Sau khi về nhà Kỷ Phong Miên liền thả Miêu Nhị Gia qua cửa sổ tầng 2 nhà Khương Nam Thư.
Cửa sổ đối diện không đóng, Miêu Nhị Gia cũng rất phối hợp, nó nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ.
Mọi chuyện thuận lợi.
Khương Nam Thư xuất hiện ở cửa sổ, ôm Miêu Nhị Gia lên.
Dù sao thì hai tháng qua Miêu Nhị Gia cũng được nuôi tại nhà Khương Nam Thư. Đối với con mèo đen này thì nhà nó hay nhà Khương Nam Thư cũng chẳng có gì khác nhau.
Động tác của Khương Nam Thư rất thuần thục, anh không hề bất ngờ với sự xuất hiện của Miêu Nhị Gia.
Anh rủ mắt, vẻ mặt lúc ôm Miêu Nhị Gia rất dịu dàng, nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
"Miêu Nhị Gia, con mèo này, đừng có chạy lung tung! Vô duyên!" Kỷ Phong Miên thấy cơ hội thì lập tức trèo lên cửa sổ chuẩn bị nhảy qua.
Khương Nam Thư ngước lên nhìn rồi lạnh lùng đóng cửa sổ lại.
"Ấy—"
Kỷ Phong Miên ngu người, ngay cả Miêu Nhị Gia cũng không có tác dụng sao?
Hắn đã dâng cả mèo của hắn lên rồi mà đến cái liếc mắt cũng chẳng có?
"Miêu Nhị Gia! Cái đồ ăn cháo đá bát! Nói giúp tao vài câu đấy!"
Kỷ Phong Miên chỉ nhận được ánh mắt coi thường của Miêu Nhị Gia, nhân đấy nó ngẩng đầu lên dụi dụi vào cằm Khương Nam Thư.
Giây sau, Khương Nam Thư mặt lạnh kéo rèm cửa lại, ngăn cản ánh mắt cuối cùng của Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên chịu đả kích, hắn quay về ngẫm nghĩ xem buổi chiều rốt cuộc đã nói sai điều gì.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu, hắn quyết định gọi cho quân sư Triệu Sâm.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
"Sâm Tử, hỏi mày một chuyện."
"Sao thế, lại chọc giận Khương Nam Thư rồi à?" Triệu Sâm đã quá quen rồi, chuyện có thể khiến Kỷ Phong Miên gọi điện cho cậu ta với cái giọng này thì chỉ có thể là Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên cũng không dài dòng, hắn nói lại một lần chuyện hồi chiều, "Sau đó cậu ấy vứt tao lại trên đường rồi đi mất, chuyện này là sao?"
Nhất thời Triệu Sâm vẫn chưa hiểu.
Cậu ta do dự, hỏi: "Thế này...là ghen à?"
"Ghen?" Kỷ Phong Miên thấy hơi khó hiểu, "Nhưng cậu ấy tự chủ động hỏi mà, tao thật sự không giấu diếm cái gì, có chuyện gì đều nói hết. Trước đó không phải mày nói với tao là với người thông minh lại nhạy cảm như Khương Nam Thư thì cách tốt nhất chính là không giấu diếm sao?"
"Mày lại không hiểu rồi."
Triệu Sâm hơi thiếu tự tin nhưng vẫn nói ra những kinh nghiệm tình trường của mình, "Cậu ta biết mày nói thật không liên quan với việc cậu ta giận, ghen là thế mà, biết rõ là vô lý nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc."
"Nhưng...ghen không phải là chuyện của mấy đôi tình nhân à?"
Kỷ Phong Miên cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng nghĩ lại những kiến nghị trước đó của Triệu Sâm rất có ích thì hắn lại thấy cậu ta nói rất có lý.
Triệu Sâm: "Cũng không hẳn, bạn bè cực kì thân thiết cũng có ham muốn chiếm hữu, Khương Nam Thư vốn đã không có bạn bè, nghe mày nói có một trúc mã cực kì thân thiết thì chắc chắn sẽ có hơi tức giận rồi."
Kỷ Phong Miên nghe vậy thì lên ngay tinh thần, trong lòng dâng lên niềm vui mãnh liệt.
Ham muốn chiếm hữu!
Khương Nam Thư dường như ngoài việc học thì phần lớn mọi chuyện đều mang vẻ không quá để tâm. Cho dù quan hệ giữa họ đã có tiến triển nhưng chủ yếu là hắn đơn phương dính lấy Khương Nam Thư.
Lần này hắn rời Lễ Châu 2 tháng quả thực là dài như mấy năm.
Mỗi lần video call với Khương Nam Thư đều thấy anh rất bình tĩnh, không hề nhìn ra vẻ nhớ hắn.
Lần này quay về cũng vậy...
Kỷ Phong Miên không nhịn được than vãn: "Tao thấy mày nói không đúng gì cả, cậu ấy chẳng nhớ tao chút nào, còn hung dữ với tao, còn bỏ tao lại ngoài đường."
Câu nói kết thúc, bên Triệu Sâm im lặng hồi lâu.
Khi mở miệng nói tiếp cổ họng Triệu Sâm dường như hơi khan, "Phong...pc, mày biết mày đang nói gì không?"
Kỷ Phong Miên không thấy có chỗ nào sai, nói tiếp: "Không phải tao đã cố ý về sớm mấy ngày để tạo bất ngờ cho cậu ấy à? Kết quả, sau khi nhìn thấy tao rồi đến cái ôm chào đón cũng chẳng có..."
Triệu Sâm lại im lặng vài giây rồi mới thì thầm: "pc, mày mới làm phẫu thuật xong, hay là qua chỗ bác sĩ tâm lý nói chuyện chút thử xem?"
"Để làm gì?"
Triệu Sâm: "Thì...trước khi phẫu thuật mày đã xen mấy tài liệu tạo thành ảnh hưởng không tốt cho não, đi gặp bác sĩ tâm lý loại bỏ ảnh hưởng này?"
"Nói tiếng người." Kỷ Phong Miên nghe ù đầu.
"Ý tao là, mày xem biểu hiện vừa rồi của mày có phải hơi giống "số không" quỷ kế đa đoan không?" Triệu Sâm cậy Kỷ Phong Miên đang ở Lễ Châu nên nói thẳng ra miệng.
"Má mày! Tao ghét nhất la là "số không" quỷ kế đa đoan! Đừng có bôi nhọ tình cảm anh em thuần khiết của tao và Khương Nam Thư!"
Kỷ Phong Miên cúp máy, hắn cảm thấy Triệu Sâm cũng không đáng tin.
Vẫn phải để hắn tự làm.
Lại tốn thêm nửa tiếng suy ngẫm, Kỷ Phong Miên cảm thấy cho dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn đi theo con đường của Miêu Nhị Gia, làm rồi nói.
***
Khương Nam Thư ôm Miêu Nhị Gia đọc sách, thuận tay lật vài trang nhưng trong lòng vẫn không tập trung được.
Chuyện hồi chiều anh thật sự đã tức giận quá nhanh.
Sau khi về đến nhà, anh nghĩ lại lại thấy chắc là chỉ vì kí ức của Kỷ Phong Miên bị rối loạn mà thôi.
Khương Nam Thư cẩn thận tìm đọc những tài liệu, anh phát hiện vì não bộ chịu tổn thương nên sẽ xuất hiện rất nhiều tình trạng kì lạ.
Mất đi khả năng nói chuyện, không nhận được mặt chữ, không thể liên hệ chữ viết và vật với nhau, thậm chí còn có vấn đề thần kinh nhân cách phân liệt nữa.
So ra, Kỷ Phong Miên mất kí ức và rối loạn kí ức chỉ tính là vấn đề nhỏ.
Thực ra anh có thể đoán được tại sao anh trong kí ức của Kỷ Phong Miên lại đã chết.
Năm đó bà nội Kỷ qua đời. Có lẽ nỗi đau mất đi người quan trọng đã tạo thành kích thích lớn tới hắn.
Sau khi bị tai nạn, hắn không nhớ những chuyện hồi nhỏ, trong lúc hỗn loạn thì kí ức đã bị sai.
Nghĩ thông suốt rồi thì Khương Nam Thư cũng không giận nữa. Anh làm lơ Kỷ Phong Miên chỉ là muốn tiêm cho hắn một mũi dự phòng thôi.
