Tức nỗi cơn giận không thể khiến cô ướt thành khô, nên chỉ đành gác lại sự căm phẫn, đi tắm rửa chải chuốt lại một lượt.
Đến khi trở ra, cuốn sách đã khô hoàn toàn. Xem ra cuốn sách này có cơ chế tự bảo vệ.
Nhưng không vì vậy mà Tịch Nhiên vui vẻ, lần này may mắn gặp phải nước, nhưng lỡ đâu lần tới gặp phải lửa thì sao? Cuốn sách dẫu sao cũng là giấy, gặp thiên địch là lửa, không chừng sẽ cháy vụn. Chưa kể đến khả năng có người trực tiếp xé cuốn sách, nếu cô không bảo vệ cuốn sách chu toàn, không chừng sẽ trở thành Phương Thiết thứ hai.
Tịch Nhiên lau khô tóc, gió từ cửa luộc vào khiến cuốn sách mở tung, bên trong vẫn không có một chữ nào.
Cô quên mất không hỏi tình trạng vườn không nhà trống này của cuốn sách này với Phương Thiết, cuốn sách này sẽ không ghét cô mà bay mất chữ chứ?
Tịch Nhiên nhớ rất kỹ, cuốn sách từ khi nào trở nên như vậy.
“Chính lừ từ khi đụng phải cậu ta.” Ngân Thương Duệ ngồi trên ghế, anh ta hạ đôi mắt phượng sắc, đặt lên những trang giấy trắng đang hứng chọn những giọt nước từ trên mái tóc vừa mới gội của anh.
Cuốn sách rất nhanh chóng khô ráo, khiến Ngân Thương Duệ bỏ ngay cái suy nghĩ đây là một cuốn sách giả bị đánh tráo.
Anh trầm tư không thể phân định rõ, Chu Thiên kia rốt cuộc là ai mà lại có ảnh hưởng đến cuốn sách như thế. Cuốn sách kia hóa trắng, cũng chính là từ sau khi đụng phải Chu Thiên.
Nếu lý luận cuốn sách tự hóa trắng thì không đúng, bởi cuốn sách này đã theo anh tròn 10 năm, chưa từng rơi vào tình trạng này bao giờ.
Nhìn cuốn sách, Ngân Thương Duệ không khỏi bất an, suy nghĩ.
Mười năm trước Phương Thiết mười tuổi tìm đến anh, anh mới biết muốn trở về phải làm theo ý muốn của cuốn sách. Diễn cho tròn vai nam chính si tình ngu ngốc.
Nếu ví như bây giờ không có cốt truyện ngớ ngẩn kia, anh không thể về được nữa thì không phải đã uổng công 10 năm sống ở đây rồi à?
Anh những năm qua đều an phận, ít nhiều đã thay đổi tâm tính, nhưng anh vẫn là tên điên Diệp Thanh Duệ, phải nhớ khi trước mười người như Lục Cẩm Du tiếp cận anh, đã có chín người được khắc tên trên bia mộ rồi. Nếu còn tiếp tục kéo dài, không chừng anh ta sẽ sớm tiễn Lục Cẩm Du này đi sớm…
“Anh Duệ, em vào được không?”
Vừa nhắc tới Lục Cẩm Du, cô ta đã không chờ được muốn làm phiền anh.
“Vào đi.”
Ngân Thương Duệ ray trán, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe những lời lố bịch của Lục Cẩm Du rồi.
“Cuối tuần này, em xin nghỉ một hôm được không?”
“Được.” Anh chê phiền nên trả lời rất gọn lẹ.
Cô ta vui mừng hét lớn:
“Thật sao? Cảm ơn anh!”
Ngân Thương Duệ nghe thấy phiền, người sống ngay sát vách anh cũng thấy phiền.
Phòng của Tịch Nhiên ngay cạnh phòng anh, dù đã có cách âm nhưng một cách thần kì nào đó cô vẫn nghe thấy được giọng nói của Lục Cẩm Du từ bên kia phòng.
“A, cảm ơn anh.” Tịch Nhiên phì một tiếng bợt cỡn, “Nghe thật nực cười, cô ta thậm chí còn chẳng thèm đến xin lỗi mình.”
Tịch Nhiên gật gật đầu, xem ra những gì đám người hầu kia bàn tán không sai, cô ta là một tiểu bạch liên tâm cơ lắm trò.
