“Tên nhóc này đi đâu rồi? Đi mà chả báo một tiếng gì cả!Thật là……..”
Không có Nhược Phi ở nhà, Tiểu Hạ thấy lòng hụt hẫng ghê nơi, từ lúc ở Quế Lâm quay về tới giờ, dường như cảm giác của cô dành cho Nhược Phi đã thay đổi——– Cụ thể thế nào thì ngay cả bản thân cô cũng không rõ, chỉ biết khi cô nhìn thấy cậu thì quả tim cứ nhảy dựng lên, đến nhịp đập cũng loạn xạ ngậu. Cô không dám nghĩ tới nguyên nhân sâu xa, chỉ cảm thấy lòng mình rối như tơ vò.
Chết thật! Sao lại nghĩ ngợi linh tinh rồi? Nếu có thời gian thì phải dành cho chuẩn bị bài giảng chứ?
Mấy ngày nữa là khai giảng, Tiểu Hạ phải chuẩn bị giáo án viết rõ tiến độ trong cả năm vừa rồi. Cô lên mạng, chốc lại lướt qua trang taobao.com, chốc lại lướt qua trang tianya.cn, làm gì cũng thấy vô vị tẻ nhạt, cứ cảm thấy lòng thiếu thiếu gì đó!
Thiếu cái gì nhỉ? Là vì không có ai cướp máy tính với cô, không có ai cằn nhằn bên tai nên bản thân cảm thấy không quen ư? Trước đây, Nhược Phi cứ ở nhà là cô lại chê cậu phiền phức, nhưng khi cậu không có bên cạnh thì cô lại cảm thấy cô đơn, thậm chí ruột gan cứ rối bời! Rốt cuộc là tại sao vậy?
“Thẩm Nhược Phi rốt cuộc đi đâu vậy nhỉ? Sao ra khỏi nhà mà không nói với mình một tiếng cơ chứ?”
Tiểu Hạ đứng dậy, uốn eo vặn lưng, bước ra phòng khách,với tay lấy một quả táo thì bất chợt nhìn thấy một nam một nữ đang ôm nhau trong vườn hoa dưới lầu. Qua dáng vóc, trang phục, chàng trai nọ trông rất giống Nhược Phi, Tiểu Hạ đứng lặng người nhìn họ, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập, quả táo trong tay “lộp bộp” rơi xuống, lăn lông lốc trên sàn. Cô vội vàng chạy ra cửa sổ, cố gắng nheo mắt lại nhìn cho rõ, nhưng cự ly quá xa, ngoài dáng vóc và quần áo đương sự ra thì chẳng nhìn thấy gì cả!
Chàng thanh niên đó có phải là Thẩm Nhược Phi không? Còn cô gái đó là ai? Thẩm Nhược Phi thật sự có bạn gái rồi sao?
Có lẽ, cảm giác như có người đang theo dõi mình, chàng trai đứng trong vườn hoa vội quay đầu lại, Tiểu Hạ cuống cuồng ẩn mình sau rèm cửa sổ, nín thở! Qua được khoảng mấy phút, cô mới dám len lén thò đầu ra nhòm, nhưng dưới lầu giờ chẳng còn ai!
Thất vọng, cô đờ đẫn nhặt quả táo lên thì cửa bỗng mở, Nhược Phi bước vào!
Tiểu Hạ tỉ mẩn quan sát cậu, đo đo vóc dáng, đánh giá quần áo trang phục, chắc chắn Nhược Phi chính là chàng trai dưới lầu ban nãy xong thì không nói nổi cảm giác trong lòng!
Nhược Phi đứng cạnh bể cá cho cá ăn, bộ dạng điềm nhiên như không, Tiểu Hạ cố ra vẻ thờ ơ hỏi: “Vừa nãy đi đâu vậy?”
“Xuống lầu một lát”
“Xuống lầu làm gì?”
“Không làm gì cả!”
“Có gặp ai không?” Tiểu Hạ khéo léo dẫn dắt!
“Phan Tiểu Hạ! Chị rốt cuộc muốn biết cái gì?”
Nhược Phi dừng tay quay sang nhìn Tiểu Hạ, còn Tiểu Hạ thì nhất thời bất ngờ, không biết phải nói gì cho hợp lẽ. Cô cảm thấy khá sượng sùng, cũng biết bản thân mình không hề có lập trường gì hết, tự dưng đi can dự vào đời tư của Nhược Phi, bèn ấp úng nói: “Không……không có gì!”
“Chị nhìn lén phải không?”
“Cậu nhìn lén thì có! Cô gái đó là ai? Bạn gái cậu sao?”
“Chị đang ghen?” Sắc mặt Nhược Phi khẽ thay đổi, sau đó cậu nhìn cô cười gian.
“Xì! Ma mới đi ghen với cậu!”
“Chị thừa nhận mình ghen đi thì em sẽ nói!”
“Không nói thì thôi! Ai thèm chứ!”
Tiểu Hạ giận dỗi quay người đi vào phòng. Cô vốn tưởng Nhược Phi sẽ đến cầu xin, chủ động khai nhận, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy cậu đến gõ cửa, đã bực lại càng bực hơn! Cô tức tối cầm quả táo lên cắn một miếng thật to, coi nó như Nhược Phi, ăn cùng nuốt tận xong mới thấy tâm trạng hả hê lên đôi chút.
Tên nhóc Nhược Phi chết tiệt đó rốt cuộc có việc gì giấu cô chứ?