"Chú, chú tới có việc gì ạ?"
Cho dù gặp phải người không muốn gặp thì Khương Nam Thư cũng chẳng có biểu cảm gì, anh chỉ lạnh lùng lễ phép hỏi một câu.
Khương Kiến Bân túm túm cái quần, mặt nở nụ cười thật thà, "Nam Thư à, chú tới đón cháu."
"Đón cháu?"
"Phải, mình con ngồi xe về không tiện, về cùng với chú đi."
Khương Nam Thư không nói gì nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.
Khương Kiến Bân có một chiếc xe 6 chỗ nhưng chưa năm nào Khương Nam Thư ngồi chiếc xe đó về quê.
Cho dù bọn họ đều ở Lễ Châu, co dù bọn họ về cùng một nơi, nhưng mỗi năm Khương Nam Thư đều ngồi xe khách còn nhà bọn họ lái xe về.
Đương nhiên, lúc dưới quê Khương Nam Thư đã từng nghe Phan Xuân Hoa giải thích với hàng xóm lý do của chuyện này.
"Tôi sợ thằng tai họa này hại chết tôi, đường về quê chẳng dễ đi, nhỡ bị nó ám cho lật xe chết thì sao."
Đương nhiên là Khương Nam Thư biết cái nhà này có lẽ vẫn vì 200 ngàn, chắc là thấy cứng không làm ăn gì được nên muốn dùng kế sách khác lấy lòng anh.
Lần trước Kỷ Phong Miên đánh cho Khương Tử Duệ một trận, không biết nhà này nghĩ gì, có lẽ là sợ mất mặt, hoặc có lẽ là sợ cái khác nên nín nhịn chuyện này.
Một thời gian dài họ không xuất hiện, không tới làm phiền Khương Nam Thư.
Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, Khương Nam Thư lại chẳng hề thấy cảm động, anh chỉ thấy họ "vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo".
"Không cần phiền chú, cháu tự ngồi xe về là được." Khương Nam Thư lễ phép từ chối.
Khương Kiến Bân lại không chịu từ bỏ, cứ đứng đấy khuyên can, "Chú đã đỗ xe trước cổng rồi, bà với em trai cháu đều ngồi trong, đi cùng đi, ngồi xe khách mất thời gian lắm."
Khương Nam Thư nhíu mày, tâm trạng lại trở nên khó chịu.
Khương Kiến Bân nhu nhược không có trách nhiệm, ưu điểm duy nhất có kiên nhẫn. Nhưng ưu điểm đó đặt vào thời điểm này lại gây rắc rối cho Khương Nam Thư.
Nếu anh không đồng ý thì Khương Kiến Bân sẽ đứng đây khuyên; nếu anh bỏ đi thì Khương Kiến Bân sẽ theo sau lải nhải.
Cảm xúc Khương Nam Thư càng tệ, cảm giác bức bối vây lấy anh, nhớp nháp nhầy nhụa khiến người ta buồn nôn.
Con người đúng là loài đáng ghét nhất, tình cảm giữa người với người lại càng phiền phức.
Rất phiền.
Đến bao giờ mới không cần như vậy nữa, không cần nói chuyện cũng không cần tiếp xúc với người khác.
Anh ghét cảm giác này...
"Này, Khương Nam Thư, cậu đi đâu vậy?"
Giọng nói đột ngột vang lên như cơn gió mới thổi tan đi những cảm xúc tồi tệ trong Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Phong Miên đang đẩy cổng đi vào, phía sau còn có hai thiếu niên đã gặp tại tiệm thú cưng.
"Ừ, về quê có việc." Khi nói ra câu này, Khương Nam Thư khẽ sững sờ, anh không ngờ anh lại nói chuyện này cho Kỷ Phong Miên biết một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Tôi đưa cậu về."
Khương Nam Thư muốn từ chối, để Khương Nam Thư đưa anh về thì có hơi vượt quá mức bạn bè bình thường.
"..."
Có lẽ là thấy Khương Nam Thư do dự, Kỷ Phong Miên lại nói thêm, "Vừa hay, hai thằng này tới Lễ Châu du lịch, lại thích phong cảnh nguyên sơ làng quê, cậu đưa bọn tôi đi cùng thăm thú ngắm cảnh nhé."
"Hai thằng này" quay sang nhìn nhau rồi lặng lẽ nuốt lại mục đích thật sự đến đây của mình.
Du lịch thì du lịch. Tuy Lễ Châu không phải khu du lịch nhưng Phong ca đã nói bọn họ đi du lịch là đi du lịch, Phong ca nói bọn họ thích phong cảnh thôn quê thì bọn họ thích.
Bọn họ chỉ là những người công cụ.
"Được." Khương Nam Thư quay sang nói, "Chú ơi, bạn con về chung thì chắc xe của chú không chở được hết."
Khi Kỷ Phong Miên xuất hiện thì Khương Kiến Bân đã vô thức lùi lại một bước.
Ông ta vẫn nhớ sự đáng sợ của thiếu niên đứng trước mặt, ngày hôm đó, hắn chỉ khẽ đẩy thì đã xô ngã một người đàn ông trưởng thành là ông ta.
Nhìn đã biết là không dễ dây vào.
Ngày đó sau khi về nhà, Triệu Hiểu Mai nằng nặc muốn báo cảnh sát nhưng Khương Kiến Bân đã ngăn lại.
Ông ta sợ làm lớn chuyện này, làm lớn xong thì bát cơm bây giờ chưa chắc đã giữ được. Suy cho cùng thì làm trong xí nghiệp nhà nước thì mọi người đều đã biết hết gốc hết rễ về nhau, quan hệ cũng phức tạp.
Nếu chuyện của Khương Nam Thư bị lộ ra thì công việc này chắc chắn sẽ mất.
"Được được, thế thì chú yên tâm rồi." Khương Kiến Bân không nán lại nữa, ông ta quay người rời khỏi đại viện Bạch Vân.
Xe của ông ta dừng trước cổng, vừa lên xe thì câu hỏi đã ập tới.
"Người đâu?"
Triệu Hiểu Mai ngồi ghế lái phụ, nhướn mày hỏi. "Chuyện cỏn con cũng làm không xong, ông thì được tích sự gì!"
Khương Kiến Bân cúi đầu ngồi vào ghế lái, khẽ phản biện, "Nam Thư nói thằng bé sẽ về, bạn thằng bé đưa về..."
"Đưa đưa đưa, đưa cái gì mà đưa! Không phải là cái thằng côn đồ lần trước đấy chứ! Nhỡ đâu thằng đó lại cuỗm người đi chơi đâu mất thì sao hả!"
"Năm nào Nam Thư cũng về, dù sao cũng là ngày giỗ..."
"Khương Nam Thư là thằng ăn cháo đá bát! Bố mẹ nó bị nó hại chết, đám tang cũng chẳng thấy nó rơi giọt nước mắt nào, ngày giỗ bỏ đi chơi với bạn cũng chẳng có gì hiếm lạ." Triệu Hiểu Mai trợn mắt lên nói, "Nếu không có người thì làm sao ăn nói với Phạm tổng được, chuyện này đã bàn xong rồi, tiền trợ cấp của Duệ Duệ tính sao?"
Khương Tử Duệ nghe vậy thì không nhịn được nữa, "Đúng vậy, không học được Thực nghiệm rồi con không thi đại học được thì làm sao? Con không muốn đi làm công nhân, chẳng có tiền đồ gì cả!"
Phan Xuân Hoa nghe thấy sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của cháu trai thì vội nói: "Thế thì không được, mẹ đi tìm nó, nó không đi thì mẹ nằm ra đất không đi xem xem ai mới là người mất mặt."
"Phải phải, thằng côn đồ lần trước lấy đâu ra xe mà đưa nó về? Nói phét..." Khương Tử Duệ vẫn ôm hận chuyện lần trước.
Tuy chỗ hôm đó khá khuất nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy cậu ta bị đánh, không chỉ đau mà còn nhục.
Ngặt nỗi Khương Tử Duệ lại không dám lên tiếng chuyện này, quy định bên Thực nghiệm rất nghiêm ngặt, đánh nhau bên ngoài trường là một chuyện cực kì nghiêm trọng. Nếu để nhà trường biết thì cậu ta không kham nổi chuyện này.
Tóm lại, lần trước tới Ngũ trung tìm Khương Nam Thư khiến cả nhà cậu ta chịu uất ức một phen.
Mắt Khương Tử Duệ đảo qua lại rồi chợt thấy vui vẻ, dù sao thì Khương Nam Thư cũng chẳng vào nổi cấp 3 Thực nghiệm.
"ĐM, Maybach kìa, bố, bố nhìn kìa, con chưa từng nhìn thấy xe thật đấy, ngầu..ngầu vãi."
Khương Kiến Bân không nhận ra Maybach nhưng cũng nghe đồng nghiệp nói mấy lần, ông ta biết xe này rất đắt, đắt tới mức cả đời này không ăn không uống thì nhà ông ta cũng không mua nổi.
Ông ta chưa nói gì đã lại nghe thấy Khương Tử Duệ hét lên đầy kinh ngạc, "Đó...đó chẳng phải là Khương Nam Thư sao? Bạn nó lắm tiền thế sao?"
***
Quê của Khương Nam Thư cách Lễ Châu hai tiếng đi đường.
Khi bố mẹ Khương Nam Thư qua đời, theo phong tục thì họ được an táng ở gần núi. Mỗi năm đến ngày này thì Khương Nam Thư đều phải ở canh giữ trong từ đường, sáng sớm hôm sau thì lên núi quét dọn mộ phần.
