- Thí chủ có biết Lăng Hải Phong ở đâu không?
Song Hồ đảo mắt nhìn quanh một vòng, đoạn đưa tay chỉ nói:
- Hiện chúng ta đang ở ngay dưới Lăng Hải Phong, đằng kia kìa.
Hải Ngu thiền sư liên tiếp niệm Phật hiệu, lẩm bẩm:
- Có lẽ trời cao có mắt, khiến lão nạp chết nơi này …
Vân Dật Long ngạc nhiên liền khẽ hỏi:
- Lão thiền sư sao lại hỏi về Lăng Hải Phong?
Hải Ngu thiền sư vội vã nói:
- Nơi lưng núi có một hải cổ động, xin môn chủ hãy tìm cách đưa lão nạp đến chân núi đó ngay.
Vân Dật Long đưa mắt nhìn Quan Sơn Phụng, Quan Sơn Phụng lại đưa mắt nhìn Độc Mãng và Song Hồ, hai người hiểu ý liền nhẹ nhàng khiêng Hải Ngu thiền sư lên, lần mò trong khói mù tiến tới.
Bởi cây cỏ dày đặc nên lửa bốc cháy dữ dội, khói bay mịt mù, khó thể trông thấy cảnh vật ngoài một trượng.
May nhờ Song Hồ quen đường thuộc lối, vẫn có thể lần mò đi được, song vì đường núi gập ghềnh, phải mất khá nhiều thời gian mới đặt chân lên một ngọn núi.
Ngọn núi ấy cũng không hiểm trở lắm, nhưng hết sức khó đi bởi cây cỏ quá rậm rạp.
Hải Ngu thiền sư tuy vết thương vẫn không ngừng rỉ máu, song tinh thần thì đã khá hơn nhiều, mắt không ngớt đảo quanh như để tìm kiếm Lăng Hải cổ động nào đó.
Song chân núi đâu đâu cũng cây cỏ um tùm, có thấy hang động nào đâu?
Vân Dật Long cúi xuống gần Hải Ngu thiền sư nói:
- Có lẽ chúng ta đã đến lưng núi rồi, nhưng vẫn chưa phát hiện ra cổ động nào cả … Lão thiền sư trước đây đã từng đến nơi này rồi ư?
Hải Ngu thiền sư chau mày nói:
- Chưa!
Vân Dật Long ngẩn người:
- Chưa thì sao lão thiền sư lại quả quyết nơi đây có một Lăng Hải cổ động, và trong lúc này lại đi tìm sơn động ấy làm chi vậy?
Hải Ngu thiền sư nghiêm nghị:
- Lão nạp chưa từng đến đây, song biết chắc là có một Lăng Hải cổ động, bởi lão nạp từng nghe tiên sư nói qua, có một vị sư bá của lão nạp ở tại đây!
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Tại sao trước đây chưa từng nghe lão thiền sư đề cập đến?
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Bởi vị sư bá này đã bị tiên tổ trục xuất ra khỏi sư môn!
- À! Ra vậy! Nếu bị trục xuất ra khỏi môn sơn hẳn là hành vi bất chánh, gây ra tội lỗi trọng đại, vậy thì không còn kể được là người trong Phật môn nữa, lão thiền sư tìm kiếm để làm gì?
Hải Ngu thiền sư lắc đầu:
- Không phải vậy, vị sư bá ấy chẳng qua bị người vu khống, đã khiến tiên tổ sư nổi cơn thịnh nộ, nhưng thực ra nghe đâu sau khi trục xuất vị sư bá ấy khỏi sơn môn, tiên tổ sư liền có ý hối hận, song vì phán dụ đã ban ra không tiện thu hồi nên đành nén đau không màng đến việc ấy nữa…
- Vậy ra lệnh sư bá là một cao tăng đắc đạo, chẳng hay lão nhân gia ấy xưng hô như thế nào?
- Vị sư bá ấy pháp danh là Trí Quang, chẳng những là một vị cao tăng đắc đạo mà còn rất có trí nhớ, bất kỳ kinh điển nào hễ xem qua là không bao giờ quên…
Thở hào hển một hồi, đoạn lại nói tiếp:
- Tuỵệt học Đạt Ma Tam Chiêu của phái Thiếu Lâm ngoại trừ vị sư bá ấy không còn một ai khác luyện thành.
