"Kỷ Phong Miên, dậy đi."
Lại là một buổi sáng, lịch trình hằng ngày của Khương Nam Thư vẫn không đổi.
Anh đứng trước cửa sổ phòng mình gọi người ở đối diện thức dậy.
Một lúc sau.
"Khương Khương, thi đại học xong rồi mà, sao cậu vẫn dậy sớm vậy..." giọng Kỷ Phong Miên ỉu xìu, dường như đang vất vả đấu tranh với Chu công.
Khương Nam Thư: "Thi đại học xong rồi chứ không phải xong đời."
Anh dừng chút rồi nói tiếp, "Cậu không dậy thì tôi cũng không ép, tôi đi chạy đây."
"Ai nói tôi không dậy, tôi dậy rồi!"
Ngắn ngủi ba phút sau cửa sổ phòng đối diện mở tung ra, Kỷ Phong Miên đứng đằng sau lộ ra hàm răng đều đặn.
Khương Nam Thư khẽ nhíu mày, anh nhìn hắn một lượt.
Kỷ Phong Miên chỉ nghĩ rằng anh đang nhìn hắn, khó tránh khỏi đắc ý khẽ ưỡn ngực để cơ bắp lộ ra rõ hơn.
"Tối qua cậu thức khuya?"
"Hả?"
Khương Nam Thư giơ tay chỉ vào mặt hắn, "Quầng mắt đen sì."
Kỷ Phong Miên lùi lại một bước, soi mình trong gương, "Á! Hình tượng đẹp trai của tôi."
Sau đó hắn biến mất: "Tôi đi tút tát cái đã! Hai mươi phút sau gặp nhau dưới lầu!'
Khương Nam Thư lặng im một hồi, anh có chút khó hiểu. Anh nhận ra Kỷ Phong Miên quá để ý hình tượng khi ở trước mặt anh, điều này hơi khác với sự hiểu biết của anh.
Thông qua những tài liệu tìm được trên mạng, con trai sẽ không để ý hình tượng của mình với đám bạn, thậm chí còn chơi trò tự hủy hình tượng để giao lưu với nhau.
Suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát, Khương Nam Thư cũng không nghĩ sâu xa.
Chắc đây là tính cách trời sinh của Kỷ Phong Miên, hắn để ý vẻ ngoài, có lẽ khi hắn ở với người khác cũng như vậy.
Dù Khương Nam Thư biết thế giới này vốn là một cuốn tiểu thuyết boy loves, trong tiểu thuyết Kỷ Phong Miên đã yêu thầm anh nhiều năm nhưng anh vẫn không cảm thấy tình bạn giữa họ có chỗ nào không đúng.
Bởi vì Kỷ Phong Miên sợ đồng tính.
Một năm qua anh đã nghiệm chứng chuyện này vô số lần.
Anh và Kỷ Phong Miên thân thiết nên sẽ có lúc vô tình chạm phải nhau, thế nhưng trừ những tiếp xúc đơn giản giữa bạn bè như kéo tay hay chạm trán hay khoác vai ra thì những đụng chạm quá giới hạn này là Kỷ Phong Miên sẽ lại ngất đi.
Mười lần chẳng sai.
Khương Nam Thư cũng từng hoài nghi tình bạn giữa anh và Kỷ Phong Miên có chỗ nào sai, nhưng căn cứ vào tư liệu tra được thì Kỷ Phong Miên có chứng sợ đồng tính nghiêm trọng.
Nói cho cùng thì điểm khác biệt lớn nhất giữa tình bạn và tình yêu đó là khi yêu thì sẽ muốn thân mật tiếp xúc cơ thể với đối phương.
Nhưng với tình trạng của Kỷ Phong Miên thì không thể.
Chỉ cần tình cảm của Kỷ Phong Miên không biến chất thì Khương Nam Thư cảm thấy hai người họ có thể làm bạn như vậy cả đời.
Nếu có một ngày cảm xúc của Kỷ Phong Miên thay đổi thì Khương Nam Thư thật sự không biết phải làm sao.
Trong giấc mơ đó, kết cục của ánh trăng sáng Khương Nam Thư quá thê thảm, vì cái gọi là tình yêu mà đánh mất tự tôn của chính bản thân mình, bámm diết lấy Kỷ Phong Miên thậm chí còn làm ra những chuyện khiến người khác phải khinh thường.
Chỉ để khiến Kỷ Phong Miên quay lại.
Khương Nam Thư không hiểu, cũng không muốn hiểu, tình yêu thật sự giống như sự cố chấp, nó sẽ khiến con người ta trở nên ghê sợ như vậy.
