“Quá ồn ào, cho cô ấy yên tĩnh một lát!” Nhược Phi bình tĩnh nói.
“Thẩm Nhược Phi!”
“Yên tâm, tôi là đai đen Taekwondo mà, lực đạo tôi nắm chắc trong lòng bàn tay, cô ấy chỉ ngất một lát thôi, sáng mai tỉnh lại là ổn, cũng không thể nhớ ra được đâu!”
“Nhưng mà…….cậu như vậy cũng quá………”
“Vậy xin hỏi tôi phải làm cách nào để đem cô ấy về đây? Hay là để chị một mình xoay xỏa nhé?”
Nhược Phi bèn hỏi lại.
“Ha ha!”
Tiểu Hạ thẹn thùng cười trừ, thầm sám hối và xin lỗi bạn tốt trong lòng, nhưng cô cũng ngầm đồng ý với hành vi của Nhược Phi. Nhược Phi lườm Tiểu Hạ một cái rồi cõng Trần Duyệt lên lưng, đi về khách sạn sau đó đặt cô nàng lên giường Tiểu Hạ, cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Hạ áy náy nhìn trán Nhược Phi đang rịn mồ hôi, vội vàng lấy khăn lau cho cậu. Nhược Phi trợn cô một cái, không mấy thiện cảm nói: “Giờ mới biết nịnh tôi hả?”
“Hihi…..”
“Nói đi! Chị uống bao nhiêu rồi?”
“Hình như là hai chai……..Yên tâm, tôi không có say……..”
“Tửu lượng của chị tôi còn không rõ sao? Đợi đó! Tôi đi rót cho chị cốc nước!”
Nhược Phi thở dài, đi vào phòng mình, lấy một chai nước khoáng rồi đi ra thì không thấy tăm hơi Tiểu Hạ đâu cả!
“Tiểu Hạ? Chiết tiệt! Lại đi đâu mất rồi?”
Nhược Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi đi ra ban công, quả nhiên thấy Tiểu Hạ đang nằm dài trên ghế mây. Cô hít thở đều đặn, mắt nhắm lại, xem ra là ngủ mất tiêu rồi! Cậu buồn cười nhìn dáng ngủ như mèo của cô, khẽ lay: “Dậy đi! Vào phòng ngủ nào…….”
“Tránh ra! Phiền chết được…….”
“Đành phải bế chị vào phòng vậy!”
Nhược Phi dịu dàng bế cô lên, động tác dè dặt cẩn thận giống như đang ôm bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian.
Ngắm khuôn mặt Tiểu Hạ ngủ ngon vô cùng đáng yêu, cậu cảm thấy hô hấp cũng dần khó khăn, tay nhẹ lướt trên mặt cô, sau đó lại như phải bỏng rụt về. Lúc đó, Tiểu Hạ bỗng nhiên lật người lại, ôm chặt lấy tay cậu, mơ màng nói: “Uông Dương………”
Uông Dương? Ha……..
“Tiểu Hạ, chị nhận nhầm người rồi!”
Nhược Phi bước vào nhà vệ sinh, cúi đầu lặng lẽ nhìn bàn tay mình, sau đó thụi thật mạnh vào tường. Cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể, cậu nhìn mình trong gương, cười khổ, gằn ra từng từ nói lên nỗi lòng của mình: “Thẩm Nhược Phi, ngươi thật vô dụng! Ngươi còn ngu ngốc hơn cả Phan Tiểu Hạ!”
Sáng hôm sau Tiểu Hạ mới tỉnh giấc, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà cũng không hiểu tại sao mình lại quay về phòng được. Cô chỉ nhớ tối qua thấy trong phòng bức bối nên cô mới đi ra ban công hóng gió, sau đó là ngắm sao rồi ngủ quên lúc nào không hay. Hình như trong mơ cô đã nói chuyện với ai đó, nhưng người đó là ai cơ chứ???
“Tiểu Hạ…..’
Đương lúc cô đang rối như tơ vò thì Trần Duyệt đẩy cửa, chạy vào, ôm chặt lấy cô! Tiểu Hạ chỉ cảm thấy cổ mình bị siết chặt đến tắc cả thở, cô vội vàng đẩy Trần Duyệt ra.
“Trần Duyệt! Cậu đang làm gì đấy?”
“Nhìn thấy cậu nên kích động ấy mà…….”