• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Đào Thanh Phong được nhận nền giáo dục hiện đại từ nhỏ, với chỉ số thông minh của mình, chắc chắn sẽ biết ngay cách đối phó tốt nhất với loại tin nhắn kiểu này là báo cảnh sát. Nhưng dù trong trí nhớ có chút hiểu biết mơ hồ về cảnh sát và xã hội pháp trị cũng đã không xuất hiện vào lúc này để nhắc nhở Đào Thanh Phong.

Khi nhận được tin nhắn này, trong đầu Đào Thanh Phong bỗng hiện ra hình ảnh tấm bảng hiệu ‘Nhạc Thành Đại Sa Long’ với đèn nê ông lấp lóe liên hồi. Tô Tầm từng nói đó là ‘nhà cũ’ của Đào Thanh. Trước kia Đào Thanh không cho Tô Tầm hỏi về nơi đó.

Đào Thanh Phong đoán: tám chín phần mười, tin nhắn này là từ người ở nơi đó gởi. Bọn họ có ơn ‘tri ngộ’, đã tiến cử Đào Thanh vào Tinh Huy. Ông chủ của Nhạc Thành Đại Sa Long xem như cũng từng chăm sóc Đào Thanh một đoạn thời gian. 

Tin nhắn này là do người đó gởi? Có lẽ vì có mối quan hệ như vậy nên mới nói chuyện không khách khí?

Đào Thanh Phong cố gắng lục lọi những kí ức liên quan, nhưng vẫn không thể nhớ nổi. Đầu lại bắt đầu đau. 

Những người đó, chắc chắn hiểu rõ Đào Thanh hơn Tô Tầm và dì Thẩm, cho nên khả năng phát hiện sự thật càng lớn. Không biết dùng lý do mất trí nhớ có thể lừa được họ không đây?

Đào Thanh Phong muốn bàn bạc với Tô Tầm, lại mơ hồ cảm giác, đây là bí mật của Đào Thanh, nói cho người khác biết sẽ mang đến rắc rối…

Vì vậy Đào Thanh Phong quyết định không nói cho Tô Tầm.

Trước mắt, cứ giả ngu. Dù sao đã lục tung tin nhắn cũng không tìm được chút đầu mối nào về dãy số xa lạ này, cũng như dấu vết của Nhạc Thành Đại Sa Long, sạch sẽ quá mức. diên.xdafn'lq/eq.quý,đôn Giống hệt cảm giác khi tỉnh lại, cách bố trí trong phòng ngủ của Đào Thanh vô cùng đơn giản, chẳng để lộ một chút thông tin nào.

Đào Thanh Phong bình tĩnh lại, cẩn thận soạn tin nhắn trả lời, do dự thật lâu mới gởi đi.

‘Ngài khỏe chứ? Mấy ngày qua tôi ngã bệnh, bị mất trí nhớ. Xin hỏi ngài là ai?’

Tin nhắn của Đào Thanh Phong sau khi gởi đi tựa như hòn đá chìm xuống đáy biển, không thấy bên kia trả lời.

Đào Thanh Phong cũng chẳng dư sức quan tâm. 

Sắp tám giờ tối, Đào Thanh Phong đánh thức Tô Tầm, về khách sạn ngủ. Không gì có thể cản nổi quy luật giờ Tuất đi ngủ giờ Dần thức dậy của một thư sinh cổ đại.

Dù buổi sáng không có cảnh quay, Đào Thanh Phong vẫn thức dậy thật sớm tản bộ vòng quanh khách sạn, trên đường đi vô tình gặp Chung Ngọc Kiểu đang chạy bộ. Chung Ngọc Kiểu khá bất ngờ, nhưng chỉ chào một tiếng rồi thôi.  

Số lạ kia không gởi tin tới nữa.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, mà cả ngày Đào Thanh Phong cứ cảm giác đang bị ai đó nhìn chằm chằm, nhưng khi quay đầu lại tìm kiếm thì cảm giác đó lại biến mất. 

Sau khi quay xong cảnh thứ ba, Đào Thanh Phong có một tuần lễ nghỉ ngơi. Khoảng thời gian trước Đào Thanh Phong bị Lệ Toa nhằm vào nên không nhận được bất kỳ công việc nào. Mặc dù sau khi ăn tiệc cua xong, thái độ của Lệ Toa đã thay đổi, nhưng công việc tiếp theo phải chờ tới lúc quay xong ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ mới bắt đầu. Cho nên Đào Thanh Phong rơi vào trạng thái nghỉ ngơi hoàn toàn.

Đào Thanh Phong xin phép đoàn phim về nhà trọ ở gần phim trường Thiên Thủy, cũng cho Tô Tầm nghỉ phép mấy ngày. Thời gian qua có dì Thẩm trông nhà giùm. Đào Thanh Phong về đó một là được ăn ngon hơn, hai là vì muốn tìm thử xem đó có manh mối gì gợi ý cho bí mật của Đào Thanh không. 

Đào Thanh Phong luôn tin một lúc nào đó sẽ biết được nguyên nhân tại sao mình sống lại trong cơ thể của Đào Thanh. diễn.dnalf'/qýldơkodon Chắc chắn Đào Thanh đã dùng một cách bất thường nào đó khiến linh hồn rời khỏi thân xác. 

Vì sao Đào Thanh lại chọn rời đi? Đó chính là bí ẩn cần tìm hiểu.

Lúc trước Đào Thanh Phong không kịp nghĩ nhiều, vừa phải vội vàng thích ứng với cuộc sống hiện đại, vừa lo giải quyết những rắc rối Đào Thanh để lại, giờ bình tĩnh suy nghĩ mới nhớ hình như vẫn chưa tìm thử trong tủ đồ.

Đào Thanh Phong tìm kĩ nhà trọ một lượt, phát hiện ở ngăn dưới cùng của tủ treo quần áo có một cái túi màu đen. Trong đó có một xấp thư cũ nát, bằng khen thưởng cuối năm lớp một, một bao cát rách rưới, một túi nhỏ đựng con côn trùng gì đó đã khô quắt, một tập sách tranh bị bút bi bôi đên vài tờ đầu, nửa gói thuốc lá trong nước giá rẻ, mấy ngôi sao nhỏ xếp bằng giấy kiếng, một hộp bút bằng sắt chứa dăm ba viên bi thủy tinh.

Là đồ của Đào Thanh khi còn bé?

Bên cạnh cái túi là những bộ đồ cũ của Đào Thanh, chất lượng không tốt, hiện đã ố vàng.

Đào Thanh Phong dọn hết đồ đạc, lộ ra một cái túi hình dạng như cái hồ lô lớn, bên trong trống không, tích đầy bụi.

Nếu Đào Thanh Phong là người hiện đại, hẳn sẽ nhận ra ngay cái túi này là túi đựng đàn guitar, vì nguyên nhân nào đó mà đàn guitar đã bị lấy đi, chỉ còn lại túi không.

Sâu trong túi guitar còn một túi cá nhân nhỏ, đựng cuốn sổ ghi chép, mở đầu là mấy tờ có những dòng kẻ viết những con số Ả Rập xiêu xiêu vẹo vẹo. Thỉnh thoảng giữa mấy hàng số có xen lẫn mấy chữ đơn giản.

Nếu Đào Thanh Phong ở xã hội hiện đại một đoạn thời gian, hẳn sẽ biết đó là nhạc phổ, mặc dù chỉ ở mức vô cùng cơ bản. Vài nốt nhạc chứ chưa thành bài hoàn chỉnh.

Tới tờ cuối cùng, những chữ đơn giản kia rốt cuộc tập họp thành một câu đầy đủ. Đào Thanh Phong đọc xong lại càng mơ hồ hơn. ‘Tôi muốn nằm hít khói bên bờ biển.’

Đào Thanh Phong hiểu ‘khói’ ở xã hội hiện đại không phải khói bếp mà giống như ngũ thạch tán, hút vào sẽ ghiền. Không cần đun trên lò lửa, chỉ cần đốt lửa một đầu, một đầu ngậm vào miệng. Lần đầu thấy người ta hút thuốc Đào Thanh Phong còn lo không biết có khi nào cái ống nhỏ nhỏ đó đốt tới miệng luôn không.

Hình như Đào Thanh rất thích hút thuốc. Lúc mới sống lại trong thân thể Đào Thanh, Đào Thanh Phong đã thấy trong nhà trọ rải rác vài bao thuốc lá.

Mặc dù không rõ dòng số Ả Rập phía trên có nghĩa gì, nhưng so sánh với những dòng số trước đó, hẳn phải có một ý nghĩa gì đó.

Thành phố này không kề biển, Đào Thanh muốn nằm ở bờ biển nào hít khói?! Đào Thanh Phong tìm bảng đồ xem, phát hiện tỉnh này có một đoạn nhỏ kề biển, thuộc một huyện nhỏ.

Đào Thanh là người tỉnh này, chẳng lẽ quê cũ ở huyện nhỏ kia? Đào Thanh nghỉ học lúc mười một tuổi, bắt đầu vào quán bar ca hát, tuổi nhỏ như vậy, có thể sống yên trong đó sao? Nhưng dù nói thế nào, ba năm sau, Đào Thanh mười bốn tuổi, được ông chủ quán bar giới thiệu kí hợp đồng với công ty Tinh Huy mới thành lâu không lâu cũng là sự thật.

Đào Thanh Phong lại thấy đau đầu. Nhạc Thành Đại Sa Long đóng vai trò như thế nào trong cuộc đời Đào Thanh? Tại sao Đào Thanh lại gọi nơi đó là ‘nhà cũ’?

Trong túi nhỏ còn một cái bình nhỏ màu nâu trống không. Phía trên là có dán nhãn tiếng nước ngoài Đào Thanh Phong đọc không hiểu. Chẳng biết tại sao, khi thấy cái bình này Đào Thanh Phong lại rùng mình cứ như trông thấy một con rắn độc.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK