Năm 7 tuổi, cô cắt tóc vành để mái bằng, da trắng hồng, mắt to đen láy, nhìn dễ thương như búp bê Barbie.
Qua giáo dục không ngừng của bố mẹ, Tiểu Hạ đã biết nhìn nét mặt, lời nói để đoán tâm trạng, cũng đã biết ra ngoài đường thì phải giả vờ ngoan ngoãn, cư xử khéo léo để bố mẹ được tiếng thơm, tính hiếu thắng trước đây cũng bị cô dìm triệt để. Cô liếc thằng nhóc Nhược Phi đang khiêu khích mình một cái rồi lè lưỡi biểu thị khinh thường, còn Nhược Phi thì đột nhiên cúi đầu.
Bộ dạng lè lưỡi của cô bị dì Vương Tuệ bắt ngay tại trận, dì mỉm cười hỏi cô: “Tiểu Hạ, con bị sao thế? Sao lại lè lưỡi vậy?”
“Con, con nóng ạ”
Qua đợt nghỉ hè này, Tiểu Hạ sẽ thành học sinh tiểu học đầy quang vinh và hiển hách. Bản thân cô luôn cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, song bây giờ lại bị dì Vương Tuệ xinh đẹp bắt gặp dáng vẻ xấu hổ muốn độn thổ của cô, cô bỗng cảm thấy thể diện của mình bị mất sạch, chẳng biết phải giải thích thế nào cho hợp lẽ. Bi ai cúi gằm mặt xuống, cô ngồi trên ghế bắt đầu sát phạt thức ăn.
Tay nghề nấu ăn của má-mi không tốt, cô chỉ cảm thấy dì Vương nấu món nào tuyệt món nấy, nên ăn được rất nhiều. Dì Vương Tuệ và chú Thẩm nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Tiểu Hạ thì vui vẻ cười tít mắt. Còn bé Nhược Phi nhà ta chỉ chậm chạp nhai nuốt, ăn ít như mèo, đã thế lại còn kén cá chọn canh. Dì Vương Tuệ nhìn không thuận mắt nữa rồi. Dì liền lôi Tiểu Hạ ra khích lệ con trai, hi vọng có thể khiến đứa con khó bảo của mình có chút ý tranh đấu: “Phi Phi, con xem chị Tiểu Hạ ăn có ngon không kìa! Con là con trai sao có thể ăn ít hơn cả con gái chứ?”
“Đúng thế! Phi Phi phải ăn nhiều để cao như bố con ấy!” Má-mi cũng đệm thêm vào.
Thế là ai ai cũng đều hết lòng khuyên bảo Nhược Phi ăn nhiều để chóng lớn, hoàn toàn đá Tiểu Hạ sang một bên. Lần đầu tiên bị người khác coi như không khí, Tiểu Hạ cảm thấy khá cay cú, đâm ra càng ghét Nhược Phi hơn.
Cơm nước xong xuôi, đàn ông thì ngồi ở phòng khách trò chuyện hút thuốc, đàn bà thì dọn dẹp bát đũa đem vào nhà bếp. Tiểu Hạ và Nhược Phi thì ngồi ở một góc chơi đồ chơi. Nhược Phi chỉ lặng thinh chơi lắp ráp robot Transformer của mình, còn Tiểu Hạ thì đau đáu nhìn con robot ấy, tuy rất muốn nhưng lại không muốn hạ mình cầu xin, qua một lúc lâu, cô mới chịu lên tiếng: “Của cậu là “Kình Thiên Trụ” à?”
*Kình Thiên Trụ: Optimus prime. Tên robot lắp ráp nổi nhất thời đó
Nhược Phi coi cô như không khí, không thèm trả lời.
“Tôi luôn muốn có một con “Kình Thiên Trụ” nhưng bố tôi không mua cho, chú Thẩm hay thật đó!” Tiểu Hạ ngưỡng mộ giãi bày, mắt thì cứ dán chặt vào con robot.
Theo lý mà nói, khi đã nghe người khác nói đến thế thì Nhược Phi nhà ta cũng phải có chút biểu hiện gì đó mới phải, nhưng cậu vẫn không thèm nhúc nhích, phảng phất chả nghe thấy gì cả. Tiểu Hạ sốt sắng ra mặt, nhưng không thể chơi trò cướp giật, chỉ còn cách vờ thản nhiên nói: “Cho tôi chơi một chút mà!”
“Không cho” Nhược Phi nhà ta cuối cùng cũng mở miệng.
“Tại sao chứ?”
“MA LEM!”
Tiểu Hạ ngẫm nghĩ một hồi lâu mới hiểu được “MA LEM” là đang mắng cô, thế là lửa giận ngùn ngụt bốc lên. Cô được mọi người gọi là baby dễ thương nhất đại viện, ai nhìn thấy cũng tới xoa đầu xuýt xoa khen ngợi, ngay cả Lý tư lệnh nghiêm khắc như vậy cũng thích bế cô cùng chơi trò “tung hứng”!
Tên nhóc Thẩm Nhược Phi này lại có thể mắng cô xấu? Con mắt nào của nó nhìn thấy cô xấu chứ?
“Cậu thử nói lại một lần nữa coi!”
“Xấu như ma lem……. AAAA! Sao lại đánh tôi?”