Mãi suy tư nên Lãnh Vy Ngữ vô thức bước đi. Đến khi hoàn hồn lại thì đã đứng trước sân luyện võ của Sở gia rồi.
À, đúng rồi! Sở lão gia tử hình như có một lần từng muốn nàng tham gia vào cuộc tỉ thí của Tứ Đại gia tộc thì phải. Hình như cũng gần tới rồi?
"Ai đây ai đây? Đây không phải là Tứ tiểu thư cao quý đó hả? Làm sao lại chạy tới chỗ này rồi? Không phải ngươi muốn học lén đó chứ?" Một tên nam đệ tử đứng gần đó vô tình thấy nàng thì lớn tiếng giễu cợt. Nhất thời làm cho những người xung quanh chú ý đến bên này.
"Vậy thì liên quan gì tới ngươi? Bản tiểu thư có học lén của ngươi hả? Hay động chạm tới tổ tông mười tám đời nhà ngươi sao?" Lãnh Vy Ngữ không hề khách khí đáp lại. Làm tên nam đệ tử đó cứng họng.
"Hừ! Phế vật mà thôi, ngươi có quyền gì lên tiếng ở đây?" Tên nam đệ tử đó hừ lạnh nói. Nếu không có gia chủ làm chỗ dựa thì nàng ta được như vậy chắc? Đều dựa dẫm vào người khác vậy thì có tư cách gì để nói hắn?
"Hửm? Vậy ngươi có quyền gì? Ngươi lấy tư cách gì để lên giọng với bản tiểu thư?" Lãnh Vy Ngữ nhếch môi hỏi, nàng có chỗ dựa thì đó là bản lĩnh của nàng. Không được như vậy bắt đầu đố kị? Tại sao lại không tự hỏi chính bản thân mình nhỉ?
"Ngươi!" Nam đệ tử đó giận đỏ mặt tay chỉ vào mặt nàng.
Lãnh Vy Ngữ cau mày, gạt tay hắn ra. "Này này, nói chuyện cũng phải có phép lịch sự tối thiểu chứ. Ngươi như vậy là bất lịch sự lắm nha. Mà hình như ngươi cũng không nhận ra, cũng đúng thôi có được ai dạy đâu mà biết, đúng không?"
"Lãnh Vy Ngữ! Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Nam đệ tử đó lớn giọng quát. Dám nói hắn vô học? Con ả này đúng là chán sống rồi.
"Chẳng phải ngươi bắt đầu trước hay sao?" Lãnh Vy Ngữ nhún vai hỏi, bộ dạng mười phần tùy tiện.
"Ngươi!" Nam đệ tử kia bị nói tới mức không còn đường phản bác. Thẹn quá hóa giận, nam đệ tử đó vận chuyển huyền lực, vung quyền về phía nàng.
Lãnh Vy Ngữ cười như không cười, nhanh tay bắt trúng cổ tay của hắn bẻ ngược ra đằng sau. Làm hắn không còn đường phản kháng.
"Tê, Lãnh Vy Ngữ tiện nhân, ngươi mau buông tay ra!" Nam đệ tử kia bị nàng khóa chiêu liền giận tới đỏ mặt, lớn giọng la hét.
"Vì sao ta phải buông ngươi ra? Cho ta một lí do chính đáng đi!" Lãnh Vy Ngữ vô tội cười, càng dùng lực mạnh hơn.
Hừ, hắn nên cảm thấy may mắn đi. Vì vết thương của nàng còn chưa hồi phục hẳn, không thể vận động mạnh. Nếu không chưa chắc gì hắn giữ được cánh tay này.
"Ngươi, ngươi." Nam đệ tử đó kinh hãi nên bắt đầu nói lắp. Hắn đã là Huyền sĩ tam phẩm hậu kỳ, thực lực cũng coi như trung thượng trong nhóm đệ tử. Vốn cho rằng chỉ cần vung một quyền là có thể dễ dàng giết chết Lãnh Vy Ngữ. Không ngờ lại khen ngược, bị Lãnh Vy Ngữ nhìn thấy khẽ hở nhẹ nhàng hóa giải quyền của hắn.
"Hừ, ngươi nên thấy may mắn vì hôm nay tâm tình ta tốt. Nếu không cái tay này của ngươi chắc gì còn trên người đi!" Lãnh Vy Ngữ siết chặt tay, càng làm cho nam đệ tử kia đau đớn hơn. Trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh.
"Rắc!"
Một tiếng rắc thanh thúy vang lên từ cánh tay của vị nam đệ tử kia. Hắn đau đớn hét lên rồi ngất đi, cơ thể mềm nhũn ngã quỵ trên đất. Những đệ tử xung quanh nhìn thấy cảnh này ai nấy đều âm thầm nuốt nước bọt.
Lãnh Vy Ngữ buông ra, còn phủi tay vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. "Xem ra khi về phải rửa tay kĩ rồi."
Lãnh Vy Ngữ đảo mắt nhìn quanh, đệ tử Sở gia vô thức lui lại một bước. Nàng nhún vai cất bước rời đi.
