Chu Nhiên đã hiểu được nỗi khổ của Hoắc Thuần Du, không tránh được chê cười.
“Cô nói cái gì?”
“A không, tôi nói vui thôi. Đại ca cứ tiếp tục. Tôi đi làm chuyện khác đây.”
Chu Nhiên chào hỏi qua loa sau đó cũng chạy vào bên trong. Cô cũng không thể nói Hoắc Thuần Du khi trước bị cô lừa tình biến thành tên ngốc được…
Chuyện quan trọng nữa cô nhận ra đó chính là, đám người kia hoàn toàn không bị mất đi kí ức khi trước. Cô không cần lo không thể đánh thức Diệp Thanh Duệ rồi.
Còn bây giờ điểm mấu chốt chính là cô phải đi tìm cô nhóc kia hỏi một số chuyện. Cô tìm tới cô bé có lẽ là do cô bé đó đã nói ra mấy lời tiên tri đó, cũng có lẽ là do cô ta là người trong cuộc.
Kẻ đã phá hủy cuốn sách của Phương Thiết!
Cô muốn tìm hiểu thông tin từ chỗ cô gái đó.
Nhưng dường như mọi thứ đều không như mình mong muốn. Khi đến nơi khi trước Chu Nhiên gặp cô bé đó, lại không thấy còn ai nhắc tới một vị tiên tri tài giỏi nữa. Nói đó cũng trở thành một cái nhà sách mà không ai thèm đặt chân tới.
Chẳng ai tới chợ đen để vào thư viện đọc sách cả!
“Không phải, mọi thứ không hoàn toàn thay đổi.”
Tính đến giờ đã có hai người cô biết biến mất rồi. Bao gồm Phương Thiết và cô bé tiên tri khi đó.
“Có lẽ nó vẫn giúp được mình cái gì đó?”
Chu Nhiên có chút nghi hoặc dừng chân trước tầng nhà xập xệ. Suy nghĩ nhiều chuyện trước sau, sau đó mới bước chân vào.
Và quả thật như những gì cô đoán, bên trong ngoài sách ra thì chẳng còn gì.
Nơi đây vắng tới mức đến cả người trông tiệm cũng không cần thiết phải có.
Từng tầng hộp sách lớn mang tới cảm giác khá chật chội, Chu Nhiên len qua con đường cứ như kẽ hở, miễn cưỡng nhìn chồng sách dày cũng không biết phải làm gì.
Bởi thật sự đống sách này không có gì đặc biệt để khiến cô phải để tâm cả.
Những thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt, chỉ để làm nổi bật một thứ gì đó đang phát sáng trong góc.
Chu Nhiên không chờ được đi tới, một góc dưới hộp tủ bị che khuất xuất hiện một luồng ánh sáng chiếu ra, đến khi cô tận mắt nhìn mới biết, đây lại phát ra từ một quả cầu pha lê trong suốt, quả cầu mà cô từng thấy ở đâu đó.
Đây không phải là quả cầu khi trước cô bé đó gạt sang sao?
Chu Nhiên chú ý tới cuốn sách dày được kê bên dưới. Đây có lẽ là thứ cô đang tìm.
Cô nhặt cuốn sách ấy lên, phủi một lớp bụi bặm. Cuốn sách trông có vẻ bẩn thỉu đó dần trở về trạng thái ban đầu sau khi được làm sạch, nhìn thoáng qua lại có chút giống một cuốn tùy bút.
Chu Nhiên không chờ được mà ngồi thẳng xuống đất, dựa vào giá đỡ sách chật chội, giở từng trang ra đọc.
Những lời bên trong cuốn sách:
“Tôi là Hoa Lạt, là người xuyên đầu tiên tới đây. Thế giới của tôi khi trước luôn không có đích đến. Đến bây giờ cuối cùng cũng cảm thấy có chút thành tựu khi ở lại thế giới này rồi. Tôi muốn ở lại đây, dẫu là chết cũng muốn ở lại đây. Vì thế tôi bất chấp muốn bản thân lưu lại trốn này, không muốn quay lại cái cuộc sống u ám khi trước.
Là hành động ngu ngốc, trong phút bốc đồng tôi đã tự xé cuốn sách của mình. Cuối cùng lại tự mình phát hiện ra, bản thân thật sự có thể ở lại thế giới này vĩnh viễn rồi. Chỉ là có chút nhàm chán, tôi lại phải quay lại đầu cuốn sách, gặp lại những chuyện đã từng trải qua. Tôi thề là khi đó tôi không hề biết bản thân có thể bất tử đâu!
Cho tới khi tôi chết đi, mới có một thứ gì đó đọng lại trong tiềm thức bắt tôi sống lại, tôi sống lại trong chính sự ngỡ ngàng của chính tôi. Tôi trở thành một linh hồn được đầu thai nhưng vẫn còn nhớ mọi thứ ở kiếp trước. Lúc đầu tôi tưởng bản thân quên uống canh mạnh bà chứ, ai ngờ đây lại là tác dụng phụ của việc tôi tự hủy hoại cuốn sách mình.
