• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngân Thương Duệ ngồi trong phòng đọc sách, giấc mơ quái dị hồi nãy khiến anh rất đau đầu, nên anh ta đọc sách để phân tán sự chú ý.

“Cậu chủ, cậu muốn ăn gì không?”

Bà quản gia phục vụ anh đứng nghiêm người hỏi.

“Không cần, lui xuống đi.”

“Vâng cậu chủ.”

“Đợi chút đã, người phụ nữ kia sao rồi?”

“Ý cậu là Lục Cẩm Du?”

“Không…” Không hiểu sao anh lại có cảm giác gọi cô là Lục Cẩm Du không thuận miệng chút nào. “Cô gái bị thương khi nãy.”

Bà quản gia không hiểu Ngân Thương Duệ nói lòng vậy làm gì cho mệt, chẳng phải Lục Cẩm Du là cô gái đó sao?

“Vâng, cô ta hôm nay an phận lắm. Còn tự ý đi làm việc không cần nhắc, cô ấy đang ở vườn hoa hồng đó ạ.”

“Cô ta ở đâu liên quan gì đến tôi.”

Ngân Thương Duệ đang cố gắng tỏ ra bản thân không hề quan tâm đến Chu Nhiên, nhưng trong lòng lại không hiểu sao lại có cảm giác vẫn luôn mong nhớ, thậm chí còn thấy lo cho vết thương của cô.

“Bà âm thầm kêu bác sĩ kê đơn thuốc cho cô ta… tôi không muốn đám người hầu ai cũng xấu như thế.”

“Chứ không phải cậu vẫn luôn thích cô ta à…”

“Bà nói gì?”

“Dạ không, tôi đi ngay.”

Ngân Thương Duệ không chắc bản thân có thật sự yêu thích Lục Cẩm Du này hay không. Bởi anh ta lúc đầu chỉ có chút thương hại dành cho cô, không hiểu sao sau lần gặp hôm đó, anh lại cảm thấy bản thân có chút gì đó rất lạ?



Bây giờ mỗi lúc đều nghĩ đến cô gái đó. Trong đầu rõ ràng còn tồn tại một bóng hình chưa rõ, vậy mà mỗi khi nghĩ đến Lục Cẩm Du này lại không đành lòng đặt câu hỏi:

“Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra với mình vậy chứ?”

Ngân Thương Duệ nhìn Lục Cẩm Du nhưng vẫn luôn nghĩ đến một ai đó khác, nhưng thấy cô bị thương thì lại không kìm được muốn chăm sóc cho khỏe lại. Rõ ràng cô ta không hề tốt chút nào, sao anh lại phải lo lắng giúp?

Suy nghĩ mãi mọi chuyện cũng không thể rõ ràng. Chi bằng anh tự đi tìm đáp án từ chỗ cô thì hơn.

Ngân Thương Duệ gập cuốn sách lại đặt trên bàn.

Đường đi đến vườn hoa hồng là phía sau biệt thự, anh bắt buộc phải đi qua vườn.

“Đống cúi sáng nay đâu rồi nhỉ?”

Anh không còn thấy đống củi ấy. Nhưng trên đất còn thấm chút máu chưa phai.

Ngân Thương Duệ ngẩn người một lúc không nói, sau đó mới quay đi.

Nhà họ Ngân rất lớn, kẻ hầu người hạ cũng rất nhiều, thường một kẻ hầu sẽ phải làm rất nhiều việc để duy trì sự bóng loáng của biệt thự to lớn này. Lượng công việc lớn, ai dám lười biếng đều có thể trong tích tắc bị đuổi đi. Chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt, công việc của bọn họ so với chơi còn nhàn nhã hơn.

Trong đó việc của Chu Nhiên là tiêu biểu. Chăm sóc đám hoa cỏ chỉ để phục vụ thú chơi hoa của Dụ Yên.

“Giao cho cô ta cả vườn hoa này luôn sao…”

Ngân Thương Duệ không thấy ai xung quanh, đã bước vào bên trong xem thử. Nhưng ở đây cũng chẳng có ai.

“Cô ta đâu rồi nhỉ?”

Anh ngó quanh một hồi, chỉ thấy vài cành khô được vót thẳng nhẵn đặt trên bàn, còn người làm ra thứ này lại không thấy đâu.

“Cái này là do cô ấy làm sao? Để làm gì vậy nhỉ?”

Anh cầm nó lên đưa lên trước mặt, suy ngẫm một hồi vẫn không nhìn ra thứ gì. Vì thế anh đặt nó trở lại bàn, cầm bình tưới tiện thể tưới chút hoa cho mấy bông lan treo phía trên.

“Anh đang làm gì ở đây vậy?”

Chu Nhiên trên tay cầm một cái khung gì đó, Ngân Thương Duệ thông minh nhưng nhìn vậy cũng chẳng đoán ra được thứ gì.

“Cô đi đâu vậy?”