"N-Này, ngươi nói xem hắn còn sống hay không?"
"Nói nhảm, khí tức hắn vẫn còn này. Làm sao mà chết được!"
"Ông trời của ta ơi, làm sao ta thấy Tứ tiểu thư soái như vậy!"
"Ngươi nói nhảm nhí gì đó? Rõ ràng là tiện nhân độc ác!"
"Hừ! Nếu ngươi cũng giống như Tứ tiểu thư thì ngươi làm thế nào? Mặc kệ cho hắn đánh sao?"
"Thì.."
"Các ngươi có để ý cái này không?"
"Cái gì?"
"Dương Bình hắn đã là Huyền sĩ tam phẩm hậu kỳ.."
"Thì như thế nào?"
"Còn như thế nào? Ngươi bị ngu à?"
"Nói như vậy.."
Không ai dám tiếp lời nữa, cả đám người nhìn nhau hồi lâu mới tản ra.
Còn Lãnh Vy Ngữ thảnh thơi đi về viện của mình. Vừa vào đã thấy Mộc Gia đứng đó đợi nàng.
"Tiểu thư!" Mộc Gia cung kính hành lễ.
Lãnh Vy Ngữ gật đầu, "Có chuyện gì?" Nàng vừa nói vừa cất bước về phòng của mình.
"Bẩm tiểu thư, chúng nô tỳ đã dựng xong giàn nho. Mời tiểu thư xem qua!" Mộc Gia vừa theo sau vừa bẩm báo.
"Ân, cũng được!" Lãnh Vy Ngữ gật đầu cất bước về phía bờ hồ.
Nhìn thấy dàn nho ngay ngắn ở cạnh bờ hồ Lãnh Vy Ngữ hài lòng gật đầu. "Ấy, làm sao ngươi dựng được dàn nho này? Có ai chỉ dạy sao?"
"Dạ, không ạ! Chúng nô tỳ tự mình làm!" Mộc Gia ngẩng đầu nhìn nàng.
Lãnh Vy Ngữ nhướng mày, "Vậy ngươi lấy mấy hạt này gieo trồng đi. Đến mùa hạ năm sau là có trái ăn rồi!"
Lãnh Vy Ngữ lấy ra một ít hạt giống. Hạt giống nho nhỏ hơi đen nằm trong lòng bàn tay trắng noãn tạo ra hình ảnh tương phản đến gai mắt. Mộc Gia ngây người, nhưng rất nhanh sau đó liền tiến lên đưa tay ra. Lãnh Vy Ngữ rất tự nhiên đổ mấy hạt giống đó qua tay Mộc Gia.
"Đúng rồi, trước khi gieo xuống ngươi nhớ ngâm hạt giống bằng nước ấm, sau đó để trong khăn bông vài ngày. Nhớ cho nó chút nước, rồi sau đó hãy gieo xuống. Nghe rõ chưa?" Lãnh Vy Ngữ đi lại chỗ cây tử đằng tưới cho nó chút linh thủy cho nó mau lớn một ít.
"Vâng, nô tỳ rõ rồi ạ!" Mộc Gia có chút khó hiểu nhưng cũng rất cung kính hành lễ.
"Lui đi!" Lãnh Vy Ngữ phất tay, còn nàng thì bước vào trong phòng. Mộc Gia ngây người nhìn bóng lưng của nàng.
Có lẽ tiểu nha đầu có chút không tin được, vị tiểu thư này lại không chút ghét bỏ mà động chạm với nàng. Nàng cho rằng những tiểu thư khuê các như vậy sẽ rất cao ngạo. Nhưng vị tiểu thư mà nàng hầu hạ tuy xa cách nhưng không cao ngạo ngược lại có chút dễ gần.
Mộc Gia đứng đó hồi lâu, đến khi Mộc Lan đi đến vỗ vai nàng. Tiểu nha đầu mới hoàn hồn lại, nhanh chóng đi làm chuyện Lãnh Vy Ngữ giao cho.
Còn Lãnh Vy Ngữ vừa vào tới phòng thì cởi áo ra, vết thương lại rỉ máu. Đỏ sẫm cả một vùng băng trắng xóa. May mắn nó không thấm ra áo ngoài. Lãnh Vy Ngữ tháo băng, thay thuốc, bôi dược cầm máu mà nàng bào chế. Cảm giác đau đớn cũng mất dần, thay vào đó là một cảm giác mát lạnh. Nàng thở ra một hơi, rồi thay băng khác sau đó mới mặc quần áo vào.
Làm xong mọi thứ Lãnh Vy Ngữ mới đi tới bàn sách lười biếng lật trang sách ra tiếp tục đọc.
Không ngờ nàng đi một chuyến thế mà tận trưa mới về. Chán chết đi được, đọc một lúc Lãnh Vy Ngữ bắt đầu thấy chán. Đành lắc người vào không gian khoanh chân tu luyện.