Trong sổ tay giám định trà xanh có một dòng thế này.
Chiêu sở trường của trà xanh là làm vẻ lạnh lùng, khiến đối phương lo được lo mất.
Ngay lúc này Khương Nam Thư nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, anh thấy thời gian cũng tàm tạm rồi nên đứng dậy kéo rèm cửa.
Quả nhiên Kỷ Phong Miên đang trèo ngoài cửa sổ, vẫy tay với anh.
"Có chuyện gì?"
Kỷ Phong Miên: "Đừng giận nữa được không?"
Kỷ Phong Miên ngước mắt nhìn: "Không giận, sao cậu lại nghĩ tôi giận?"
Ghi chép trong sổ tay giám định trà xanh có nói, trà nghệ thường lấy lùi làm tiến, khiến đối phương thấy lỗi là của mình.
Chuyện này Kỷ Phong Miên không hề có lỗi, rối loạn kí ức không phải do hắn muốn, nên hắn không cần nhận lỗi.
Nếu Kỷ Phong Miên nhận lỗi chuyện này thì Khương Nam Thư có thể nhân đây nói ra suy nghĩ của mình, nói cho hắn biết đừng vì chiêu trò này mà nhận sai về mình.
Ba giây sau, anh lại nhận được đáp án mà anh hoàn toàn không ngờ tới.
"Có phải cậu...ghen không?"
"?"
Khương Nam Thư trợn mắt nhìn Kỷ Phong Miên, qua 10 giây cũng vẫn chưa hiểu, "Ghen?"
Kỷ Phong Miên lại thấy hắn đã nói đúng, "Khương Nam Thư, cậu yên tâm, trong lòng tôi chỉ có cậu, đừng ghen vì mấy chuyện trong quá khứ..."
Càng nói càng vô lý, Khương Nam Thư lên tiếng cắt ngang, "Không có chuyện đó, tôi không giận."
Kỷ Phong Miên lại nhớ lời dạy của Triệu Sâm, trong tình huống này mà đối phương nói "không giận" thực ra là rất giận rồi, nhất định phải tiếp tục nhận lỗi.
"Tôi sai rồi lỗi tại tôi, sau này tôi chỉ chơi với cậu, chỉ đi học cùng cậu..."
Khương Nam Thư nghe mà đau cả đầu, vội nói, "Tôi thật sự không giận, vừa rồi chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt để cho cậu dù không sai nhưng cũng phải nhận lỗi, sau này cậu phải nhớ..."
"Nhưng tôi sai thật mà, khiến cậu không vui là tôi đã sai rồi, sai thì đương nhiên phải nhận sai."
Lằng nhằng thêm cũng không có kết quả, Khương Nam Thư nói thẳng cho đối phương biết lý do, "..., Hồi chiều tôi giận bởi vì cậu nghĩ tôi đã chết rồi."
"Hả? Cái gì?" Kỷ Phong Miên ngơ ngác.
"Trúc mã ở Lễ Châu của cậu chính là tôi, hồi nhỏ cậu sống ở cách vách, có thể nói là chúng ta đã lớn lên với nhau." nói tới đây Khương Nam Thư thoáng dừng lại, "Hồi nhỏ cậu còn là thằng nhóc cao to ngăm đen."
Anh đợi Kỷ Phong Miên đáp lại.
Thiếu niên đẹp trai đối diện chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, ngập ngừng hỏi, "Khương Nam Thư, cậu đừng lừa tôi, hồi nhỏ tôi...rất đẹp trai, thật đó, cậu đừng vì ghen mà nói ra lời như vậy, cậu là người bạn quan trọng nhất của tôi, không phải một trong những người bạn."
Khương Nam Thư: "..."
Anh cảm thấy anh đúng là một thằng ngốc, lãng phí thời gian làm đề để nói vấn đề này với Kỷ Phong Miên là gì.
Khương Nam Thư lạnh mặt giơ tay đóng cửa sổ.
"Đợi đã."
"Để làm gì?"
Có lẽ là vẻ mặt anh quá đáng sợ, Kỷ Phong Miên chỉ dám nói nhỏ, "Tôi...tôi qua nhà cậu lấy con mèo nhé?"
Khương Nam Thư cúi đầu bế con mèo đang quanh quẩn bên chân lên rồi đặt trên cửa sổ, lạnh lùng nói: "Chủ mày tìm mày kìa, về đi."
"Méo?" Miêu Nhị Gia thử làm nũng.
"Về đi." Khương Nam Thư không bị lay động.
Mười giây sau, rèm cửa phòng Khương Nam Thư kéo kín lại, bỏ lại Kỷ Phong Miên và Miêu Nhị Gia vừa mới nhảy về đang bốn mắt nhìn nhau.
Kỷ Phong Miên hoang mang, "Vừa rồi...lại xảy ra chuyện gì vậy? Hay là lại gọi hỏi Triệu Sâm?"
***
Mấy tiếng sau.
Kỷ Phong Miên nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Sau khi làm phẫu thuật, hắn nhận ra hắn có thể khống chế cơ thể dễ dàng hơn.
Không cần chờ tới buổi tối, cũng không cần hắn 17 tuổi bị kích thích mới có thể xuất hiện.
Giống như lúc này, thực ra hắn 17 tuổi chưa hề ngủ, nhưng hắn cảm thấy hắn phải xuất hiện, để xoay chuyển lại chuyện của Khương Nam Thư, vớt vát lại chuyện ngu ngốc mà nhân cách ban ngày đã làm.
Kỷ Phong Miên nhìn cửa sổ đối diện, đèn phòng Khương Nam Thư đã tắt, có lẽ anh đã đi ngủ.
Hắn xoay người đi ra khỏi phòng rồi gọi điện thoại cho Kỷ Quốc Hoa.
Dường như Kỷ Quốc Hoa rất ngạc nhiên, bởi vì từ sau khi ra nước ngoài hắn chưa từng liên lạc gì với ông ta.
"Tiểu Miên? Con về nước rồi à? Phẫu thuật thế nào?"
Kỷ Phong Miên thầm cười lạnh trong lòng, người làm bố này cũng đủ tiêu chuẩn, hai tháng qua không thăm không hỏi, nếu hắn phẫu thuật không thành công thì thi thể hắn đã nát rữa từ lâu rồi.
Có điều, nếu hắn chết trên bàn mổ thật thì có lẽ bố hắn lại càng vui.
Hắn chết rồi thì số cổ phần trong tay hắn sẽ về tay bố hắn.
Hắn nghĩ hồi lâu nhưng giọng nói không lộ ra khác lạ, "Bố, tôi ở Lễ Châu, hôm nay về nước tôi đã nhìn thấy bảng thành tích học kì này."
"Ừ?"
"Thành tích của An Khả Hạ hình như chẳng ra làm sao cả, chỉ xếp hạng 2 trăm mấy, cứ thế này thì thi vào trường hạng hai cũng khó ấy nhỉ?"
Kỷ Phong Miên cũng chỉ thuận miệng nói vậy, giống như chỉ đang chê cười bố hắn, "Lần trước ăn cơm dì An còn khen như nở hoa, xem ra cũng chỉ có vậy, hừ."
Hắn nói chuyện mỉa mai, Kỷ Quốc Hoa không nhịn được, ông ta lại bày ra cái vỏ cha con, "Kỷ Phong Miên, dù sao thằng bé cũng là em trai con..."
"Tôi không có em trai ngu xuẩn như vậy, thôi, không thèm nhiều lời với bố."
Dứt lời, Kỷ Phong Miên cũng không đợi Kỷ Quốc Hoa trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Mục đích của hắn không phải là giở thói trẻ con ra châm chọc Kỷ Quốc Hoa, hắn chẳng hề hứng thú với việc An Khả Hạ có thi đỗ đại học không.
Chỉ là hắn hiểu thói quen của Kỷ Quốc Hoa.
Mỗi lần bọn họ gọi điện là An Nhạc Quân đều sẽ biết nội dung.
Nghe thấy cuộc nói chuyện này chắc chắn An Nhạc Quân sẽ đứng ngồi không yên, bà ta sẽ nghĩ cách chuyển An Khả Hạ tới An Bình.
Suy cho cùng, muốn đỗ đại học thì An Bình vẫn hơn Lễ Châu.