Anh cũng chẳng muốn đi tìm hiểu.
Tình hình bây giờ rất đúng lúc.
Quyển nhật kí của Hà San San quả thực đã khiến Khương Nam Thư hơi rung động. Đương nhiên không phải rung động về mặt tình cảm, anh rung động vì qua quyển nhật kí đó anh đã được nhìn thấy một tình cảm đẹp.
Anh đi nói rõ mọi chuyện, trịnh trọng từ chối cũng là vì tôn trọng tấm chân tình này.
Tình cảm chân thành như vậy không nên bị chà đạp bằng những lời nói qua quýt.
Khương Nam Thư chưa từng nghĩ sẽ bước vào tình yêu nhưng anh cũng thưởng thức nó và cũng thấy nó rất đẹp.
Anh đi xuống lầu, mới mở cửa ra đã nghe thấy tiếng ve sầu, hòa quyện với hương cỏ sớm mai chỉ thuộc về mùa hè.
Sau đó cổng mở ra.
Kỷ Phong Miên đứng ngoài cổng đang khoác lên vầng sáng, "Đi thôi, hôm nay chúng ta chạy tới tận công viên Dật Diệp, ok không?"
"Được."
Khương Nam Thư đáp một tiếng rồi nhanh chân chạy tới.
Khi hai người chạy bộ về rồi tắm rửa xong đã là hơn 7 giờ.
Khương Nam Thư đứng trước nhà Kỷ Phong Miên, anh mở cổng bước vào. Tầm này hắn sẽ không khóa cửa để tùy lúc có thể qua cách vách ăn cơm.
Anh bước vào nhà, đập vào mắt là những đồ dùng quen thuộc, ngoài mấy đồ điện tử như tủ lạnh và tv đã thay mới thì những đồ khác vẫn như trước kia.
Thực ra hơn một năm nay số lần Khương Nam Thư tới đây không nhiều, phần lớn thời gian Kỷ Phong Miên đều tới nhà anh, ăn cơm hoặc cùng nhau làm đề.
Thực ra anh có chút tâm lý né tránh.
Tuy Khương Nam Thư không để ý chuyện Kỷ Phong Miên vẫn chưa nhớ ra chuyện hồi nhỏ nhưng cảm giác chỉ có anh nhớ lại cảm thấy trong lòng có chút phức tạp.
Lúc trước vì chuyện thi đại học nên Khương Nam Thư không muốn hắn nhớ lại. Bây giờ xem ra lại là một cơ hội tốt.
Anh từng tỉ mỉ hỏi Kỷ Phong Miên chuyện kí ức.
Kỷ Phong Miên từng nói, bác sĩ bảo chuyện này không thể nói chuẩn xác được, có lẽ nhìn thấy những địa điểm và con người thân thuộc thì sẽ nhớ ra.
"Khương Khương, sao cậu sang đây?"
Kỷ Phong Miên đi từ lầu 2 xuống, trên người mặc chiếc áo T shirt đơn giản, tóc vẫn còn ướt.
"Chúng ta đi ăn sáng, hôm nay không ăn ở nhà." Khương Nam Thư dừng một chốc rồi nói, "Cậu tới Lễ Châu đã lâu nhưng tôi chưa đưa cậu đi ăn những món đặc sản của Lễ Châu."
"À."
Nói mới nhớ, Kỷ Phong Miên cũng cảm thấy sau khi tới Lễ Châu hắn đã thay đổi đến khó tưởng.
Trước đây ở An Bình hắn sống rất xa xỉ, đồ ăn đồ dùng đều rất tinh tế tỉ mỉ. Ngoài mấy môn thể thao cảm giác mạnh ra thì sở thích duy nhất là sưu tầm giày đá bóng.
Nhưng dù có ăn ngon đến đâu, sưu tầm được bao nhiêu giày bản giới hạn, chơi những trò cảm giác mạnh thì trong lòng hắn vẫn thấy trống trải.
Sau khi tới Lễ Châu, rõ ràng sống một cuộc sống một ngày chỉ loanh quanh 2 điểm, có quy luật tới mức khô khan nhưng Kỷ Phong Miên lại chưa từng thấy ghét.
Thậm chí hắn còn cảm thấy chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy Khương Nam Thư thì có sống ẩn trong núi hắn cũng không thấy chán.
"Đi thôi, đừng ngây người nữa, muộn là không ăn được đâu."
Khương Nam Thư dẫn Kỷ Phong Miên tới cổng trường tiểu học Quang Minh.
