Nghiêm Đạm nhìn chăm chú Đào Thanh Phong một hồi, rốt cuộc đã thấy được khuôn mặt luôn được che rất kín kia. Trong đầu Nghiêm Đạm bỗng nảy ra ý nghĩ, có lẽ không phải vì sợ lạnh, hoặc xấu hổ… mà là vì sợ người khác đến gần mà thôi.
Khuôn mặt của Quảng Xuyên rất đẹp. Nhưng lý do chính khiến mình cứ muốn ngắm nhìn thật kỹ phần lớn là vì cảm giác hoài niệm khó diễn tả bằng lời. Thật lâu trước kia, hình như đã gặp người này ở đâu rồi, ngay giờ phút này trong lòng bỗng có cảm giác vui sướng mơ hồ.
Chắc là sai rồi! Thật lâu trước kia Đào Quảng Xuyên còn là con nít, chắc chắn không phải bộ dáng như bây giờ.
So với khuôn mặt, điều khiến Nghiêm Đạm chú ý hơn nữa là: trần trà, bỏ muối.
Bạng Trung Nguyệt là nhà hàng tương đối cao cấp, trà hai người đang uống không đến nỗi là ‘trần trà’, về phần bỏ muối… Không biết trong nhà bạn Quảng Xuyên rốt cuộc còn lưu giữ những truyền thống kỳ quái đến mức nào nữa!
Thật ra trong khái niệm của Đào Thanh Phong, ‘trần trà’ tức lá trà sau khi phơi khô, khác với lá trà vừa mới hái. Trần trà và trà mới hái có cách thưởng thức khác nhau, nấu sôi xong có thể bỏ nhiều loại gia vị. Đào Thanh Phong không biết, thời này uống trà đều là đổ nước sôi vào hãm, chẳng thả thêm gia vị gì vào cả.
Nghiêm Đạm tò mò hỏi, “Trong nhà cậu uống trà bỏ muối à? Có đun sôi rồi bỏ thêm chút hành và gừng không?”
Đào Thanh Phong thấy vẻ mặt tò mò của Nghiêm Đạm, lập tức nhận ra hình như mình lại nói sai, hàm hồ đáp, “Cũng có lúc như vậy.” Không biết có ‘qua ải’ được không đây?!
May mắn, Nghiêm Đạm đã tự động nghĩ thay một lý do cao cả ‘khôi phục quốc học là nhiệm vụ của con cháu trong gia đình thư hương dòng dõi’, không tiếp tục hỏi tới, ngược lại còn gật đầu tán thành. diên/,đanlf;elq'alydodon Đào Thanh Phong thở phào một hơi, thầm nhắc nhở mình không được thả lỏng quá.
Món ăn đầu tiên bưng lên, Nghiêm Đạm chủ động múc cho Đào Thanh Phong một chén, hỏi với vẻ mặt ôn hòa, “Cậu đang học đại học trong tỉnh hả? Bình thường có hay về nhà không?”
Đào Thanh Phong vô cùng ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nghiêm Đạm lại cho rằng mình đang học đại học. Hơn nữa học đại học có quan hệ gì với về thường về nhà hay không?!
Đào Thanh Phong trả lời theo sự thật, “Tôi không học đại học. Bình thường gần như không về nhà.” Quê Đào Thanh ở đâu Đào Thanh Phong không hề hay biết, cũng không thể xem Nhạc Đại Sa Long là nhà được.
Cái muỗng trong tay Nghiêm Đạm run run, rớt xuống tô canh, làm vài giọt nước bắn ra bàn. Nghiêm Đạm suy nghĩ rất nhanh, bừng tỉnh hỏi, “Cậu nhảy lớp? Hiện đã tốt nghiệp?”
Nhảy lớp?! Đào Thanh Phong hoàn toàn không hiểu, nhưng từ ánh mắt Nghiêm Đạm có thể đoán hình như ‘nhảy lớp’ liên quan với việc học. Tất nhiên Đào Thanh không hề ‘nhảy lớp’. Đào Thanh Phong ăn ngay nói thật, đáp “Không. Tôi không học đại học.”
Vẻ mặt Nghiêm Đạm thay đổi liên tục, sau một hồi suy nghĩ vô cùng khổ sở, lại bừng tỉnh hỏi, “Cậu học lệch nên thi tốt nghiệp cấp ba bị điểm kém?” Thậm chí Nghiêm Đạm còn tự liên hệ tình huống tương tự của một vị ‘đại sư’ nổi tiếng về quốc học của thế kỷ trước, ‘ngữ văn điểm tuyệt đối, toán lại 0 điểm”. Chế đột thi cử thời nay, khiến một hạt giống tốt như bạn nhỏ Quảng Xuyên không được vào trường đại học. Thật sự đáng tiếc! Vô cùng đáng tiếc!!
