Chỉ khi kiếm đủ tiền trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng mới có thể ẩn cư. Vì vậy phải nghĩ biện pháp làm sao diễn cho được, trở thành một… diễn viên giỏi.
Đào Thanh Phong đau xót nghĩ, đầu cũng bị chém trước mặt dân chúng, còn sợ bêu xấu gì nữa? Vả lại, ở một thời không xa lạ, có ai biết mặt đâu.
“Ngày mai Lệ cô nương tới, vậy ngày ai tôi có lịch gì không?” Đào Thanh Phong hỏi Tô Tầm.
Tô Tầm run rẩy nói, “Anh Đào… đừng gọi Lệ cô nương được không?!”
Nghe mà da gà đầy người.
Thời này chỉ riêng cách xưng hô đã rất khác Đại Sở, nhất định phải mau chóng học hết.
“Được. Vậy gọi giống cậu, chị Lệ Toa.”
Tô Tầm mở lịch trình ngày mai ra xem, nói, “Mai anh bắt đầu vào đoàn phim ‘Hoàng hậu Quy Ninh’. Tuần đầu không có cảnh của anh nên tương đối thoải mái. Hai ngày nữa sẽ có kịch bản, dư thời gian cho anh suy nghĩ cách diễn dần.”
Đào Thanh Phong ngạc nhiên nghĩ: ở buổi phỏng vấn, Chung Ngọc Kiểu từng tiết lộ một đoạn ‘Si bối vấn đáp’ trong kịch bản, sao phải hai ngày nữa mới có kịch bản?!
Đào Thanh Phong hỏi, “Vậy sao Chung cô nương… Ý là, chị Ngọc Kiểu? Lại biết trước kịch bản?”
Tô Tầm há hốc miệng, “Anh Đào, anh thân với Chung Ngọc Kiểu dữ vậy à? Gọi bằng chị luôn? Từ khi nào?”
Đào Thanh Phong lại rơi vào mơ hồ, người quen mới có thể gọi chị? Phái nữ không phải quen phải gọi thế nào? Đào Thanh Phong lập tức hỏi, “Không quen. Gọi Chung cô nương?”
Tô Tầm đáp, “Người ta có còn là thiếu nữ đâu mà anh gọi cô nương, chẳng khác gì cố ý châm chọc! Anh sao vậy? Bị đụng đầu? Ảnh hưởng trí nhớ?”
Tô Tầm chỉ muốn đùa một chút. Đào Thanh Phong lại cảm thấy đó là một cái cớ tốt, vội nói theo, “Đúng vậy.”
Tô Tầm nhìn chằm chằm Đào Thanh Phong một hồi, thật tình muốn anh Đào cứ thế này mãi, nhưng lương tâm buộc Tô Tầm phải trái lòng hỏi, “Có cần tới bệnh viện khám không?”
Dù ước gì Đào Thanh cứ dễ tính mãi, nhưng nếu trong não tồn tại nguy cơ tiềm ẩn, không khám sớm thật không ổn chút nào.
Mình đúng là người đại diện lương thiện nhất thế giới! Nên được tăng lương!!
Đào Thanh Phong đâm lao đành phải theo lao, để Tô Tầm kéo tới bệnh viện khám.
Cho dù có chút kí ức, vẫn khổ sở loay hoay với các loại máy móc ở bệnh viện, từ đầu tới cuối trợn mắt há hốc mồm. Thời đại này có những chuyện… ở Đại Sở, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi kiểm tra toàn thân, bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Trải qua một buổi kiểm tra vất vả, Đào Thanh Phong càng kiên định với quyết tâm giấu giếm thân phận. dìễnldlnf/v./adsl/quksdvndod".d.d Nếu bị phát hiện là người cổ đại, cảm giác rất nguy hiểm. Máy móc ở thời đại này, nhìn thôi cũng biết có thể xem tới tận xương tủy rồi. Thư sinh tay trói gà không chặt, làm sao chống lại nổi, phải mau chóng giả như người bình thường thôi.
Đầu tiên, bỏ cách xưng ‘tại hạ’, thời này người ta xưng thẳng là ‘tôi’.
Đào Thanh Phong châm chước tìm từ, nói với Tô Tầm, “Cơ thể không sao, nhưng thật sự tôi đã quên nhiều chuyện. Chắc từ từ suy nghĩ sẽ nhớ lại. Trong lúc đó, Tiểu Tô có thể giúp tôi giấu không?”
Tô Tầm cười nói, “Anh cứ yên tâm! Em sẽ không chủ động nói cho công ty biết. Thật sự em cảm thấy anh như bây giờ vô cùng tốt! Để từ từ hẵng nhớ lại, đừng gấp!”
Tô Tầm tình nguyện đổi lòng hiếu kỳ tìm kiếm nguyên nhân với kết quả. Mất trí nhớ, đổi tính thành vô cùng lịch sự, không tùy tiện phát giận đánh người, biết tự xem sách học tập, thật sự quá tốt!!!
Đào Thanh Phong chỉ muốn sớm được ẩn cư, bèn hùa theo, “Tôi cũng cảm giác thế này tốt hơn nhiều. Cho nên mong Tiểu Tô cố gắng giúp tôi một tay. Vị kia… Chung Ngọc Kiểu, rốt cuộc nên xưng hô thế nào?”
“Đầu tiên cứ gọi cô đi.” Tô Tầm nói, “Cả Chung Ngọc Kiểu và nam chính Trương Phong Hào, đều đáng để anh gọi một tiếng cô và thầy. Khi nào thân rồi, anh có thể kêu là chị và anh.”
Đào Thanh Phong nghe lời gật đầu.
Tô Tầm giải thích luôn vụ kịch bản, “Chung Ngọc Kiểu nổi tiếng kén chọn, không cho xem kịch bản trước sẽ không diễn. Từ đó mới có việc đưa kịch bản ban đầu cho diễn viên chính xem trước. Sau đó cần gì từ từ sửa sau. Đáng lẽ hôm nay chúng ta sẽ nhận được kịch bản, nhưng bên đoàn phim nói, biên kịch muốn sửa lại, nên phải đợi thêm hai ngày nữa.”
Đào Thanh Phong gật đầu nói, “Ừ. Còn, khụ khụ, công, công ty thì sao?” Đào Thanh Phong cố gắng nhớ cách gọi, hỏi, “Cô giáo dạy biểu diễn ở công ty có tới đây không?”
Tại tỉnh này có chi nhánh của công ty Giải Trí Tinh Huy, không biết cô dạy biểu diễn có tới không. Đào Thanh trốn học nhiều như vậy, giờ ra trận mới mài gươm, chẳng biết có kịp không.
Tô Tầm cười nói, “Cô dạy biểu diễn chỉ dạy ở trụ sở chính của công ty thôi, không đến đây đâu. Có điều, anh đừng lo, đạo diễn cũng biết khả năng của anh rồi, phần diễn của anh chỉ chừng một tuần là dư sức đủ.”
Đây là lời khen ‘uyển chuyển’ Tô Tầm nghĩ ra được từ lúc Đào Thanh trở thành diễn viên thần tượng, bị người người châm chọc kỹ thuật diễn xuất. Hơn nữa còn có tổ chế tác hậu kỳ, thế thân, hòa âm này nọ, anh chỉ cần xuất hiện, lộ cái mặt là được. Fan thấy mặt thần tượng là đủ rồi, hình tượng có thể dùng lời lẽ tô vẽ, còn lại để người xem tự tưởng tượng.”
Đào Thanh Phong không rõ lắm mấy luật bất thành văn thế này trong giới giải trí, tạm thời thở phào một hơi. Xem ra không cần gấp gáp học kỹ thuật diễn xuất. Tất nhiên, tính chuyện lâu dài, luyện được phần nào hay phần ấy.
Chuyện chính bây giờ là phải sửa chữa mối quan hệ với những người Đào Thanh đã đắc tội? Đầu tiên nhất là với Lệ cô nương kia.
Dù khác thời đại, nhưng ân tình lui tới, chắc cũng chẳng khác gì lúc ở Quốc Tử Giám và Lại Bộ. Lệ cô nương, hẳn là không thể nào khó lấy lòng hơn Thưọng Thư Thị Lang của Lục Bộ rồi.
Có điều, quan trọng là phải thăm dò tình huống rõ ràng, ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’.
Đào Thanh Phong hỏi Tô Tầm, “Tối mai sẽ mời chị Lệ Toa đi ăn cơm. Nhờ Tiểu Tô chọn chỗ nào tốt tốt một chút.” dS"/eien/ldf/lq;ne;y.đ;nôn Đào Thanh Phong suy nghĩ một lát, hỏi tiếp, “Chị Lệ Toa thích gì? Quà xin lỗi nên chọn cái gì?”
Tô Tầm há hốc miệng hết nửa phút.
“Sao?” Đào Thanh Phong thấy Tô Tầm thật lâu không nói, ngạc nhiên hỏi lại.
“Đây là khoảnh khắc em vui nhất từ khi bắt đầu làm người đại diện cho anh tới nay.”
“Tại sao?”
Tô Tầm, “Anh đã trở nên hiểu chuyện.”
Đào Thanh Phong, “…”
Tô Tầm chọn mời Lệ Toa ăn ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng, tên ‘Phượng Minh Xuân.’
Trên bàn ăn đặt một cái túi xinh đẹp đựng hộp quà hình chữ nhật màu xanh lam. Người được tặng đúng sáu giờ kém năm phút bước vào phòng riêng ‘San Hô’. Đào Thanh Phong, người đại diện Tô Tầm, và trợ lý Hứa Dung Dung đã ngồi chờ sẵn.
Tới sớm thể hiện thành ý? Lệ Toa híp mắt nghĩ thầm. Mặc dù lần trước hai người đã cãi một trận dữ dội, nhưng Lệ Toa vẫn đồng ý lời mời của Đào Thanh. Trong giới giải trí, không có bạn vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn. Hôm trước cãi nhau, hôm sau gặp lại vẫn có thể cười như gió xuân ấm áp.
Lệ Toa ho khan hai tiếng, cười cười nói, “Ngôi sao lớn khách sáo quá! Bao phòng cao cấp ngay bờ biển như vậy, vừa lúc giúp những cô gái yếu đuối sợ độ cao như tôi và Dung Dung luyện can đảm.” Lệ Toa ngồi xuống bên cạnh Hứa Dung Dung, không thèm nhìn túi quà trên bàn lấy một cái.
Tô Tầm run lên, Lệ Toa còn lâu mới sợ độ cao! Có một lần công ty tổ chức hoạt động tập thể đi nhảy Bungee, Lệ Toa chính là người chơi sung nhất. Rõ ràng là nhắc lại lúc trước cãi nhau, Đào Thanh từng rống vào mặt Lệ Toa, ‘Đừng ỷ mình là con gái, cho rằng tôi không dám đánh!’
Hứa Dung Dung lén nhìn hai người, run run nghĩ: tuy mình không sợ độ cao, nhưng phải nể mặt chị Lệ Toa, người ta là cấp trên muốn kéo mình làm đệm lưng, không thể trốn. Hứa Dung Đung đành trái lương tâm gật đầu. Xin lỗi anh Đào, người cao hơn người.
Đào Thanh Phong rót rượu vào ly cho Lệ Toa, sau đó đi tới cửa sổ, kéo màn che xuống, rồi quay lại bàn, cầm ly rượu lên, nói một câu hai nghĩa, “Do tôi suy nghĩ không chu đáo khiến chị Lệ Toa sợ hãi. Xin tự phạt một ly trước.”
Lệ Toa thấy Đào Thanh uống cạn ly rượu, lịch sự nhấp một ngụm rượu, nói, “Không dám so tửu lượng với ngôi sao lớn! Hơn nữa, uống rượu nóng người, không thể uống nhiều. Tôi chỉ uống khi đi bàn chuyện làm ăn thôi, đi với bạn chỉ ăn cơm không uống.”
Lệ Toa lại cố tình gây khó khăn: muốn uống rượu với tôi, vậy thì là xã giao, chỉ bàn chuyện công việc. Nhưng nếu là xã giao, lại không tính thật lòng, không thể tạ lỗi được.
Đào Thanh Phong thong thả mở nắp nồi hải sản thật to trên bàn ra. Trong đó toàn là cua, đủ loại màu sắc, đủ loại hình dạng. Trong khoảnh khắc đó, Đào Thanh Phong chắc chắn, đã thấy mắt Lệ Toa chợt lóe lên.
Đào Thanh Phong hỏi Tô Tầm, biết Lệ Toa thích ăn cua nhất, nên đã đặt một bàn tiệc toàn cua. Tuy hơn mắc một tí, nhưng vì bù lỗi, đáng chi.
“Chị Lệ Toa, cua tính hàn, rượu gừng tính cay nóng, xem như bù trừ cho nhau, uống một chút ăn sẽ ngon hơn, không nóng người đâu.” Đào Thanh Phong chậm rãi nói.
Lệ Toa thầm nghĩ: từ lúc nào Đào Thanh nói chuyện dễ nghe dữ vậy? Vừa có lý lẽ lại có tâm, lúc nói chuyện ánh mắt nhìn thẳng người nghe, vẻ mặt nghiêm túc, khiến một bụng lửa giận khó mà bùng lên được.
Lệ Toa là người sành ăn cua, tất nhiên biết dùng gừng để bù cho tính hàn của cua rất hợp, chỉ là bình thường khi chưng cua người ta đã cho thêm gừng cắt lát vào nên không nhất thiết phải uống thêm rượu gừng thôi. Lần này nếm thử một tí, không ngờ mùi vị cũng không tệ lắm.
“Một bàn cua nhiều thế này, ăn không xong chẳng phải lãng phí! Giá cả ở Phượng Minh Xuân không rẻ, cậu còn bày vẽ tặng quà làm gì?”
Từ ‘ngôi sao lớn’ biến thành ‘cậu’, chuyển biến tốt! Tô Tầm và Hứa Dung Dung thầm thở phào một hơi.
“Chẳng phải thứ gì đáng giá, để chị ăn cua chơi thôi.” Đào Thanh Phong mở hộp quà cho Lệ Toa xem, là ‘Cua tám cái’.
Lệ Toa lập tức bật cười.
Hứa Dung Dung thấy không khí đã bớt căng thẳng, nhân cơ hội góp lời, “Đây là gì vậy? Lần đầu tiên em thấy đó! Nhìn cứ như đồ chơi ấy!”
“Thì đúng là đồ chơi mà!” Lệ Toa cố ý nói. Thật ra trong nhà Lệ Toa đã có vài bộ tương tự. Bộ quý nhất là làm từ vàng ròng, bộ này, nhìn màu sắc, hẳn là bằng đồng, giá không tính là đặc biệt mắc, nhưng tạo hình rất đẹp mắt, có giá trị sưu tầm.
“Chùy gõ cái, đối gắp đầu, kìm cắt chân, xẻng múc gạch, thìa móc thịt, xiên đào xác, cạo móc chân, châm chọc thịt.” Đào Thanh Phong vừa chỉ vào từng món vừa giảng cho Hứa Dung Dung nghe. Đào Thanh vốn đã đẹp trai, nay nghiêm túc nói chuyện, càng có sức hút khiến Hứa Dung Dung cứ há hốc miệng nghe.