Trên mặt cô vết thương được băng bó sơ sài, còn lộ ra phần thịt còn dính máu.

“Vết thương của cô…”

Chu Nhiên vẫn còn rất bình tĩnh, nếu là khi nãy kích động cô sẽ chạy vụt tới ôm anh rồi.

“Không sao. Anh ngồi đi.”

Ngân Thương Duệ nghe lời, ngay lập tức ngồi xuống. Nhất thời anh suy nghĩ, cảm thấy Lục Cẩm Du này hôm nay rất khí phách, đặc biệt là khí phách làm chủ. Anh vừa nghe lời một con hầu ngoan ngoãn ngồi xuống đấy thôi.

Không rõ nữa, có lẽ là do anh muốn biết cô đang làm gì nên mới có hành động như thế.



“Diệp… à không Ngân Thương Duệ, anh đến đây gặp tôi là nhớ tôi rồi hửm?”

“Không có!” Anh ngay lập tức phủ nhận.

“Có thật là không có?”

Chuyện này đặc biệt khó nói.

“Đừng căng thẳng, tôi đùa chút thôi.”

“Cô gan cũng lớn lắm. Hôm nay còn dám trêu đùa chủ nhân đấy.”

“Thế vậy chủ nhân thử trêu đùa em xem. Em rất mong chờ đó a.”

Chu Nhiên không hề nói với giọng điệu bình thường, rõ ràng là giở giọng dụ hoặc.

“Cô…” Ngân Thương Duệ đỏ hết mặt mũi.

Lớn tướng rồi còn bị cô gái này trêu đùa, đúng là mất mặt!

“Chủ nhân còn biết ngại nữa à? Tôi cũng thắc mắc không biết là chủ nhân không nhớ ra tôi hay là chủ nhân giả vờ không nhớ ra tôi nữa.”

“Cô nói lời gì khó hiểu vậy?”

“Diệp Thanh Duệ.”

Lần này nghe đến ba chữ Diệp Thanh Duệ, anh lại có phản ứng rất dữ dội.

“Diệp Thanh Duệ Diệp Thanh Duệ. Rốt cuộc kẻ này là ai mà cô cứ nhắc mãi thế? Người cô yêu à?”

“Ừ.”

“...” Rõ ràng chính anh là người hỏi, nhưng nghe được câu trả lời lại có chút thất vọng.

Anh sao phải thất vọng chứ?

Những gì anh đang biểu lộ ra, Chu Nhiên đều nhìn thấy cả rồi.

“Nhưng anh ấy có vẻ như quên tôi mất rồi thì phải.”

“Quên?”

“Ừm, nếu anh ấy nhớ. Lúc này nhất định anh ấy sẽ đem tôi châm chọc. Tôi không thích nghe nhưng cũng không ác cảm. Dù lời anh ta nói ác lắm, nhưng tôi lại không quên được.”

Chu Nhiên buồn bã, rõ ràng cô nói cho Ngân Thương Duệ biết, nhưng thấy bộ dạng không có phản ứng của anh thì thu lại những gì bản thân định nói với Diệp Thanh Duệ.

“Đừng buồn.”

“Anh đang an ủi tôi à?”



“Không, tôi cảm thấy hình như cô buồn thì rất xấu.”

“Anh có biết là bản thân đùa ngu lắm không?”

“Haha cô quá lời rồi. Tôi đâu có đùa.”

Thì ra tên nam chính này là một kẻ độc mồm độc miệng như thế.

Anh ta không có phản ứng gì như thế, chắc chắn là nam chính Ngân Thương Duệ thật thụ rồi.

“Cô đang làm gì vậy?”

Ngân Thương Duệ chăm chú nhìn tay cô đang lắp ráp cái gì đó. Nhìn một lúc lại thấy cột buồm, mới nghĩ ra.

“Cô đang làm thuyền gỗ à? Cũng kì công thật đấy.”

Chu Nhiên đang buồn chán, liền im lặng. Khi này cô vẫn còn đang nghĩ không biết tên nam chính này ngồi nói chuyện với cô có phải do cô đang là Lục Cẩm Du hay không.

“Cô cho tôi xem thử xem.”

“Cô cái gì mà cô, tôi có tên đàng hoàng, còn nói nữa tôi đuổi anh ra ngoài đó!”

Rõ ràng anh chỉ đang xưng hô bình thường, qua miệng của Tịch Nhiên nó lại trở thành ăn nói không đàng hoàng rồi.

“Tên của cô… cũng đâu phải tôi không muốn gọi tên cô. Chỉ là…”

“Chỉ là thế nào? Anh có vấn đề với tên của tôi à?”

“Xin lỗi nhưng thật sự là vậy. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi phải gọi cô là Lục Cẩm Du.”

Không hiểu sao Chu Nhiên lại cảm thấy vui.

“Vậy thì quên cái tên gọi đó đi. Cứ gọi tôi là Chu Nhiên nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK