi ra sao, lại vô cùng mạnh, mẽ, lại đánh bại cậu, chiếm giữ cao điểm, thống trị tướng mạo của con trai, đúng là... Ây... Khiến người ta phải tiếc hận.
Cậu ở bên này cười ngu nhìn con trai chằm chằm, nhóc con kia như cảm ứng được, mở to mắt ra nhìn Nguyên Khê, sau đó lại híp mắt cười.
Tên ba ngốc Nguyên Khê bị nụ cười này chinh phục trong chớp mắt, vui vẻ cực kỳ, vội đưa tay ôm con trai từ trong nôi nhỏ ra.
Ai ngờ, nhóc con này vừa dán lên ngực ba mình, một dòng nước ấm liền tập kích về phía Nguyên Khê...
Cái áo sơ mi trắng Nguyên Khê vừa mới thay chịu nạn trong tích tắc, ngực ướt một mảng lớn. Lúc này Lâm Tố Vân đúng lúc đi ngang qua, thấy cảnh này thì cười nói: "Thằng con trai này của con, chỉ thích bắt nạt con."
Nguyên Khê cũng cười theo, cong mắt sờ soạng gò má trơn bóng của nhóc con một cái rồi mơi thỏa mãn đi thay quần áo.
Thay áo, Nguyên Khê tiện tay đem cái áo sơ mi lúc trước vào phòng giặt đồ, thả vào chậu nước, mở vòi nước bắt đầu giặt. Cậu đã quen ở một mình, mấy công việc này đã sớm làm đến thành thạo.
Đổ một chút nước giặt, vò một lát, sau đó lại dùng nước sạch giặt lại lần nữa, rồi mới cầm quần áo ra phơi ngoài ban công. Lúc này bên tai "tích" một tiếng, sau đó một giọng nói cứng ngắc vang lên, "Độ thành thạo của thuật thanh khiết được tăng lên."
Nguyên Khê cau mày, từ sau khi đến thế giới này, giọng nói này thỉnh thoảng sẽ nhảy ra.
Sau khi thân thể cậu khỏe lên, xuống bếp xào chút thức ăn, nó liền nhắc nhở thuật nấu ăn đã được kích hoạt, làm bất kỳ việc nhà nào đó liền nhắc nhở rằng thuật phân loại đã được kích hoạt, tiện tay hái một bông hoa ở ngoài liền nhắc nhở rằng thuật thu hoạch đã được kích hoạt...
Mấy tiếng tích tích tích này, Nguyên Khê nghe nhiều đã không thấy lạ nữa rồi. Cậu yên lặng suy nghĩ một chút, một tấm bảng hình chữ nhật liền hiện ra trước mắt. Đây là một tấm bảng chỉ rộng bằng lòng bàn tay nhưng dài vô hạn, chữ được viết trên đó cũng rất đơn giản rõ ràng.
Từ trên xuống dưới theo thứ tự là thuật nấu ăn, thuật dọn dẹp, thuật phân loại, thuật điều khiển, thuật thu hoạch cùng với... Nguyên Khê câm nín... nhìn cái thuật chẳng ra gì, miễn cưỡng được xếp vào cho đủ chỗ - thuật phòng the...
Ngoài ra còn có một thanh tiến độ dưới mỗi dòng chữ, đó dường như là cái gọi là độ thành thạo.
Nguyên Khê nhìn nó, vì thuật dọn dẹp và phân loại là các thuật được kích hoạt thường xuyên nhất, nên mức độ thành thạo đã tích lũy được 75 điểm, có vẻ thanh tiến độ sẽ đầy khi đạt 100 điểm, cũng không biết sau khi nó đầy thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Còn độ thành thạo đứng thứ hai... lại là cái thuật phòng the lừa đảo kia, mức độ thành thạo đúng 50 điểm, nhưng rõ ràng cậu chỉ phong lưu một đêm, vì cái quần gì lại tăng nhiều như vậy? Có phải đang ám chỉ cậu thiên phú dị bẩm kim thương không ngã một nhánh hoa lê áp hải đường không*? Xùy xùy, mấy cái thứ gì vậy trời!
*Thiên phú dị bẩm: trời cho khả năng đặc biệt.
Kim thương không ngã: hình như là ám chỉ "độ bền" của 🐦 lúc xx.
Một nhánh hoa lê áp hải đường: được trích từ bài thơ "Nhất thụ lê hoa" của Tô Đông Pha. Ông viết bài thơ để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên 80 tuổi lấy một người thiếp 18 tuổi. "Lê hoa" chỉ Trương Tiên, "hải đường" là người thiếp. "Áp" là đè lên, cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.
Nguyên Khê vội hướng tầm mắt lên trên, độ thành thạo của thuật nấu ăn là 25 điểm, còn thuật điều khiển là 10 điểm, còn thuật thu hoạch chỉ có 1 điểm lẻ loi.
