• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy ngôi nhà lá lụp xụp tiêu điều không một bóng người và thậm chí chẳng một tiếng gà kêu chó sủa.

Nhạc Phụng Linh trước hết phóng đến ngôi nhà gần nhất, gõ cửa lớn tiếng hỏi:

- Trong nhà có ai không?

Không hề có tiếng trả lời. Tân Mộ Hoa vội nói:

- Không cần phải e ngại, cứ xô cửa vào xem thử!

Chưa dứt lời đã đưa tay xô cửa “kẹt” một tiếng khẽ, cánh cửa đã mở ra. Lập tức, mùi máu tanh từ trong nhà xông ra nồng nặc, khiến Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa kinh hãi, suýt nữa bật lên thành tiếng.

Định thần nhìn kỹ, những thấy mấy tử thi nằm sóng xoài trong vũng máu, đó là hai người một nam một nữ tuổi chừng bốn mươi, hiển nhiên là hai vợ chồng, bên cạnh đó là một bé gái chừng mười mấy tuổi, có lẽ là con gái của họ.

Qua vết máu hiển nhiên ba người này vừa chết không lâu lắm, chỉ trước lúc hai nàng đến nơi.

Nhạc Phụng Linh nghiến răng nói:

- Thủ đoạn thật tàn ác, bọn nào gây ra thế này?

- Cả thôn đều bị giết, Vô Ưu lão nhân lại mất tích, ông ấy đã đi đâu thế nhỉ?

Tân Mộ Hoa đảo mắt:

- Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ông ấy đã rời khỏi nhà trước khi xảy ra vụ tàn sát, tình cờ thoát khỏi tai biến, thứ nhì là đã bị bọn hung đồ bắt đi mất rồi!

Nhạc Phụng Linh nghiến răng:

- Tại sao chúng lại bắt giữ ông ấy, để làm gì kia chứ?

Tân Mộ Hoa cười ảo não:

- Hữu dụng lắm chứ, ông ấy là một danh y, bất kỳ ai cũng không tránh khỏi sinh lão bệnh tử, có một danh y bên cạnh thì có thể kéo dài thêm sự sống.

Nhạc Phụng Linh chau mày:

- Việc này xảy ra không sớm không muộn, lại xảy ra ngay khi chúng ta đến đây, rất có thể liên quan đến chúng ta.

Tân Mộ Hoa gật đầu:

- Tiểu muội cũng lấy làm lạ về điều ấy, nhưng khi chúng ta giết cha con Quý Mộng Hùng, đến giờ chưa từng gặp một kẻ nào khả nghi, làm sao chúng hay tin nhanh đến vậy?

Nhạc Phụng Linh đi qua đi lại vài bước:

- Bây giờ chúng ta hãy khoan bận tâm đến điều ấy, vấn đề trước mắt chúng ta nên làm sao đây?

Tân Mộ Hoa cười:

- Ngoài Vô Ưu lão nhân ra, quanh đây còn vị danh y nào nữa không?

Nhạc Phụng Linh lắc đầu:

- Theo như tỷ tỷ biết, không còn ai nữa!

- Vậy thì theo ý tiểu muội, chúng ta cứ ở đây chờ xem!

- Tại sao?

- Lý do đơn giản, đã không còn nơi nào khác cứu chữa được cho Vân Dật Long, chúng ta nhắm mắt đi bừa thì cũng chẳng ích gì, vả lại theo tình trạng độc thương của chàng, e rất khó chịu được hơn nửa giờ, huồng hồ có một nửa khả năng là Vô Ưu lão nhân đi đâu đó, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ về.

Nhạc Phụng Linh cười não nùng:

- Tỷ tỷ còn lo về một vấn đề khác nữa, giả như vụ tàn sát tại đây có liên quan đến chúng ta, nếu chúng ta ở đây chờ đợi thì chẳng phải quá nguy hiểm ư?

Tân Mộ Hoa lắc đầu:

- Nếu thật sự bọn chúng nhắm vào ta, tất nhiên là phải có sự bố trí từ trước, giờ có bỏ đi thì cũng đã muộn rồi!

