"Kỷ Phong Miên?"
Khương Nam Thư vô thức gọi một tiếng, anh lại thấy lạ lạ, dù sao thì cả hai đều là Kỷ Phong Miên.
Chỉ là Kỷ Phong Miên vốn không có ý này, hắn đang tức muốn điên lên, "May mà anh về nhanh, không để cho hắn hôn được em, mỗi một nụ hôn của em đều là của anh!"
Khương Nam Thư đột nhiên nhớ tới một chuyện, về nụ hôn đầu tiên. Kỷ Phong Miên đứng trước mặt dường như không nhớ nụ hôn lần đó, xem ra, lần đó...là do nhân cách khác.
Có lẽ khoảng cách quá gần, Khương Nam Thư nhất thời không khống chế được biểu cảm, anh bị Kỷ Phong Miên nhận ra.
"Khương Khương. em đang nghĩ gì đấy?" Kỷ Phong Miên dừng lại, "Có phải là lão già đó trước đây đã...ưm..."
Kỷ Phong Miên che miệng ngơ ngác, tuy chỉ là một nụ hôn phớt, nhưng là do Khương Nam Thư chủ động, lần chủ động hiếm có.
"Anh ơi, em thấy hơi lạnh..."
Hôn xong, Khương Nam Thư còn sát tới tai hắn nói một câu như vậy.
Nhất thời Kỷ Phong Miên quên hết tất cả, "A, đi đi vào, về đi ngủ, ngoài này lạnh như vậy, về đi ngủ trước."
Cho đến khi vào phòng tắm Kỷ Phong Miên mới thấy không đúng.
Hắn nhìn bản thân trong gương, dữ dằn gằn hỏi: "Rốt cuộc vừa rồi mày đã làm cái gì?"
Không có phản ứng.
Kỷ Phong Miên càng nghĩ càng thấy không đúng, vẻ mặt vừa rồi của Khương Nam Thư rõ ràng là chột dạ, lẽ nào là thật?
Hắn không nhịn được nữa, mở cửa phòng tắm lao vào phòng.
Rầm một tiếng.
Khương Nam Thư mới tắm xong, anh mặc áo ngủ đang ngồi đọc sách, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kỷ Phong Miên đẩy cửa bước vào.
"..., anh không lạnh à?"
Kỷ Phong Miên nhìn chằm chằm anh không nói chuyện, hình như đang giận, mấy giây sau mới nói, "Không lạnh."
Khương Nam Thư không chịu nổi, thật sự là không thể nào nhìn cảnh trước mắt được, "Cho dù không lạnh thì có phải anh cũng nên mặc cái quần vào không."
Bấy giờ Kỷ Phong Miên mới phản ứng, hắn cúi xuống nhìn, vành tai đỏ ửng, hắn lật chăn lên rồi chui vào.
Có lẽ là vì quá hoảng, cả người hắn gần như là lao tới đè lên người Khương Nam Thư, lúc gần ngã xuống tay chợt trơn, người hắn đè cả lên.
"Ôi—"
Khương Nam Thư suýt thì không thở được, lúc bình thường trở lại thì lại đối diện với ánh mắt gần trong gang tấc. Anh giơ tay muốn đẩy ra nhưng lại thấy đụng vào chỗ nào cũng thấy không ổn.
Mà Kỷ Phong Miên lại không động đậy mà cứ nhìn anh trân trân.
"Được rồi, anh lại tính làm trò gì." Khương Nam Thư thấy không được tự nhiên.
"Anh muốn khử trùng."
"Khử trùng?"
Kỷ Phong Miên tiến ngày càng sát lại, "Hắn từng hôn em đúng không. nụ hôn đầu của em có phải là với hắn?"
"..." Khương Nam Thư không ngờ trong chuyện này người não cơ bắp như Kỷ Phong Miên lại nhạy cảm đến đáng sợ.
Chẳng qua là dưới ánh đèn mờ mờ ngoài sân, biểu cảm trong lúc sơ ý, lúc đó còn bị qua loa lấy lệ, kết quả đối phương vẫn phản ứng lại.
"Đó cũng là anh mà..."
Chưa nói hết câu miệng đã bị chặn lại.
Giữa lúc môi răng giao triền, Kỷ Phong Miên hoàn thành nốt câu, "Mặc kệ, phải khử trùng..."
"Ưm, anh đủ rồi đó!"
Khương Nam Thư không nhịn nữa, anh véo mạnh vào eo người nằm trên rồi đẩy mạnh, lúc này mới tách được người ra.
"Hức. em không yêu anh, em lại đẩy anh ra một cách vô tình như vậy."
Khương Nam Thư chỉnh lại áo ngủ nghị kéo ra, anh xoay người sang bên uống miếng nước.
"Có chuyện muốn nói với anh."
Kỷ Phong Miên ấm ức nhưng vẫn gật đầu.
"Em thừa nhận, nụ hôn đầu không phải là cái lần mà anh nghĩ, nhưng trong suy nghĩ của em người đó là anh, đều là anh."