Cái thứ đồ chơi này ngoại trừ biết chúc mừng rằng XXX đã được kích hoạt, xin chúc mừng bạn, mức độ thành thạo của XXX đã tăng lên bao nhiêu ra thì không còn nói gì khác, ngay cả mục giới thiệu cũng không có, trước mắt cũng không thấy có công dụng gì. Nguyên Khê nhìn một chút, cuối cùng đành tắt cái bảng điều khiển này đi, không tiếp tục nghiên cứu nữa.
Mấy ngày nay cậu đã thấy nhiều chuyện kỳ lạ, căn bản là thấy nhiều đến quen luôn rồi, bất kể nó là thứ gì rồi sớm muộn cũng biết.
Nguyên Khê đứng trên ban công, nhìn thoáng qua là có thể thấy khung cảnh bên ngoài. Bầu trời bên ngoài trong xanh, trước hết là một đoạn bãi cát vàng óng, tiếp đó là đại dương xanh ngắt nhìn không thấy bờ, trời biển nối liền một mạch, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy tinh thần thư thái, vô cùng dễ chịu.
Đây là một hành tinh có tên là sao Lam, được liên bang xác định là một hành tinh đại dương cấp O, tám mươi phần trăm bề mặt hành tinh được đại dương bao phủ, là một hành tinh có thể cư trú.
Dựa trên tài liệu, trước khi liên bang phát hiện hành tinh này, nơi đây đã có sinh vật sống nhưng không sản sinh ra con người, chỉ có một số loại nấm và tảo. Sau đó, liên bang đã tiến hành thăm dò chi tiết tài nguyên địa lý, môi trường sống, vân vân...
Theo lý thuyết đây là một hành tinh rất thích hợp cho con người sinh sống, tuy nhiên sau khi thăm dò, người ta phát hiện tài nguyên nơi đây vô cùng khan hiếm. Đúng là ở đây đất đai chiếm hai mươi phần trăm, nhưng lục địa không phân bố tập trung như trên trái đất mà phân bố rải rác khắp hành tinh, khắp đại dương, tất cả đều là hải đảo.
Dưới hoàn cảnh địa lý như vậy nhưng không có hòn đảo nào bị xói mòn, nguyên nhân cơ bản là do địa chất nơi đây ngoại trừ là bãi cát mỏng manh thì là đá cực kỳ cứng rắn. Đất đai có thể cung cấp dinh dưỡng cho thực vật ăn được cũng ít ỏi đến mức đáng thương.
Mặc dù đất đai không tốt nhưng có vùng đại dương mênh mông như vậy, đáng lý ra phải có nguồn tài nguyên dồi dào. Nhưng điều khó hiểu là nước biển ở đây cũng không phải cái nôi của sự sống.
Nước biển đúng là ở trạng thái lỏng, nhưng nó cũng không phải là loại nước thông thường, mật độ* của nó cực kỳ dày, thậm chí con người có thể đi lại trên đó. Mật độ dày đặc như vậy rất khó có thể thai nghén sinh mệnh, chỉ có mấy loại nấm đâu cũng mọc được là có thể tồn tại trong đó.
*Chỗ này hơi khó hiểu nhưng mình nghĩ hình thái của nó giống chất lỏng phi Newton (Oobleck), các bạn có thể tra google để biết thêm.
Đối với liên bang hiện tại, một hành tinh như vậy không có giá trị gì cho lắm, vừa không có cảnh quan đẹp đẽ độc đáo để phát triển thành hành tinh du lịch, vừa không có nhiều tài nguyên để tận dụng.
Hơn nữa bởi vì cậu cách quá xa các ngôi sao tài nguyên khác, chi phí vận chuyển vật liệu quá đắt đỏ nên không thể hành thành hành tinh song sinh.
Cho nên nói, đây chính là một hành tinh cực kỳ bình thường trong số hàng trăm tỷ hành tinh, sau từng bước khám phá ra thì liên bang đã từ bỏ công cuộc nghiên cứu và thăm dò.
Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là một hành tinh có thể sinh sống, hơn nữa cũng có một lượng nhỏ tài nguyên sinh tồn, sau khi tuyên bố thông báo di dân tự nguyện, có khoảng hai trăm nghìn người đã quyết định di cư.
Mà trong số hai trăm nghìn người này, có ba mươi phần trăm đã lựa chọn rời khỏi sau giai đoạn thích nghi với việc nhập cư, trong khi bảy mươi phần trăm người ở lại cơ bản có thể tự cấp tự túc, có thể sinh tồn phát triển trên hành tinh xinh đẹp này.
Sau khi Nguyên Khê và phi thuyền chở khách đáp xuống đây, dưới sự đồng ý của Nguyên Khê, Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành đã kể toàn bộ những gì đã xảy ra với tất cả hành khách, bao gồm cả cuộc trò chuyện ban đầu của bọn đầu gấu với Thượng tá Phong Vân, cùng với thông tin về hành tinh hiện tại, chỉ có chuyện về thanh năng lượng là bị giấu đi.