Nhạc Phụng Linh trầm ngâm:

- Đúng, chúng ta hãy cứ tiếp tục chờ!

Đảo mắt nhìn quanh, tiếp tục nói:

- Hoa muội có hiểu biết về dược tính không?

Tân Mộ Hoa lắc đầu:

- Linh tỷ sao lại hỏi vậy?

Nhạc Phụng Linh đưa tay chỉ vào phòng thuốc:

- Trong đó có nhiều thuốc thế kia, nhất định phải có thuốc cứu chữa cho Vân Dật Long, nên hiểu biết được dược tính, há chẳng có thể cho chàng uống vào ư?

Tân Mộ Hoa lắc đầu nguầy nguậy:

- Không được, những thuốc ấy đâu có dán tên, hơn nữa thuốc có thể cứu người mà cũng có thể hại người, chúng ta chẳng mảy may hiểu biết, đâu thể sử dụng một cách bừa bãi được.

Nhạc Phụng Linh giậm chân:

- Chỉ tiếc là nghĩa phụ không có ở đây, không thì nhất định lão nhân gia ấy sẽ có cách.

Hai nàng vừa nói chuyện vừa chờ đợi, chừng nửa giờ lại trôi qua. Hai nàng nóng lòng đến mức nào thật khó tả xiết, đồng thời đã lo độc thương của Vân Dật Long chuyển nặng lại sợ cường địch đột kích, hai nàng như ngồi trên đồng than hồng, bồn chồn lo lắng.

May thay, trong thôn vẫn tĩnh lặng không một tiếng động. Hai nàng tiếp tục chờ đợi, mãi đến mặt trời ngã về non tây.

Nhạc Phụng Linh bỗng buông tiếng thở dài:

- Không còn hy vọng nữa rồi, Vô Ưu lão nhân đã bị bọn họ bắt đi rồi, rất có thể mục đích của chúng chỉ nhằm làm cho Vân Dật Long chết đi, bởi không có Vô Ưu lão nhân thì độc thương của Vân Dật Long sẽ chẳng chữa khỏi được, mục đích của chúng đã đạt nên cũng bỏ đi rồi.

Tân Mộ Hoa đưa mắt nhìn Vân Dật Long:

- Tiểu muội lại không nghĩ vậy, hãy chờ thêm lát nữa thử xem!

Nhạc Phụng Linh lặng thinh, lại cất bước đi loanh quanh trong phòng.

Trời tối dần! Bỗng nhiên có tiếng ngâm nga văng vẳng vọng đến từ xa, giọng lè nhè khó nghe như là của người say rượu.

Nhạc Phụng Linh mừng rỡ reo lên:

- May là chúng ta đã chờ ở đây, Vô Ưu lão nhân đã về đến rồi!

Tân Mộ Hoa ngạc nhiên:

- Sao chỉ mới nghe loáng thoáng mà Linh tỷ đã biết là ông ấy?

- Chắc chắn là không lầm được, thuở bé tỷ tỷ từng nghe ông ấy vẫn ngâm nga với giọng say sưa như vậy. Ông ấy rất thích uống rượu, và mỗi lần uống là cứ say lúy túy.

Tân Mộ Hoa chau mày:

- Y sư rất kỵ uống rượu, ông ấy say sưa như vậy thì làm sao chữa trị cho Vân Dật Long?

Nhạc Phụng Linh cười:

- Hoa muội khỏi lo điều ấy, y thuật của Vô Ưu lão nhân có thể nói là thiên hạ đệ nhất, dẫu say đến mấy cũng có thể chữa bệnh như thường.

Ngay khi ấy, đã nghe tiếng bước chân chệnh choạng vang lên ở ngoài sân, đồng thời một giọng ồ ề nói:

- Ủa, ở đâu có một con tuấn mã thế nhỉ?

Nhạc Phụng Linh vội bước ra, khích động nói:

- Vô Ưu bá bá có còn nhận ra điệt nữ không?

Tân Mộ Hoa cũng đã bước ra đến cửa, những thấy một lão nhân tóc bạc đầu đội nón trúc, mình mặc y phục vải thô, mang trên lưng một chiếc hồ lô rất to màu đỏ sậm, đã bước vào đến trong sân.

Lão nhân đó thoáng ngớ người, chú mắt nhìn Nhạc Phụng Linh nói:

- Lão ô mắt già sờ sệt... không còn nhận ra cô nương là ai nữa!

Nhạc Phụng Linh mỉm cười:

- Điệt nữ là Linh nhi...

Vô Ưu lão nhân lẩm bẩm:

- Linh nhi... Linh nhi... có phải là con gái của người thợ săn Lưu lão gia không?

Nhạc Phụng Linh cười:

- Vô Ưu bá bá, tiểu điệt nữ là Nhạc Phụng Linh ở Thất Sơn Cửu Trùng Thiên!

- À, Linh nhi ở Cửu Trùng Thiên... Lão nhớ ra rồi, sao ngươi đã khôn lớn thế này sao?

Nhạc Phụng Linh cười:

- Đã bảy, tám năm rồi, tất nhiên điệt nữ phải khôn lớn chứ!

Vô Ưu lão nhân cười phì:

- Phải rồi, các ngươi đều lớn, còn những lão già này thì ngày càng già nua... Lệnh tôn đâu? Ông ấy không đến đây ư?

Nhạc Phụng Linh chợt buồn:

- Tiên phụ đã từ trần lâu rồi!

Vô Ưu lão nhân ngửa mặt thở dài:

- Ôi, bao người bạn xưa đều đã lần lượt ra đi, chỉ lão già này là vẫn còn sống dai... à này, Linh nhi ngươi không ở Cửu Trùng Thiên, đến đây chi vậy?

Nhạc Phụng Linh chỉ Tân Mộ Hoa nói:

- Đây là nghĩa muội của điệt nữ, trong phòng còn một bệnh nhân nữa, chúng điệt nữ đến đây là để cầu xin bá bá cứu mạng cho!

Vô Ưu lão nhân như tỉnh hẳn rượu, rướn người nói:

- Có bệnh nhân ư? Bệnh gì vậy và hiện ở đâu?

Trong khi nói cất bước đi vào nhà, lập tức trông thấy Vân Dật Long nằm trên giường.

Những thấy Vô Ưu lão nhân mắt rực sáng từ xa nhìn Vân Dật Long, lắc đầu nói:

- Linh nhi, không phải là bệnh mà là độc thương!

Nhạc Phụng Linh vội nói:

- Đúng rồi, đó là độc thương. Y đã sắp chết rồi, xin bá bá hãy mau cứu y giùm cho!

Vô Ưu lão nhân gật đầu:

- Tất nhiên là phải cứu rồi, nhưng trước hết ta muốn biết hai người có quan hệ như thế nào với hắn?

Nhạc Phụng Linh đỏ mặt:

- Bá bá cứ việc cứu người, hỏi quan hệ thế nào chi vậy?

Vô Ưu lão nhân cười hề hề:

- Không được, đó là luật lệ của ta, nhất định phải biết hắn là gì của hai người rồi mới có thể ra tay chữa trị được.

Tân Mộ Hoa bỗng xen lời:

- Chẳng giấu gì lão tiền bối, y là nghĩa huynh của chúng vãn bối, bởi bị kẻ ám toán nên mới thọ độc thương, xin lão tiền bối hãy ra tay cứu giúp cho!

Vô Ưu lão nhân cười hề hề:

- Nghĩa huynh nghĩa muội gì, theo ta thấy mối quan hệ giữa các ngươi rất có vấn đề...

Song lại không hỏi tiếp nữa, chỉ lẩm bẩm một mình:

- Thôi được, ta là danh y, bất kể quan hệ giữa các ngươi thế nào cũng chẳng sao. Thấy chết mà không cứu ư?

Đoạn bèn đi đến bên giường, tỉ mỉ xem xét vết thương nơi cổ chân cùng tai mũi trên mặt, hồi lâu mới ngẩng lên, chau chặt mày lặng thinh.

Nhạc Phụng Linh nôn nóng tiến đến gần hỏi:

- Thế nào? Thương thế y nặng lắm phải không?

Vô Ưu lão nhân gật đầu liên hồi:

- Nặng lắm, hắn đã trúng phải khí của loài hồng mông (mòng). Ngoài lão phu ra trên đời khó tìm được thuốc giải. Tuy nhiên, muốn cứu hắn còn phải chờ đến sự giúp sức của hai vị cô nương mới được.

Nhạc Phụng Linh vội nói:

- Bất luận bá bá bảo chúng điệt nữ làm gì cũng được, xin cứ dặn bảo.

Vô Ưu lão nhân nhẹ gật đầu, quay người đi ra phòng ngoài, lấy hai chiếc ly trên bàn rót đầy trà, đoạn lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ màu xanh biếc, trút ra hai hoàn thuốc màu lục, bỏ vào trong hai ly trà, chỉ thấy nước trà sôi sùng sục, lập tức hoàn toàn hòa tan.

Nhạc Phụng Linh chú mắt nhìn, mặt bỗng lộ vẻ căng thẳng.

Vô Ưu lão nhân chia hay ly trà xuống trước mặt hai nàng nghiêm giọng nói:

- Hãy uống thuốc này sẽ tạo cho hai người một sức nóng, trước tiên hai người hãy cực lực đả thông điều hòa xoa bóp các huyệt mạch toàn thân hắn, cho đến khi máu lưu thông thì lão phu mới ra tay chữa trị được.

Nhạc Phụng Linh chau mày:

- Không cần uống thuốc này chẳng được sao?

Vô Ưu lão nhân lắc đầu:

- Thuốc này là Khải Dương Đan, uống vào sinh ra sức nóng từ lòng bàn tay phát ra, không uống không được đâu! Hai ngươi phải làm vậy mới mong cứu được hắn.

Nhạc Phụng Linh chằm chặp nhìn Vô Ưu lão nhân:

- Có lẽ bá bá không dối gạt chúng điệt nữ đó chứ?

Vô Ưu lão nhân trừng mắt:

- Ngươi nói vậy nghĩa là sao?

Nhạc Phụng Linh bỗng xuất thủ nhanh như chớp, chộp vào cổ tay Vô Ưu lão nhân, trầm giọng quát:

- Nghĩa là sao đó ư? Đó thì phải nói lão mới đúng... Cũng may, võ công lão cũng thường, chế ngự lão cũng chẳng phí sức. Nói mau, lão là ai? Vô Ưu lão nhân hiện nay ở đâu? Ông ấy...

Đưa tay lột phăng lớp mặt nạ da người trên mặt lão, lập tức hiện ra một gương mặt một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần, mặt chuột mũi ó đầy nham hiểm, song ra chiều rất kinh hoàng.

Tân Mộ Hoa cũng sớm đã nắm giữ cổ tay tay bên kia của Vô Ưu lão nhân giả.

Nhạc Phụng Linh nhìn thật kỹ chiếc mặt na da người trong tay một hồi, bỗng thảng thốt nói:

- Đây chính là lột từ trên mặt Vô Ưu lão nhân, các ngươi đã giết ông ấy rồi hả?

Vô Ưu lão nhân giả vẫn lặng thinh.

Nhạc Phụng Linh nghiến răng:

- Lão tặc, nếu ngươi còn im lặng bổn cô nương sẽ cho ngươi nếm mùi phân cân hỏa cốt (tách gân khóa xương)!

Vô Ưu lão nhân giả buông tiếng thở dài:

- Thôi được, lão phu nói... Nhưng làm sao ngươi lại phát giác được lão phu đã giả mạo?

Nhạc Phụng Linh lạnh lùng:

- Hừ, hết sức rõ ràng! Thứ nhất, đây là phòng thuốc của Vô Ưu lão nhân, nếu lão thật sự là Vô Ưu lão nhân thì nhất định đã lấy thuốc từ trong đó, chứ đâu có từ trong tay áo móc ra. Thứ hai, lão bỏ thuốc vào trong ly trà, ngón tay run rẩy, chứng tỏ lão rất hồi hộp. Tuy rằng Vô Ưu lão nhân hay uống rượu say sưa nhưng một khi chữa bệnh lão vẫn rất tỉnh táo, không bao giờ mười ngón tay lại run. Thứ ba, tuy ta không hiểu gì về dược tính, nhưng phàm là thuốc có màu lục hầu hết đều có mang độc tố. Thứ tư, và cũng là điều quan trọng nhất, trên cổ tay phải của Vô Ưu lão nhân có một vết sẹo tím sẫm, còn lão thì không, do đó mà ta biết lão là kẻ giả mạo!