Đây đều là những phong tục của địa phương.
Bà con thân thích trong thôn đón tiếp bọn họ, cho chút đồ với chút tiền mau rau coi như báo đáp, năm nào cũng vậy.
Năm nay khác cái là nhiều thêm mấy người.
Mấy cái bàn trong thôn đều là bàn gỗ vuông kiểu cũ, Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên ngồi một bên, Triệu Sâm và Phương Hiểu ngồi một bên.
Món ăn trên bàn rất đơn giản, có rau xanh với thịt muối, cách nấu sơ sài, cơm thì là gạo của năm ngoái, mang theo mùi kì lạ chỉ có khi để lâu trong kho.
Tóm lại, ba thiếu niên từ An Bình tới đều không quen nổi.
Kỷ Phong Miên càng là như vậy, hắn chẳng động đũa, và mấy miếng cơm trắng vào miệng là vì Khương Nam Thư nên mới cố nuốt xuống.
Hắn thấy không đúng, trong trí nhớ của hắn thì rõ rằng hắn đã sống ở quê với ông bà mấy năm. Quê của ông bà cũng na ná nơi đây, cùng lắm thì là ở trong thị trấn sung túc hơn một chút.
Nhưng mà chỗ nào Kỷ Phong Miên cũng thấy lạ lẫm, giống như lần đầu tiên hắn tới đây vậy.
Sự khác lạ của hắn bị Khương Tử Duệ ngồi đối diện nhìn thấy.
"Anh...anh Kỷ, anh thấy khó chịu à?" Khương Tử Duệ nịnh nọt hỏi.
Kỷ Phong Miên lườm cậu ta một cái, "Hừ."
Hắn biết Khương Tử Duệ là loại người gì, bị hắn đánh một trận mà vẫn sấn tới thì ngoài tiền ra còn có thể là cái gì nữa.
Kỷ Phong Miên ghét loại người này, cũng không muốn để ý tới. Nếu không phải nể mặt Khương Nam Thư thì hắn sẽ không ngồi ăn cơm với loại người này.
Kỷ Phong Miên cũng không hiểu tại sao Khương Nam Thư lại là thân thích với loại người này, rõ ràng chẳng có chỗ nào giống nhau.
"Ra ngoài đi dạo đi, không phải mấy cậu tới đây ngắm cảnh sao?" Khương Nam Thư đột nhiên mở miệng.
Kỷ Phong Miên tỉnh lại, "À, ừ."
Khương Nam Thư buông đũa, "Con ăn no rồi, con đứng dậy trước."
Khương Nam Thư đứng dậy, anh cũng chẳng quan tâm Phan Xuân Hoa mắng một câu "không có phép tắc", đứng dậy quay người rời đi với nhóm Kỷ Phong Miên.
Anh đưa ba người kia đi dọc con đường nhỏ trải đá đi ra bên ngoài thôn. Nơi đây yên tĩnh, thanh niên hầu hết đều ở ngoài, trong thôn chỉ lưu lại mấy người lớn tuổi.
Không ai nói chuyện.
Ngay cả Kỷ Phong Miên cũng vậy.
Lúc trên xe hắn mới biết nay là ngày giỗ bố mẹ Khương Nam Thư, trên đường Khương Nam Thư không nói chuyện nên Kỷ Phong Miên cũng không dám hỏi thêm.
Bọn họ im lặng đi bộ mấy phút, Phương Hiểu thấy không khí thật lúng túng nên nói một câu, "Phong cảnh nơi đây đúng là không tệ."
Quả thật, thôn nhỏ trước mắt mang phong cách của thôn làng Giang Nam, con đường trải đá xanh, tường trắng ngói xanh. Tuy không phồn hoa nhưng lại yên bình.
"Ừ." Khương Nam Thư nói, "Tôi đưa các cậu đi dạo một vòng."
Thôn không lớn, trong 20 phút họ đã đi hết ngóc ngách trong thôn.
Khương Nam Thư không muốn về nên lại đưa nhóm Kỷ Phong Miên ra bờ sông chơi, thuận đường khám phá một cái miếu đã bỏ hoang.
Đến khi đi hết những nơi được gọi là phong cảnh thì đã chạng vạng tối.
Bọn họ dừng bên đường, cách đó không xa, tài xế đưa bọn họ tới đang đứng chờ.
Khương Nam Thư dừng lại, "Được rồi, mấy cậu về Lễ Châu trước đi, hôm nay cảm ơn các cậu."
Kỷ Phong Miên sững lại, hai đầu lông mày nhíu lại, "Hả, cậu đuổi tôi về à? Không thèm giữ tôi ở lại một đêm, ngày mai tôi còn có thể cùng cậu đi quét mộ..."
