Nhạc Phụng Linh thở hắt ra một hơi dài, nói:
- Giết mụ già ấy kể cũng như đã báo được thù cho Vân Dật Long phần nào.
Bỗng nghe tiếng cười hăng hắc vang lên:
- Mộ Hoa, Nhạc cô nương... hai ngươi chớ có bốc đồng, bất luận là vì cứu Vân Dật Long hay là vì bản thân hai ngươi, hãy chấp nhận lời đề nghị của lão phu thì mới là thượng sách.
Nhạc Phụng Linh tức giận quát:
- Lão chớ mơ tưởng, bọn tôi không mắc mưu đâu.
Quân Trung Thánh cười ha hả:
- Sự thật sẽ chứng minh, lão phu sẽ lập tức chữa khỏi độc thương cho Vân Dật Long, và bằng vào thân phận Huyết Bi tôn chủ của lão phu, trước bao thuộc hạ Chính Nghĩa Đoàn cam đoan không làm tổn thương đến tính mạng hai ngươi, như vậy hai ngươi hẳn là tin được chứ?
Nhạc Phụng Linh hét vang:
- Bất luận lão nói gì bọn ta cũng chẳng tin!
Quân Trung Thánh ngưng chốc lát, đoạn nói:
- Vậy là các ngươi chấp nhận trơ mắt nhìn Vân Dật Long chết đi phải không?
Nhạc Phụng Linh cười vang:
- Đúng vậy. Vân Dật Long không thể nào sống được nữa, thay vì sống để làm nô lệ cho lão thà rằng chết đi còn hơn. Ở dưới suối vàng hẳn là y không trách bọn ta đâu.
Tiếng nói Quân Trung Thánh gần hơn:
- Nhạc cô nương nói vậy nghĩa là sao?
Nhạc Phụng Linh vẫn cười vang:
- Nghĩa là sao lẽ ra lão phải hiểu rất rõ, bọn ta hai người đều yêu Vân Dật Long, nhưng lại không được cùng chàng nên duyên chồng vợ, đành cùng chàng xuống dưới suối vàng cho trọn tình trọn nghĩa...
Quân Trung Thánh lặng thinh hồi lâu.
Nhạc Phụng Linh quay sang Tân Mộ Hoa khẽ nói:
- Xong rồi, lão ma ấy cũng rất là say mê Vân Dật Long, nhất định thu y làm truyền nhân Huyết Bi đời thứ ba, chúng ta có thể mặc cả với lão ta đấy.
Tân Mộ Hoa gật đầu:
- Nhưng chúng ta phải thận trọng đề phòng mới được, lão ma này xảo quyệt lắm.
Một hồi sau, lại nghe Quân Trung Thánh nói:
- Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ, nghe theo lời đề nghị của lão phu tốt hơn là khăng khăng giữ ý kiến của các ngươi tốt hơn.
Tân Mộ Hoa quát to:
- Lão ma khỏi phải phí lời nữa và hãy rút lui ra xa mau, bằng không bọn ta sẽ tức khắc giết chết Vân Dật Long rồi tự tuyệt ngay.
Quân Trung Thánh giọng có phần hốt hoảng:
- Hãy khoan, các ngươi không nên làm vậy, hãy thư thả mà bản thảo đã.
Nhạc Phụng Linh cao giọng:
- Chẳng còn gì để bàn thảo nữa cả, bọn ta đã nhất quyết hủy mình, bàn thảo cũng chỉ vô ích thôi.
Quân Trung Thánh vội nói:
- Lão phu sẽ cho người vào chữa trị cho Vân Dật Long ngay hoặc là đưa thuốc vào, vì Vân Dật Long đã trúng phải kịch độc hồng mông (mồng đỏ), không còn chịu đựng được bao lâu nữa đâu.
Nhạc Phụng Linh cười khảy:
- Bổn cô nương biết rồi, nhưng thuốc của lão...
Quân Trung Thánh cười tiếp lời:
- Chẳng lẽ lão phu lại hại y hay sao. Nếu muốn hại y thì chẳng còn gì dễ hơn, chỉ cần lão phu hạ lệnh một tiếng, tất cả các ngươi sẽ lập tức táng mạng ngay.
Nhạc Phụng Linh cười khảy:
- Đành rằng là không táng mạng, nhưng ai có thể đảm bảo trong thuốc không làm mê thần địch chứ?
Quân Trung Thánh thở dài:
- Nếu các ngươi không chịu tin thì khó quá.
Nhạc Phụng Linh đanh giọng:
- Đây vốn dĩ là một việc rất khó, tốt hơn lão nên câm miệng lại và cút đi.
Bên ngoài im lặng, hiển nhiên Quân Trung Thánh đang phân vân lấy làm khó xử.
Nhạc Phụng Linh khẽ nói:
- Chúng ta nên làm sao đây?
Tân Mộ Hoa chau mày:
- Theo tình hình này chúng ta có thể đe dọa bằng tính mạng của Vân Dật Long mà xông ra khỏi đây, nhưng ra khỏi đây rồi thì sao? Chúng ta không thể nào thoát khỏi được sự theo dõi của họ và chữa khỏi độc thương cho Vân Dật Long...
Nói đến đó, nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.
Nhạc Phụng Linh bặm môi:
- Vậy xem ra chúng ta chỉ còn cách cùng chết với Vân Dật Long, ngoài ra không còn cách nào hơn nữa.
Tân Mộ Hoa nước mắt lã chã, khẽ nói:
- Sớm muộn gì cũng phải vậy thôi, chúng ta chết đi là xong.
Nhạc Phụng Linh cắn chặt răng, chầm chậm từ trong tay áo lấy ra một ngọn chủy thủ.
Hai hàng nước mắt ràn rụa, cùng đưa mắt nhìn nhau, Tân Mộ Hoa nói:
- Chúng ta phải giải quyết Vân Dật Long trước rồi tự sát sau.
Nhạc Phụng Linh gật đầu:
- Đúng vậy, mặc dù chúng ta không nên giết chàng, nhưng để chàng lọt vào tay lão ma kia thì hậu quả lại càng thê thảm hơn, mai đây dưới chốn suối vàng Vân Dật Long nhất định cũng sẽ oán hận chúng ta.
Đoạn run rẩy trao ngọn chủy thủ cho Tân Mộ Hoa và nói:
- Hoa muội, muội hạ thủ đi...
Tân Mộ Hoa lưỡng lự:
- Tiểu muội... không hạ thủ được đâu, Linh tỷ hạ thủ đi.
Nhạc Phụng Linh nghẹn ngào:
- Tỷ tỷ... cũng không thể nào hạ thủ được.
Đoạn hai nàng ôm chầm lấy nhau khóc sướt mướt.
Bỗng lại nghe giọng nói Quân Trung Thánh từ xa vọng đến:
- Tứ bộc Hồng Hoàng Lam Hắc đâu?
Lập tức có tiếng hô vang:
- Chúng lão nô có mặt.
- Các ngươi hãy chia ra bốn phương vị, nghiêm mật giám sát những người trong phòng.
- Chúng lão nô tuân mạng.
Nhạc Phụng Linh ngưng khóc, khẽ nói:
- Lão ma ấy chẳng rõ vì việc gì đã bỏ đi rồi, đây có lẽ là dịp may thoát thân của chúng ta.
Tân Mộ Hoa chau mày:
- Tứ bộc Hồng Hoàng Lam Sắc này nghe nghĩa phụ nói cũng rất là lợi hại, đã bị Quân Trung Thánh khống chế bằng thuốc mê, e thoát thân cũng khó.
Thốt nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng truyền âm nói:
- Nhị vị cô nương có nghe tiếng nói lão phu không?
Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa đều đã nghe rõ, hai nàng cùng đưa mắt nhìn nhau. Nhạc Phụng Linh cũng liền truyền âm nói:
- Có, tôn giá là ai vậy?
Tiếng nói kia mừng rỡ:
- Lão phu vốn là một trong năm vị thiên tôn trưởng lão của Chính Nghĩa Đoàn, “Hắc Bá Vương” Quách Tâm Dư, nhưng hiện đã trở thành bộc tùng của Quân Trung Thánh.
Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:
- Điều ấy thật là lạ, tôn giá nói rõ hơn được chăng?
“Hắc Bá Vương” Quách Tâm Dư vội nói:
- Quân Trung Thánh cực kỳ hiểm ác, trước tiên dùng độc thủ hạ gục chúng lão phu, sau đó lại cho uống vào thuốc di thần dịch chí làm mất đi bản tính, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của y.
Nhạc Phụng Linh lấy làm lạ:
- Vậy sao tôn giá vẫn còn tỉnh táo thế này?
Hắc Bá Vương khẽ thở dài:
- Vì lúc thiếu thời lão phu có ăn một con cá chép bạc ngàn năm, chính là khắc tinh của loại thuốc mê ấy, do đó đã không bị mất đi bản tính, nhưng vì một mình cô thân khó thể làm gì được, đành phải im lặng chờ đợi thời cơ.
- Vậy tôn giá muốn gì?
- Chúng ta hãy hợp tác tìm cách thoát thân.
Nhạc Phụng Linh cười ảo não:
- E chẳng dễ đâu, nên biết Quân Trung Thánh thế lực hùng mạnh, Vân Dật Long lại đang thọ thương, hy vọng thoát thân thật là mong manh.
