Huyện Vị Bắc, thành phố Lễ Châu.
Vùng núi nào đó.
Trong thung lũng ít dấu vết của con người lúc này lại có không ít người bận rộn qua lại, còn dựng lều ở tạm thời.
Đất đá trôi từ cổ mộ bên nằm sâu trong núi ra, chính quyền địa phương đang tiến hành cấp cứu khai quật.
Sau khi kết thúc khai quật giai đoạn một, Lễ Châu bước vào mùa mưa, để tránh xuất hiện nguy hiểm nên công việc khai quật tạm dừng một đoạn thời gian. Chờ đến mùa khô thì mới bắt đầu làm tiếp.
Chạng vạng, Khương Nam Thư kết thúc công việc một ngày. Họ ở trong một ngôi làng gần đấy, là một thôn làng nhỏ dưới chân núi, nhà trong thôn bỏ trống gần một nửa chỉ còn lại mấy người già.
Tín hiệu trong thôn không ổn định, chỉ có thể đi ra khỏi thôn một đoạn đến con đường lớn gần thôn mới bắt được chút tín hiệu lúc có lúc không. Mỗi ngày vào thời gian cố định anh đều tới nơi có tín hiệu tốt gọi một cuộc điện thoại cho Kỷ Phong Miên.
Đương nhiên chỉ có thể gọi điện thoại, mạng bên này quá yếu không thể video call.
"A lô."
Kỷ Phong Miên: "Khương Khương, thế nào rồi? Bao giờ em về?"
Vẫn cùng một câu hỏi, Khương Nam Thư cũng không thấy phiền mà lại đưa ra cùng một câu trả lời, "Em phải chờ đến khi khai giảng sẽ quay về trường cùng với giáo sư Diêu, anh ngoan ngoãn ở An Bình đợi em về."
Ngày kia là giao thừa, Kỷ Phong Miên đã về An Bình ăn Tết với ông nội.
Khương Nam Thư không rời khỏi đây được nên tất nhiên sẽ đón Tết cùng mọi người trong dự án.
Kỷ Phong Miên nghe vậy trong lòng như đã thỏa mãn, "Đến giao thừa em nhớ nghỉ ngơi sớm, không cần tìm chỗ có tín hiệu tốt để gọi điện cho anh."
Hắn biết điều kiện bên Khương Nam Thư rất kham khổ, gọi điện thoại nhất định phải đội gió lạnh đi ra ngoài. Giờ là mùa đông, đêm xuống trời sẽ càng rét lạnh.
Cho dù Kỷ Phong Miên rất muốn cùng nhau nghe tiếng chuông đón năm mới đầu tiên của bọn họ, nhưng sức khỏe của Khương Nam Thư mới là quan trọng nhất.
"Nhưng em muốn đón giao thừa với anh." Khương Nam Thư nói khẽ.
Có lẽ là vì cách một chiếc điện thoại, hoặc có lẽ là giờ quan hệ giữa họ đã khác, cũng có lẽ...
Chỉ là bởi vì nhớ.
Khương Nam Thư chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ nhớ nhung một người. Khi làm việc còn đỡ, lúc đó anh có thể dồn toàn tâm trí vào công việc, nhưng khi công việc kết thúc, một mình nằm trên giường anh luôn nhớ tới Kỷ Phong Miên, nhớ hơi ấm của hắn, nhớ giọng nói của hắn.
Phán đoán trước kia của anh không sai, tình cảm dễ ảnh hưởng tới công việc, ít nhất là một lúc nào đó nó khiến Khương Nam Thư cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Nhưng đây có lẽ cũng là một phần của cuộc sống, có vui vẻ, thì cũng sẽ có lúc ưu tư.
Anh học cách quen với nó là ổn thôi.
Đợi tới khi gặp lại, sự nhớ nhung này biến thành một cảm xúc khác.
Khương Nam Thư chưa từng nghĩ khi gặp lại Kỷ Phong Miên lại là trong tình huống như thế.
Ngày cuối năm, nhiệt độ ở Lễ Châu giảm mạnh, thành phố còn đỡ, chỉ có thể nói là cơn rét đậm hàng chục năm qua chưa từng gặp phải.
Nhưng trong núi cơn rét đậm này lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Cả ngọn núi, cả thôn làng thậm chí cả đường lớn đều bị đông cứng.
Con đường lớn gần thôn bị đóng một lớp băng dày, không cách nào rời đi.
Tín hiệu cũng đã mất mấy ngày nay.
Ngày thứ hai điện thoại bàn trong thôn vẫn dùng được, Khương Nam Thư liên lạc với Kỷ Phong Miên nói cho hắn biết vật tư bên này vẫn đủ dùng, bảo hắn đừng lo.
Sau đó máy bàn cũng không dùng được nữa.
Ngày thứ ba, đường dây tải điện cuối cùng cũng bị những lớp băng dày nặng trên dây điện đánh bại, bọn họ bị mất điện.
May mà các ông bà cụ trong thôn vẫn giữ những thói quen sống ngày trước, trước khi vào đông họ sẽ mua tích trữ rất nhiều than để trong nhà dùng sưởi ấm.
Ngoài ra họ còn chuẩn bị củi để dùng nấu cơm, còn lương thực thì dưới hầm ngầm họ tích số lượng lớn khoai lang.
Lương thực rất đầy đủ, chỉ là chỉ có một loại, nhưng có thể giúp họ chống chịu tới lúc có người tới thông đường.
Khương Nam Thư thấy hơi nóng lòng, anh lo Kỷ Phong Miên vì không liên lạc được với anh mà sẽ làm ra chuyện không lý trí. Nhưng anh chỉ có thể ở trong thôn này mà không thể làm gì khác.
Sáng ngày thứ băm, Khương Nam Thư thức dậy như thường ngày rồi ra ngoài xem xét tình hình, xem xem băng ngoài kia đã tan đến đâu rồi, có thể thử ra ngoài không.
Anh đi thẳng một đường ra ngoài, đi đến cổng thôn thì anh mới lấy điện thoại ra mở nguồn.
Mấy ngày mất điện anh đã tắt nguồn điện thoại đi, mỗi ngày vào thời gian cố định anh mới mở điện thoại lên xem đã có tín hiệu chưa. Hôm nay cũng vậy.
"Hửm?"
Khương Nam Thư nhìn điện thoại thấy xuất hiện một cột sóng, rất yếu nhưng gửi tin nhắn hay gọi điện thì chắc vẫn có thể.
Anh không hề do dự gọi ngay cho Kỷ Phong Miên.
Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện không thể chuyển tiếp.
Khương Nam Thư sững sờ, gọi lại lần nữa, vẫn không thể gọi được.
Chuyện này là sao?
Nói thật, anh và Kỷ Phong Miên đã hai ngày không liên lạc, với tính cách của Kỷ Phong Miên thì chắc chắn sẽ luôn kè kè điện thoại.
Khương Nam Thư nhíu mày có hơi lo lắng, bên An Bình chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Anh đứng đợi ở cổng thôn một lúc, nhìn băng trên đường đã bắt đầu tan đi, nhưng vẫn rất trơn và lầy, chiếc xe họ đi tới đây chắc chắn không thể đi qua được.
Xem ra vẫn phải đợi trong thôn hai ngày.
Khương Nam Thư xoay người, mới đi được mấy bước anh bỗng nhiên xe thấy tiếng động cơ.
Nghe tiếng động thì có vẻ không ít, giống như là một đội xe. Lẽ nào phía chính phủ cử người tới đây?
Chắc là không phải, tình huống bên họ cũng không quá khẩn cấp, vật tư cũng đủ dùng không có nguy hiểm, chỉ là không thể rời đi và mất điện thôi.
Vậy là?
Anh xoay người đi ngược về.
Mấy phút sau, ở phía xa xa xuất hiện một đội xe đều là xe việt dã chuyên dụng, chẳng trách lại có thể di chuyển trong đường thôn làng điều kiện kém này.
Khương Nam Thư đột nhiên nhận ra gì đó, anh nhìn chăm chăm vào đoàn xe phía xa không động đậy.
Gió rất lạnh, thổi qua làm gò má lộ ra ngoài của anh có hơi đau.
Nhưng Khương Nam Thư lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, không nói lên được là cảm giác gì, nhưng mà đập rất nhanh.
Nhanh đến mức như thể quên luôn đi sự tồn tại của cơ thể, anh chỉ có thể chú ý tới đoàn xe việt dã đang ngày càng tới gần.
Sự chuyển động duy nhất, màu sắc duy nhất chính là đoàn xe đó.
Xe dừng lại.
Cửa sau chiếc xe dẫn đầu mở ra. Có người nhảy xuống, người đó mặc đồ trượt tuyết rất dày, quàng khăn kín gần như không nhìn rõ gương mặt.
Nhưng Khương Nam Thư biết người đó là Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên bước mấy bước tới, chưa kịp nói gì đã ôm chặt lấy Khương Nam Thư.
Hắn ra sức ôm lấy anh một lúc rồi nói, "Anh đã tới muộn rồi."
Giọng hắn hơi khàn, cảm giác như đã lâu không được ngủ.
Khương Nam Thư cũng ôm chặt lấy hắn, "Được nhìn thấy anh thật tốt."
Cái ôm ngắn ngủi, người trên những chiếc xe khác cũng lục tục xuống xe bắt đầu chuyển đồ.
Kỷ Phong Miên nói: "Anh tới đón mọi người về, thời tiết gần đây không tốt, đường bên này sợ lại sắp đóng băng tiếp, đi thông báo cho mọi người biết trước đã."
"Được."
Hai người nhanh chóng thông báo cho tất cả mọi người thu dọn đồ đạc và rời khỏi thôn, những người già trong thôn không chịu rời đi, Kỷ Phong Miên cũng mang tới lượng lớn vật tư, thậm chí còn có mấy chiếc máy phát điện bằng dầu loại nhỏ.
Tóm lại, hắn suy xét mọi chi tiết rất chu đáo.
Sau khi lên xe, hai người đã xa nhau nửa tháng mới có thời gian nói chuyện tử tế.
Khương Nam Thư muốn hỏi Kỷ Phong Miên sao lại tới đây, rồi sao có thể tìm được nhiều xe việt dã chuyên dụng tới đây đón người trong thời gian ngắn như vậy.
Thế nhưng mới mở lời anh đã bị Kỷ Phong Miên ôm chặt.
"Có người." Khương Nam Thư chỉ kịp nói hai chữ.
Ghế sau chỉ có anh và Kỷ Phong Miên nhưng ghế trước có người.
"Ừ." Kỷ Phong Miên chỉ đáp một tiếng rồi đưa tay kéo lấy chiếc mũ chùm lông. Chiếc mũ rất lớn đủ để che hai người họ lại.
Môi Kỷ Phong Miên rất lạnh, bàn tay đang đỡ lấy mặt anh cũng rất lạnh. Hắn nhẹ nhàng hôn Khương Nam Thư giống như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ.
Chầm chậm vuốt ve rồi mới cạy mở hàm răng anh.
Dây dưa lúc lâu Khương Nam Thư thấy đôi môi lạnh băng của mình đã nóng lên, cái nóng lan lên cả má anh.
"Được rồi, em có chuyện muốn nói với anh."
Kỷ Phong Miên khẽ cắn lên môi anh một cái, kiềm chế buông anh ra. Sau khi niềm vui kích động vì gặp lại qua đi, hắn suy xét đến hạnh phúc dài lâu sau này nên không thể làm quá quá đáng.
Hắn biết Khương Nam Thư da mặt mỏng, bây giờ còn có tài xế, làm quá đáng quá thì không chừng Khương Nam Thư lại không thèm để ý tới hắn.
Hắn lùi lại cười nói: "Sao? Có phải Khương Khương thấy hôm nay anh cực kì đẹp trai đúng không?"
Khương Nam Thư: "Ừ, rất đẹp trai. Nhưng mà thời tiết thế này, anh liều quá đấy."
"Không sao, anh tìm mấy nhà chuyên chơi xe việt dã ở An Bình, tình huống này không là gì đối với bọn họ. Những chiếc xe kia cũng đã đặc biệt cải tạo để dùng cho tình huống cực đoan này, chạy từ An Bình tới đây, an toàn lắm."
Khương Nam Thư gật đầu, "Vậy thì được, thắt dây an toàn vào đã."
Kỷ Phong Miên cũng biết cho dù kĩ thuật của tài xế có tốt, xe đã cải tạo đặc biệt thì cũng không tránh khỏi gãy xương, thắt dây an toàn mới bảo đảm được.
Hắn lùi lại, kéo dây an toàn ra đang tính thắt vào.
Bỗng nhiên, bánh xe dường như chèn phải thứ gì đó, thân xe nghiêng đi, mắt thấy sắp mất khống chế. May mà tài xế có kinh nghiệm, không tùy tiện giẫm vào phanh xe mà khống chế vô lăng giữ vững thân xe.
Xe việt dã xoay 180 độ trên con đường băng trơn trượt rồi dừng lại.
Người và xe đều không bị tổn thương, chỉ có Kỷ Phong Miên. bởi vì chưa kịp thắt dây an toàn nên đầu đạp vào cửa kính đã hôn mê.
Ba tiếng sau.
Bệnh viện Lễ Châu.
Kỷ Phong Miên nằm trên giường bệnh, hơi thở ổn định nhưng lại mãi không tỉnh lại.
Khương Nam Thư trông nom bên cạnh, nhíu mày thất thần.
Chuyện không may vừa rồi khiến anh rất để tâm.
Chuyện này quanh đi quẩn lại như quay về mấy năm trước. Cũng hôn mê không rõ nguyên nhân, cùng một phòng bệnh, thậm chí cùng một bác sĩ chẩn bệnh.
Khương Nam Thư thậm chí còn cảm thấy đây như là số mệnh, có phải do anh không đi theo cái gọi là cốt truyện nên chuyện mới thành thế này không?
Rõ ràng chỉ là một cuộc khai quật, rõ ràng chẳng có nguy hiểm gì.
Rõ ràng Kỷ Phong Miên đã dẫn theo đội cứu hộ chuyên nghiệp tới nhưng sao chuyện vẫn biến thành thế này.
Nhất thời Khương Nam Thư lại có một suy nghĩ yếu đuối. Anh giơ tay đặt vào lòng bàn tay Kỷ Phong Miên và khẽ nói.
"Có phải...chúng ta không thể ở bên nhau?"
Không ngờ, lời anh vừa dứt thì bàn tay anh đang đặt trong tay Kỷ Phong Miên chợt bị nắm chặt.
"?"
Kỷ Phong Miên đang cố gắng tỉnh lại, anh thì lại có suy nghĩ muốn từ bỏ, đúng là không nên. Khương Nam Thư hơi thất thần, khinh thường sự yếu đuối vừa rồi của mình.
Sau này, cho dù có thế nào thì cũng phải kiên cường, kiên cường như khi anh nghĩ về con đường tương lai.
"Nam Thư? Anh bị sao vậy?"
Giọng nói khàn khàn vang lên kéo Khương Nam Thư về lại, "Vừa nãy anh bị đụng đầu nên hôn mê, có phải cục máu bầm trước đây vẫn còn để lại di chứng, lần này về An Bình anh phải đi kiểm tra toàn thân mới được..."
Khương Nam Thư chỉ một lòng quan tâm tới tình trạng của Kỷ Phong Miên, anh hoàn toàn không để ý việc Kỷ Phong Miên gọi anh là "Nam Thư".
Từ khi nhớ ra chuyện hồi nhỏ, Kỷ Phong Miên luôn gọi anh là "Khương Khương" để thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
Khương Nam Thư từng kháng nghị cách gọi này.
Kỷ Phong Miên lại nói rằng, ""Khương Khương" là cách gọi thuộc về mình hắn, nhất định không chịu đổi.
_________