Nàng bây giờ đã là Đại huyền sư cửu phẩm đỉnh phong, chỉ còn một bước nhỏ nữa là qua Huyền vương. Nhưng bước này đúng là không dễ, Hỗn Độn Thiên Châu luôn luôn hấp thu huyền khí thế nhưng lại không thể vượt qua được bước này. Đúng là không dễ dàng gì, có lẽ nàng cần một cơ hội mới có thể đột phá.
Thời gian bên ngoài chậm hơn bên trong. Nàng ở bên trong tu luyện vỏn vẹn mấy ngày nhưng bên ngoài chỉ mới qua vài canh giờ.
Đang tu luyện củng cố cảnh giới thì nàng nghe tiếng của Mộc Nhiên. Lãnh Vy Ngữ mở mắt, lắc mình ra khỏi không gian.
"Có chuyện gì?"
"Tiểu thư, gia chủ tới tìm người!" Mộc Nhiên nói, Lãnh Vy Ngữ đáp lại rồi nhanh chóng mặc áo ngoài vào. Đi ra ngoài đại sảnh.
Vừa tới đã gặp Sở lão gia tử nhàn nhã uống trà, "Gia gia, ngài tìm ta có chuyện gì sao?"
Sở lão gia tử cũng không nâng mắt lên, tầm mắt vẫn luôn đặt vào tách trà trên tay. "Ngươi còn hỏi? Lúc sáng ai làm náo loạn cả luyện võ tràng?"
Lãnh Vy Ngữ nhún vai, ngồi xuống ghế bên cạnh. Nhận tách trà từ Mộc Gia uống một ngụm rồi mới mở miệng, "Hắn gây sự trước! Liên quan gì tới ta?"
Sở lão gia tử thở dài, buông tách trà xuống. "Ngươi đó, náo loạn như vậy. Bây giờ toàn bộ Sở gia đều biết ngươi không phải là phế vật. Sợ rằng sau này không yên ổn đâu."
Lãnh Vy Ngữ làm bộ dáng không để tâm nói, "Không sao, ta không ra khỏi viện là được. Nhưng nếu dám xông vào đây thì ta không chắc nha."
Sở lão gia tử liếc mắt nhìn nàng, thực lực bây giờ cũng chỉ là Huyền sĩ tam phẩm trung kì. Thật không biết nha đầu này lấy đâu ra loại tự tin đó chứ?
"Thôi thôi đi, ta quản không được rồi. Nếu ngươi đã làm loạn rồi, vậy thì ngươi cũng tham gia tỉ thí Tứ đại gia tộc đi." Sở lão gia tử phất tay, lại cầm tách trà lên uống một ngụm. Loại trà ở chỗ ông cũng không thơm bằng trà ở đây. Đúng là kì quái.
"Ta mới không tham gia đâu, phiền phức lắm. Hơn nữa nếu ta xen ngang nhất định sẽ có rất nhiều đệ tử Sở gia dị nghị! Không tốt lắm đâu!" Lãnh Vy Ngữ lười biếng tựa vào thành ghế không kiên nhẫn phất tay.
"Nhưng đệ tử thực lực khá mạnh lại bị phế trong tay ngươi. Ngươi nói xem có phải tổn thất không nhỏ a?" Sở lão gia tử mỉm cười, nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng.
"Ặc, vậy tới lúc đó ta giúp một tay là được rồi!" Lãnh Vy Ngữ bị câu nói của ông làm cho chột dạ. Được rồi, dù là nàng tự vệ chính đáng nhưng lão nhân gia lại cho rằng nàng gây họa vậy thì cứ như vậy đi.
"Gia gia, ngài đại giá quang lâm tới đây chẳng lẽ chỉ để ta tham gia vào tỉ thí Tứ đại gia tộc thôi sao?" Lãnh Vy Ngữ uống một ngụm trà, bông đùa hỏi.
"Đương nhiên là không phải!" Sở lão gia tử lườm Lãnh Vy Ngữ đang cợt nhả.
"A? Vậy là chuyện gì?" Lãnh Vy Ngữ nghiêng đầu hỏi.
"Ngươi theo ta vào cung, Hoàng thượng muốn gặp ngươi." Sở lão gia tử trầm giọng nói.
"Vào cung làm gì a? Ta có liên quan gì tới hoàng đế nữa sao?" Lãnh Vy Ngữ cau mày, hình như nàng còn chưa trêu chọc tới lão hoàng đế kia mà.
"Còn làm gì? Thành vương tiến cung xin thánh chỉ lui hôn, Hoàng thượng nổi trận lôi đình buộc ngươi phải vào cung cho người một lời giải thích." Sở lão gia tử uống trà rồi liếc mắt nhìn sang nàng: "Được rồi, ngươi mau đi thay y phục đi. Ta ở đây chờ, nhanh lên đừng chậm trễ."
"Vâng, rất nhanh ta sẽ xong ngay." Lãnh Vy Ngữ cũng không muốn Sở lão gia tử phải đợi lâu nên lập tức đi thay y phục.