Vô Ưu lão nhân giả thở dài:

- Thôi được, lão phu xin khai đây, Vô Ưu lão nhân đã...

Thốt nhiên một luồng sáng xanh lấp loáng, Vô Ưu lão nhân giả ngoẻo sang một bên chết ngay lập tức.

Thì ra từ ngoài cửa sổ bay vào một mũi tên rất nhỏ, cắm vào sau ngực lão ta.

Nhạc Phụng Linh tức tối xô thi thể lão ta ra, hối hả nói:

- Chúng ta đã bị bao vây rồi, hãy bảo vệ Vân Dật Long mau!

Liền thì cùng Tân Mộ Hoa lao nhanh vào nội thất, canh giữ bên giường Vân Dật Long.

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng Linh Mã ở ngoài sân hí vang, ra vẻ tức giận lẫn lo lắng.

Nhạc Phụng Linh liền hét to:

- Linh Mã, lúc này không thể bảo vệ cho mi được, hãy mau chạy nhanh về Thanh Dương Lãnh, nơi đó an toàn hơn đường về Thái Sơn, chỉ cần mi vượt khỏi vòng vây là thoát!

Chỉ nghe tiếng Linh Mã hí dài, tựa hồ nghe hiểu lời nói của Nhạc Phụng Linh, lập tức tung vó lao đi. Rồi thì tiếng vó xa dần.

Liền sau đó, ánh lửa rực sáng mấy mươi ngọn đuốc bao quanh, bóng người lố nhố nhưng không một ai lên tiếng.

Nhạc Phụng Linh quát vang:

- Các ngươi là ai? Chính Nghĩa Đoàn phải không?

Chỉ nghe một tiếng cười sắc lạnh nói:

- Tất nhiên rồi, ngoài Chính Nghĩa Đoàn ra, ai mà dám rầm rộ truy tìm đào phạm thế này?

Nhạc Phụng Linh cười khảy:

- Hay cho Chính Nghĩa Đoàn, quả đã trở thành cường đạo rồi! Tôn giá truy tìm đào phạm gì, ai là đào phạm chứ?

- Vân Dật Long ra là chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba và cũng chính là chưởng môn đời thứ ba của Chính Nghĩa Đoàn và còn Quân Mộ Hoa, ả là người thu dưỡng của bổn môn chủ, tại sao không kể là đào phạm?

Nhạc Phụng Linh kinh hãi, quay sang Tân Mộ Hoa khẽ nói:

- Có phải Quân Trung Thánh đó không?

Tân Mộ Hoa nghiến răng gật đầu:

- Chính lão ma ấy!

Nhạc Phụng Linh lo âu:

- Lão ma ấy đích thân dẫn bộ hạ đến đây, chúng ta và Vân Dật Long e không còn hy vọng sống còn nữa rồi!

Tân Mộ Hoa thở dài:

- Tuy rằng đây là kết cuộc xấu nhất, nhưng cũng kể được là tốt nhất, hai ta cùng chết với Vân Dật Long tại đây, vậy cũng phần nào toại nguyện rồi!

Nhạc Phụng Linh gật đầu tán đồng:

- Phải rồi, bất luận thế nào chúng ta cũng chẳng thể để lọt vào tay ma đầu ấy, nếu chúng ập vào thì hai ta tức khắc tự vẫn ngay!

Tân Mộ Hoa gật đầu:

- Linh tỷ, tiểu muội biết chúng ta dẫu chết đi thì cũng còn có Nhạc ca ca và nghĩa phụ báo thù cho chúng ta!

Thế là hai nàng bèn lặng thinh chờ xem diễn tiến.

Lát sau, lại nghe tiếng Quân Trung Thánh nói:

- Mộ Hoa, bổn tôn chủ đã nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm dài, tại sao ngươi lại hoàn toàn không hề có lòng báo đáp?

Tân Mộ Hoa tức giận mắng:

- Tuy lão dưỡng nuôi ta mười tám năm trời, nhưng ta căm thù lão đến tận xương tận tủy, ước gì có thể ăn tươi nuốt sống lão thì mới hả dạ, bởi cả gia đình ta đều bị lão tàn sát!

Quân Trung Thánh trầm giọng:

- Mộ Hoa, đó là sự xúi xiểm của người ngoài, nếu ta mà thật sự sát hại cả gia đình ngươi thì đâu có chừa lại ngươi. Hãy ra đây, ta không trách phạt ngươi đâu... Và Nhạc cô nương nữa, Chính Nghĩa Đoàn xưa nay chưa từng xâm phạm đến Cửu Trùng Thiên, chúng ta là bạn chứ không phải thù, cô nương cũng ra đây đi!

Nhạc Phụng Linh khẽ nói:

- Lão ma ấy muốn gì thế nhỉ? Tại sao không xông quách vào đây, lại ở ngòai lải nhải cho mất thời gian thế này?

Tân Mộ Hoa trầm ngâm:

- Chỉ có mỗi một nguyên nhân, vì lão cần Vân Dật Long. Linh tỷ không nghe sao? Lão muốn khiến Vân Dật Long trở thành chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba.

Nhạc Phụng Linh gật gù:

- Vậy chúng ta hãy dựa vào đó kéo dài thời gian, đến đâu hay đến đó.

Không còn nghe tiếng Quân Trung Thánh nói tiếp nữa, nhưng lát sau bỗng nghe một giọng lão bà nói:

- Nhị vị cô nương, lão thân là người già không biết võ công, để cho lão thân vào được không?

Hai nàng ngạc nhiên nhìn nhau, Tân Mộ Hoa quát:

- Vào thì được, nhưng nếu giờ trò sẽ tức khắc lấy mạng bà ngay!

- Vâng! Vâng! Lão thân chỉ phụng mệnh chuyển vài lời thôi!

Vừa dứt lời, quả thấy một lão bà chệnh choạng bước vào.

Nhạc Phụng Linh trầm giọng quát:

- Đứng lại đó, có gì nói mau!

- Lão thân nguyên là bộc phục của Quý Mộng Hùng, hôm nay đã được lệnh chủ nhân đi theo Vân Cung chủ, nào ngờ chủ nhân táng mạng, lão thân bị bắt...

Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:

- Thì ra chính ngươi là người đã đưa đường dẫn lối, chỉ bấy nhiêu cũng đáng tội phanh thây xẻ thịt rồi!

Bà lão hai tay xua lia lịa:

- Không thể trách lão thân được, lão thân chỉ thi hành theo mệnh lệnh, nếu lão thân mà không mời được Vân Cung chủ thì sẽ bị chủ nhân xử tử, và bây giờ lão thân đã đổi chủ nhân mới...

Tân Mộ Hoa gằn giọng:

- Chủ nhân của bà hiện nay là Quân Trung Thánh chứ gì?

Bà lão lắc đầu:

- Lão thân không biết đại danh của chủ nhân, chẳng qua vì cảm kích đại ân đã không giết của tân chủ nhân vào đây để chuyển vài lời, vị Vân Cung chủ này là người chúng tôi rất quý mến, độc thương của y, chủ nhân chúng tôi có cách chữa khỏi, chỉ cần nhị vị cô nương bằng lòng, lập tức sẽ cho người vào đây chữa trị, và cam đoan không làm hại đến nhị vị cô nương, đó là giải pháp tốt nhất, bằng không, làm cho chủ nhân chúng tôi nổi giận, chỉ e nhị vị cô nương cũng khó sống!

Nhạc Phụng Linh nghiến chặt răng, bỗng quát to:

- Chớ lôi thôi, hãy cút ngay!

Chưa dứt lời đã vung tay phóng ra một chưởng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK