• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày mới bắt đầu, khi mặt trời còn chưa ló dạng bên trong sân tàn viện của Sở gia, bóng lưng của một nữ tử gầy yếu đang chạy vòng quanh sân.

Lãnh Vy Ngữ đang tập luyện thể lực để lấy lại thể lực và tốc độ tốt nhất của kiếp trước. Hơn nữa hôm qua trước khi nghỉ ngơi, nàng có tranh thủ tiêu hóa một ít thông tin của Hỗn Độn Thiên Châu.

Trong lúc tiêu hóa nàng phát hiện ở trong đống thông tin đó có một bộ pháp gọi là Phiểu Miêu, giúp cho người luyện đạt được tốc độ cao khi di chuyển. Nó chia làm mười hai tầng, ba tầng đầu là nhập môn ở ba tầng này sẽ giúp cho người luyện có được tốc độ nhanh hơn những người cùng cấp. Nên bây giờ nàng đang cố gắng dựa theo đó mà luyện tập.

Bây giờ nàng nên tăng cường thể lực của nàng lên đã. Sau một buổi sáng vận động thì nàng lập tức vào không gian tùy thân của nàng, tiến vào trạng thái tu luyện. Sau khi vận động khi hấp thu huyền lực sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bình thường và nàng có Hỗn Độn Thiên Châu trợ giúp. Hỗn Độn Thiên Châu luôn luôn tự động hấp thu huyền lực giờ cộng thêm nàng tu luyện nữa thì quả thật là làm ăn chơi thật. Hơn nữa nàng còn có không gian kia cực kỳ nồng đậm huyền khí.

Sau một tuần chuyên tâm tập luyện, phục hồi, tu luyện và củng cố thì nàng đã thành công. Nàng thăng từ Huyền sĩ cửu cấp sơ kỳ lên Huyền sĩ tam cấp trung kỳ. Căn cơ của nàng rất vững chắc, thể lực khôi phục được bốn năm phần.

Đang muốn đi ra ngoài thì nàng cảm nhận được có ai đang đi vào viện của mình thì lập tức đề phòng. Người đi vào là Sở Mặc, hắn đi đến trước mặt nàng nhìn nàng có vẻ lo lắng nói "Tiểu Vy, nhị cửu gọi muội tới đại sảnh!"

Lãnh Vy Ngữ cau mày. Nhị cửu? Chắc hẳn là Sở Gia Hiên, Lãnh Vy Ngữ đưa mắt nhìn hắn thờ ơ hỏi "Nhị cửu? Hắn gọi ta tới làm gì?"

"Hình như là về chuyện của tỷ muội Sở Dao lần trước!" Sở Mặc ngập ngừng đáp, hắn đang lo lắng cho nàng không biết chuyện này có bị nhị cửu làm lớn hơn hay không. Vì vốn ông ta sủng Sở Dao gần như lên tận trời. Họ muốn gì ông cũng cho cũng chiều chuộng họ, chỉ hết mực yêu thương không hề giáo dục họ. Còn mẫu thân Sở Dao đó sớm đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu.

"Được! Đi thì đi ta muốn xem xem ông ta sẽ làm gì được ta" nàng nhếch môi cười lạnh. Chắn hẳn là hai tỷ muội cao ngạo kia đã lén nói cho ông ta biết còn dặm mắm thêm muối cho tình tiết câu chuyện thêm hấp dẫn đây mà.

Lãnh Vy Ngữ theo Sở Mặc đi tới đại sảnh. Trên đường đi nàng bị hạ nhân và chúng đệ tử của Sở gia chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao làm nàng khó chịu vô cùng. Khuôn mặt âm trầm đi phần nửa. Làm cho Sở Mặc toát mồ hồi lạnh, chỉ thầm cầu nguyện vị biểu muội này sẽ không phát tiết lên mình.



Tới đại sảnh, Lãnh Vy Ngữ tiêu sái đi vào đại sảnh, đưa mắt nhìn qua một lượt. Ngồi trên chủ tọa là Sở Thiên. Bên trái ông là Sở Minh đại cửu của nàng còn bên phải là Sở Gia Hiên vị nhị cửu đã kêu nàng tới đây hôm nay. Phía sau là hai tỷ muội Sở Dao đang đắc ý nhìn nàng đầy âm ngoan.