Xé sách xong tôi không còn sách nữa, nhưng lại bị những giấc mơ kì lạ quấy rầy. Tự nhiên tôi lại mơ thấy trước tương lai cơ đấy! Đổi lại đến khi chết tôi cũng chết rất thảm. Hình như tôi có để lộ thiên cơ gì đó nên bị trời phạt? Haizz, đúng là số khổ.
Tôi lại sống thêm một kiếp, lần này cũng thật quá chán rồi, tự nhiên là một người sống ba kiếp một trí nhớ không bị đánh mất, tự nhiên tôi cảm thấy thật cô đơn.
Tôi đã mong ai đó cùng thế giới với tôi để bớt nhàm chán. Lại không ngờ điều tôi mong muốn lại trở thành sự thật!
Kiếp thứ ba của tôi xuất hiện một người, người này là người đầu tiên sau tôi xuyên tới đây. Tôi có thể nhận biết được vì anh ta luôn ôm khư khư cuốn sách của mình, tôi chỉ cảm thấy anh ta giống thằng ngốc.
Ai ngờ được, tôi cuối cùng vậy mà lại yêu thích cái tên có chút điềm đạm này. Hắn chính là mẫu người tôi luôn tìm kiếm.
Sống ba kiếp đó là lần đầu tôi cảm nhận được tình yêu a. Hắn hình như cũng rất thích tôi nữa.
Nhưng thật không ngờ tới, hắn vậy mà muốn hoàn thành nhiệm vụ chết tiệt đó để quay về thế giới thực? Tôi không chấp nhận sự phản bội này. Điên quá, tôi đã xé nát cuốn sách đó của hắn rồi chạy đi. Haha, tôi đã không tha thì anh cũng đừng có mơ rời đi. Thế là chúng tôi miễn cưỡng không gặp nhau trong kiếp đó nữa. Bởi cả hai đều rõ, tôi và anh sẽ còn gặp nhau về sau này.
Thế mà tôi lại không biết, mỗi một kiếp sẽ có thêm một người xuyên tới. Đôi khi sẽ là hai người!
Lúc đầu tôi đã vui vẻ như thế, và cho rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ không ngờ tôi lại dần trở nên mất kiểm soát. Sẽ có những lúc tôi tỉnh dậy trong khi trong tình trạng đang hoạt động. Rất giống bị mộng du, nhưng không phải như thế. Tôi cảm nhận được dường như bản thân đã bị thứ gì đó trói buộc, nó điều khiển và chi phối tôi, tôi giống như một con rối không thể tùy ý hành động. Thật sự rất bí bách!
Dần dần không biết từ bao giờ trong đầu tôi có một ý niệm, rằng phải làm một việc gì đó cho một ai đó. Không rõ lắm nhưng, những người được chọn này sẽ xuất hiện rất đúng lúc, hầu hết bọn sẽ xuất hiện khi tôi phát hiện bọn họ đều là những người xuyên tới.
Có lẽ là do tôi xé mấy cuốn sách chết tiệt đó nên bị trừng phạt, nhưng khi tôi tự xé đi cuốn sách của mình thì chẳng sao cả. Có lẽ là do tôi xé cuốn sách của người khác chăng?
Thị giác tôi dần trở nên mù lòa, tôi bị nhốt trong bóng tối ấy chịu đủ giày vò, chỉ mong sớm chết đi vì nghĩ rằng thoát kiếp đó thì tôi có thể làm lại từ đầu.
Nhưng chỉ không ngờ rằng, tôi không già đi cũng không lớn lên, phát triển ngược thành một cô bé, cũng không thể chết như mong đợi.
Tên kia cũng ở lại với tôi, nhưng hắn không giống tôi, hắn chỉ có cuộc sống tái sinh nhiều lần, hắn thoải mái hơn tôi nhiều!
Chúng tôi là bạn, hắn quan tâm tôi như lại khiến tôi có cảm giác bị thương hại. Thế là tôi lại phát rồ, tiễn hắn đi trước khi thời hạn tái sinh của hắn đến, hắn vẫn sống lại, nhưng tình cảm giữa tôi và hắn cũng rạn nứt. Từ đó chúng tôi không còn là bạn nữa, cũng không ai muốn chủ động tìm đến đối phương.
Hắn trở thành một tên hơi điên loạn, hết gây rối ở chỗ này lại phá chỗ khác. Khi làm phường trộm cướp, khi lại đốt nhà phá cửa. Phá phách mất tay mơ mới xuyên tới không rõ sự tình.
Tôi không quản hắn, hắn không quản tôi, lâu dài lại chẳng có quan hệ gì, những gì tôi biết về hắn đều là nghe ngóng từ bên ngoài tới.
Dù muốn bận tâm cũng không thể, trong khi tôi bị điều khiển như một con rối thì hắn vẫn có thể tung tăng đi chọc ghẹo mấy người khác.
Tôi sống ba trăm năm trong bộ dạng này, cũng thật mệt mỏi! Không biết đến bao giờ tôi mới có thể chết đi. Có lẽ là đến lúc cô đọc được thứ này phải không? CHU NHIÊN?”
Cô cầm cuốn sách đọc hết không có một cảm xúc, đến khi đọc những dòng cuối cùng thì sợ đến mức làm rơi cả cuốn sách xuống đất.
Làm thế nào mà… cuốn sách này lại như một cuộc trò chuyện dành riêng cho cô vậy?