- Cô nương đã đến đây vì Vân mỗ, lẽ nào Vân mỗ lại để cô nương phải thất vọng!
Đoạn chậm rãi tiến tới hai bước lạnh lùng nói tiếp:
- Cô nương động thủ đi!
Thiếu nữ tay vàng cười khảy:
- Nghe đâu Vân đại hiệp thân hoài Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đã thất truyền hơn trăm năm qua, bổn cô nương có thể xin Vân đại hiệp sử dụng chưởng pháp ấy, để được mở rộng tầm mắt chăng?
- Ai cũng muốn tự bảo vệ sinh mạng của mình, khi nào thấy cần thiết, dù cô nương không bảo thì Vân mỗ cũng bắt buộc sử dụng thôi.
Vân Dật Long nói vậy rõ ràng không muốn mới khởi đầu đã sử dụng đến chiêu Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng.
Cái tên Kim Thủ Ngọc Nữ, Vân Dật Long tuy mới bước chân vào giang hồ chưa từng nghe nói tới, nhưng trong giới võ lâm hiện nay, nàng là một kỳ nữ hậu khởi lợi hại nhất. Sắc đẹp của nàng đã khiến những ai từng gặp khó có thể lãng quên, song võ công và sát khí của nàng lại khiến không ai dám gần gũi.
Những lời lẽ kiêu ngạo của Vân Dật Long không khỏi làm tổn thương nặng nề đến lòng tự trọng của Kim Thủ Ngọc Nữ, lập tức sát cơ lóe lên trong mắt nàng, cười sắc lạnh nói:
- Chỉ e là đến khi Vân đại hiệp muốn sử dụng kỳ học để bảo mạng thì đã muộn màng.
Vân Dật Long cười ngạo nghễ:
- Trên cõi đời này Vân mỗ chưa từng gặp cao nhân như vậy bao giờ.
Kim Thủ Ngọc Nữ nhướng mày, sát khí bừng dậy, tiến tới một bước nói:
- Vân đại hiệp đã chuẩn bị rồi chứ?
Song Hồ vừa thấy thiếu chủ toan động thủ, lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đăm mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn thoát tục của Vân Dật Long, thầm nhủ:
- Tiểu thư muốn giết y thật ư? Nếu ngay cả chàng ta mà cũng không xứng với tiểu thư thì trên cõi đời này còn ai lọt vào mắt xanh của tiểu thư nữa chứ?
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
- Cô nương cứ việc động thủ đi!
Đoạn vẫn lạnh lùng bình thản đứng yên bề ngoài chẳng chút vẻ gì là giới bị cả, song thật ra thì chàng đã dồn đầy công lực vào hai tay rồi.
Kim Thủ Ngọc Nữ thấy vậy càng thêm tức giận, bỗng quát vang:
- Hãy xem đây!
Liền tức thì chỉ thấy bóng vàng nhấp nhoáng, người đã đến trước mặt Vân Dật Long, thân pháp nhanh đến mức không tưởng nổi.
Vân Dật Long thấy vậy không khỏi giật mình, theo bản năng thụp vai xuống, vừa định xuất chưởng, chợt thấy ánh vàng chớp ngời, trước mắt hiện ra vô vàn bóng chưởng và bóng chưởng hư ảo khôn lường, kinh hãi buột miệng kêu lên:
- Dung Kim Chưởng!
Đồng thời lẹ làng lùi sau một bước, khoảng cách vừa đủ để chưởng tâm của Kim Thủ Ngọc Nữ không chạm tới được.
Song Hồ thấy Vân Dật Long chỉ thoái lùi một bước, hoảng kinh buột miệng nói:
- Gần quá!
Ngay khi ấy, bỗng nghe Kim Thủ Ngọc Nữ quát vang:
- Nằm xuống!
Hàng vạn bóng chưởng bỗng chốc chập lại thành một, như thoát khỏi tay bay ra nhanh như chớp, thẳng vào ngực Vân Dật Long.
Vân Dật Long nằm mơ cũng không ngờ đôi tay vàng của nàng lại có máy móc đến thế, nhất thời sơ ý đã khiến Vân Dật Long mất đi cơ hội tránh né lần hoàn kích, lần đầu tiên trong đời mặt chàng đã lộ vẻ kinh hãi.