Khương Nam Thư nghe giọng điệu hắn có hơi dữ nhưng ánh mắt lại mang vẻ ấm ức, anh giải thích: "Tôi thấy cậu không quen ở đây, buổi tối tôi còn phải thức canh từ đường, mấy cậu ở cũng không quen."
Kỷ Phong Miên không phục, "Sao cậu biết tôi không quen ở quê, hồi nhỏ tôi luôn sống với ông bà ở quê đấy!"
Khương Nam Thư nghe vậy thì hơi sững sờ, "Lúc nhỏ cậu sống ở quê?"
"Đúng vậy, cho nên cậu không thể lấy cái này làm lý do để đuổi tôi!"
Đúng cái đầu cậu.
Lúc nhỏ rõ ràng cậu luôn sống ở Lễ Châu.
Khương Nam Thư quả thực không ngăn nổi xúc động muốn phản bác lại, chỉ là nhớ tới trạng thái khác lạ khi nhắc tới chuyện này của Kỷ Phong Miên nên anh lại kìm nén sự nghi ngờ lại.
Người ta đã quên rồi, chẳng có gì để mà hỏi.
Hơn nữa, lần trước Kỷ Phong Miên nằm viện, chuyện mà luật sư Lý đã tiết lộ cũng khiến Khương Nam Thư không muốn hỏi chuyện quá khứ.
Để tránh xảy ra rắc rối ngoài dự liệu thì cứ duy trì mối quan hệ bạn bè như hiện tại cũng rất tốt.
Khương Nam Thư đổi cách nói khác, "Lát nữa tôi phải vào từ đường, cậu không đi về thì ở lại trong thôn làm gì?"
Kỷ Phong Miên vẫn không phục, "Tôi đến từ đường với cậu, hai thằng này muốn ở lại chơi thì ở, không muốn thì tự về Lễ Châu."
"Không được."
"Sao lại không được!"
Hai người mỗi người một câu, nhìn có vẻ sắp cãi nhau, Triệu Sâm và Phương Hiểu lặng lẽ lùi lại hai bước, giảm bớt cảm giác tồn tại, hai người thậm chí còn cảm thấy họ không nên xuất hiện ở đây.
Khương Nam Thư nhìn Kỷ Phong Miên đang giận, anh nói nhẹ nhàng, "Tôi đâu đuổi cậu đi, theo phong tục địa phương, chỉ có người họ Khương hoặc người có tên trong gia phả mới được vào từ đường."
Kỷ Phong Miên vẫn kiên trì, "Làm sao để vào gia phả, để tôi nghĩ cách?"
Khương Nam Thư nhìn hắn như nhìn tên ngốc, anh không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc của hắn.
"Cậu nói đi chứ."
Triệu Sâm không nhìn nổi nữa, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ờ...Phong ca, người khác họ muốn vào gia phả...hình như chỉ có kết hôn."
Một kích trí mạng.
Kỷ Phong Miên chịu đả kích, "...Tôi đi đây, tạm biệt, ngày mai tôi tới đón cậu."
Hắn nói một tràng, chẳng đợi câu trả lời đã ủ rũ quay đầu rời đi.
Bóng lưng rời đi của Kỷ Phong Miên quá hiu quạnh, thậm chí khiến Khương Nam Thư không kịp từ chối việc đối phương tới đón. Anh cảm thấy Kỷ Phong Miên đã phải chịu đả kích không nhỏ.
Nếu anh nói thêm câu "không cần tới đón" thì chắc hắn sẽ khóc mất.
Anh khẽ cười, tâm trạng u ám khi đối diện với người nhà đã sáng sủa hơn chút.
Khi vào từ đường, mặt trời đang dần lặn, bên trong bể nước khổng lồ rơi ra những tia sáng sắc vàng.
Khương Nam Thư đi vào, ngồi xuống chiếc nệm bồ hương, sau đó lại lấy sách từ trong balo ra rồi cúi đầu bắt đầu đọc sách.
Thời gian đọc sách nhanh chóng qua đi, chớp mắt đã hơn 12 giờ đêm.
Lúc này đã sắp tới giờ Khương Nam Thư đi ngủ, anh thấy hơi buồn ngủ, anh đưa tay xoa mắt rồi gấp sách lại.
Chiếc bàn bên ngoài từ đường có nước trà do người trong thôn chuẩn bị, tiện để cho người canh từ đường giữ tỉnh táo, đây đều là những thông lệ trong thôn.
Khương Nam Thư đi ra ngoài uống cốc trà rồi lại đi vào trong ngồi.
Rõ ràng bao lần trước anh uống trà xong đều nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng lần này không biết sao lại càng thấy buồn ngủ.
Khương Nam Thư gắng gượng thêm một hồi nhưng vẫn không kháng lại được cơn buồn ngủ, anh dựa vào tường rồi nhắm mắt lại.
______