<tbody></tbody>“Chu Cầm không chăm sóc cho cậu sao?”
“Tôi với cô ta chẳng liên quan gì đến nhau”
“Phét vừa thôi!” Tiểu Hạ không tin: “Ai ai chả biết chuyện tình hai người, cậu sang Mỹ, cô ấy cũng bay theo luôn. Thẩm Nhược Phi, cậu từng này tuổi đầu rồi, mau mau kiếm 1 cô bạn gái dẫn về nhà ra mắt đi, kẻo tôi lại tưởng cậu là GAY đấy….. Hay là, cậu lén la lén lút quen em nào ở ngoài rồi nhưng lại không dám công khai, hửm?”
Vừa nói Tiểu Hạ vừa quét mắt từ đầu xuống chân Nhược Phi, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn quái gở. Nhược Phi dở khóc dở cười, nhìn vào cô hồi lâu, giở giọng châm chọc: “Phan Tiểu Hạ, hồn chị bay đi đâu đấy? Xem phim nhiều đâm lú à?..........Hay là nói………chị đang ghen…….?”
Nhược Phi vừa nói vừa cười cợt. Khi cậu cười, khóe mắt cong cong, lấp lánh sắc màu, vô cùng quyến rũ, không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ vô tội rồi. Nhưng Tiểu Hạ nhà ta lại kiễng ngón chân, không chút khách khí, đập bốp vào đầu cậu một cái, thoáng chốc phá vỡ không khí ám muội: “Đừng có nói nhăng nói cuội, tôi thích đàn ông chín chắn, vững vàng, không đời nào thích trẻ con vắt mũi chưa sạch như cậu đâu. Thẩm Nhược Phi, cậu quậy tan tành buổi xem mặt của tôi, nhưng tôi người lớn đại lượng khoan hồng, thêm vào bữa cơm lấy lòng của cậu nên không so đo tính toán nữa đấy. Lần sau mà tái phạm là tôi với cậu cạch nhau luôn đó!”
“Thích đàn ông chín chắn……….dạng như tên Uông Dương đã đá chị ấy hả?” Nhược Phi cười lạnh.
“THẨM NHƯỢC PHI”
“Tôi đã 28, cậu cũng 25 tuổi đầu rồi. Chúng ta hết thời trẻ con rồi, xin cậu đấy, làm việc gì cũng phải động não trước, đừng có láu táu phá nát buổi xem mắt của tôi như vậy!”
“Chị 28 thì làm sao, 82 cũng to đầu mà dại thôi. Lát nữa rửa bát nhớ đeo găng tay vào đấy!” Nhược Phi thờ ơ, vừa thu dọn bát đũa vừa nói.
“Tại sao tôi phải rửa, đây là nhà tôi, cậu ăn nhờ ở đậu lại còn không biết xấu hổ bắt tôi đi rửa” Tiểu Hạ tức.
“Nếu chị là bạn gái tôi, tôi chẳng ngại làm… but… sự thật chị KHÔNG PHẢI~~~~” Nhược Phi thủng thẳng đáp.
“Certainly! Cậu là em trai tôi mà” Tiểu Hạ đáp lại theo lẽ thường tình.
“AI là em của chị?”
Nhược Phi khựng lại, sau đó thô bạo tóm lấy cánh tay Tiểu Hạ. Lực bóp cực mạnh, đôi mắt đen láy phát ra ánh sáng xanh, bộ dạng tựa dã lang.
Tiểu Hạ ngây ngốc không hiểu tại sao cậu ta lại đột nhiên giở chứng, vội vàng hất ra, tay cũng vì thế mà đau tím cả lên. Cô vẩy vẩy tay, căm hận chỉ vào vết tím trên cánh tay, rên rỉ tố cáo tội trạng của cậu ta: “Thẩm Nhược Phi, cậu có cần phải ra tay tàn bạo thế với tôi không? Cậu nhìn đi, tay tím hết cả lên rồi. Cậu nhìn đi! Mặc kệ! Dù gì tôi cũng không rửa bát được rồi”
Tiểu Hạ nói đoạn giơ cánh tay trắng nõn nà ra trước mặt Nhược Phi ; còn Nhược Phi mặt tự dưng đỏ ửng rất đáng ngờ. Cậu khẽ ho, ngoảnh mặt đi: “Ok, Ok, sợ chị thật rồi, tôi rửa là được chứ gì?”
Tiểu Hạ được thể: “Vậy hôm nay tôi cũng không lau nhà”
“OK, Tiểu Hạ, chị mau mau đi soi gương đi, mặt dính cơm kìa”
Nhược Phi liếc Tiểu Hạ, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi rửa bát, còn Tiểu Hạ ngồi thỏm xuống sô – fa, vừa ăn táo vừa xem phim “Thần tiên tiêu diêu”.
“Xem gì vậy?”
Nhược Phi làm xong việc nhà, ngồi xuống cạnh Tiểu Hạ, cùng cô xem phim. Hai người ngồi rất gần, rất gần, tay của Nhược Phi gần như quàng qua eo Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ không hiểu tại sao cậu ta lại cùng mình xem bộ phim truyền hình nhiều tập nhạt nhẽo này. Lúc này TV đang chiếu cảnh nam chính hôn nữ chính cuồng nhiệt trong mưa. Nhìn cảnh hot này, cô không tránh khỏi thẹn thùng, vội liếc Nhược Phi, lại phát hiện cậu ta không một chút e ngại, thậm chí còn tràn đầy hứng thú.
Cô thầm mắng: “Trẻ con thời nay bạo thật đấy”, vội vàng chuyển kênh, cười với Nhược Phi: “Ha ha……Phim ảnh bây giờ biến thái thật đấy, toàn là……haha………Thẩm Nhược Phi, triển lãm tranh của cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Cũng tạm OK, sao vậy, có hứng thú à?” Nhược Phi hỏi, ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Hạ, giọng điệu khàn khàn.
“Thẩm Nhược Phi, cậu vẫn định đeo đuổi vẽ vời à? Haizz, cậu lớn rồi, sao cứ để mẹ cậu lo vậy?”