"Đúng rồi, Mộc Cách." Lãnh Vy Ngữ nhớ tới gì đó liền gọi Mộc Cách đang đứng bên cạnh.
"Có nô tỳ, tiểu thư có gì phân phó?" Mộc Cách quy cách hành lễ, vô cùng cung kính.
"Ngươi cùng mấy người Mộc Ý dựng thêm một dàn nho đi. Đúng rồi trồng thêm một cây hoa quế* nữa. Cây quế thì trồng ngay góc viện cạnh bờ hồ đó. Còn dàn nho thì ngươi dựng ở đâu nhìn được một chút!" Lãnh Vy Ngữ mỉm cười nói, nếu mấy cây này mà lớn thì chỗ của nàng chắc chắn sẽ rất thoải mái.
*Cây hoa mộc quế là cây thân gỗ, cao 2 đến 3, 5m. Những cây lâu năm trưởng thành có thể cao đến 12m. Lá màu xanh, không có lông, mép có răng cửa, có hình bầu dục, mọc đối xứng với nhau dài từ 6 đến 14cm, rộng từ 2, 5 đến 5cm.
Dàn nho? Nó là cái gì? Nàng ta chưa từng nghe qua! Nho? Là trái cây sao? Có lẽ cách dựng như dàn hoa, có lẽ vậy. Mộc Cách tự mình suy đoán.
"Vâng! Nô tỳ lập tức đi làm!" Mộc Cách dù khó hiểu nhưng vẫn không dám hỏi, tiểu nha đầu hành lễ rồi lui xuống. Lãnh Vy Ngữ gật đầu rồi xoay người đi vào trong.
Lúc này Lãnh Vy Ngữ còn đang ngồi đọc sách trong phòng riêng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng của Mộc Hữu vang lên. "Tiểu thư, Đại thiếu gia tìm người!"
"Được, ta ra liền!" Lãnh Vy Ngữ bỏ cuốn sách xuống. Mặc áo ngoài vào, tùy tiện cột tóc cao lên rồi đi ra ngoài.
Vừa tới đại sảnh đã nghe tiếng của Sở Mặc, "Tiểu thư của ngươi đâu? Sao giờ còn chưa tới?"
A? Giọng nói hình như rất nôn nóng? Hắn tìm nàng có chuyện gì mà gấp như vậy?
"Ta đây, tìm ta có chuyện gì? Nhìn bộ dạng của ngươi hình như rất gấp gáp?" Lãnh Vy Ngữ lười nhác hỏi.
"Ay da, Tiểu Vy đầu tóc muội như thế này là sao? Mau chải chuốt lại, Thành vương gia tới tìm ngươi kìa!" Sở Mặc gấp như kiến bò quanh chảo nóng, không phút nào ngồi yên được.
"Thành vương? Hắn tìm ta làm gì? Lần này quyết chí từ hôn rồi?" Lãnh Vy Ngữ vẫn rất ung dung, ngồi xuống ghế nhấp một ngụm trà.
"Trời ạ, ngươi còn bình tĩnh được như vậy? Mau mau đi chải chuốt lại đi!" Sở Mặc hối thúc nàng. Nhưng Lãnh Vy Ngữ nào để tâm đến?
"Được rồi, đi thì đi ngươi cần gì gấp gáp như vậy?" Lãnh Vy Ngữ nhàn tản đứng dậy, có chút lười biếng cất bước ra khỏi đại sảnh của tiểu viện.
"Ngươi còn không đi? Định kiệu hoa tám người khiêng đi hả?" Giọng nói trêu tức của Lãnh Vy Ngữ truyền tới làm Sở Mặc hoàn hồn.
Ai cần kiệu hoa tám người khiêng? Rước tân nương tử sao?
"Ây, Tiểu Vy ngươi chờ ta!" Sở Mặc vừa chạy theo vừa hô hào đằng sau.
Cùng lúc đó ở trong đại sảnh, Sở Thiên, Sở gia chủ đang ngồi trên chủ vị uống trà vừa trò chuyện với một mỹ nam tử ngồi bên cạnh. Có thể ngồi ngang hàng với Sở lão gia tử thì chứng tỏ địa vị của người này không bình thường.
"Tứ tiểu thư đâu? Sao bây giờ còn chưa tới?" Mỹ nam tử đó cau mày có chút mất kiên nhẫn nói.
"Thành vương gia bớt giận, tứ muội tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, có chút chậm trễ là bình thường. Xem ra bây giờ còn đang chuẩn bị kĩ càng cho xinh đẹp, mới có thể đến gặp Thành vương gia chứ!" Sở Như Tuyết đứng bên cạnh Thành Vương ra vẻ hiểu chuyện nói.
"Hừ! Có chuẩn bị kĩ thế nào cũng chẳng xinh đẹp nổi. Phế vật vẫn hoàn phế vật, cho dù có khoát lên mình bộ áo cao quý thế nào thì cũng như vậy mà thôi!" Thành vương lên tiếng chế giễu, hoàn toàn không đặt Sở lão gia tử vào mắt.
"Ngài đừng nói như vậy. Tứ muội, muội ấy đã rất đáng thương rồi!" Sở Như Tuyết thương xót nói, mắt cũng bắt đầu ầng ậng nước.
"Được được được, bổn vương không nói nữa. Nàng đừng khóc a, bổn vương đau lòng chết mất." Thành vương thấy Sở Như Tuyết sắp rơi nước mắt thì bắt đầu thương tiếc mỹ nhân. Ôm nàng ta vào lòng dịu dàng dỗ dành.
Trong lòng Sở Như Tuyết âm thầm đắc ý. Sở Như Tuyết muốn xem xem, tiểu tiện nhân kia nhìn thấy nàng ta và vị hôn phu của nàng ôm ấp chàng chàng thiếp thiếp thì sẽ có biểu cảm thế nào? Ha thật đáng mong đợi.
Hừ, đĩa mà đòi đeo chân hạc. Thật không biết xấu hổ, giống như mẫu thân của nàng ta. Đều chỉ là tiện nhân không biết giữ mình mà thôi, thứ tạp chủng!
Sở lão gia tử bên kia nghe hai người Thành bương nói chuyện. Trong lòng lão gia tử trầm xuống nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, điềm đạm uống trà, tính toán xem bao giờ Lãnh Vy Ngữ tới.
Đợi thêm một khắc nữa nhưng người vẫn còn chưa tới. Thành vương sớm đã mất hết kiên nhẫn. Hắn vỗ bàn lớn giọng phân phó, "Người đâu, đi 'mời' Tứ tiểu thư qua cho ta!"
"Không cần ngươi 'mời', tự ta có chân đi tới." Sở lão gia tử nghe giọng nói của Lãnh Vy Ngữ thì nâng mắt nhìn. Lãnh Vy Ngữ một thân bạch y ung dung nhàn tản đi vào. Hoàn toàn không đặt Thành vương vào trong mắt. Lãnh Vy Ngữ thi lễ với Sở lão gia tử, cử chỉ ung dung tùy tiện nào giống với Lãnh Vy Ngữ khép nép nhu nhược trước đây?
"Hừ! Mặt mũi ngươi cũng thật lớn. Dám để bổn vương chờ lâu như vậy." Thành vương hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy coi thường nhìn Lãnh Vy Ngữ.
"A? Bản cô nương luôn biết mặt mũi của mình rất lớn nha. Không cần Thành vương phải nhắc nhở!" Lãnh Vy Ngữ điềm đạm đáp, tông giọng chỉ có lạnh nhạt.
Thành vương nghe giọng điệu của nàng thì hơi cau mày. Nàng ta.. thay đổi rồi? Quả thật là không giống như trước. Nhưng vậy thì sao chứ? Vẫn chỉ là phế vật mà thôi.
"Làm càn! Ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta?" Thành vương vỗ bàn, tức giận nói.
"Ây da, Thành vương cẩn thận. Đập bàn làm gì? Tay đỏ hết rồi đây này!" Sở Như Tuyết vẻ mặt đau lòng nâng bàn tay của Thành vương lên, nhẹ nhàng thổi.
"Tuyết nhi, không sao đâu! Ta là nam tử hán đại trượng phu, có chút đau này thì tính là gì?" Thành vương vẻ mặt yêu chiều nhìn Sở Như Tuyết, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng ta.
Lãnh Vy Ngữ ở bên dưới đứng nhìn, trong đầu không ngừng la hét. Cơm chó kìa! Ở kiếp trước cũng cơm chó kiếp này cũng có là như thế nào? Rốt cuộc ông trời còn muốn cho nàng lương thiện hay không?
"Ehem! Thành vương và nhị tỷ có thể ngừ-- à không, ở đây còn có người! Ta không có mù, không muốn nhìn hai người ân ái đâu!" Lãnh Vy Ngữ cảm thấy may mắn vì bản thân kịp nuốt mấy chữ "phát cơm chó" vào bụng. Không thì chắc chắn sẽ bị chế giễu là chó cho xem.
"Sao vậy? Biểu muội, muội ghen tỵ với tỷ sao?" Sở Như Tuyết mỉm cười vô tội nói.
Lãnh Vy Ngữ mắt lạnh nhìn bộ dạng bạch liên hoa của nàng ta. Đưa tay sờ sờ cằm ra vẻ sâu xa. "Tiểu bạch hoa a. Chậc, nghe danh đã lâu lần này chạm mặt cảm giác quả thật rất mới mẻ a!"
"Tiểu Ngữ!" Sở lão gia tử bất đắc dĩ nhắc nhở nàng.
"Không biết Thành vương đại giá tới đây tìm ta là có chuyện gì?" Bị Sở lão gia tử nhắc nhở Lãnh Vy Ngữ nhún vai, không để tâm hỏi.
"Bản vương hôm nay tới là để hối hôn." Thành vương thấy nàng vào chủ đề chính thì cũng không ngần ngại mà nói thẳng. Cái thái độ này chính là không để ai vào mắt.
"A? Thật may quá, chúng ta đúng là tâm ý tương thông nha. Vừa hay ta cũng có ý này, ta đại phát từ bi 'nhường' Thành vương cho nhị tỷ a." Lãnh Vy Ngữ nhếch mép cười, làm bộ dạng từ bỏ vật yêu thích. Giống như đối với nàng Thành vương chỉ là đồ vật, có thể nhường cũng có thể tranh giành.
"Ngươi!" Thành vương giận đỏ mặt nhìn nàng. Thái độ lãnh đạm thờ ơ của nàng không biết tại sao lại làm Thành vương có chút khó chịu. Có lẽ đối với người luôn ái mộ hắn đột nhiên thay đổi như vậy làm hắn có chút không thích ứng được.
"Sao? Thành vương đổi ý rồi?" Lãnh Vy Ngữ nhướng mày mười phần chế giễu hỏi.
"Hừ! Ai nói bổn vương đổi ý?" Đáy lòng dù khó chịu như Thành vương vẫn không có gì bất thường. Hắn hừ lạnh, ánh mắt phi thường lạnh lẽo nhìn nàng.
"A, vậy được. Người đâu mang giấy bút lên đây!" Lãnh Vy Ngữ không thèm để ý, cong khóe môi cười mị mị. Dáng vẻ bây giờ của nàng nếu không có vết bớt trên trán thì chắc chắn sẽ kinh diễm biết bao nhiêu người. Đáng tiếc a..
Đợi hạ nhân mang giấy bút lên, Lãnh Vy Ngữ nhanh chóng cầm bút thuần thục viết trên giấy. Mấy chữ nàng viết như rồng bay phượng múa được lưu lại trên trang giấy.
Viết xong, nàng cầm giấy lên tùy tiện thổi vài cái cho khô, rồi đưa lên trước mặt Thành Vương, từ tốn nói. "Đây là hưu thư. Thành vương nên nhớ kĩ mấy thứ ngươi làm với ta. Có ngày ta sẽ cho ngươi trả giá!"
Dù ai hưu ai cũng như nhau, nàng không mấy để ý thứ này.
Mấy câu nàng nói rất bình thản ung dung. Nhưng lại làm người khác bất giác lạnh sống lưng. Ngay cả Thành vương cũng không ngoại lệ.
"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Lãnh Vy Ngữ ngươi rất to gan. Bổn vương chờ xem ngươi làm được gì!" Gằn giọng ra mấy chữ tốt. Thành vương bị mấy câu của nàng chọc cho tức điên, gân xanh nổi đầy trán.
"À, đúng rồi. Còn cái tính vật rách này cũng nên vật về chỗ cũ rồi. Để ở chỗ này sẽ làm bẩn đồ của ta mất!" Lãnh Vy Ngữ làm bộ mặt ghét bỏ quăng cái ngọc bội lại cho Thành Vương. Hắn đưa tay tiếp nhận, nắm chặt ngọc bội. Cũng hoàn trả lại cây trâm cho nàng.
"Không cần, vật đó ngươi cứ giữ đi. Qua tay ngươi rồi, nó cũng đã bẩn. Ta mới không dám nhận!" Lãnh Vy Ngữ bĩu môi cực kì khinh thường. Thành vương bị nàng chọc cho lửa giận trùng thiên. Thực sự muốn giết chết nàng cho hả giận. Nhưng thực lực của Sở lão gia tử không tầm thường hắn cũng có phần kiêng kị.
"Hết phận sự rồi, ta về trước. Không quấy rầy mấy vị nữa ha." Lãnh Vy Ngữ cười cợt nói, vừa dứt câu đã xoay người rời đi.
"Ngông cuồng! Thật là không xem ai ra gì." Thành vương tức giận đến mức trán nổi gân xanh.
Phế vật này lại dám khinh thường hắn như vậy. Hừ! Hắn thật muốn xem xem nàng ta có thể làm được gì!
Hắn đứng lên, phất tay áo rời khỏi. Sở Như Tuyết muốn đuổi theo những cũng không kịp. Có thể thấy hắn tức giận tới mức nào.
Sở Như Tuyết hận tới mức nghiến răng kèn kẹt. Ả tiện nhân, dám cướp sự chú ý của Thành Vương với nàng ta. Hừ, chiêu trò hèn hạ mà thôi!