"Lão thần tham kiến Hoàng thượng!"
"Thần nữ tham kiến Hoàng thượng."
"Miễn lễ!" Vân Hoàng không kiên nhẫn phất tay.
"Tạ Hoàng thượng." Sở lão gia tử và Lãnh Vy Ngữ vừa đứng lên thì giọng nói uy nghiêm của đế vương lại vang lên. Uy áp của Huyền Vương nhất phẩm sơ cấp đánh tới trên người Lãnh Vy Ngữ.
"Lãnh Vy Ngữ ngươi và Thành vương thực sự muốn lui hôn?"
"Vâng Hoàng thượng!" Lãnh Vy Ngữ cúi đầu giấu đi thần sắc bình thản không hề bị uy áp của Vân Hoàng ảnh hưởng và không đồng nhất với giọng nói đang run rẩy kia. Sở lão gia tử nhìn thoáng qua nàng, ông mới không tin nha đầu thối này sẽ có giọng điệu run rẩy đó đâu.
"Tại sao?" Vân Hoàng lời ít ý nhiều hỏi lại.
"Tại vì thần nữ không muốn phá hoại hạnh phúc của biểu tỷ." Lãnh Vy Ngữ vẫn giữ giọng nói run rẩy đó, đáy mắt đã xuất hiện tia khinh thường.
"Ồ? Biểu tỷ của ngươi là ai?" Vân Hoàng bắt được đầu mối chất vấn.
"Là.." Lãnh Vy Ngữ còn chưa kịp nói thì Nam Cung Hằng đã cắt ngang.
"Phụ hoàng, nhi thần và Lãnh Vy Ngữ chỉ muốn lui hôn không hề liên quan gì tới ai cả." Nam Cung Hằng lên tiếng ngăn chặn Lãnh Vy Ngữ lôi Sở Như Tuyết xuống nước.
"Trẫm có hỏi ngươi sao?" Vân Hoàng lạnh nhạt nhưng vô cùng uy nghiêm hỏi lại. Câu hỏi của Vân Hoàng làm Nam Cung Hằng lạnh sống lưng, hắn thông minh ngậm miệng. Nhưng ánh mắt vẫn có chút cảnh cáo liếc Lãnh Vy Ngữ. Lãnh Vy Ngữ đang cúi đầu cũng cảm nhận được như nàng sẽ để ý sao? Tất nhiên là không.
"Ngươi, tiếp tục nói." Vân Hoàng chỉ Lãnh Vy Ngữ buộc nàng tiếp tục.
"Bẩm Hoàng thượng, biểu tỷ của thần nữ là Sở Như Tuyết!" Lãnh Vy Ngữ thuận theo Vân Hoàng kéo Sở Như Tuyết vào.
Tiểu bạch hoa này luôn thích phát cơm "tró" cho nàng, lần này Lãnh Vy Ngữ nàng làm người tốt cho Sở Như Tuyết cơ hội phát cơm cho Vân Hoàng.
Ai da, nàng quả nhiên là người tốt mà.
Nam Cung Hằng trừng Lãnh Vy Ngữ, nhưng bị Lãnh Vy Ngữ kín đáo trừng về.
Ngươi trừng cái gì mà trừng, bản cô nương đây đang cho ngươi cơ hội phát huy cẩu lương của các ngươi đó. Không biết ơn bản cô nương thì thôi đi, còn trừng cái gì.
"Ồ? Sở ái khanh, trong phủ ngươi còn có một nữ tử như vậy? Là dòng chính sao?" Lửa giận của Vân Hoàng dường như đã không còn. Giọng điệu cũng tốt lên không ít. Dù sao chuẩn cho Nam Cung Hằng lui hôn Vân Hoàng sẽ không bị tổn thất gì ngược lại còn bỏ được phế sài này xuống.
"Bẩm Hoàng thượng, lão thần đúng là có một cháu gái như vậy nhưng nàng là chi thứ." Sở lão gia tử có chút chần chờ nhưng vẫn nói ra.
Vân Hoàng nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn qua Nam Cung Hằng. "Hằng nhi, ngươi muốn thú nàng ta làm chính phi?"
Vân Hoàng không hổ là lão hồ ly vừa nghe liền nhận ra. Dù sao như vậy mới đúng, hắn là hoàng đế một nước đến chuyện đơn giản như vậy còn không nhìn ra thì mới là chuyện lạ.
"Phụ hoàng nhi thần và Tuyết nhi là lưỡng tình tương duyệt." Nam Cung Hằng thành khẩn nói.
Đây là ngầm thừa nhận a.
Lãnh Vy Ngữ cảm thán Nam Cung Hằng dũng cảm, dám thẳng thắng thừa nhận như vậy. Hắn không sợ Vân Hoàng nổi giận không chịu cho hắn rước Sở Như Tuyết về sao?
Quả nhiên, Vân Hoàng tức giận đập bàn, khí thế trên người đã lớn nay càng lớn hơn. "Hoang đường! Từ trước tới nay có vị vương gia nào để một thứ nữ làm chính phi?"
"Phụ hoàng, nhi thần không quan tâm đến thân phận thứ nữ của nàng." Nam Cung Hằng cúi đầu giọng điệu thành khẩn. Nhưng trong lòng hắn đang nghiền Lãnh Vy Ngữ thành ngàn mảnh rồi.
"Lãnh Vy Ngữ, ngươi nói xem." Vân Hoàng đột nhiên chỉa mũi tên sang nàng.
Lãnh Vy Ngữ đang thu mình làm bối cảnh thì bị Vân Hoàng điểm danh. Nàng ngớ người tại chỗ.
Nói? Bản cô nương nên nói cái gì đây? Chuyện lão hồ ly ngươi có đồng ý cho hai người đó hay không liên quan gì tới bản cô nương hả? Đừng có lôi người vô tội như ta vào có được không?
Đáy lòng Lãnh Vy Ngữ tức thành cá nóc nhưng mặt vẫn không có gì biến hóa. Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói, "Thần nữ không dám."
"Không cần sợ, cứ nói đi. Ngươi nghĩ gì thì nói đó, trẫm sẽ không truy cứu." Vân Hoàng đột nhiên bắt lấy không buông.
Lãnh Vy Ngữ ân cần hỏi thăm Vân Hoàng một lần từ trên xuống dưới.
Nàng vẫn cúi đầu dùng giọng điệu nhút nhát run rẩy nói. "B-Bẩm Hoàng thượng, nếu nếu Thành vương gia và nhị tỷ thực sự lưỡng tình tương duyệt thì mong người chấp nhận họ. Đều nói thà hủy một ngôi mếu, không hủy một cọc hôn sự."
Lời Lãnh Vy Ngữ vừa dứt, Sở lão gia tử trố mắt nhìn nàng, có lẽ Sở lão gia tử không tin nàng sẽ nói mấy lời này. Nha đầu này đúng là hoàn toàn từ bỏ tình cảm của nó rồi.
Còn Nam Cung Hằng thì chỉ nhếch môi. Phế vật này cũng thật biết điều, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Ngươi dù thay đổi thế nào cũng không thể bỏ được tính nhu nhược yếu đuối đó.
Vân Hoàng gật gật đầu, hắn ta hài lòng với thái độ của nàng.
"N-Nhưng mà, Hoàng thượng đã không hài lòng với thân phận thứ nữ của nhị tỷ. Và cảm thấy thân phận của nàng không xứng trở thành chính phi thì để nàng chịu thiệt một chút. Ngài cứ để nàng trở thành Trắc phi là được. Dù sao hai người họ đều lưỡng tình tương duyệt chỉ cần ở bên nhau trọn đời thì danh phận như thế nào cũng không quan trọng. Có phải không, Thành vương gia?" Lãnh Vy Ngữ tiếp tục, ba chữ Thành vương gia bị nàng kéo dài khiến cho Nam Cung Hằng bất giác lạnh sống lưng. Giọng điệu này của nàng, đúng là có chút tà môn.
Vân Hoàng gật gù, có lẽ Vân Hoàng thấy nàng nói có lí. "Hằng nhi, ngươi thấy thế nào?"
"Bẩm phụ hoàng, nhi thần thật lòng muốn cho Tuyết nhi một danh phận, mong phụ hoàng suy xét." Nam Cung Hằng thấp giọng cầu xin, nếu cho Sở Như Tuyết một danh phận đàng hoàng, thì hắn cũng sẽ nhận được lợi từ chỗ của mẫu thân nàng.
"Thành vương gia, Trắc phi cũng là một danh phận rất cao quý. Nếu ngươi không muốn nhị tỷ chịu thiệt thòi thì ngươi đừng cưới chính phi vào cửa là được mà." Đáy mắt Lãnh Vy Ngữ xẹt qua ý cười tà mị nói. Nếu ngươi làm được heo mẹ cũng biết leo cây.
"Ngươi!" Nam Cung Hằng bị nàng chọc tức, nhất thời không nhịn được hắn đứng phắt dậy tức giận muốn ra tay với nàng.
"Làm càn! Dám động thủ ở đây, ngươi có đặt trẫm vào mắt không?" Vân Hoàng nổi giận đập bàn, uy áp Huyền Vương nhất thời ập đến. Nam Cung Hằng bị uy áp khổng lồ ép đến quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên. May mắn Lãnh Vy Ngữ được Sở lão gia tử che chở nên không cảm thấy gì.
"Được rồi, cứ theo như Lãnh Vy Ngữ nói. Trẫm sẽ chuẩn cho hai ngươi hối hôn, đồng thời sẽ ban hôn cho ngươi và Sở Như Tuyết. Được rồi, các ngươi lui hết đi." Vân Hoàng không kiên nhẫn phất tay, có lẽ bị Nam Cung Hằng chọc tức nên Vân Hoàng hạ lệnh không chút do dự.
"Tạ phụ hoàng ân điển, nhi thần cáo lui!" Nam Cung Hằng hít sâu một hơi hành lễ rồi phất tay áo rời đi.
"Lão thần cáo lui!"
"Tạ Hoàng thượng! Thần nữ cáo lui!" Lãnh Vy Ngữ hành lễ tạ ơn, rồi nàng theo sau Sở lão gia tử rời đi.
Hai người đi đến Ngự hoa viên thì Lãnh Vy Ngữ vươn vai một cái. "Ài, cuối cùng cũng bỏ được cái hôn sự này xuống. Vừa bỏ được cả người liền sảng khoái hẳn ra a!"
Sở lão gia tử lườm nàng, lạnh nhạt hỏi "Nha đầu, tính kế Sở Như Tuyết như vậy ngươi không sợ nàng ta sẽ báo thù sao?"
Dù sao, lão nhân gia cũng không thích đứa cháu gái này, xảo trá lại trong ngoài bất nhất. Sở lão gia tử mới không để ý chuyện nàng ta có trở thành trắc phi hay không.
"Báo thù? Muốn báo thù thì nàng ta cũng phải có năng lực mới được nha!" Lãnh Vy Ngữ nhướng mày cười duyên. Muốn báo thù nàng thì trước hết nàng ta phải cứu được mình mới có thể báo thù nàng nha.
Sở lão gia tử lườm nàng một cái, nhưng lão nhân gia cũng không để tâm im lặng xuất cung. Cả hai vừa tới cửa cung thì Lãnh Vy Ngữ đã kéo áo Sở lão gia tử lại.
"Gia gia, người về trước đi, ta đi dạo phố một lát rồi về sau nha!" Lãnh Vy Ngữ kéo tay áo của Sở lão gia tử lại, chớp mắt cười cười nói.
Sở lão gia tử nhìn bộ dạng của nàng, cuối cùng lắc đầu ngán ngẩm, kéo tay áo lại, quăng cho nàng một túi ngân lượng rồi lên xe.
Lãnh Vy Ngữ nhanh tay chụp được còn định cảm ơn thì giọng của Sở lão gia tử vang lên cắt đứt. "Thiếu thì cứ nói với gia gia!"