- Chẳng hay vị sư bá tiềm tu tại đây đã bao lâu rồi vậy?
Hải Ngu thiền sư ngẫm nghĩ chốc lát đoạn đáp:
- Cũng gần năm mươi năm.
Vân Dật Long cười chua chát:
- Năm mươi năm dài, ai biết đã thay đổi đến dường nào, rất có thể lệnh sư đã...
Hải Ngu thiền sư quả quyết:
- Vị sư bá ấy là người có thiên tư đặc biệt, kể gì năm mươi năm, dù là một trăm năm thì vẫn mạnh khỏe trên dương thế.
Vân Dật Long vội nói:
- Ý tại hạ là rất có thể lệnh sư bá không còn ở tại Lăng Hải cổ động nữa, mà đã đi nơi khác rồi, bởi vì năm mươi năm quả là một thời gian dài…
Hải Ngu thiền sư lại buông tiếng thở dài:
- Không sai, rất có thể là như vậy…Nhưng nếu không tìm được Lăng Hải cổ động thì lão nạp sẽ chết không nhắm mắt.
Vân Dật Long động lòng trắc ẩn bèn khẳng khái nói:
- Tại hạ nhất định sẽ giúp cho lão thiền sư được toại nguyện, quyết tìm cho bằng được Lăng Hải cổ động.
Quan Sơn Phụng cũng mủi lòng nói:
- Long ca tốt hơn hãy ở lại đây canh phòng, để tiểu muội đi tìm được rồi.
Vân Dật Long kiên quyết:
- Không, hãy để tiểu huynh đi, cùng lắm đi hết một vòng Lăng Hải Phong có lẽ sẽ tìm được thôi.
Quan Sơn Phụng đành gật đầu:
- Thôi được, nếu vạn nhất gặp biến cố gì, Long ca hãy phát tín hiệu khẩn cấp ngay.
Vân Dật Long mỉm cười:
- Trên chốn thâm sơn hẻo lánh này chắc có lẽ không có biến cố gì đâu… Còn Phụng muội ở lại đây nếu gặp biến cố gì thì cũng phát tín hiệu ngay nhé!
Dứt lời liền quay người phóng đi ngay. Mặc dù đường núi khó đi, mây giăng khói phủ,song chàng thân thủ nhanh nhẹn, thị lực rất mạnh, như thể đi trên đất bằng, tầm nhìn xa hàng mấy trượng.
Thế nhưng, chàng đi gần hết một vòng mà vẫn chưa phát hiện sơn động nào cả, không khỏi đâm ra thất vọng bèn chững bước quay nhìn quanh quất, chỉ thấy bốn bề toàn đá núi ngổn ngang và cỏ dại um tùm, tựa hồ chưa có người đặt chân đến bao giờ.
Chàng nghĩ:
- Nếu như Trí Quang thiền sư mà có ở trong động phủ nào đó trên lưng núi, dẫu mình không tìm thấy động phủ thì cũng phải gặp lối đi, bởi lão hòa thượng ấy chẳng thể không cần ăn uống, mà đã ăn uống thì tất nhiên phải ra khỏi hang động.
Thế nhưng chàng đã đi gần ráp vòng lưng núi mà vẫn chẳng thấy một lối đi nào cả. Vậy thì Trí Quang thiền sư có ở đây hay không?
Bỗng nhiên chàng ngửi thấy một mùi khác lạ.
Vân Dật Long giật mình kinh hãi, bởi đó là mùi hôi thối từ xác người chết tỏa ra, gây cảm giác tởm lợm.
Chàng lập tức phóng về phía phát ra mùi hôi thối ấy, chừng mười trượng đã trông thấy một rừng cây nhỏ cao cỡ vai người, dưới đất cỏ dại chằng chịt và cao tới gối, nước suối xăm xắp, nằm dưới một mỏm đá to.