Kỷ Phong Miên nhớ lại chuyện xảy ra lúc ban ngày, mấy trò vặt của An Khả Hạ đúng là ghê tởm, nhưng không thể dùng thủ đoạn quá khích để đối phó cậu ta.
Vậy nên Kỷ Phong Miên chỉ có thể dùng cách này khiến An Khả Hạ cách xa Khương Nam Thư.
Ít nhất, không ảnh hưởng tới tương lai của Khương Nam Thư.
Hắn không biết năm lớp 12 đã xảy ra chuyện gì, An Khả Hạ rõ ràng là phần tử nguy hiểm, phải cho cậu ta đi càng xa càng tốt.
Xử xong chuyện của An Khả Hạ, vấn đề tiếp theo của Kỷ Phong Miên là Khương Nam Thư.
Hắn thấy hơi đau đầu, chỉ nhớ nhân cách ban ngày đã làm Khương Nam Thư giận nhưng lại không biết nguyên nhân. Thậm chí sau khi về nhà hai người nói chuyện vui vẻ một lúc rồi Khương Nam Thư lại bơ hắn.
Hắn thấy nhân cách 17 tuổi đã làm ra chuyện gì ngu ngốc mới khiến Khương Nam Thư lý trí như thế nổi giận.
Kỷ Phong Miên nghĩ trước nghĩ sau, quyết định sáng ngày mai vẫn để nhân cách 17 tuổi đi giải thích. Hắn hiểu ra đôi chút, khi giao tiếp với Khương Nam Thư thì thẳng thắn sẽ có được hiệu quả không ngờ.
Mặc kệ ra sao, theo quán tính hắn sẽ suy xét quá nhiều, không bằng để cho nhân cách 17 tuổi giải quyết.
Chỉ là Kỷ Phong Miên phải tạo ra một cơ hội.
Dù sao đây cũng là lần thứ hai rồi, cũng coi như là thuần thục.
Leo tường, nhảy xuống đất, Kỷ Phong Miên dừng trước chiếc xe đạp.
Không ngờ vừa đẩy xe đạp tới cổng thì đèn trong sân chợt sáng lên.
Hắn nghe thấy sau lưng có người hỏi, "Cậu đang làm gì đấy?"
"..." Kỷ Phong Miên cứng người, hắn giống như bức tượng nứt, vỡ thành từng mảnh theo từng lời của Khương Nam Thư.
"Kỷ Phong Miên, cái xe cũ của tôi, không phải là...cũng do cậu trộm đấy chứ?"
Cho dù thế nào thì cũng phải đối mặt.
Kỷ Phong Miên đã kinh qua bao sóng gió, cho dù lần đầu tiên đánh chuông niêm yết cũng không căng thẳng như vậy, hắn xoay người lại với vẻ cứng ngắc nom buồn cười.
"Tôi..."
Mặt Khương Nam Thư không cảm xúc, anh nói, "Lần trước...cũng là cậu?"
Kỷ Phong Miên: "Ừ, là tôi."
"Giải thích chút đi."
Kỷ Phong Miên do dự một hồi, cuối cùng vẫn chọn thành thật, "Tôi chỉ muốn...muốn đưa cậu đi học."
Tiếng cười khẽ vang lên.
Hắn ngẩng đầu đối diện với đôi mắt cười của Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư nói: "Tôi chấp nhận lời giải thích này, tha thứ cho cậu đấy."
Hóa ra thật sự đơn giản như vậy.
Kỷ Phong Miên có hơi hối hận, hối hận vì đời đời trước không tới Lễ Châu sớm hơn, không gặp người vẫn mang tâm tính thiếu niên này sớm hơn.
Không tới bên cạnh anh trước khi anh xây dựng bức tường phòng ngự trong tim.
Gặp Khương Nam Thư là đúng người, luôn là vậy.
Đáng tiếc là, đời trước bọn họ gặp lại nhau tại sai thời điểm.
May mắn, lần này vẫn còn kịp.
Cho dù hắn chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, cho dù thời gian ở cạnh Khương Nam Thư ít lại càng ít thì hắn cũng đã rất mãn nguyện.
Bảo vệ Khương Nam Thư như vậy là hắn đã thỏa mãn rồi.
Thậm chí Kỷ Phong Miên còn sợ thay đổi, sợ cả hai trở nên gần gũi rồi lại khiến quan hệ giữa cả hai tan vỡ như đời trước.
Điều hắn có thể làm là loại bỏ mọi nhân tố nguy hiểm, bao gồm cả hắn.
***
Lớp 11 thi quốc gia xong thì thời gian trôi qua lại càng nhanh.
Ngoài các bài kiểm tra thường ngày trên lớp, chuyện duy nhất có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của Khương Nam Thư chính là chuyện nhà Khương Kiến Bân.
Bọn họ rời khỏi Lễ Châu, trở về quê Triệu Hiểu Mai.
Khương Kiến Bân mất việc, Khương Tử Duệ không thể thi đỗ Thực Nghiệm, thậm chí không thể thi lên cấp 3.
Khương Tử Duệ không muốn học một trường cấp 3 bình thường, cậu ta thấy mất mặt, cuối cùng, qua nhiều lời khuyên bảo, cả nhà họ rời khỏi Lễ Châu.
Những chuyện này đều không liên quan tới Khương Nam Thư.
Còn Phạm Bình, những sản nghiệp màu xám trước đây của lão ta đều bị tra ra, đợi đến khi điều tra rõ ràng mọi chuyện thì phải mất một thời gian nữa. Nhưng có thể khẳng định, nửa đời sau của lão phải trải qua trong nhà giam.
Sau khi nghe được tin tức này, Khương Nam Thư chỉ nói hai chữ, "Rất tốt."
Anh không còn quan tâm tới người sẽ không xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
Kỷ Phong Miên cũng chỉ nghe ngóng được từ chỗ luật sư Lý, thuận miệng nói lại cho anh nghe, sự chú ý của hắn cũng nhanh chóng thay đổi.
"Ngày mai cậu tính làm gì? Không phải là lại làm đề đấy chứ."
Hiện tại cách thời gian thi đại học chỉ còn 1 tuần.
Theo thường lệ của Ngũ trung, trường sẽ tổ chức lễ trưởng thành và đại hội cổ vũ thi đại học.
Mà Khương Nam Thư đương nhiên trở thành người đại diện lên phát ngôn trong đại hội.
Khương Nam Thư đẩy xe, anh ngước mắt nhìn tia nắng xuyên qua kẽ lá ngô đồng, ấm áp nhưng không chói mắt.
"Tôi á, ngồi soạn bài phát biểu."
Kỷ Phong Miên: "Cậu mà cũng phải soạn trước á?"
Vẻ mặt hắn quả thực quá kinh ngạc, Khương Nam Thư cũng lấy làm lạ, "Sao tôi lại không thể soạn trước?"
"Hồi khai giảng lớp 11 cậu chỉ nói đúng một câu." Kỷ Phong Miên thành thật nói, "Tôi tưởng đó là phong cách của cậu."
Khương Nam Thư Khương Nam Thư: "Lúc đó cậu còn chưa chuyển tới mà? Sao cậu biết tôi phát biểu trong lễ khai giảng?"
"Xem trên diễn đàn."
"Hử? Không ngờ cậu còn có sở thích này."
"Lúc đó cậu đâu để ý tôi, đương nhiên tôi chỉ có thể dùng cách khác để hiểu thêm về cậu, nếu không phải tôi đủ hiểu về cậu thì quan hệ giữa chúng ta sao có thể đột phá rồi thân thiết tới mức như bây giờ?"
Khương Nam Thư cười nhìn Kỷ Phong Miên.
Lớp 11 thi xong thì áp lực học tập ngày càng tăng, để bảo đảm Kỷ Phong Miên có thể thi đỗ đại học B, Khương Nam Thư tiến hành giám sát hắn học tập.
Lịch trình mỗi ngày đều đầy ắp, Kỷ Phong Miên thậm chí không có thời gian nhớ lại trước đây ở Lễ Châu đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Khương Nam Thư không quá để ý chuyện quá khứ có được lưu lại không, nhìn về phía trước mới là quan trọng. Bọn họ còn rất nhiều thời gian, sau khi vào đại học lại trở thành bạn học, họ có thể từ từ nhớ lại.
"Khương Nam Thư, sau này cậu...có thể cười nhiều hơn không?"
"Được, nếu cậu thi đỗ đại học B."
_____