Thẩm Dạ Nhu vốn không yêu thích loài hoa này, khi ngửi được thì rất khó chịu.
“Sao vậy?”
Tưởng Tịch Diên mắt bị che bằng một tấm lụa trắng, tuy không thấy nhưng lại cảm nhận được người bên cạnh đang khó chịu. Ông ta tưởng tay bị thương của bà có vấn đề gì nên rất lo lắng.
“Không có gì, chỉ là hoa hồng có chút khó ngửi thôi.”
“Anh tưởng em thích hoa hồng chứ? Hôm trước trong nhà em vừa trồng rất nhiều hoa hồng đó, không phải em còn muốn trồng thêm sao?”
Trong nhà được trồng thêm hoa, chỉ chủ nhân mới có thể biết.
“Không có, tôi từ trước đến giờ đều rất ghét hoa Hồng, chắc anh không quên năm đó tôi từng nói bản thân không thích hoa Hồng chứ?”
“Không thích sao em lại trồng rất nhiều trong vườn?”
“Không có, chắc anh nhầm rồi.”
Người trước mặt nói mấy lời khó hiểu như thế, Tưởng Tịch Diên dường như cảm nhận được tâm trạng rối bời của người phụ nữ bên cạnh, vì thế nhẹ nhàng an ủi.
“Sương, đến khi anh mắt khỏi, chúng ta về nhà sẽ trồng hoa khác, phá hết hoa hồng đi được chứ? Bác sĩ nói tâm trạng anh cứ tiếp tục như vậy, hơn một tháng nữa là có thể bình phục rồi.”
Thẩm Dạ Nhu không biết nói gì, chỉ tùy tiện gật đầu.
“Ừm, mong tới khi đó anh sẽ không quên em không thích hoa Hồng.”
“Anh sẽ nhớ.”
Một chữ nhớ này tin cũng không nên tin, nếu con người ta lúc mơ hồ có đủ tỉnh táo để nhớ, sẽ không thể bị lung lay bởi bất kỳ ai có ý định lừa lọc.
Thẩm Dạ Nhu đang ngập tràn trong hụt hẫng bất chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tịch Nhiên đứng từ xa nhìn.
“Chắc anh cũng khát nước rồi, để em đi lấy.”
Không để Tưởng Tịch Diên có cơ hội nói thêm lời nào, Thẩm Dạ Nhu đã vội vàng rời đi. Bà chậm rãi tiến tới chỗ ánh mắt đang như muốn hỏi: “Mẹ đang làm gì vậy.” của Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên chưa nói, bà đã tự giải đáp thắc mắc trong lòng cô:
“Mẹ chỉ là làm bừa một lần này.”
Tịch Nhiên hít một hơi, sau đó dùng một hơi đó nói hết:
“Mẹ làm bừa nửa đời còn muốn làm bừa nữa? Con không phải đã nói mẹ nên tránh xa ông ta rồi sao? Bấy lâu chịu khổ nên mẹ khổ quen rồi nên cũng quên bản thân mình cần hạnh phúc ư? Con dốc lòng nghĩ cho mẹ như vậy, mẹ lại phụ lòng con để chăm sóc cho ông ta? Có phải suốt bấy lâu nay mẹ nhất quyết muốn ở lại bệnh viện là do ông ta không?”
Chưa biết sự tình thế nào, Tịch Nhiên thật không thể tin bà ấy có thể giấu cô làm chuyện vô nghĩa này. Cô thật sự tức giận, là lần đầu tức giận với bà như thế.
“Tịch Nhiên nghe mẹ nói…”
Không để Thẩm Dạ Nhu kịp trình bày bất kỳ lý do gì, Tịch Nhiên đã chen miệng vào nói trong nóng giận:
“Không cần nói nữa, mẹ theo con về nhà. Nếu cần thiết con có thể đưa mẹ ra nước ngoài du lịch một chuyến, tránh xa nơi này một thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng lại xem bản thân mẹ thật sự cần gì.”
“Không được Tịch Nhiên. Bây giờ mẹ đi thì ông ấy sẽ mù thật đấy.”
“Chuyện ông ta mù liên quan gì đến mẹ?”
“Người trong bóng tối sẽ rất dễ hoảng loạn, mẹ đi thì ông ấy sẽ mất điểm tựa, mắt sẽ không thể khỏi được.”
Tịch Nhiên lại cảm thấy bà quá lo chuyện bao đồng, vốn chuyện này chẳng có một chút dính líu gì tới bà cả.
“Ông ta mù thì mù, không mù thì người ở cạnh ông ta là hai mẹ con nhà họ Lục chứ không phải mẹ.”
“Nhưng bọn họ một lần cũng không tới thăm ống ấy…”
“Sương! Em đã lấy nước xong chưa?”
Tưởng Tịch Diên đợi quá lâu mắt lại không thấy gì, không có việc làm lại tự dọa bản thân mà lo sợ rồi.
“Sương?” Tịch Nhiên khó hiểu hướng ánh mắt nhìn bà.
Biết không giấu được, Thẩm Dạ Nhu cuối cùng cũng thú nhận:
“Ông ấy đang gọi mẹ.”
Thẩm Dạ Nhu thở hắt ra một hơi, mới nói:
“Tịch Nhiên, coi như lần này mẹ giúp ông ấy lần cuối được không? Nếu đến cả mẹ cũng đi thì ông ấy sẽ mù thật mất.”
“Vì không muốn ông ta mù mà mẹ đến chuyện giả mạo Lục Sương cũng làm?”
“Ừ.”
“Mẹ điên à?”
Tịch Nhiên không kìm được ngữ khí tức giận, đã nói quá lớn.
Dường như người bị mù rồi, thính giác cũng tốt hơn. Tưởng Tịch Diên nghe loáng thoáng được tiếng động ngay lập tức nhận ra.
“Tịch Nhiên con đó à? Nghe con nói hình như còn có mẹ con ở đó hả.”
Tịch Nhiên chê cười thành tiếng:
“Ông vẫn còn khả năng nghe giọng đoán người đó à?”
Thẩm Dạ Nhu không ngừng ra hiệu cho cô giữ bí mật.
Cô nhìn thấy bộ dạng khẩn thiết của mẹ mình, cuối cùng thở dài đành thuận theo ý bà.
“Mẹ tôi không ngốc, sẽ không có ở đây.”
Vừa nói Tịch Nhiên lại tiến lên đi tới chỗ ông, Thẩm Dạ Nhu có ngăn chặn nhưng không thể nào khiến cô dừng bước lại.
Thoáng chốc cô đã đứng trước mặt Tưởng Tịch Diên.
“Con đến thăm ba sao?”
Tịch Nhiên nhìn mẹ mình, bà ấy mong cô không nói những lời lẽ gây thù oán. Cô thở hắt ra một hơi:
“Cứ cho là vậy đi.”
“Công ty dạo này sao rồi?”
“Ông có vẻ quan tâm đến công ty hơn. Nếu vậy có thể gọi cho giám đốc An để biết rõ tường tận.”
“À không không.” Ông ta vội vã sửa lại lời nói. “Ba chỉ muốn hỏi con cảm thấy thế nào khi quản lý công ty thôi.”
“Tôi bị ông ép tiếp quản, nói xem tôi cảm thấy thế nào?”
“Ta xin lỗi.”
“Ông biết không, từ sau khi ông ly hôn với mẹ tôi thì tần suất ông nói hai từ xin lỗi này hơi nhiều đấy.”
Là ông ta tự quyết định, tùy ý làm sai rồi nói đơn thuần một câu xin lỗi. Nếu chỉ xin lỗi như vậy rồi tiếp tục sai thì vạn câu xin lỗi cũng chỉ để treo cửa miệng. Xin lỗi mà, ai chẳng nói được.
“Bây giờ thật sự ta không biết nên đối xử với con thế nào. Con thật sự đã thay đổi rồi, so với khi trước thật sự không giống nhau.”
“Ồ, thế ý của ông là với Tịch Nhiên của trước đây ông sẽ không xin lỗi ngay cả khi mình làm sai sao?”
Thẩm Dạ Nhu kéo tay cô, mong cô không quá nặng lời. Đối với sự lo xa thừa thãi của mẹ, Tịch Nhiên cũng không còn muốn cãi nhau với Tưởng Tịch Diên nữa.
“Thôi bỏ đi. Tôi đi so đo với ông cũng thật vô nghĩa. Ông bây giờ cũng rất thảm rồi.”
Mắt Tịch Nhiên sáng còn có mẹ, so với ông ta không có gì trong tay, người yêu và con lại vứt bỏ không thăm, miễn cưỡng được vợ cũ chăm sóc còn không biết gì cho là người nào khác. Tưởng Tịch Diên cũng có ngày này sao…
“Không chỉ mù mà thính giác còn có vấn đề, nhận ra giọng con gái còn người bên cạ–”
Không cho Tịch Nhiên nói hết, Thẩm Dạ Nhu đã chèn vào miệng nói thay:
“Cô nói đùa rồi. Cũng đến giờ cho bệnh nhân nghỉ ngơi, cô vẫn nên về sớm thì hơn.”
Rõ ràng có thể nói, nhưng lại quyết định che giấu. Còn trốn dưới thân phận kẻ khác để ở cạnh ông ta. Tịch Nhiên thật sự không nói được gì đối với độ ngốc của mẹ mình.
Dứt khoát buông bỏ thì có thể chịu đau khổ lâu như vậy sao?
Thẳng thắn mà nói Tịch Nhiên không hề đồng tình với quyết định này của mẹ mình.
Nhưng biết sao đây bà ấy cũng đuổi cô về còn hạ quyết tâm như thế, có đợi cũng chỉ có thể nhận được cái lắc đầu.
“Dù sao hai mẹ con họ Sương kia cũng kiếm được nơi khác để “dựa”, tạm thời để bà ấy tùy ý ở cạnh Tưởng Tịch Diên một thời gian cũng không có vấn đề gì…”
Tịch Nhiên không có nhiều thời gian để nghĩ linh tinh, nên cuối cùng lại quyết định trở về.