Một mảnh da người treo lủng lẳng trên cây. Vân Dật Long vừa trông thấy, lập tức giật bắn người kinh hoàng.
Mảnh da người ấy vẫn chưa khô máu, đủ biết mới chỉ lột ra chưa được bao lâu.
Đây quả là một phát hiện khủng khiếp. Tại sao lại có một mảnh da người treo trên cây?
Vân Dật Long gạt cỏ đi đến gần. Bỗng chàng giật nảy mình, bởi trên vách núi sau một lùm cây um tùm có khắc bốn chữ to màu đỏ,chính là “Lăng Hải cổ động”.
Thoạt tiên, Vân Dật Long quả cảm thấy vui mừng, bởi cuối cùng chàng đã tìm thấy được Lăng Hải cổ động. Nhưng ngay sau đó chàng lại hoang mang nghi ngờ, bởi cổ động bị cây cỏ phủ kín thế kia, như đã nhiều năm không có bàn tay người động đến, nếu như trong động có một vị cao tăng trú ngụ thì đâu thể như thế được?
Tuy nhiên, điều khiến người kinh dị nhất vẫn là mảnh da người kia.
Nếu bảo Trí Quang thiền sư đã chết, không thể nào ông tự lột da mình được, còn như ông chưa chết, không thể nào lại treo một mảnh da người ngoài cửa động như vậy. Ngẫm nghĩ hồi lâu, Vân Dật Long vẫn không tìm ra câu giải đáp.
Thế là chàng bèn dè dặt đi đến gần cửa động, nhưng mùi tanh hôi nồng nặc đã buộc chàng phải lui ra.
Ngay khi thoái lui, chàng loáng thoáng nghe có tiếng động kỳ lạ, tựa hồ như tiếng ngáy ngủ hoặc tiếng rên rỉ vì thọ thương của loài hổ báo.
Vân Dật Long lui ra xa vài trượng rồi đứng ngây ra tại đó.
Đừng nói là một vị cao tăng, dù là kẻ hung ác đến mấy cũng không thể nào ở trong một sơn động nặc mùi tanh tưởi đến thế.
Ngoài ra, mảnh da người treo trên cây kia cũng không thể nào do con người gây ra được. Thế nhưng chàng rõ ràng nghe có tiếng quái dị ở trong sơn động. Vậy giải thích sao đây?
Sau cùng, chàng khẳng định là sơn động này đã bị loài dã thú chiếm cứ và Trí Quang thiền sư nếu không phải đã rời khỏi nơi đây thì là đã chết từ lâu rồi.
Thế là chàng bèn quay trở về nơi mọi người đang chờ đợi.
Hải Ngu thiền sư vừa trông thấy chàng về đến, liền với ánh mắt thiết tha nhìn chàng, run giọng hỏi:
- Vân môn chủ…có tìm thấy không?
Vân Dật Long khẽ thở dài:
- Có. Nhưng như là không tìm được.
- Ồ! - Hải Ngu thiền sư lập tức tái hẳn sắc mặt.
Quan Sơn Phụng ngạc nhiên:
- Long ca nói vậy có nghĩa là sao? Tìm được là tìm được, vì sao lại cũng như là không tìm được
Vân Dật Long chau mày:
- Vì…Vì….
Trong nhất thời chàng cũng chẳng biết phải nói sao với Hải Ngu thiền sư, nên ngập ngừng mãi vẫn không thốt nên lời.
Hải Ngu thiền sư bàng hoàng:
- Gia sư bá đã sao rồi? Đi khỏi hay là …đã chết?
Vân Dật Long thở dài:
- Thật ra như thế nào thì tại hạ cũng không sao giải thích được rõ ràng, nhưng có điều sơn động dường như đã bị dã thú chiếm cứ, có lẽ Trí Quang thiền sư đã đi khỏi lâu rồi.
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Sơn động ở tại đâu? Long ca đã trông thấy gì? Chẳng thể nói rõ hơn được sao?
Hải Ngu thiền sư giọng tha thiết:
- Xin Vân môn chủ đừng giấu lão nạp, bằng không lão nạp chết khó thể nhắm mắt.
Vân Dật Long ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn bèn kể rõ lại mọi sự.
