“Chu Nhiên tôi…”
Ngân Thương Duệ đứng trước mặt cô, cố nói nhưng bất thành, dù anh trước đó đã bỏ thời gian suy nghĩ rất nhiều để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt ngày hôm nay, bọn họ đã hơn một tháng không gặp nhau rồi.
Anh không nói được gì, cuối cùng lại chìm vào im lặng…
“…”
“Ngày mai là ngày gì của anh mà sao anh còn có nhã hứng đến đây tìm tôi thế? Quái lạ thật, trước hôn lễ cả cô dâu lẫn chú rể đều đến tìm tôi.”
“Tịch Nhiên cũng đến tìm em sao?”
“Ờ, cô ta đã có được thứ mình muốn biết (tôi nghĩ thế) nên đã chóng rời đi rồi. Còn anh đến đây tìm tôi là để làm gì chứ?”
Ngân Thương Duệ đối với ánh mắt đầy hoài nghi của Chu Nhiên, rất lâu sau mới thở hắt một nơi khó nhọc, nói:
“Anh hôm nay tới đây chỉ muốn nói, anh sắp kết hôn rồi nhưng anh hoàn toàn không chủ động muốn điều đó xảy ra. Cuộc hôn nhân này là không thể tránh khỏi, nên anh đến đây gặp em để…”
Không để Ngân Thương Duệ nói hết, Chu Nhiên đã nhảy vào nói thay anh:
“Ồ, vậy là đến cả anh cũng như thế này sao? Có phải anh cũng nghĩ mẹ của Lục Cẩm Du làm tiểu tam, cho nên nghĩ tôi cũng sẽ giống như thế và chấp nhận làm người tình sau bóng người vợ của anh?”
Rồi sau đó lại hình thành một vòng lặp, cô sẽ sinh ra một Lục Cẩm Du nhỏ ư? Nó sẽ lại có kết cục của một kẻ như thế ư? Hay nó sẽ chết trước khi có thể nếm nhận những thảm cảnh tồi tệ hơn?
Có lẽ sẽ không, nếu là Chu Nhiên thì đứa trẻ đó không thể nào sẽ trở thành như thế, nhưng cô cũng không muốn đặt nó trong cái hoàn cảnh rác rưởi đó để so sánh, cô sẽ không bao giờ làm một kẻ rác rưởi như thế. Cho dù là phải từ bỏ kẻ duy nhất cô có thể yêu.
Ngân Thương Duệ không nói rõ khiến Chu Nhiên hiểu nhầm trầm trọng, mục đích của anh cũng không phải tới đây để làm điều này.
“Không phải, anh không hề có ý đó. Nhưng em phải tin anh chứ, anh không thể sống nếu thiếu được em.”
Chu Nhiên mỉm cười, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quá cố chấp rồi.
“Không có chuyện tốt như một tay chị mắt lại nhìn em đâu. Anh đi đi, ngày mai là ngày trọng đại của anh đấy, trở về và chuẩn bị thật tốt tâm thế bước vào hôn nhân, đừng suy nghĩ về tôi làm gì nữa.”
Sau một tháng qua, Chu Nhiên đã suy nghĩ rất nhiều về Ngân Thương Duệ. Về những chuyện xoay quanh cuốn sách cổ, sự chối chủ của nó và kết cục phải biến mất. Cô đã nghĩ rằng Diệp Thanh Duệ chính là Ngân Thương Duệ trước mặt, nhưng suy cho cùng cũng chẳng có điều nào chứng minh được suy nghĩ của cô.
Cô đã buông bỏ Ngân Thương Duệ và chấp nhận rằng một chuyện, có lẽ Diệp Thanh Duệ đã tan biến từ rất lâu rồi. Anh đã không còn sống nữa…
Ngân Thương Duệ thật sự nhìn ra sự buông bỏ của Chu Nhiên, anh nắm chặt lấy bả vai cô ghì mạnh, sống chết không chịu chấp nhận:
“Không! Anh không thể quên em được!”
“Hãy về đi Ngân Thương Duệ, anh vốn dĩ cũng không phải người tôi vẫn luôn kiếm tìm.”
“Lại là Diệp Thanh Duệ ư? Em trong lòng vẫn luôn chỉ có hắn ta, thật sự coi tôi là hắn ta ư? Em chưa bao giờ thật tâm với tôi bao giờ sao…”
Ngữ điệu hạ xuống, một tia bi ai đổ xuống, anh đang cảm thấy rất thất vọng.
Chu Nhiên lạnh nhạt không muốn nhìn, cô quay đi không chút tình cảm nào nói:
“Tôi không muốn biết là anh hay là Diệp Thanh Duệ, ngay lúc này tôi chỉ muốn nói là anh đừng tìm cách đến gần tôi nữa và hãy lo cho hôn lễ của mình ngày mai đi. Hãy về nhà và đánh một giấc, chấp nhận rằng anh đã đánh mất tôi rồi. Tôi không có nhã ý làm cô tình nhân bé bỏng của anh đâu.”
Ngân Thương Duệ rất bất mãn, việc tới đây ngày hôm nay anh không hề có ý định muốn bắt hay ép Chu Nhiên làm tình nhân hay kẻ thứ ba, nhưng nghe cô nói thế hóa ra anh lại trở thành kẻ không ra gì.
“Chu Nhiên em thật tuyệt tình, em làm tôi rất buồn đấy.” Ngân Thương Duệ hạ tầm mắt xuống, nhỏ giọng đầy thất vọng, “Em thật sự không coi tôi là cái gì đối với em sao?”
Chu Nhiên quay người, đầu hơi nghiêng về phía sau nhìn anh, nhàn nhạt buông ra một câu nói:
“Trước khi anh muốn là gì của ai đó, hãy thử hỏi xem bản thân có còn xứng đáng với người ta hay không đã.”
“Chu Nhiên…”
“Hãy về đi, tôi hôm nay không muốn nói chuyện nhảm với anh đâu. Trời cũng muộn rồi, tôi phải về nhà ngủ sớm để ngày mai còn đi gặp cô dâu xinh đẹp nữa.”
Chu Nhiên nói vậy là tự đốc thúc bản thân, còn chuyện ngày mai có tới hay không… có lẽ là không rồi. Cô chỉ muốn sớm kết thúc cuộc trò chuyện với chú rể của người ta thôi.
Nhưng có vẻ Ngân Thương Duệ không muốn cứ như vậy kết thúc, anh kéo tay cô cố níu lại.
“Hay là chúng ta…” Ngân Thương Duệ mím môi lại, hai từ bỏ trốn muốn nói ra nhưng lại mãi chẳng thể nói trọn lời.
Mà sự chần chừ đó của anh khiến Chu Nhiên rất khó chịu. Cuối cùng lại khiến cô phải dùng đến con bài cuối cùng để đuổi anh đi.
“Anh hỏi tôi coi anh là gì sao? Phải, tôi từ trước tới giờ vẫn luôn coi anh là Diệp Thanh Duệ đấy. Anh vừa lòng chưa hay còn muốn nghe thêm? Còn anh sao không tự ngẫm nghĩ lại xem bản thân yêu ai thích ai? Anh đứng đấy rồi nói với tôi những điều thật ngớ ngẩn rồi ngày mai lại khoác tay người khác vào lễ đường? Ha, thật đáng buồn, tôi không phải người thích nghe mật ngọt, tôi không tin anh, anh vốn dĩ đối với Lục Cẩm Du bấy lâu nay chỉ là thương hại chứ không hề có chút tình yêu gì cả!”
“Em giận anh chỉ vì chuyện này sao? Anh đúng thật đã từng thương hại em, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi. Bây giờ anh thật tâm muốn yêu đương với em…”
“Yêu đương cái khỉ gió, khái niệm đó đã được bẻ cong thành ngoại tình rồi! Anh nói yêu đương vớ tôi chính là muốn tôi và anh đằng sau vợ mình yêu đương sao? Vậy anh có khác gì Tưởng Tịch Diên?”
“Nhưng anh yêu em mà.”
“Có một điều tôi phải nói rõ, tôi là Chu Nhiên, không phải Lục Cẩm Du, tôi biết rõ điều ấy và vẫn luôn hướng tới anh. Nhưng anh cũng phải hiểu, qua anh tôi nhìn thấy một người khác, và người đó không phải là anh.”
“Không phải anh, em chỉ yêu một mình Diệp Thanh Duệ thôi đúng không?”
“Phải, người tôi yêu chỉ có một mình anh ấy, câu trả lời này đủ thỏa mãn anh rồi chứ?”
Chu Nhiên rút tay mình ra khỏi tay Ngân Thương Duệ, mặc kệ anh đứng ngây ngốc ở đó mà đi thẳng ra ngoài cửa, cô rời khỏi đó để trở về nhà.
Ngân Thương Duệ không biết đang suy nghĩ gì, đứng im một chỗ không có ý định đuổi theo cô nữa mà ngồi xuống cái ghế gỗ mục, vò đầu vuốt tai cực kì khó chịu. Anh ngồi đó suy nghĩ về những chuyện xảy ra, vì thế mà bị tâm trạng rối bời làm phiền cho rối càng thêm rối.
“Chu Nhiên à Chu Nhiên… rốt cuộc là em có mục đích gì chứ. Sau khi đã lừa trái tim tôi thì em lại rời đi như thế…”
Tấm chân tình của anh giống như bị cô bỏ qua mất vậy, cảm giác trong ngoài đều không thể yên ổn nổi.
“Diệp Thanh Duệ là ai? Một kẻ rất giống mình ư? Cô ấy nói nhìn mình lại là nhìn hắn…”
“Còn mình là ai chứ…”