Chủ tọa Sở Thiên tuy vẫn bình thản lạnh nhạt như thường nhưng thật ra ông đang rất lo lắng, tên nhóc này chỉ có một chuyện nhỏ cũng xé ra to. Ông có làm thế nào nó cũng không bỏ qua, thù đời trước cần gì tính qua đời sau chứ?

Sở Gia Hiên cũng được xem như Nhị đương gia trong Sở gia. Hắn ngồi bên phải chủ tọa, thấy nàng thong dong tới chậm liền mất kiên nhẫn. Lãnh Vy Ngữ vừa bước vào hắn liền lớn tiếng nói "Lãnh Vy Ngữ ngươi quỳ xuống cho ta!"

Lãnh Vy Ngữ làm như không nghe, chấp tay thi lễ với Sở Thiên và Sở Minh. Sau đó lại nhìn qua Sở Gia Hiên nhếch môi cười châm chọc nói "Quỳ? Tại sao ta phải quỳ? Lãnh Vy Ngữ ta chỉ quỳ trước cha nương, thiên địa. Ngươi xứng sao?"

Sở Gia Hiên nghe nàng nói liền phát hỏa, hắn nghiến răng nói "Ngươi không quỳ cũng phải quỳ! Người đâu bắt nha đầu thối này quỳ xuống cho ta!"

Gia đinh nghe vậy liền nhào vô bao vây lấy nàng ở giữa. Mười mấy gia đinh này thấp nhất cũng là Huyền sĩ ngũ phẩm sơ kỳ. Họ đồng loạt nhào vô bắt nàng nhưng nàng là ai mà họ có thể để cho họ dễ dàng bắt được? Đến cả đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất của Mỹ cũng không thể chạm tới một góc áo của nàng vậy thì đám người này tính là gì?

Nàng cười duyên một tiếng, nhưng tiếng cười đó lạnh đến thấu xương. Đúng lúc nàng muốn tập luyện một chút dạo gần đây không đánh nhau làm nàng hơi ngứa tay rồi. Lãnh Vy Ngữ vận dụng tốc độ vừa được khôi phục, tuy chỉ mới được năm phần nhưng cũng đủ rồi. Thân thủ quỷ dị linh hoạt như một con báo săn mồi tránh thoát, sau đó mỗi tên được nàng cho ăn một cước, mỗi cước đều đánh vào chỗ hiểm. Sau một lúc nàng đứng đó ung dung phủi tay. Mười mấy tên gia đinh nằm 'ngủ' ngon lành giữa đại sảnh.

Tất cả mọi người trong đại sảnh thấy thân thủ quá mức quỷ dị của nàng thì kinh ngạc rớt cằm. Có thân thủ bậc này mà là phế vật thì bọn họ tính là cái gì? Sở Gia Hiên thấy thân thủ quỷ dị của nàng cũng không khỏi kinh ngạc. Phế vật này từ khi nào lợi hại như vậy?

"Nhị gia không biết ngài tốn thời gian gọi ta tới đây không phải chỉ để cho ta tập luyện đấy chứ?" Lãnh Vy Ngữ châm chọc nói

"Tại sao ngươi lại đả thương Dao nhi? Nó vốn không làm gì ngươi!" Sở Gia Hiên liền nhớ tới lý do lập tức phẫn nộ nói. Phế vật này vậy mà dám đả thương ái nữ của hắn? Dao nhi từ nhỏ không có mẫu thân còn là đứa con gái ông cưng như cưng trứng, mắng còn không nỡ nói gì đến đánh nó chứ. Vậy mà ả ta dám đánh nó? Phế vật này xứng sao?

"Đả thương nàng ta? Ta có sao?" Lãnh Vy Ngữ ngây thơ nói, đả thương Sở Dao thì nàng không có làm nha. Nàng chỉ kề dao lên mặt dọa hủy dung nàng ta thôi nha.

"Ngươi còn dám giảo biện? Hôm đó Dao nhi về viện trốn trong đó một tuần liền, đến ta gọi nó còn không chịu ra. Ta đã điều tra ra hôm đó nó chỉ xung đột với mỗi ngươi, không phải ngươi vậy thì là ai?" Nhìn nàng ngây thơ trả lời, hắn liền sôi máu gầm lên.

"Đúng là hôm đó ta có xung đột với nàng ta nhưng ta lại không hề động thủ nha" nàng nhún nhún vai nói, bộ dáng bình thản kia hoàn toàn không để Sở Gia Hiên vào mắt.

"Ngươi còn nói không có? Vậy đây là cái gì?" Sở Như Tuyết hét lên lấy tay của Sở Dao kéo ống tay lên. Hiện lên là một cánh tay đầy vết cắt lớn nhỏ. Lãnh Vy Ngữ vừa nhìn thấy liền nhếch môi cười khinh bỉ, nàng cất bước chậm rãi đi tới chỗ của hai tỷ muội Sở Dao.



Mỗi bước đi của nàng như có áp lực vô hình, làm cho tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều hít thở không thông. Đến cả Sở Thiên cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Ông thầm cảm thán, Tiểu Ngữ thay đổi cũng quá nhiều rồi, lúc trước yếu đuối nhu nhược bao nhiêu thì bây giờ lạnh lùng bí ẩn bấy nhiêu nha.

Sở Dao thấy Lãnh Vy Ngữ đang đi tới chỗ nàng ta liền nhớ tới ngày đó. Mấy vết thương này vốn dĩ do nàng làm giả thôi, cố ý để cho Sở Gia Hiên phát hiện sau đó mới làm lớn chuyện ra. Nàng muốn thấy Lãnh Vy Ngữ bị phụ thân nàng ta giáo huấn một trận cho bỏ tức chuyện lần trước. Nhưng xem ra hôm nay người bị giáo huấn là nàng ta rồi.

Lãnh Vy Ngữ đi tới trước mặt Sở Dao, cầm lấy cánh tay của Sở Dao xem một lát. Giở giọng châm chọc nói "Cái này là vết thương? Ta nói này Nhị gia, ông cũng đã già rồi đến cả vết thương thật hay giả còn không biết!" Nàng vừa nói vừa lấy tay quẹt mạnh một cái lên cánh tay có vết thương của Sở Dao, vết màu đỏ liền dính lên tay nàng. Dưới chỗ nàng vừa quẹt xuất hiện làn da trắng ngần bình thường của Sở Dao.

Nàng quơ quơ ngón tay dính màu đỏ của mình cho Sở Gia Hiên xem rồi lại châm chọc nói "Sở nhị gia, đây là cái gì vậy? Ngài mắt sáng tinh tường có thể cho tiểu nữ biết hay không? Nếu còn không biết thì ta nghĩ ngài nên mời luyện đan sư về để xem lại mắt mình có vấn đề gì hay không nha"

"Rầm!"

"Lãnh Vy Ngữ! Ngươi đừng quá tự mãn!" Sở Gia Hiên bị nàng làm cho không biết nói gì thẹn quá hóa giận vỗ bàn một cái đứng lên chỉ tay vào nàng.

"Sở Gia Hiên, ngươi có để gia chủ như ta vào mắt hay không?" Sở Thiên bây giờ mới uy nghiêm lên tiếng. Sở Gia Hiên ngày càng không có quy củ gì cả, làm lớn chuyện này là hắn bây giờ mất mặt cũng là hắn. Còn ở đây trút giận lên người con bé. Nó thật không để ông vào mắt.

"Phụ thân! Ngài lại bênh vực cho phế vật này! Nó còn quan trọng hơn Dao nhi?" Sở Gia Hiên bất bình lên tiếng, phụ thân lúc nào cũng một mực bênh vực cho Lãnh Vy Ngữ, chỉ một phế vật mà thôi làm sao mà phụ thân lại thương yêu nàng ta như thế. Lần nào có chuyện dính líu đến Lãnh Vy Ngữ thì phụ thân lúc nào cũng âm thầm bênh vực nàng ta. Làm cho hắn càng hận nàng hơn.

"Bênh vực? Từ đầu đến giờ ta có nói câu nào bênh vực cho Lãnh Vy Ngữ hay không? Ngươi nên biết một điều dù nó là phế vật thì sao? Dung mạo ma chê quỷ hờn thì thế nào? Nó là cốt nhục của tiểu muội ngươi lưu lại. Không lẽ đến cốt nhục của tiểu muội mình ngươi cũng không tha cho nó?" Sở Thiên tức giận gầm lên, khí thế uy nghiêm của gia chủ bộc phát hoàn toàn. Giọng nói phẫn nộ có phần tang thương vang vọng khắp đại sảnh.

"Hiên nhi ân oán đời trước cần gì phải tính lên đời sau? Ngươi cho rằng mười mấy năm nay ta không biết gì hay sao?" Dừng lại một lúc Sở Thiên thở dài một tiếng rồi lại uy nghiêm lên tiếng, giọng nói mang theo tia tang thương khó tả. Đứa nhỏ này oán hận của nó đối với Lãnh Thiên Phi rất sâu, nên cũng đâm ra không thích Tiểu Ngữ cũng là bình thường.

Sở Gia Hiên nghe Sở Thiên nói vậy khẽ run lên. Mười mấy năm nay ông không có động tĩnh gì khiến cho Sở Gia Hiên tưởng rằng chuyện hắn dung túng cho nữ nhi mình khi dễ đánh đập Lãnh Vy Ngữ đã qua mắt được ông nhưng không ngờ..

"Lãnh Vy Ngữ ngươi lui về viện của mình đi. Còn Sở Dao và Sở Gia Hiên hai phụ tử các ngươi về viện mình đóng cửa suy nghĩ ba tháng cho ta. Các ngươi còn làm loạn đừng trách tại sao ta lại vô tình! Nhất là ngươi Sở Gia Hiên!" Ông lạnh lùng nói, câu cuối còn cố ý tăng giọng, ý vị cảnh báo của ông đối với Sở Gia Hiên đã thể hiện vô cùng rõ ràng.

"Phụ thân tại sao ta lại chịu phạt còn tiện nhân kia lại không bị gì chứ?" Sở Gia Hiên bất bình lớn tiếng nói. Phụ thân ngày càng thiên vị ngoại tôn nữ này. Làm hắn vô cùng bất mãn



"Làm sao? Không phục?" Sở Thiên nhướng mày lạnh lùng nói.

"Nhi tử không phục!" Sở Gia Hiên lớn tiếng nói. Hắn không phục, ngàn vạn lần không phục.

"Không phục chỗ nào?" Sở Thiên vẫn rất bình thản, nhưng không ai biết trong lòng ông sớm đã nổi bão. Đứa con này quá mức ngỗ nghịch rồi.

"Gây ra chuyện này phế vật đó cũng có một phần lỗi. Vậy thì tại sao chỉ có nhi tử cùng Dao nhi bị phạt còn nàng ta lại không?" Sở Gia Hiên sớm đã tức đến không còn lí trí gì nữa, không kiên nể mà hét thẳng vào mặt Sở Thiên.

Lãnh Vy Ngữ nghe Sở Gia Hiên nói xong liền nhịn không được mà phì cười. Thu hút sự chú ý của mọi người. Nàng vừa cười vừa trào phúng, "Sở nhị gia, ta thật không hiểu làm sao mà ông leo lên được vị trí này đấy. Lỗi? Ta có lỗi sao? Nàng ta vừa tới đã la hét làm ồn cả viện của ta còn chưa nói, lại còn sỉ nhục thân sinh ta. Tùy tiện động thủ đánh người. Vậy ta làm như vậy đã là nhẹ tay rồi. Ông nên đa tạ gia chủ vì tới đúng lúc đấy, không thì ái nữ của ông bây giờ cũng chỉ là một cái xác lạnh thôi đấy!"

Dừng lại một chút nàng lại cười nói "Chuyện này do nàng ta gây ra, ta chỉ thêm gia vị cho hấp dẫn một chút. Và ngài là người làm cho nó hoàng tráng lên đấy. Nếu ngài gặp tình trạng như ta thì ngài sẽ làm thế nào? Nhẫn nhịn hay là làm như ta vậy?"

Sở Gia Hiên bị nàng nói cho á khẩu, không trả lời lại được. Sở Thiên nhìn Lãnh Vy Ngữ đầy tán thưởng, đúng là lưỡi xảo như hoàng vài câu đã làm cho Sở Gia Hiên á khẩu không phản bác được.

"Ngươi còn gì để nói không?" Sở Thiên vân đạm phong khinh hỏi. Sở Gia Hiên nghiến răng hung hăng trừng mắt nhìn nàng đầy ngoan độc, so với phụ thân của Lãnh Vy Ngữ hắn càng hận đứa con của hắn.

"Nhi tử tâm phục khẩu phục, nhi tử xin phép cáo lui" Sở Gia Hiên nghiến răng nói, sau đó phất tay áo rời đi. Sở Thiên cau mày khó chịu, tên nhóc này ngày càng vô lễ không để người gia chủ như ông vào mắt.

"Tiểu Ngữ con cũng lui về đi!" Sở Thiên nhàn nhạt nói, ông đợi Lãnh Vy Ngữ lui xuống thì cũng tự mình quay về viện của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK