<tbody></tbody>Tiểu Hạ nghĩ đoạn, vội ngẩng đầu lên nhìn Nhược Phi, nào ngờ, vừa hay đụng ngay ánh mắt của cậu. Dưới ánh đèn, đôi mắt của Nhược Phi sáng lạ thường, tựa như vì tinh tú trên trời cao vậy, lòng bàn tay cậu nóng ran, hơi ấm lan truyền tới tận sâu thẳm trái tim cô!
Tiểu Hạ ngắm Nhược Phi đến ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khóe môi mấp máy, hai mắt cay cay, nước mắt lại rơi xuống. Giọt lệ lăn trên má cô, khiến tim Nhược Phi đau nhói, cậu cảm thấy mọi sức lực của mình đều bị rút cạn trong giây lát. Cậu chỉ hi vọng được ôm chặt lấy cô, mãi mãi ôm lấy cô như vậy……
Tiếc là, thời gian hoàn toàn không dừng tại giây phút này!
“Nhược Phi! Anh đang làm gì vậy?”
Sau lưng, bất thình lình vang lên tiếng gọi, cả hai liền được kéo về thực tại. Tiểu Hạ giật mình, vội đẩy Nhược Phi ra, quả nhiên, cô nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Chu Cầm. Cô lo lắng không biết phải giải thích thế nào, chỉ thầm cầu khấn Chu Cầm không trông thấy cảnh vừa nãy, còn Nhược Phi thì bực dọc quay lại quát Chu Cầm: “Cô tới đây làm cái gì? Không phải đã bảo cô về trước rồi hay sao?”
“Nhưng, bác sĩ Uông nói vẫn nên đi tìm chị Tiểu Hạ……”
“Hắn nói gì cô cũng nghe sao? Lời của hắn là thánh chỉ hả?”
“Thẩm Nhược Phi! Đủ rồi đó! Chu Cầm! Chúng ta quay về thôi!”
Tiểu Hạ không dám đối diện với Chu Cầm, vội rảo bước, đi liền một mạch, Nhược Phi thấy vậy, sững lại một thoáng, sau đó cũng đi theo cô. Mặt cậu cứ hầm hầm, chẳng hiểu do bị Chu Cầm cắt ngang nên khó chịu hay là do bị cô bé nhìn thấy cảnh không nên nhìn nên bực bội nữa?
Phan Tiểu Hạ! Mi sao có thể như vậy? Thẩm Nhược Phi đã có bạn gái rồi đó…..
Tiểu Hạ cúi gằm mặt, thầm khinh thường bản thân.
Uông Dương quả nhiên là đợi ở bãi đỗ xe từ rất lâu rồi. Nhìn thấy Tiểu Hạ, anh ta vô cùng lo lắng hỏi cô rốt cuộc đã đi đâu, có xảy ra chuyện gì không, cô chỉ nhìn anh ta không đáp. Về tới nhà, Uông Dương cơ hồ còn có ý muốn lên nhà cô uống tách trà, nhưng Tiểu Hạ chỉ mỉm cười nói với anh ta: “Muộn rồi, anh về sớm nghỉ đi! Lỡ như có ai đó gọi điện đến, anh lại cảm thấy bất tiện, như vậy sẽ không hay!”
“Tiểu Hạ! Em nói gì vậy? Lẽ nào, em nghi ngờ anh?”
“Đương nhiên không phải! Em rất tin tưởng anh, Uông Dương! Nếu như rảnh, hai ta nên thu xếp thời gian ra mắt cha mẹ, tiện thể, định rõ chuyện của hai đứa mình luôn, anh thấy thế nào?”
“Tiểu Hạ, em nói có thật không? Em thật sự muốn cùng anh……..?” Uông Dương mừng tới phát điên.
“Có được không?” Tiểu Hạ khẽ cười hỏi tiếp.
“Đương nhiên là được! Anh sẽ thưa chuyện với cha mẹ ngay! Cảm ơn em, Tiểu Hạ!”
“Đừng khách sáo!”
Tiểu Hạ cười ngọt ngào với Uông Dương, sau đó đi lên lầu. Qua rèm cửa sổ, cô nhìn bóng xe Uông Dương dần dần xa khuất, sau đó, từ từ ngồi xuống đất, cứ như vậy, mãi không đứng lên nổi.
Một tháng sau khi hai người quen nhau trong tình trạng “không ngọt cũng chẳng nhạt” thì mùa đông lạnh giá lại quay về. Tiểu Hạ từ trước tới giờ luôn sợ rét, tay chân rất dễ tê cóng vào mùa này, do vậy, nếu không có điều hòa, căn bản là cô không thể trụ nổi. Cũng chính vì thế mà cô cực ghét mùa đông.
Uông Dương lại bận bịu suốt, số lần hai người hẹn hò thưa dần đi, dẫu vậy, vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ của Tiểu Hạ. Bởi vì, Uông Dương nói đợi đến khi cô nghỉ đông sẽ về nhà xin phép cha mẹ hai bên tác thành, sau đó cả hai sẽ kết hôn…..
Nhìn nụ cười ấm áp của Uông Dương, Tiểu Hạ bỗng nhớ tới cha mình đã đả kích anh ta như thế nào, lòng bỗng áy náy khôn nguôi: “Ngộ nhỡ, cha mẹ em…….”
“Sẽ không đâu! Năm đó anh chỉ là một sinh viên nghèo, không thể mang lại cho em bất cứ điều gì tốt đẹp, nhưng, bây giờ thì khác rồi! Tiểu Hạ, hãy tin anh!”
“Ừ! Uông Dương, em thay mặt cha “xin lỗi” anh!”
“Ngốc ạ! Em không cần phải xin lỗi gì cả. Nếu khi đó không có sự kích động của cha em, có khi anh vẫn chỉ là cậu sinh viên nghèo mà thôi! Em yên tâm, anh sẽ không vì chuyện năm đó mà có cách nghĩ phiến diện với cha mẹ em đâu! Bởi vì, anh yêu em!”
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Uông Dương, Tiểu Hạ cảm thấy lòng ngọt ngào quá đỗi. Cô nhìn anh ta, ngần ngừ hỏi: “Anh thật sự đã nghĩ kĩ là sẽ kết hôn cùng em?”
“Đương nhiên____Nếu em đồng ý. Tại sao đến bây giờ lại nghi ngờ thành ý của anh?’’.Uông Dương tỏ ra vô cùng đau khổ.
“Không phải, nhưng mà, chúng ta mới chỉ quen nhau có mấy tháng, có phải là quá nhanh không?”
“Em có thể đợi, song, anh không thể đợi được nữa rồi! Anh muốn kết hôn với em! Tiểu Hạ!”
Uông Dương dứt lời, vội nắm chặt lấy tay Tiểu Hạ, lòng bàn tay của anh ta vô cùng ấm áp. Tiểu Hạ nhìn anh ta, khẳng định một lần nữa: “Anh thật sự đã nghĩ kĩ rồi? Anh có chắc bản thân vẫn coi em là người anh yêu nhất như trước đây không?”
“Anh chắc chắn! Tiểu Hạ! Vậy, câu trả lời của em là gì?”
“Em đồng ý!”
Uông Dương vui sướng tới phát điên, ôm chầm lấy Tiểu Hạ, còn cô chỉ nhìn màn sương trắng bên ngoài cửa sổ, tâm trạng vẫn bình lặng. Uông Dương mừng rỡ khôn xiết, cười cười nói nói thêm cái gì đó, nhưng cô chẳng hề chú tâm nghe, bởi vì cô đang mải tính toán xem nên kết hôn vào ngày nào, tính toán xem chi phí cho đám cưới mất bao nhiêu, khách mời là những ai, cố gắng để mọi việc diễn ra hoàn hảo nhất.
Một cô gái 28 tuổi mới kết hôn, bất luận là thế nào đi chăng nữa, vẫn là một chuyện đáng vui mừng, hôn lễ nên tổ chức hoành tráng một chút, phù dâu thì để cho Trần Duyệt – người tôn thờ chủ nghĩa độc thân – đảm nhận là được, còn phù rể…
Tiểu Hạ bỗng dưng nhớ tới trước kia mình có nói đùa với Nhược Phi, nếu cô kết hôn sẽ chọn cậu làm phù rể, cô còn nhớ như in sắc mặt khó coi cực độ của cậu sau khi nghe xong. Giờ cô đã tường tận, ngày đó mình đã mang lại cho cậu bao nhiêu đau khổ, song, “đau đớn dai dẳng chi bằng đau trong một thoáng”, nếu cô và Uông Dương kết hôn, chắc chắn sẽ có thể cắt đứt mọi tơ vương không đáng có trong lòng Nhược Phi!
Nhưng, tại sao tim lại đau đến vậy?
Vì sao?
Uông Dương dẫn cô đi xem căn hộ mới mua, nói rằng sau khi định rõ ngày cưới sẽ lắp đặt mua sắm đồ đạc, Tiểu Hạ nghe xong cảm thấy vô cùng hứng khởi. Cô lên mạng tìm được rất nhiều bí quyết hay về lắp đặt trang trí tại gia, phong cách lắp đặt thịnh hành cùng cách thiết kế căn hộ sao cho hợp lí, và rất nhiều tư liệu về các phương diện khác, cô thích thú ngồi tính toán, gian nào làm phòng ngủ, gian nào làm phòng đọc sách, gian nào làm phòng cho con trẻ. Cuộc sống hôn nhân luôn mong đợi cuối cùng đã gần kề ngay trước mắt, nhưng, tâm trạng cô lại lạnh nhạt hơn tưởng tượng rất nhiều.
Nhà đẹp, chồng tốt, cuộc sống hạnh phúc, hơn hết thảy, người cô sắp cưới là đức lang quân được bao người ái mộ, cô không còn phải bận tâm gì nữa. Bây giờ cô chỉ việc bước theo con đường đã vạch sẵn, nhất định phải kết hôn vào năm sau, khiến bản thân “danh chính ngôn thuận” làm “Mrs. Uông”! Như vậy, cô gái thần bí hôm ấy sẽ biết đường mà rút lui…