Đây là trường tiểu học mà bọn họ đã cùng trải qua 6 năm, cùng lớp và cùng bàn.
Bây giờ trường đã qua nhiều lần tu sửa nên không còn giống trước, nhưng khu dân cư bên cạnh lại vẫn như xưa.
Khương Nam Thư chỉ vào trường tiểu học Quang Minh và nói, "Lúc trước tôi học tiểu học ở đây."
Kỷ Phong Miên khoác vai Khương Nam Thư như mọi khi, nghe Khương Nam Thư nói vậy thì có chút hứng thú, "Ở đây à, sớm biết thì lúc trước đã tới Lễ Châu sống với ông rồi, tôi chắc chắn sẽ ngồi cùng bàn với cậu."
"Khương Khương, hồi nhỏ chắc chắn cậu trông cũng rất đẹp, kiểu mà con gái trong lớp đều thích phải không, lúc đó đám con gái đều tranh nhau ngồi cùng bàn với cậu phải không?"
Xem ra vẫn chẳng nhớ ra cái gì.
Khương Nam Thư trả lời có lệ, "Cũng tạm."
Giáo viên tiểu học quả thực thích để nam nữ ngồi cùng bàn. Khi Khương Nam Thư nhập học cũng thật sự có không ít bạn nữ muốn ngồi với anh.
Nhưng lúc đó bên cạnh anh có nhóc ác bá Kỷ Phong Miên. Kỷ Phong Miên rất hung dữ, cứ kè kè bên cạnh Khương Nam Thư, ngay cả giáo viên cũng không làm gì được hắn, thế là chỉ đành sắp xếp hai người ngồi cùng bàn.
Một lần cùng bàn là suốt 6 năm.
Cho dù lên lớp nhưng chỗ ngồi cũng không đổi, anh và Kỷ Phong Miên vẫn luôn là bạn cùng bàn.
Kỷ Phong Miên không nhớ được chi tiết nhưng lại tưởng tượng ra tình tiết các bạn nữ tranh nhau ngồi cùng bàn với anh. Chẳng biết nên nói trí nhớ người này bị hỗn loạn hay chính xác đây.
Khương Nam Thư mỉm cười, anh không thất vọng, "Đi thôi."
Kỷ Phong Miên lại đột nhiên buông anh ra rồi đi tới trước cổng trường, hắn nhìn qua nhìn lại rồi còn thử trực tiếp trèo qua.
Bây giờ trên đường lác đác người, trường tiểu học cũng nghỉ hè rồi, trong trường rất yên tĩnh.
Khương Nam Thư: "Cậu làm gì thế?"
Kỷ Phong Miên cũng chỉ lắc thử cái cửa để do thám, "Tôi muốn vào trong xem nơi cậu lớn lên."
Khương Nam Thư im lặng chốc lát, "Ừ, cậu vào đi."
"Hả?"
Kỷ Phong Miên ngớ người, trong dự tính của hắn, hành động của hắn chắc chắn sẽ bị Khương Nam Thư ngăn cản.
Không ngờ anh lại đồng ý?
Hắn có hơi do dự, đối diện với đôi mắt cổ vũ của Khương Nam Thư thì hắn lại chẳng thể nghĩ nhiều, hai tay đặt lên cánh cửa sắt rồi dùng sức...
"Làm gì đấy!"
Một ông lão mặc áo ba lỗ màu trắng chạy từ phòng phát thanh ra, "Làm gì đấy!"
Khí thế của ông lão quá mạnh, trong tay còn cầm cây côn khiến cho Kỷ Phong Miên nhìn mà ngớ người.
Cho đến khi một bàn tay hơi lạnh nắm lấy cổ tay hắn nói, "Ngây người gì nữa, chạy mau!"
Khương Nam Thư kéo Kỷ Phong Miên lẩn vào khu dân cư, bỏ lại tiếng mắng của ông lão trông cửa phía sau.
Anh dựa vào tường thở mấy hơi, "Tính khí ông Lâm vẫn dễ nổi giận như vậy, ông ấy dám ra tay thật đấy, nếu hôm nay bị bắt được thì sân trường hôm nay sẽ do cậu quét rồi đấy."
Kỷ Phong Miên chớp chớp mắt, bấy giờ hắn mới phản ứng lại, "Lúc nãy cậu...cố ý?"
Khương Nam Thư không hề có vẻ chột dạ, "Đúng đó, không phải cậu nói muốn biết trường tiểu học tôi thế nào à? Là như thế đó."
"Cậu lừa tôi, sao có thể như thế, hồi tiểu học sao cậu có thể làm ra chuyện trèo cổng trường như thế được?"
Kỷ Phong Miên không tin.
Ảnh hồi nhỏ của Khương Nam Thư không có mấy nhưng hắn cũng đã thấy vài tấm, dáng vẻ nhỏ bé xinh đẹp, nhìn là biết anh là học sinh ngoan thành tích tốt trong lớp rồi.
Khương Nam Thư: "Đương nhiên không phải tôi, chỉ là lúc đó có một người bạn, cuối tuần cậu ta thích chạy tới trường chơi bóng, trượt ván nên tôi bị ép phải trèo cổng với cậu ta không ít lần."
Anh dừng lát rồi nói tiếp, "Cũng phải quét sân không ít lần."
"Bạn của cậu đúng là...không đúng, có phải người bạn ác bá hay đi đánh nhau rồi bảo cậu bôi thuốc không?"
Khương Nam Thư gật đầu, "Gọi ác bá đúng là không sai."
Kỷ Phong Miên hồi bé vừa đen vừa to con, lại còn rất nghịch ngợm, quả thực là ác bá trong đại viện ai ai cũng ghét. Kịch hay diễn ra mỗi ngày chính là ông nội Kỷ cầm dây mây đuổi theo hắn khắp nơi.
Thế nhưng, Kỷ Phong Miên đúng là thằng nhóc cứng đầu, đánh không ăn thua.
Người duy nhất có thể khiến "con lừa" này đổi ý chỉ có cậu bạn hàng xóm Khương Nam Thư.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông bà nội Kỷ coi Khương Nam Thư như cháu trai ruột, nếu không có Khương Nam Thư thì với tính cách của Kỷ Phong Miên không biết lớn lên thành người thế nào.
"Cậu...cậu đang nhớ tới thằng nhóc ác bá đó? Lại còn làm vẻ mặt hoài niệm nữa chứ." Kỷ Phong Miên chịu đả kích, "Lẽ nào tôi không phải bạn thân nhất của cậu sao? Cậu...cậu là đồ tồi."
Khương Nam Thư lười để ý tới hắn, "Đi, dân cậu đi ăn sáng, trước đây khi học tiểu học tôi thường tới quán mì này ăn, bây giờ vẫn còn mở."
Đi qua hai lối ngoặt hai người tới một con đường khá là nhộn nhịp, bên trên là nhà ở, bên dưới là cửa tiệm.
Quán rất nhỏ, bàn ghế kê ngoài mép đường, còn có người dân đang bưng bát mì ngồi xổm ăn.
"Ở đây."
Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên vẫn còn may, vừa tới thì quán mì buôn bán đắt khách này lại trống một bàn.
Hai người ngồi xuống, Khương Nam Thư trực tiếp gọi món, "Bà chủ, cho hai mì thịt bò, cay vừa, thêm hành không rau thơm."
Kỷ Phong Miên đợi anh gọi xong mới hỏi, "Cậu không hỏi tôi muốn ăn gì à?"
"Cậu không thích à? Khương Nam Thư hỏi lại.
"Thích, đương nhiên là thích. " Kỷ Phong Miên thuận miệng nói vậy.
Hắn không kén ăn, với lại ở trước mặt Khương Nam Thư thì dù có là cơm trắng hắn cũng ăn được ba bát.
Quán nhỏ ven đường kiểu này làm rất nhanh, mấy phút sau hai bát mì thịt bò đã được bưng lên, bên trên nổi những lát ớt đo đỏ, nước dùng xương bò thơm phức.
Ngửi thôi đã thấy thèm.
Khương Nam Thư cầm đũa lên ăn một miếng, "Vẫn là mùi vị trước kia, quán này đã mở rất lâu rồi."
Kỷ Phong Miên không nói nhiều, hắn cũng cầm đũa lên ăn một miếng, vừa vào miệng người hắn đã ngây ra.
Kỷ Phong Miên lại ăn thêm miếng nữa, không nói gì, lại uống thêm húp nước dùng.
Sau khi ăn mấy miếng hắn mới ngập ngừng nói, "Mùi vị này quen quá, sao...sao tôi thấy mình đã từng ăn rồi. Mì thịt bò ở Lễ Châu đều có mùi vị này sao?"
Khương Nam Thư chưa kịp trả lời thì bà chủ đã đi ra.
"Chàng trai này, nhà tôi là bí quyết gia truyền đã ba đời, Lễ Châu không có nhà nào bán mì thịt bò ngon như vậy đâu. Cậu đừng thấy quán nhà tôi nhỏ, nhìn thấy chiếc xe sang đỗ ngoài kia không? Đều là xe đi từ thành Bắc tới đây ăn, chỉ vì hương vị xưa này đấy."
"Vâng, vẫn là hương vị như xưa, trước đây cháu học ở tiểu học Quang Minh, ngày nào cũng đi học sớm nửa tiếng để ăn được bát mì thịt bò của nhà dì đấy ạ." Khương Nam Thư nói theo.
Bà chủ giơ ngón cái, "Chàng trai có mắt nhìn đấy, lát nữa mà không đủ mì thì cứ gọi dì nhé!"
Bà chủ rời đi tiếp tục quan tâm chuyện buôn bán, Kỷ Phong Miên nhíu mày lại ăn thêm một miếng.
"Lạ thật, sao tôi lại thấy quen như vậy..."
Khương Nam Thư không giải thích, anh chỉ im lặng ăn mì.
Đương nhiên là Kỷ Phong Miên thấy quen rồi.
Bởi vì người ngày ngày đi học sớm nửa tiếng chỉ vì ăn bát mì thịt bò không phải anh, mà là Kỷ Phong Miên.
Hắn là khách quen của quán này, nếu không phải bà nội hắn hạn chế thì ngày ba bữa hắn đều ăn ở quán mì.
Ăn sáng xong hai người đi bộ về.
Kỷ Phong Miên vẫn luôn nghĩ chuyện mì thịt bò, hắn luôn cảm thấy có một hình ảnh mơ hồ trong đầu đang xuất hiện.
Reng—
Điện thoại Kỷ Phong Miên bỗng nhiên reo lên.
Kỷ Phong Miên nhìn một cái rồi nghe máy.
"Sâm Tử, có chuyện gì thế?"
Triệu Sâm: "Phong ca, thi xong rồi mày không có dự tính gì à?"
Kỷ Phong Miên không tập trung, "Không, đợi kết quả thôi, còn có dự tính gì nữa?"
"Không phải chứ Phong ca, kết quả thi có gì hay chứ, kết cục đã định rồi, hơn nữa cho dù mày học trường thể thao cũng chẳng ảnh hưởng gì."
"Biến! Đừng có trù tao." Kỷ Phong Miên mắng một câu, "Không có việc gì thì tao cúp đây, đang bận đây này."
"Ấy ấy ấy, tao nói, cơ hội tốt thế này hay là chúng ta ra nước ngoài chơi một chuyến đi?"
Kỷ Phong Miên nhìn Khương Nam Thư đang lặng yên đứng bên cạnh, "Mày đợi tao đi hỏi cái đã."
Hắn che lại ống nghe, ghé sát vào tai Khương Nam Thư hỏi, "Cậu có chỗ nào muốn đi không? Ra nước ngoài chơi không?"
Khương Nam Thư lắc đầu.
Khương Nam Thư thấy vậy thì từ chối Triệu Sâm: "Không đi, không có gì hay."
"Phong ca, đây là chuyến du lịch tốt nghiệp đó, chuyện đáng để kỉ niệm mà, đừng thế."
Kỷ Phong Miên vẫn quả quyết từ chối, nhưng lại ghi nhớ "du lịch tốt nghiệp" trong lòng.
Sau khi cúp điện thoại hắn lại hỏi Khương Nam Thư, "Hay là chúng ta tìm chỗ nào trong nước rồi đi chơi đi? Sâm Tử nói đúng, tốt nghiệp cấp ba mà, đáng để kỉ niệm bằng một chuyến du lịch."
Khương Nam Thư nhìn hắn, "Nếu nói đáng để kỉ niệm thì có một nơi tôi muốn đi."
"Đi đâu?"
"Trấn Thanh Thủy Hà."
Kỷ Phong Miên hơi bất ngờ, "Bên đó...chẳng có gì hay cả."
Thực ra hắn có hơi lo lắng, nếu tới trấn Thanh Thủy Hà thì hắn sợ bản thân lại nhắc tới người bạn trúc mã nọ.
Nếu thế thì lại khiến Khương Nam Thư giận, hắn không muốn làm Khương Nam Thư giận chút nào.
Khương Nam Thư lại thở dài một hơi, "Đáng tiếc, tôi chỉ muốn nhìn nơi cậu lớn lên, muốn hiểu thêm..."
"Được! Tôi sẽ sắp xếp, ngày mai chúng ta đi luôn!"
______
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!