Sau đó, họ chọn rời đi hay ở lại, tất cả đều do họ tự mình làm chủ. Ngay cả việc có ai phơi bày hành động của Phong Vân hay không họ cũng không quan tâm.
Cuối cùng, trong số năm mươi người, có ba mươi tám người chọn rời đi, mười hai người còn lại trừ Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành thì chỉ có hai gia đình.
Điều mà không ai ngờ tới là, ngoại trừ mười hai người ở lại này, ba mươi tám người người lựa chọn rời khỏi không ai thoát khỏi cái chết, những việc này tạm thời không đề cập tới.
Bởi vì sao Lam là một hành tinh nguyên thủy, không quản lý hộ khẩu nghiêm ngặt lắm, nhất là mấy người bọn họ ai cũng có chút tiền tích góp, điểm tín dụng liên bang phổ biến trong khắp ngân hà, trên sao Lam cũng vậy. Họ định cư mà không gặp trở ngại gì.
Nguyên Ngọc Thành đã mua căn nhà ven biển này, có ba phòng ngủ hai phòng khách, một phòng bếp riêng biệt và hai phòng tắm, với một nhà bốn người họ thì như vậy đã được coi là rộng rãi.
Một số đồ điện gia dụng có từ trước cũng được giữ lại, mặc dù điều kiện kém xa so với chủ tinh nhưng sự nhàn nhã tự do hiện tại cũng ít thấy.
Đặc biệt là đối với Nguyên Khê, cậu rất quen thuộc với hoàn cảnh xã hội ở đây, không quá lạc hậu không quá tân tiến, bởi vì thiếu thốn tài nguyên nên hành tinh này cũng không có đặc sản gì, cho nên đám người nhập cư cũng không có cách nào để kiếm điểm tín dụng.
Mặc dù mạng mua sắm liên hành tinh của liên bang có một điểm chuyển tiếp ở đây, giá của một số người máy gia dụng nhỏ và các mặt hàng tiện lợi cũng hợp lý, nhưng tiếc ở chỗ, bởi vì đường sá xa xôi, nên cước phí vận chuyển cũng cao muốn chết...
Dù Nguyên Ngọc Thành chưa bao giờ nói cụ thể về những gì ông và Lâm Tố Vân đã làm, nhưng Nguyên Khê mơ hồ biết được hai người họ không hề đơn giản, họ có rất nhiều tiền tiết kiệm, với số tiền ấy, dù không có con cái nuôi dưỡng, họ cũng có thể an hưởng tuổi già.
Nhưng vì Nguyên Khê, họ đã hào phóng mua một bộ thiết bị chữa bệnh đầy đủ. Giá của thiết bị chữa bệnh thêm với phí vận chuyển cao ngất gần như đã đào sạch tiền tiết kiệm của họ.
Bộ thiết bị chữa bệnh kia có thể sử dụng nhiều lần, trên phương diện này Lâm Tố Vân cực kỳ giỏi, theo ly thuyết thì mở một phòng khám ở hành tinh lạc hậu này, tạo phúc cho mọi người cũng là chuyện tốt.
Tiếc là bộ thiết bị này chi phí sử dụng quá cao, tiêu hao nhiều năng lượng, hơn nữa còn là nhiên liệu chuyên dụng, còn cần phải nhập về từ chủ tinh, vậy nên căn bản là không dùng nổi. Vì vậy cũng chỉ có thể bỏ xó.
Dù họ không nói ra nhưng Nguyên Khê từ nhỏ đã lăn lộn khắp nơi, những thứ này cậu đều thấy được, những việc hai vợ chồng Nguyên Ngọc Thành làm cho cậu khiến cậu vô cùng cảm động. Ba tháng sống chung này cho cậu cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có trước đây.
Dù đã rời khỏi trái đất thân thuộc, lại còn đụng phải một loạt đả kích đến giờ mới dừng lại, nhưng trong lòng Nguyên Khê rất mãn nguyện. Cậu có người nhà, lại còn là ba người, chuyện như vậy cậu chỉ có thể gặp được trong mơ.
Vốn khi sống một mình Nguyên Khê đã là một người có năng lực, mà bây giờ cậu còn có gia đình, điều này càng khiến cậu tràn trề năng lượng sống. Tiểu Nguyên Triết vẫn còn nhỏ, vợ chồng Nguyên Ngọc Thành lại tiêu hết tiền tiết kiệm vì cậu. Bây giờ thân thể cậu đã bình phục, đã đến lúc phải chèo chống gia đình này rồi.
Nguyên Khê ưỡn ngực, nhất thời cảm thấy mình trở nên cao lớn cường tráng hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc này, của phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cậu trai tóc ngắn vội vã chạy vào, vừa há mồm thở hổn hển vừa sốt ruột kêu lên: "Anh, anh Nguyên Khê, có chuyện rồi, chú Nguyên có chuyện rồi!"