Chưởng này Kim Thủ Ngọc Nữ vốn tung ra trong cơn thịnh nộ, nhưng khi nàng thấy Vân Dật Long không sao tránh được, sát cơ trong mắt bỗng chốc tan biến, nàng vội thu hồi công lực, kim chưởng lập tức chững lại ngay trước ngực Vân Dật Long.
Song Hồ thấy vậy liền đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm:
- Cũng còn may, cũng còn may.
Độc Mãng nghe vậy vô cùng thắc mắc, tiến tới hai bước nói:
- Lão nói gì cũng còn may? Chả lẽ không muốn tên tiểu tử ấy chết dưới tay tiểu thư sao?
Song Hồ buột miệng:
- Nếu xét cái tội mạo phạm tiểu thư của hắn thì quả là muôn thác cũng chẳng bù, nhưng nếu nghĩ về bản thân tiểu thư thì lão cũng không muốn hắn chết như ta thôi.
Độc Mãng ngẩn người:
- Ta không hiểu lão muốn nói gì cả!
- Trong hai mươi năm qua, kể từ khi vào Trung Nguyên đến nay, hai ta đã gặp hàng vạn thiếu niên, lão thử nghĩ lại xem có ai sánh được với hắn không?
Độc Mãng nghe nói liền đưa mắt nhìn Vân Dật Long, hồi sau dịu mặt nói:
- Khi nãy ta đã không chú ý tới, cứ nghĩ tên tội đồ này đáng muôn thác thôi. Phải rồi, lão nói quả có lý, nhưng chỉ sợ tên tiểu tử ấy không chịu cúi đầu trước tiểu thư thôi!
Song Hồ cười:
- Nếu hắn mà cúi đầu thì mới thật sự tội muôn thác, chẳng những hai ta không buông tha cho hắn mà tiểu thư cũng không bao giờ giữa chừng đổi ý, thu hồi chưởng kình.
Độc Mãng ngớ người:
- Vậy nghĩa là sao?
Song Hồ cười đắc ý:
- Ai cũng bảo ta tinh khôn như “Song Hồ” để rồi lão sẽ thấy ta nói chẳng sai, có điều là tên tiểu tử ấy không nênương ngạnh đến cùng.
Đừng thấy hai người mặt mày xấu xí như ma quỷ, nhưng lòng trung thành và kính trọng chủ nhân của họ, trên cõi đời này khó có mấy ai.
Vân Dật Long thản nhiên cúi nhìn bàn tay vàng hệt như tay người đặt trước ngực, chàng vẫn đứng yên, chầm chậm ngẩng lên với giọng bình thản nói:
- Cô nương đã thắng rồi, hạ thủ đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ nghe lòng rung động, song vẫn lạnh lùng nói:
- Tưởng bổn cô nương không dám giết các hạ ư?
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Chốn giang hồ vốn là một canh bạc máu, hiện cô nương đã thắng, lẽ nào lại không dám?
Kim Thủ Ngọc Nữ thoáng lưỡng lự:
- Các hạ không phục chứ gì?
Vân Dật Long cười nhạt:
- Đó đâu phải là lời nói của kẻ giang hồ!
Kim Thủ Ngọc Nữ bối rối, bởi lời nói của Vân Dật Long đã khiến nàng không có lý do để rụt tay về, nàng đành nói bừa:
- Bởi vì các hạ đã khinh suất!
Độc Mãng nghe nói chưng hửng, ngoảnh nhìn sang Song Hồ đang cười lạ lùng, lão thầm nhủ:
- Trong hai năm qua lần đầu tiên mình mới nghe tiểu thư biện hộ cho kẻ khác.
Vân Dật Long vẫn với giọng lạnh nhạt nói:
- Đã gặp nhau bằng đao kiếm thì sự sống chết là do bản thân mình, khinh suất chỉ là cái cớ để viện vào thôi.
Kim Thủ Ngọc Nữ tức giận:
- Tôn giá muốn chết thật hả?
Vân Dật Long kiên quyết:
- Trên đời không ai thật sự muốn chết cả, thế nhưng Vân mỗ này không bao giờ van xin cô nương tha mạng đâu, cô nương cứ hạ thủ đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ lúc này trán đã lấm tấm mồ hôi, sát cơ lóe lên mấy lần trong mắt, song chung quy vẫn không hạ thủ được.
Bỗng Song Hồ cười khảy nói:
- Vân tiểu tử, có lẽ ngươi chưa thi triển được Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, chết cũng không được vui lòng hả dạ.