- Lão phu có thể tìm cách lấy trộm thuốc giải cứu chữa Vân Dật Long trước.
Nhạc Phụng Linh ngẫm nghĩ:
- Vậy... vậy... tôn giá có thể lấy trộm thuốc giải dễ dàng thế ư?
Hắc Bá Vương đầy tự tin:
- Quân Trung Thánh đã xem bọn này là những nô bộc không bao giờ bội phản được nên không hề có ý đề phòng, chỉ cần lão phu giở chút kế mọn, nhất định sẽ có thể lấy được.
Nhạc Phụng Linh phân vân do dự. Tân Mộ Hoa bèn tiếp lời:
- Vậy thì tôn giá hãy mau tìm cách lấy thuốc đi, chúng tôi ở đây chờ.
- Vâng!
Hắc Bá Vương nói xong, quả nhiên lập tức phi thân phóng đi.
Chờ Hắc Bá Vương đi xa, Nhạc Phụng Linh mới hạ thấp giọng nói:
- Việc này mạo hiểm quá, Hoa muội sao có thể tin lão dễ dàng thế này, nên biết Quân Trung Thánh vô cùng quỷ quyệt, nếu đây là mưu kế của lão thì chúng ta há chẳng mắc lừa ư?
Tân Mộ Hoa khẽ thở dài:
- Nghĩa phụ cũng từng nói với chúng ta về Tứ Nhạc Ngũ Ma, họ không phải là những kẻ dễ chịu người sai khiến, khi nãy Quân Trung Thánh đã gọi họ là nô bộc, chứng tỏ rất có khả năng là vậy. Hơn nữa, hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ đã đến mức sơn cùng thủy tận, dù không muốn thì bắt buộc cũng phải tin thôi.
Nhạc Phụng Linh chau mày:
- Nếu như trong thuốc giải có thuốc di thần dịch chí thì sao?
- Chúng ta phải dự tính tình huống xấu nhất, lúc Vân Dật Long uống thuốc, mặc dù không thể phong bế huyệt đạo, nhưng chúng ta có thể kề chủy thủ vào nơi yếu hại, nếu phát giác có điều khác lạ thì lập tức hạ sát ngay, sau đó chúng ta tự sát, thế là xong.
Nhạc Phụng Linh nhẹ gật đầu:
- Xem ra cũng chỉ đành vậy mà thôi.
Thế là hai nàng lẳng lặng chờ đợi, lòng bồn chồn hồi hộp đến cực độ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, bất giác một giờ đã qua đi, lúc này đã quá canh hai, bốn bề im phăng phắc không một tiếng động.
Đột nhiên có tiếng bước chân rất khẽ đến gần cửa sổ, rồi thì Hắc Bá Vương giọng kích động, truyền âm nói:
- Thuốc đây, hãy đón lấy.
Liền thấy một cái gói nhỏ ném qua cửa sổ, Nhạc Phụng Linh vội đưa tay đón lấy, mở ra xem chỉ thấy một viên thuốc màu đỏ to cỡ hột nhãn lồng.
Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đứng thừ ra tại chỗ.
Chỉ nghe bên ngoài Hắc Bá Vương hối hả nói:
- Đó chính là thuốc chuyên giải chất độc hồng mông, tuyệt đối không lầm được đâu, hãy cho Vân Dật Long uống vào đi.
Nhạc Phụng Linh nói:
- Được rồi, tôn giá hãy chờ một lát!
Hắc Bá Vương khẽ nói:
- Sau khi Vân Dật Long bình phục, nhị vị cô nương định hành đông thế nào xin hãy báo cho lão phu biết trước, lão phu ở gần bên cửa sổ, chỉ cần dùng truyền âm nhập mật, lão phu sẽ nghe được ngay bất kỳ lúc nào.
Dứt lời lập tức cất bước bỏ đi, sau đó lại nghe tiếng bước chân rậm rịch vọng lên đi theo sau Hắc Bá Vương.
Nhạc Phụng Linh quay lại, đưa mắt nhìn Vân Dật Long,khẽ nói:
- Thật sự cho chàng uống viên thuốc này ư?
Tân Mộ Hoa quả quyết gật đầu:
- Chúng ta bắt buộc phải mạo hiểm, ngoài ra chẳng có cách nào khác hơn.
Nhạc Phụng Linh ngẫm nghĩ một hồi, đoạn gật đầu nói:
- Thôi được, tỷ tỷ cho chàng uống vào, còn Hoa muội hãy kề dao ngay tim, khi cần Hoa muội... không được chùn tay đấy.
Tân Mộ Hoa cắn chặt răng, cầm chủy thủ kê ngay vào tim Vân Dật Long, giọng run run nói:
- Linh tỷ cho chàng uống đi.
Nhạc Phụng Linh lại thoáng lưỡng lự, đoạn vung tay vỗ vào huyệt kết hầu của Vân Dật Long, chàng lập tức há to miệng, Nhạc Phụng Linh lẹ làng ném viên thuốc vào.
Chỉ nghe ực một tiếng, Vân Dật Long đã nuốt chửng viên thuốc xuống cổ họng.
Hai nàng hồi hộp nhìn chốt vào chàng. Lát sau trong bụng Vân Dật Long vang lên tiếng kêu rột rột.
Hai nàng càng thêm hồi hộp, cánh tay phải cầm chủy thủ của Tân Mộ Hoa không ngớt run rẩy.
Nhạc Phụng Linh run giọng nói:
- Hoa muội, tuyệt đối không được nhũn tay để chàng lọt vào tay lão ma Quân Trung Thánh, ba chúng ta cùng chết bên nhau mới là kết cuộc tốt nhất.
Tân Mộ Hoa run rẩy hơn, gật đầu:
- Tiểu muội... biết rồi.
Lát sau chỉ thấu màu xanh tím trên mặt Vân Dật Long tan biến dần, hai nàng hồi hộp đến cực độ, thời gian chừng nửa tuần trà lại trôi qua, bỗng thấy tay chân Vân Dật Long khẽ động đậy, rồi thì hai mắt từ từ hé mở.
Bàn tay cầm chủy thủ của Tân Mộ Hoa đã ướt đẫm mồ hôi, giọng run run khẽ nói:
- Long ca... Long ca... có nhận ra muội không?
Nhạc Phụng Linh cũng run giọng nói:
- Vân... Cung chủ... hãy nói đi...
Vân Dật Long như đầu óc hãy còn hỗn loạn, vẫn chưa hiểu được những gì đã xảy ra trước mắt, chàng lại từ từ nhắm mắt.
Nhưng lát sau chàng lại mở mắt ra, môi mấp máy toan nói nhưng chẳng thốt nên lời.
Hai nàng rúng động cõi lòng. Nhạc Phụng Linh khẽ chỉ tay vào trán chàng nói:
- Vân Cung chủ... không nói được ư?
Sau cùng Vân Dật Long khẽ cất tiếng nói:
- Nhạc cô nương... Hoa muội, sao hai người lại ở đây? Vân mỗ...
Tân Mộ Hoa thở phào một hơi dài, run tay cất ngọn chủy thủ vào, lúc này nàng mới hay lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, cho dù Vân Dật Long có uống vào thuốc di thần dịch chí thì nàng cũng chẳng thể nào hạ thủ được.
Tân Mộ Hoa mắt ngập lệ, nói:
- Độc thương Long ca đã khỏi, nội công đã khôi phục rồi ư?
Vân Dật Long giọng yếu ớt:
- Chỉ cảm thấy hơi yếu thôi, tất cả đã khỏi rồi... Nhưng mà đây là đâu? Vì sao Vân mỗ lại...
Nhạc Phụng Linh nước mắt chảy dài:
- Chẳng lẽ Vân Cung chủ chẳng nhớ được gì cả sao?
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Nhớ, dường như Vân mỗ đã chết dưới tay cha con Quý Mộng Hùng... Đúng rồi, ngay lúc nguy cấp chính hai người đã cứu Vân mỗ phải không?
Tân Mộ Hoa nhẹ gật đầu:
- Phải, nhưng hiện giờ chúng ta đang ở trong vòng nguy hiểm, nơi đây là Bắc Tự Ba bên bờ sông Đại Vấn, chúng ta đã bị Quân Trung Thánh bao vây...
Vân Dật Long nghiến răng căm hờn nói:
- Lại là lão ma gian ác ấy, hôm nay...
Bởi còn quá suy nhược nên chàng vừa khích động khí huyết liền dâng trào, suýt nữa lại ngất xỉu.
Nhạc Phụng Linh hốt hoảng:
- Giờ đừng nói gì nữa, hay mau vận công điều tức, khi nào công lực hồi phục hẵng bàn cách phá địch.
Vân Dật Long dưới sự dìu đỡ của hai nàng, ngồi dậy xếp bằng vận công điều tức.
Tân Mộ Hoa kề tai chàng khẽ nói:
- Người cứu Long ca ca là Hắc Bá Vương Quách Tâm Dư.
Rồi thì lần lượt tường thuật lại mọi sự vừa qua.
Vân Dật Long vừa vận công vừa lắng nghe, nhưng Tân Mộ Hoa chưa kịp kể hết, bỗng nghe bên ngoài có tiếng cười ồn ào và rồi tiếng cười vang của Quân Trung Thánh vọng vào.