Đào Thanh Phong đoán cái gọi là ‘thi tốt nghiệp cấp ba’ chắc là cuộc thi để vào đại học, giống năm đó muốn vào thi hội thi đình, trước hết phải qua được thi viện và thi hương.
Đào Thanh Phong thản nhiên đáp, “Cũng không phải. Tôi không có thi tốt nghiệp.” Đào Thanh Phong không hề để tâm đôi đũa trong tay Nghiêm Đạm đã lung lay sắp rớt, tiếp tục bổ một đao nữa, tổng kết theo lời Lệ Toa từng mắng Đào Thanh, “Không học cấp hai, chỉ học tiểu học, còn chưa tốt nghiệp.”
Đôi đũa trong tay Nghiêm Đạm lập tức rơi xuống bàn.
“Cậu tự học ở nhà à?” Nghiêm Đạm nghĩ ngay tới một gia đình dòng dõi truyền thống không muốn cho con cháu tới trường công học, bởi vì xem thường giáo dục hiện đại, chỉ cho học quốc học.
“Tôi tự đọc sách. Từng có sư phụ dạy, nhưng người đã mất rồi.” Hoàn toàn là sự thật, Từ Đường Ông đã mất hơn một ngàn năm trước rồi.
Nghiêm Đạm vừa thấy kính nể vừa thấy đáng tiếc. Mình dù tốt nghiệp tiến sĩ, nhưng kiến thức chưa chắc đã hơn. Bạn nhỏ Quảng Xuyên mặc dù không có bằng cấp, lại có kiến thức sâu rộng, không dám xem thường.
Có điều, trong xã hội, rất nhiều người coi trọng bằng cấp.
Quảng Xuyên trông không giống người đã từng mò mẫm lăn lộn trong xã hội, có lẽ có trình độ học vấn nên ít gặp nhiều đau khổ hơn.
Nghiêm Đạm nhẹ giọng nói, ánh mắt thương tiếc như có như không, “Tiểu Đào, cậu đang làm việc ở đâu? Có định thi đại học không? Với bản lĩnh của cậu, vào chuyên ngành lịch sử hoặc tiếng Trung, nhất định không thành vấn đề!”
Đào Thanh Phong rất muốn làm học sinh. ‘Đi học’ này hoàn toàn khác với Học viện Điện Ảnh Trương Phong Hào từng nói, đề nghị của Nghiêm Đạm hoàn toàn không có liên quan đến công việc hiện tại. Nhưng hợp đồng còn đây, đi đâu cũng không được.
“Đang làm việc ở vùng ngoại ô Thủy Thiên. Có một khoản nợ, phải trả.”
Đào Thanh Phong không nói dám nói thẳng mình là diễn viên. Bởi vì chưa hiểu rõ nghề này, sợ bị hỏi không biết phải trả lời thế nào. E rằng không dễ qua loa cho xong như chuyện ‘thói quen uống trà’.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi.
Đào Thanh Phong không muốn lừa dối Nghiêm Đạm, thật may Nghiêm Đạm hỏi là đang làm việc ở đâu, chứ không phải hỏi đang làm việc gì. Đào Thanh Phong tự ý lấp liếm, nói thành địa điểm làm việc. diễn.nda'flnqLys.đônppm Phim trường Thủy Thiên nằm ở vùng ngoại ô Thủy thiên, trả lời không tính là lừa gạt. Mặc dù Đào Thanh Phong biết ý Nghiêm Đạm không phải hỏi như vậy.
Nghiêm Đạm nhìn Đào Thanh Phong với ánh mắt thương tiếc, nhưng không phải loại thương tiếc vì cảm giác ưu việt hơn người, mà là kiểu quan tâm thật sự, muốn giúp một tay. Bởi vậy, Nghiêm Đạm không hỏi tiếp công việc cụ thể của Đào Thanh Phong nữa.
“Cậu nợ bao nhiêu?”
“Một tỷ.”
Nghiêm Đạm vốn nghĩ: nếu Tiểu Đào nợ khoảng mấy triệu đổ lại, mình có thể giúp Tiểu Đào đến ngân hàng vay tiền trả nợ theo kiểu trả chậm có lợi nhất, để Tiểu Đào có thể nhanh chóng đi học lại, không phải trễ nãi thời gian.
Vậy mà… Thôi, không phải lĩnh vực của mình, nói không chừng còn là chuyện không nên biết.