Kim Thủ Ngọc Nữ nghe nói mắt liền vụt qua vẻ vui mừng, thu cánh tay vàng và lạnh lùng nói:
- Vân Dật Long, giờ đã đến lúc các hạ thi thố tuyệt học rồi đó!
Vân Dật Long cười nhạt:
- Nhưng Vân mỗ phải trả lại cô nương một mạng rồi mới thi triển Viêm Dương Chưởng được.
Kim Thủ Ngọc Nữ cười khảy:
- Bổn cô nương xin nhắc lại một lần nữa, chỉ e các hạ không có cơ hội.
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Cô nương cứ yên trí mà động thủ, Vân mỗ này chủ yếu là trả nợ thôi.
Kim Thủ Ngọc Nữ nhíu mày, bỗng quát to:
- Không tin hãy thử xem!
Vừa dứt lời đã lại lao bổ tới, thân pháp còn nhanh hơn lần trước.
Vân Dật Long lúc này đã có kinh nghiệm rồi, lập tức tung mình lên cao hơn hai trượng, lượn một vòng trên không, bỗng lộn ngược đầu dưới chân trên, với chiêu “Lôi Thành Vạn Lý” nhanh như chớp giáng xuống đỉnh đầu Kim Thủ Ngọc Nữ.
Kim Thủ Ngọc Nữ đã biết trước lần này Vân Dật Long quyết chẳng để bị mắc lừa nên chiêu thứ nhất chưa có lòng tất thắng, thấy vậy liền lùi nhanh ra sau hơn năm thước, chờ Vân Dật Long hạ xuống đất.
Vân Dật Long chân vừa chạm đất Kim Thủ Ngọc Nữ đột nhiên quát vang, nhanh như chớp lao tới, kim chưởng dồn hết toàn lực công ra.
Vân Dật Long đã đoán trước, đôi chân dồn đầy công lực lập tức chỏi mạnh, trượt đi một vòng, thoát khỏi phạm vi chưởng lực của Kim Thủ Ngọc Nữ, vòng qua bên trái nàng ba thước.
Kim Thủ Ngọc Nữ đột nhiên đinh ninh đắc thủ bỗng hụt hẫng, bất giác thoáng ngẩn người, chợt nghe Vân Dật Long bên canh lạnh lùng quát:
- Cô nương cũng tiếp Vân mỗ một chiêu!
Dứt lời luồng chưởng như bài sơn đảo hải đã ập tới gần.
Kim Thủ Ngọc Nữ vốn cực kỳ cao ngạo, chẳng thèm tránh né, buông tiếng quát vang, quay người vung chưởng nghênh đón.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Song Hồ quát to:
- Tiểu tử, ngươi dám...
Đồng thời đã tung mình lao tới. Trong khi ấy hữu chưởng của Kim Thủ Ngọc Nữ đã va chạm tới tả chưởng của Vân Dật Long, và trong khoảnh khắc ấy tay phải của Vân Dật Long đã giơ lên, sở dĩ Song Hồ lao vào trận đấu chính là vì đã trông thấy Ánh Huyết Hoàn trên cổ tay chàng.
“Bùng” một tiếng rền rĩ, Kim Thủ Ngọc Nữ xuất thủ trong lúc vội vàng nên chưa vận đầy công lực, bị một chưởng của Vân Dật Long đẩy lùi ba bước, dựa lưng vào một ngọn cổ tùng, ngay khi ấy Vân Dật Long đã nhanh như chớp lao tới.
Kim Thủ Ngọc Nữ một chiêu bị thua thiệt, lòng tuy giận nhưng thần trí vẫn tỉnh táo,...
[THIẾU 1 TRANG]
...
Bình một tiếng, Vân Dật Long lảo đảo bật lùi lại bốn năm bước, sắc mặt biến đổi dữ dội. Chàng ngẩng lên quét nhìn Song Hồ thần sắc ra chiều áy náy, đoạn cúi đầu xuống cắm đoản kiếm vào trong lòng.
Kim Thủ Ngọc Nữ ngoảnh lại nhìn ba lỗ kiếm bé nhỏ trên thân cây, lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thẹn, như giận mà lại như khoan khoái.