Khương Nam Thư cảm thấy phải nói rõ ràng chuyện này, nếu không với cái logic kì lạ của Kỷ Phong Miên, không biết hắn sẽ tưởng tượng ra kịch bản vô lý thế nào.
Anh đưa cốc nước trong tay cho hắn, "Uống miếng nước, bình tĩnh lại. Anh nghe em nói."
"Ừm."
Khương Nam Thư thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện trước đó với nhân cách kia, bao gồm cả nội dung của tiểu thuyết.
Cả quá trình Kỷ Phong Miên không nói gì.
Chỉ khi nghe đến đoạn Khương Nam Thư chết, Kỷ Phong Miên không khống chế được nắm chặt lấy tay anh, dường như sợ một khi buông tay thì người trước mắt chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
"Mọi chuyện là như vậy, nói chính xác, đó không phải là nhân cách khác mà là anh tới từ tương lai."
Kỷ Phong Miên không nói gì.
Hắn cứ nhìn Khương Nam Thư, ngây ngốc nhìn anh.
"Anh...không tin?" Khương Nam Thư do dự hỏi. Cho dù hắn không tin thì anh cũng có thể thấu hiểu, dù sao thì chuyện này quá khó tin.
Kỷ Phong Miên bình thường lại, "Không, anh tin, em nói gì anh cũng tin. Anh...hình như nhớ ra gì đó...a."
Mày hắn nhíu lại, tay giơ lên đỡ trán rồi đổ người về trước.
"Anh bị sao vậy?"
"Đau đầu."
Cơn đau đầu dữ dội tới nhanh mà đi cũng nhanh, mấy phút trôi qua Kỷ Phong Miên đã hồi phục lại binh bình thường, trán ra đầy mồ hôi.
"Anh vẫn ổn chứ?"
"Ừ, trong đầu anh dường như nhiều thêm rất nhiều đoạn kí ức, có lẽ là của...hắn, hay nói là anh của tương lai." Kỷ Phong Miên giơ tay ra nắm lấy tay Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư hơi sững sờ, "Anh ấy...biến mất rồi?"
"Chưa." Khương Nam Thư lắc đầu, hắn lại cắn răng hỏi, "Thế nên nụ hôn đầu của em quả nhiên đã bị hắn vô sỉ cướp đi rồi, nhân lúc anh uống say, đồ không biết xấu hổ!"
"..., trọng điểm của anh đấy à?" Khương Nam Thư hỏi với giọng không thể tin được.
"Không thì sao? Không được, anh phải tiếp tục khử trùng."
Dứt lời Kỷ Phong Miên lại hôn tới.
Lần này, một khi bắt đầu không thể dừng lại, cho đến thời điểm quan trọng.
Khương Nam Thư đột nhiên hỏi, "Sao anh lại thành thục quá vậy?"
Kỷ Phong Miên không cam tâm hừ một tiếng, "Hắn có kinh nghiệm."
Mọi việc hoàn thành hết mà không cần nói.
***
Ba ngày sau.
Thành bố An Bình.
Khương Nam Thư ngồi trên sô pha đợi Kỷ Phong Miên đang ở trong phòng trị liệu.
Từ sau khi trở về từ Lễ Châu, Kỷ Phong Miên vẫn nhanh chóng hẹn gặp bác sĩ tâm lý, nói muốn giải quyết chuyện đa nhân cách.
Khương Nam Thư chỉ có thể tôn trọng quyết định của hắn, dù sao đó là chuyện của bản thân Kỷ Phong Miên.
Bây giờ cách lúc Kỷ Phong Miên vào trị liệu đã ba tiếng đồng hồ, thời gian dài như vậy, có lẽ thật sư đang làm trị liệu loại trừ nhân cách khác.
Khương Nam Thư cúi đầu nhìn ngón tay, hơi thất thần. Với anh hai người đều là Kỷ Phong Miên, lúc không nhận thấy khác thường thậm chí anh không cảm thấy đó là hai người.
Nếu...nhân cách kia biến mất...
"Khương Khương."
Anh tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên thấy Kỷ Phong Miên đã đứng ở trước mặt.
"À, xong rồi sao?"
Kỷ Phong Miên kéo anh dây đi ra ngoài.
"Sao em có vẻ lơ đãng vậy."
Khương Nam Thư hỏi thẳng: "Anh ấy...biến mất rồi sao?"
"Anh biết ngay em quan tâm hắn." Kỷ Phong Miên bĩu môi, "Chưa, hắn vẫn còn."
"Tại sao?" Khương Nam Thư bất ngờ, bước chân cũng dừng lại.
Lúc này hai người đã ra khỏi bệnh viện tư nhân. Bệnh viện này không lớn, nằm cạnh một công viên.
Kỷ Phong Miên kéo Khương Nam Thư đi vào công viên, hai người tìm một chỗ vắng người bên hồ rồi ngồi xuống.