Cô ban đầu còn không có địch ý, không vừa mắt nhưng cũng không có ý động chạm tới Lục Cẩm Du. Ai ngờ cô ta lại làm ra những trò đáng hận như thế, khiến cô bây giờ không ghét cũng hận, rất muốn dạy dỗ cô ta một trận.
Nếu không nể mặt cô ta là nữ chính, cô nhất định sẽ hành động giống Diệp Thanh Duệ đã dạy, trừng trị thẳng tay những kẻ có ý mạo phạm tới mình.
“Chậc, nghĩ tới tên đã chết ấy làm gì chứ.”
Bất tri bất giác cô lại nhớ tới Diệp Thanh Duệ. Cô không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự đã bị tên này ám ảnh rồi.
Tịch Nhiên đánh lạc hướng bản thân, lấy tài liệu mình có được từ chỗ Hoắc Thuần Du ra đọc. Tất cả tài liệu đều được cất trong một phong bao kín.
Tài liệu trước mặt có khoảng 5 trang, toàn bộ là tiểu sử của Tưởng Tịch Diên từ lúc ông còn nhỏ cho tới giờ. Nói Hoắc Thuần Du này tài, quả thật cũng không ngoa, những thứ cô cần biết anh ta đều chắt lọc đầy đủ, đọc lại đặc biệt dễ hiểu.
Chỉ vỏn vẹn mấy phút ngắn ngủi, mấy trang giấy cô đã đọc hết, đọc một lần đã hiểu được một số chuyện...
“Tưởng Tịch Diên và tình nhân của ông ta, đã yêu nhau trước khi lấy Thẩm Dạ Nhu?”
Người thứ ba… người thứ ba…, cô cuối cùng cũng hiểu sao ba mẹ Tưởng Tịch Nhiên lại không yên ngày nào rồi.
Tưởng Tịch Diên không phải phản bội người vợ của mình. Nói đúng thì, từ lúc niên thiếu cho tới giờ, ông ta vẫn luôn yêu đương với nhân tình, người chen chân vào là Thẩm Dạ Nhu, nếu không có bà có lẽ ông ta đã sớm lấy nhân tình kia làm vợ.
Hôn nhân giữa Tưởng Tịch Diên với Thẩm Dạ Nhu là một sự dàng buộc của hai nhà Thẩm và Tưởng, khi ấy còn trẻ ông chỉ nghĩ đợi thời cơ ly hôn. Nhưng cuối cùng hơn hai mươi mấy năm cũng chưa thể ly hôn, lý do một phần là do có Tưởng Tịch Nhiên, còn lại là sự phản đối của Thẩm Dạ Nhu. Bà ấy nắm trong tay 30℅ cổ phần của công ty, lấy cớ đó mà ép ông ta không được ly hôn.
Thế nhưng không vì thế mà ông ta bỏ lỡ đi tình yêu của mình, dẫn tới việc ngoại tình, mặc cho người chung gối quay lưng, khóc thầm cũng không màng.
Đó chính là cách mà ông ta trừng phạt kẻ đã chen chân vào tình yêu của ông, thanh xuân của ông.
Thẩm Dạ Nhu là kẻ thứ ba, đến sau và cũng là người đau khổ nhất. Nhưng bà vẫn luôn là chỗ dựa vững trắc của Tịch Nhiên. Trước mặt cô, bà ấy chưa từng khóc, nước mắt của bà chỉ rơi ở một góc khuất không ai biết. Bà ấy chưa bao giờ để lộ ra một phần yếu đuối.
Cô không biết phải nói sao với gia đình này nữa. Chu Nhiên cô không cha không mẹ, gặp phải chuyện về gia đình thực sự không biết phân định thế nào. Nếu cô không tới đây, e là Tưởng Tịch Nhiên này cũng sẽ giống với mẹ cô, chen chân vào tình cảm của người khác rồi ôm kết cục thảm thương về mình.
“Thẩm Dạ Nhu cũng ngốc hết sức, sao lại chịu đựng chuyện này làm gì nhỉ? Bà ấy có thể ly hôn mà?”
Tịch Nhiên nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Khuyên bà ấy đi tìm hạnh phúc mới, mình chắc chắn phải làm thế.”