Vân Dật Long ngước nhìn lên trời, lạnh nhạt nói:
- Cô nương chẳng phải muốn được biết về Viêm Dương Chưởng sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ nghiêm mặt đanh giọng:
- Giờ thì ta không còn nợ nhau nữa, bổn cô nương...
Bỗng ngưng bặt, mắt chằm chặp nhìn vào khóe môi Vân Dật Long.
Một dòng máu tươi từ khóe môi Vân Dật Long từ từ chảy xuống, chàng như không biết, lạnh
lùng nói:
- Cô nương hãy ra tay đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ tần ngần hồi bỗng dịu giọng nói:
- Các hạ nội phủ đã thọ thương rồi.
Vân Dật Long ngẩn người, theo phản ứng tự nhiên đưa tay áo lên quệt vào khóe môi, lập tức cánh tay áo trắng nhuốm đỏ một màu song chàng vẫn bình thản cười nói:
- Đó là lợi tức Vân mỗ nợ của cô nương thôi hãy ra tay đi!
Kim Thủ Ngọc Nữ thoáng biến sắc mặt:
- Bổn cô nương có thể chữa khỏi thương thế cho các hạ ngay tức khắc, rồi sau đó quyết phân thắng bại.
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Bình sanh Vân mỗ không bao giờ nhận ân huệ của kẻ địch.
Kim Thủ Ngọc Nữ một tấm lòng đổi lấy những lời nói phũ phàng như vậy,tức tưởi quát lên:
- Các hạ cho mình là kẻ rắn rỏi nhất thiên hạ ư?
Vân Dật Long cười nhạt:
- Vân mỗ chẳng cho mình là gì cả, chẳng qua đó là vì một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau, Vân mỗ có thể hạ thủ thản nhiên hơn.
Kim Thủ Ngọc Nữ se lòng, lạnh lùng lặp lại:
- Hạ thủ ư?
Đoạn mắt rực lên vẻ oán hận nói tiếp:
- Nhưng một ngày nào đó bổn cô nương không muốn giết các hạ, mà chỉ muốn các hạ phải van xin bổn cô nương và thu hồi tất những gì đã nói ngày hôm nay, chúng ta đi?
Đoạn tung mình lên ngọn cây, thoáng cái đã mất dạng.
Độc Mãng Thấy thiếu chủ bỏ đi, Vân quay sang Song Hồ nói:
- Lão nhi, đi thôi!
Đoạn cũng theo sau phi thân bỏ đi.
Song Hồ ngoảnh nhìn theo hướng đi của hai người, đoạn quay lại với vẻ áy náy nói:
- Tiểu tử, một chưởng vừa rồi của lão phu đã sai lầm, để chuộc lại lỗi lầm ấy, lão phu xin cho ngươi biết một đại sự, đồng bọn mà ngươi phái đi, bọn trên Lãnh Vân Quán đã hay biết rồi, vào canh năm đêm nay, quý thuộc hạ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Vân Dật Long tái mặt, song chỉ trong nháy mắt cười khảy nói:
- Chúng ta sẽ còn gặp nhau trên Lãnh Vân Quán, tôn giá không cần phải nôn nóng.
Song Hồ nghe nói Vân biết ngay Vân Dật Long đã hiểu lầm mình là người của Lãnh Vân Quán, nên ko tin lời nói của mình, bèn nghiêm giọng nói:
- Gia thiếu chủ không có mối quan hệ với bất kì môn phái nào trong Trung Nguyên cả, những lời lão phu nói đều là tấc dạ trung thành, Song Hồ tuy gian trá nhưng ko đến nỗi đi dối một kẻ trẻ tuổi như ngươi. Thôi lão phu xin cáo từ!
Đoạn cũng theo sau hai người kia biến mất trong đêm đen.
Vân Dật Long ngước mặt nhìn lên bầu trời tối mịt mùng ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng lẩm bẩm nói một mình:
- Vì sự an nguy của Lôi Mãnh và Sở cô nương, việc này ta nên tin có thì hơn, vậy là ta đành một mình đến đó do thám thử xem.
Lòng đã quyết, chàng bèn lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu vận công điều tức.
Gần đến canh tư. Vân Dật Long đứng lên, gọi Linh Mã đến phóng lên lưng, nhắm chuẩn hướng, giục ngựa tung vó phi nhanh về hướng chính đông.
Qua khỏi khu rừng, vượt qua một đồi trọc, Vân Dật Long ngẩng lên nhìn phía trước,trông thấy trên một ngọn núi cao chừng vài trăm trượng có nhiều ánh đèn lấp lóe,lúc ở trong rừng ngọn đồi che khuất nên chàng chưa phát hiện ra.
Vân Dật Long mừng rỡ,tung mình xuống ngựa, tháo hết tất cả những gì trên mình Linh Mã,nhẹ nhàng vỗ lên cổ ngựa nói:
- Hồng ảnh, mi hãy đi vào rừng,khi nào xong việc ta sẽ trở lại tìm mi.
Linh Mã như hiểu tiếng người gật gật đầu,chậm bước đi vào cánh rừng dưới chân núi.
Vân Dật Long tìm tới một nơi kín đáo cất dấu những phối kiện trên mình ngựa, sau đó phi thân nhắm hướng ánh đèn tiến tới.
ánh đèn tuy không xa lắm nhưng khi đi tìm cũng không phải gần vượt qua hai ngọn đồi thất Vân Dật Long tiến vào một cánh rừng thưa, lúc này ánh đèn trên đỉnh núi đã rất rõ.
Chàng phóng đi, bỗng nghe một giọng khản đặc nói:
- Mẹ kiếp, đêm khuya lạnh lẽo thế này, đi tuần mà không cho uống rượu, thật mẹ kiếp chán chết đi được.
Lập tức một giọng ồ ề trịnh trọng nói:
- Người không nghe đại quán chủ nói hay sao? Tên Vân Dật Long đã phái người đi điều nhân mã rồi, chỉ mỗi Bạch Linh Kiếm Mã đã làm cho cả giang hồ điêu đứng, nếu hắn ta mà còn điều hết những tên sát nhân khét tiếng đã lâu đến đây e rằng hai ta không còn thảnh thơi như vậy đâu
Giọng khản đặc đầu tiên nói:
- những điều ấy đâu cần ngươi phải lải nhải, đừng nói họ kéo cả lũ, dù chỉ cần một mình tên tiểu chủng họ Vân, hai ta mà gặp e cũng sống không nổi, Mẹ kiếp, bọn họ ở trong kia ăn uống vui đùa, còn chúng ta ở đây canh phòng, có người đến thì chúng ta chết trước còn không thì chúng ta ăn sương uống gió, rõ là mẹ kiếp …
- Thôi im mồm đi kẻo nhị quán chủ nghe được thì khốn, ta đi thôi!
Lúc này Vân Dật Long đã đến ngọn cây to mà hai người đang ngồi dựa.
Bấy giờ hai người cùng đứng lên người có giọng khản đặc hãy còn ấm ức làu bàu:
- Mẹ kiếp, nghĩ khi xưa chúng ta ở trại ngoại biết bao là thảnh thơi tự tại, muốn ăn muốn tiêu chỉ cần tìm đến bất kỳ nhà nào, chìa tay ra là có ngay. Còn như muốn tiêu khiển, con gái con dâu nhà ai mà không có sẵn, mẹ kiếp ngươi lại quyết định đến đây gây dung sự nghiệp quỷ quái gì đó, phen này thì đáng kiếp
- Bằng hữu, hãy thành thật trả lời, người của Vạn Liễu bảo bị giam cầm tại đâu?
Hai gã đại hán đưa mắt nhìn nhau:
- Bọn này đâu có biết!
- Hai vị nói thật chăng?
Vân Dật Long nói xong Vân cất bước tiến tới.
Hai gã đại hán tái mặt cùng đưa mắt nhìn nhau, bỗng quay người co giò bỏ chạy.
Vân Dật Long buông tiếng cười gằn, phi thân tóm gã đại hán bên trái, đồng thời tay phải vung lên,đánh gã bên phải vang xa bốn năm thước, va đầu vào thân cây, rú lên một tiếng thảm thiết, vỡ sọ chết ngay lập tức.
Chàng ném gã đại hán còn lại xuống đất, cười khảy nói:
- Bằng hữu xem gương của ngươi đó!Thú thật đi!
Gã đại hán này vừa thấy đồng bọn thảm tử đã sớm hồn phi phách tán, nghe vậy Vân rung giọng nói:
- Hảo hán gia gia, đại hiệp khách hãy tha mạng tiểu nhân quả tình không biết, khi người ấy đến đây thì đã bị đưa lên đỉnh núi, bọn tiểu nhân là người của Lãnh Vân quán hạ viện đâu có biết được.
Vân Dật Long nhận xét qua thần thái của gã đại hán này, biết là hắn không nói dối, bèn quát hỏi:
- Hạ viện nằm ở đâu?
Gã đại hán Vân chỉ tay về phía cạnh rừng nói:
- Hạ viện nằm ở phía xa ngọn núi kia, họ đang bàn bạc tìm cách đối phó với người của đại hiệp, có lẽ vẫn chưa ngủ.
- Hạ viện do ai chủ trì?
- Xuyên Vân Chân Nhân, đại đệ tử của quán chủ!
- Còn ai nữa?
Gã hán tử ngẫm nghĩ chốc lát:
- Nghe đâu Cái vương cũng có mặt và còn có rất nhiều người khác nữa, tiểu nhân nhất thời không nhớ ra được. Đại hiệp tiểu nhân vốn không hề có ý đối phó với đại hiệp, xin đại hiệp tha mạng sống cho.
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Nếu Vân mỗ tha cho ngươi thật là hết sức có lỗi với những người phụ nữ thật thà chất phác đã bị hãm hại ở miền trại ngoại.
Đoạn vung tay bổ chưởng thẳng xuống
Gã đại hán kinh hãi hét to:
- Cứu mạng …
Chữ “với” chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị Vân Dật Long bổ chết ngay.
Đêm tĩnh lặng, tiếng hét vang đi rất xa, ngay tưc khắc mười mấy bóng đen khác đã xuất hiên trên đỉnh núi đối diện, cùng phóng nhanh về hướng này.
Vân Dật Long thoáng giật mình thầm nhủ:
- Thì ra chủ lực phòng vệ là ở trên núi, qua thân pháp của những người này, Lãnh Vân Quán quả chẳng dễ đối phó.
Trong khi ấy nhưng người kia đã đến gần rừng.
Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh thật nhanh, đoạn cúi xuống chập lấy thi thể gã hán tử ném sang bên phải, tử thi bay vút qua ngọn cây, mang theo tiếng cành cây gãy răng rắc.
Lập tức ngoài rừng có tiếng hét to, phía bên phải đuổi theo mau!
Vân tức bóng người thấp thoáng. lục tục đuổi theo về hướng tử thi gã đại hán.
Vân Dật Long Vân phi thân về phía bên trái, vòng qua ngọn núi quả thấy một đạo quán hết sức hùng vĩ.
Vân Dật Long quét mắt nhìn, nhưng thấy khắp nơi đều có bóng người, biết khoảng cách năm sáu mươi trượng khó bề lén lút vượt qua, chàng thầm nhủ:
- Đã đến nước này, đành phải dùng võ lực xông vào thôi!
đoạn bèn phi thân thẳng tiến về phía đạo quán, chỉ một cái tung mình đã vượt qua hơn bốn mươi trượng.
Bỗng có tiếng la to:
- Có người xâm nhập đạp quán.
ngay khi đó Vân Dật Long đã phi thân lên đến mái đạo quán, Vân thì xung quanh vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, tất cả đều tiến tới bao vây về phía Vân Dật Long.
Bỗng trong đạo quán vang lên một giọng hùng hồn quát:
- Trên mái nhà có cao nhân nào đó?
Vân Dật Long Vân nhận ra ngay người lên tiếng, chàng buông tiếng cười khảy, phi thân vào sân viện ngẩng nhìn vào trong, những thấy trên Tam Thanh Điện bàn ghế la liệt, có chừng ba mươi người hiện diện, bèn cười khảy nói:
- Cái Vương, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!
Đoạn thản nhiên cất bước vào đại điện.
Cái Vương trông thấy Vân Dật Long Vân đứng phắt dậy, buông tiếng cười dài:
- Ha ha … Vân Dật Long, rồi ngươi cũng đã đến.
Vừa nghe đối phương là Vân Dật Long tất cả mọi người trong điện thảy đều bất giác đứng dậy, nhiều người song sốt kêu lên:
- Vân Dật Long đó ư?
Lúc này Vân Dật Long đã đi đến trước cửa đại điện, chàng bước lên thềm cười khảy nói:
- Phiền các vị phải chờ lâu!
bấy giờ từ ngoài cổng ùa vào mấy mươi gã đại hán, trên tường và mái nhà cũng đông nghịt những gã đại hán đao kiếm lăm lăm trong tay.