"Trị liệu làm được một nửa thì anh từ bỏ, cứ để hắn lại như vậy đi, dù sao bình thường hắn cũng không ra được." Kỷ Phong Miên giải thích.
Khương Nam Thư: "Không phải anh...rất để ý sự tồn tại của anh ấy sao? Không khác gì với ham muốn chiếm hữu của người thường." Chuyện xảy ra mấy ngày nay, anh có thể nhìn ra Kỷ Phong Miên là người có ham muốn chiếm hữu rất mạnh.
"So với nguy cơ mất đi em thì ham muốn chiếm hữu đã là gì." mặt Kỷ Phong Miên không vui, nhưng dường như lại có vẻ bất lực, "Lúc hắn sắp biến mất anh đã thấy toàn bộ kí ức của hắn."
Hắn cúi đầu dựa vào vai Khương Nam Thư, "Anh không dám nhận bất cứ nguy cơ nào."
Anh biết hắn sợ hai người sẽ giẫm lên vết xe đổ, "Anh không tin em à?"
Kỷ Phong Miên thấp giọng nói: "Anh không tin bản thân anh, có lẽ có hắn ở đây có thể giảm khả năng phạm lỗi."
Khương Nam Thư hiểu ra, anh có thể hiểu được logic của Kỷ Phong Miên.
Nhân cách kia tồn tại giống như sợi dây bảo hiểm, kiềm chế hắn đừng để phần tồi tệ trong tính cách làm ra những chuyện quá đáng.
"Vậy anh nói chuyện gì với bác sĩ mà lâu vậy, đã làm cái gì à?"
Kỷ Phong Miên lùi lại, khẽ nhíu mày, "Đương nhiên là để phòng đầu anh có sừng."
Khương Nam Thư không hiểu: "Là sao?"
"Anh hỏi bác sĩ, có cách nào làm cho nhân cách kia không cứng được không." Kỷ Phong Miên nói năng hùng hồn, không hề thấy yêu cầu này của mình quá vô lý.
Khương Nam Thư: "..."
Anh nhớ lại tâm trạng phức tạp của anh lúc ngồi ngoài chờ đợi nhất thời thấy bản thân giống như thằng ngốc.
Anh cười lạnh: "Anh đúng là giỏi."
Nói xong Khương Nam Thư đứng dây đi mất, anh sợ ở lại thêm nữa thì sẽ không nhịn được ra tay bổ đầu Kỷ Phong Miên ra xem bên trong chứa cái gì.
"Khương Khương, đợi anh."
Khương Nam Thư đuổi theo, giống như nhiều năm trước, ở trường cấp ba Lễ Châu khi họ vẫn là người dưng nước lã.
Cho dù lúc đó hắn và Khương Nam Thư đối đầu nhau, nhưng chỉ cần thấy bóng lưng Khương Nam Thư quay người rời đi là hắn sẽ không nhịn được mà đuổi theo.
Ghét cũng được, giận cũng được, có thể nói với anh mấy câu là đủ rồi.
Bây giờ vẫn như vậy.
Chỉ là Khương Nam Thư trước mắt cho dù vẻ mặt có lạnh nhạt nhưng ánh mắt khi nhìn sang hắn vẫn rất dịu dàng.
"Khương Khương." Kỷ Phong Miên giơ tay khoác lên vai Khương Nam Thư, "Còn có một chuyện rất rất quan trọng, anh nhất định phải nói cho em biết lúc này."
Khương Nam Thư vốn không muốn để ý, nhưng khi quay sang lại thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc nên anh bèn dừng lại.
"Nói đi."
Có lẽ là đa nhân cách vẫn để lại hậu di chứng nào đó, hoặc là có liên quan tới nhân cách kia.
Dù sao trị liệu lâu như thế cũng không thể thật sự chỉ nói chuyện vô lý như làm sao cho nhân cách kia không cứng được.
Kỷ Phong Miên nghiêm túc, "Anh đã nhìn thấy một chuyện rất quan trọng trong kí ức của hắn."
"Ừm?"
"Mấy năm sau, hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp."
Khương Nam Thư hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng tay đã bị nắm lấy rồi ngón tay chợt thấy lành lạnh. Anh cúi xuống nhìn thấy trên ngón áp út đã đeo một chiếc nhẫn thiết kế độc lạ mà đơn giản.
"Thế nên, chúng ta phải đính ước trước."
Kỷ Phong Miên chìa bàn tay kia ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng.
Hắn không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Nam Thư.
Không cần lời nói Khương Nam Thư cũng hiểu.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn và đeo vào ngón tay Kỷ Phong Miên.
Đây là một lời ước hẹn.
Lời ước hẹn cho tương lai, cho tình yêu mà nhiều năm sau nhất định sẽ thực hiện được.
________
Hoàn chính văn.
________
Ngày mai là Thất tịch, tính đăng vào ngày mai mà thôi đăng luôn hehe.
Chúc các bạn Thất tịch vui vẻ!
Chúc người có tình sẽ sớm về bên nhau.