Nghe xong, Quan Sơn Phụng đưa mắt nhìn Song Hồ nói:
- Lão rất là tinh ranh, nghĩ sao về vấn đề này?
Song Hồ mắt láo liên, vội đáp:
- Vân môn chủ nói đúng, sơn động hẳn đã bị dã thú chiếm cứ và Trí Quang thiền sư nhất định đã đi khỏi từ lâu rồi.
Hải Ngu thiền sư quả quyết:
- Không thể như vậy được, vị sư bá ấy đã từng một lần thư cho tiên sư, bảo là đã quyết chọn Lăng Hải cổ động làm chốn tiềm tu suốt đời, trọn kiếp không bao giờ rời đi. Nếu không có nguyên cớ trọng đại, lão nhân gia ấy không bao giờ rời khỏi Lăng Hải cố động. Còn theo như võ công của gia sư bá, không một mãnh thú nào có thể chiếm cứ được động phủ của lão nhân gia ấy.
Quan Sơn Phụng cười ảo não:
- Sự thật chung quy vẫn là sự thật. Trí Quang thiền sư nếu không phải đã đi khỏi, e rằng…e rằng… cũng đã giã từ cõi đời rồi.
Hải Ngu thiền sư rơi nước mắt:
- Vậy xem ra gia sư bá có lẽ đã tạ thế rồi,
Quan Sơn Phụng thở dài:
- Định mệnh đã an bài, lão thiền sư là cao tăng Phật môn, chưởng môn nhân Thiếu Lâm, hẳn sẽ không bận tâm về vấn đề này.
Hải Ngu thiền sư liên tiếp niệm Phật hiệu, nước mắt rơi lã chã.
Quan Sơn Phụng đưa mắt nhìn Vân Dật Long, đoạn ghé tai Hải Ngu thiền sư nói:
- Việc đã vậy rồi, ở lại đây cũng vô ích, chúng ta đi thôi.
Nói xong liền ra hiệu với Độc Mãng và Song Hồ, vừa định bỏ đi…
Nhưng Hải Ngu thiền sư đã gào lên:
- Không, lão nạp quyết không đi đâu cả.
Quan Sơn phụng sững sờ, chau mày nói:
- Lão thiền sư muốn sao?
Hải Ngu thiền sư đưa mắt nhìn Vân Dật Long nói:
- Lão nạp có thể cầu xin môn chủ một điều chăng?
Vân Dật Long vội nói:
- Lão thiền sư sao lại nói vậy, chỉ cần tại hạ có đủ khả năng, xin lão thiền sư cứ dặn bảo.
Hải Ngu thiền sư nghiêm nghị:
- Qua những dấu hiệu vừa kể, chứng tỏ gia sư bá đã chết trong Lăng Hải cổ động. Lão nạp…cũng không còn sống được bao lâu nữa, một là không tiện làm nhọc chư vị, hai là lão nạp muốn được chết tại đây để bầu bạn với gia sư bá.
Vân Dật Long sửng sốt:
- Ý lão thiền sư là…
- Xin môn chủ hãy đưa lão nạp đến đặt trước cửa động, vậy được chăng?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Khi nãy tại hạ đã nói rồi, Lăng Hải cổ động giờ đã bị dã thú ăn thịt người chiếm cứ, lão thiền sư muốn như vậy há chẳng lập dị quá ư?
Hải Ngu thiền sư vẫn một mực kiên quyết:
- Vị sư bá ấy là một cao nhân Phật môn mà bình sinh lão nạp sùng bái nhất. Chỉ có sự lựa chọn ấy mới là nơi an nghỉ tốt nhất cho lão nạp, những mong Vân môn chủ hãy thành toàn cho.
Vân Dật Long chau mày hồi lâu, đoạn lẩm bẩm nói:
- Không được, tại hạ không thể nào đưa thiền sư vào miệng hổ được.
Hải Ngu thiền sư thở dài:
- Nếu Vân môn chủ đã nhất quyết không chấp thuận thì lão nạp đành phải tuyệt giao với Vân môn chủ, xin Vân môn chủ hãy để mặc lão nạp ở lại đây.
Nước mắt ràn rụa, nói tiếp:
- Dù có phải bò thì lão nạp cũng nhất quyết lết đến Lăng Hải cổ động.
Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng đều hết sức xót xa, nhưng cũng chẳng biết nói gì hơn. Im lặng hồi lâu, sau cùng, Vân Dật Long cảm khái nói:
- Lão thiền sư đã nhất quyết như vậy thì tại hạ cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Hải Ngu thiền sư mừng rỡ, gắng gượng nói:
- Xin đa tạ Vân môn chủ.
Vân Dật Long lặng thinh, Quan Sơn Phụng bèn ra hiệu với Độc Mãng và Song Hồ lại khiêng Hải Ngu thiền sư lên, đi theo Vân Dật Long.
Vân Dật Long đi rất chậm, bước chân nặng nề cũng như cõi lòng chàng. Mặc dù Hải Ngu thiền sư đã kiên quyết như vậy, song chàng vẫn cảm thấy hết sức ray rứt.
Cho dù chàng đi rất chậm, nhưng sau cùng, Lăng Hải cổ động vẫn hiện ra trước mắt. Mảnh da người treo trên cây vẫn còn và mùi hôi tanh vẫn khiến chàng buồn nôn.
Vân Dật Long dừng lại trước cửa động, cách chừng hai trượng, ra hiệu bảo Độc Mãng và Song Hồ đặt Hải Ngu thiền sư xuống, đoạn kề tai lão hòa thượng nói:
- Lão thiền sư đã trông thấy sơn động kia rồi chứ?
Hải Ngu thiền sư gật đầu:
- Lão nạp thấy rồi.
Trên mặt lão hòa thượng bỗng lộ vẻ băn khoăn. Vân Dật Long thở dài nói tiếp:
- Nơi đây chẳng có chút dấu hiệu là có người cư trú, có lẽ lệnh sư bá đã rời khỏi từ lâu. Theo ý tại hạ, hãy rời khỏi đây thì hơn.
Vẻ băn khoăn trên mặt Hải Ngu thiền sư lập tức tan biến. Ông lại kiên quyết nói:
- Không. Bất luận nơi đây có phải từng là chốn cư ngụ của gia sư bá hay không thì lão nạp cũng phải ở lại...Vân môn chủ...Quan cô nương...Xin nhị vị hãy cố gắng giúp cho phái Thiếu Lâm..
Chưa dứt lời đã gắng gượng bò tới. Vân Dật Long hốt hoảng kêu lên:
- Lão thiền sư...
Đồng thời toan phóng tới ngăn cản, song liền bị Quan Sơn Phụng giữ lại. Nàng buồn bã nói:
- Lão thiền sư đã kiên quyết muốn như vậy, nếu ta cản trở sẽ càng khiến ông ấy đau khổ hơn, vả lại ông ấy cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Vân Dật Long cắn răng sững bước, đành trơ mắt nhìn Hải Ngu thiền sư bò tới một cách khó nhọc. Bởi phải dùng sức và động đậy nên các viết thương đều nứt toác, máu vương dài trên mặt đất.
Hải Ngu thiền sư vừa bò vừa hét to:
- Sư bá...sư bá...đệ tử Hải Ngu đến rồi đây!
Thốt nhiên, một bóng đen từ trong động tiến ra, cất tiếng cười sằng sặc khiến Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng đều giật mình kinh hãi.
Thì ra bóng đen ấy là người chứ không phải mãnh thú, và thật bất ngờ, đó lại là một vị hòa thượng.
- Chả lẽ đây quả đúng là Trí Quang thiền sư?
Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng bất giác cùng nảy sinh ý nghĩ tương tự, bởi lẽ vị hòa thượng ấy rất già, chiếc tăng bào màu vàng đã trở thành màu đen và rách tả tơi, mặt mày lem luốc trông chẳng khác nào quỷ dữ.
Song qua ánh mắt sáng ngời mọi người có thể nhận ra lão hòa thượng này công lực đã đạt đến mức thanh hóa chứ không còn là người bình thường.
Vân Dật Long vội lách người thoái lui, cùng mọi người nấp vào sau một lùm cây nhỏ theo dõi diễn biến.
Mặc dù có thể nhận ra đó là một vị hòa thượng, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, ông cũng chẳng khác dã thú là bao, bởi mọi cử động của ông đều giống hệt như dã thú và ngay cả trong ánh mắt cũng ngập đầy vẻ ghê rợn.
Hải Ngu thiền sư như đã phát giác có điều khác lạ liền dừng lại và không gào thét nữa. Lão hòa thượng kia cũng đã đứng lại, hai mắt đảo quanh, đoạn nhìn chằm chặp vào Hải Ngu thiền sư hệt như mãnh thú rình mồi.
Dáng vẻ ấy đâu như một vị cao tăng đắc đạo?
Vân Dật Long vô cùng hoang mang thắc mắc. Chàng không sao ngờ được trong sơn động lại có người và chính thực là Trí Quang thiền sư với hình hài thảm não thế kia. Nhất thời chàng như vừa từ trên trời rơi xuống, chẳng hiếu ất giáp gì cả.
Sau khi hai người nhìn nhau chằm chặp một hồi, Hải Ngu thiền sư cất tiếng trước:
- Sư bá...sư bá...
Lão hòa thượng ánh mắt vẫn rực vẻ ghê rợn, nhưng mặt lộ vẻ đăm chiêu như đắm chìm trong suy tư.
Hải Ngu thiền sư lại nói:
- Sư bá không nhận ra đệ tử nữa ư? Đệ tử là Hải Ngu…
Lão hòa thượng vẻ mặt trong thoáng chốc thay đổi mấy lượt, bỗng vẻ hung tợn trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là nụ cười hết sức hiền từ.
Đang khi Vân Dật Long kinh ngạc tột cùng bỗng nghe lão hòa thượng hét to lên:
- Hải Ngu! Hải Ngu...
Hải Ngu thiền sư kích động:
- Sư bá! Vậy là lão nhân gia đã nhận ra đệ tử. Sư bá...
Nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.
Lão hòa thượng lại hét to:
- Hải Ngu...Đúng là Hải Ngu sư điệt của ta rồi...Tại sao ngươi lại đến đây và ra nỗng nỗi này? Ai đã hiếp đáp ngươi?
- Sư bá! Hôm nay đệ tử được chết trước mặt lão nhân gia người là may mắn lắm rồi. Sư bá...
Đột nhiên lão hòa thượng tung mình lao tới...
Hải Ngu thiền sư đang thọ thương trầm trọng dĩ nhiên không thể nào tránh được, kỳ thực dù ông không thọ thương thì cũng chẳng hề tránh né bởi đó là hành động tất nhiên trong cơn xúc động mãnh liệt vì trùng phùng bất ngờ.
Thế nhưng Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng thì lại giật mình kinh hãi, suýt nữa đã kêu lên thành tiếng.
Thì ra ngay sau khi lão hòa thượng ôm chầm lấy Hải Ngu thiền sư, lập tức Hải Ngu thiền sư hét lên một tiếng vang rền.
Vân Dật Long tưởng đâu lão hòa thượng đã giết chết Hải Ngu thiền sư, nhưng nhìn kỹ thì không phải.
Những thấy lão hòa thượng Trí Quang dường như cũng giật mình kinh hãi, vội buông Hải Ngu thiền sư ra, hét to:
- Sao vậy? Ngươi làm sao vậy hả?
Tiếng nói hoàn toàn đổi khác, hệt như tiếng gầm thét của loài dã thú, đồng thời vẻ mặt hiền từ cũng biến mất, lại trở về vẻ hung tợn khác người.
Nhưng lão hòa thượng cũng chỉ hét lên mấy tiếng ấy rồi thì nhũn người ngồi bệt xuống đất trước mặt Hải Ngu thiền sư, dáng vẻ như là canh giữ một chú thỏ con vừa mới săn được.
Vân Dật Long kinh ngạc khẽ nói:
- Phụng muội có biết vậy là sao không?
Quan Sơn Phụng lắc đầu:
- Tiểu muội cũng chẳng hiểu gì cả.