Trong nhà dư sức giúp… Không được, bạn nhỏ này, vẫn chưa thân đến mức ‘giữa hai người không có gì là bí mật’. Năm đó mình đã dứt khoát không kế thừa gia nghiệp, lựa chọn đi dạy học, không thể tùy tiện động vào tài sản trong nhà.
Cuối cùng Nghiêm Đạm chỉ hỏi, “Phương thức trả lại… không nguy hiểm chứ?” Nghiêm Đạm lo nhất là vay nặng lãi xã hội đen, buộc Tiểu Đào phải làm chuyện phạm pháp.
Mặc dù Đào Thanh Phong không hiểu pháp luật thời này nhưng có hợp đồng ký đàng hoàng, theo như ký của Đào Thành, đích xác là có giá trị pháp lý.
“Công việc của tôi là chính đáng.”
Nghiêm Đạm không hỏi có mệt hay không, áp lực có lớn hay không. Thiếu nợ một tỷ có ai sống nhẹ nhõm được chứ?! Trong phạm vi pháp luật cho phép, Tiểu Đào muốn trả hết số tiền lớn như vậy, chắn chắn phải làm việc vô cùng cực khổ.
Nghiêm Đạm cũng đã nghĩ đến: nhà Tiểu Đào có bản cổ tịch gia truyền, biết đâu có cả đồ cổ bằng đồng giá trị sánh ngang một tòa thành, đem ra nước ngoài bán đấu giá sẽ được giá cao, không chừng có thể trả hết nợ. Nhưng đồ cổ đều thuộc sở hữu của quốc gia, đem đi bán đấu giá là phạm pháp. Mặc dù rất đồng tình, nhưng không thể dẫn dắt Tiểu Đào làm chuyện phạm pháp được.
Nghiêm Đạm nghĩ thầm: chờ sau này thân hơn một chút, sẽ giới thiệu Tiểu Đào với giáo sư ở trường đại học. Đó là con đường thích hợp nhất hiện nay để giúp Tiểu Đào xây dựng tương lai thôi.
Nghiêm Đạm không hỏi, Đào Thanh Phong lại chủ động nói, “Thật ra thì, trả không được cũng không sao, chờ hết mười năm cũng được.”
Mười năm mà thôi. Tấm thân này trải qua mười năm, đến tuổi lập gia đình, cũng không coi là muộn.
Lúc này Đào Thanh Phong vẫn chưa ý thức được Đào Thanh đã ở Tinh Huy bảy tám năm, hợp đồng mới ký lại năm nay. Đào Thanh không biết trên đời có một loại hợp đồng ‘bá đạo’ là ‘vô thời hạn’.
Cho nên Đào Thanh Phong không chưa có cảm giác nguy cơ đặc biệt nghiêm trọng. Tình huống xấu nhất là làm diễn viên mười năm thôi, cứ quay phim đàng hoàng, tham gia tiết mục truyền hình, học lớp huấn luyện đầy đủ…
Trong ký ức của Đào Thanh, thu nhập của diễn viên không thấp. Tuy tiền đóng ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ chưa có, nhưng tiền đóng mấy bộ phim trước cũng được khoảng hai trăm năm mươi, ba trăm. Mặc dù, với một nghệ sĩ mà nói, giá cả như vậy chỉ là nghệ sĩ hạng thứ mười tám. Tuy nhiên trong mắt Đào Thanh Phong, đã là cao hơn người bình thường rất nhiều. Tô Tầm còn nói tùy theo mức độ tiến bộ, tài nguyên sẽ ngày càng nhiều, tiền lương cũng tăng theo. Cứ cố gắng từng chút, sẽ tới ngày trả xong!
Số tiền kia không biết đã đi đâu. Chắc là nằm đâu đó trong mớ kí ức bị phủ mờ, rồi sẽ có ngày nhớ ra thôi.
Đào Thanh Phong không hề biết, trong ‘Hoàng hậu Quy Ninh’, Đào Thanh chỉ có mười lăm phút xuất hiện. Đào Thanh được chọn, bên cạnh nể mặt Tinh Hùy là nhà đầu tư, còn lại phần lớn là do Đào Thanh tình nguyện từ bỏ thù lao đóng phim. Nếu không làm gì một diễn viên trẻ hạng mười tám như Đào Thanh lại có cơ hội gặp đoàn phim toàn người nổi tiếng như đạo diễn Hùng Tử An, biên kịch Mạnh Tiểu Đan và đoàn cố vấn này nọ.
Đào Thanh Phong càng không thể ngờ, không biết số tiền kia đã đi đâu, chẳng phải do không nhớ ra, mà căn bản là do số tiền đó chưa từng gởi tới tài khoản của Đào Thanh một đồng nào.
Đó là bí mật đen tối giữa Đào Thanh và Tinh Huy.
Danh Sách Chương: