• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong số hai tên áo đen bị điểm huyệt cũng có một người vóc dáng mập lùn tương tự như Tây Thiên Thần Ông, lại che kín mặt mũi và trong đêm tối, quả là khó thể phát giác được.

Chẳng bao lâu sáu người kia đã đến cuối rừng, chỉ thấy vách núi thẳng đứng và bóng nhẵn, bên dưới đầy rẫy đá núi lởm chởm, khó thể trông thấy được gì.

Sáu người áo đen bỗng dừng lại trước bãi đá ngổn ngang kia, Vân Dật Long và Tây Thiên Thần Ông cũng liền chững bước.

Chỉ thấy từ sau bãi đá chậm rãi bước ra hai võ sĩ toàn thân giáp sắt tay cầm trường kích, đứng cản trước mặt tám người, song chẳng nói chẳng rằng.

Vân Dật Long thấy vậy vô cùng thắc mắc, đang ngẫm nghĩ bỗng lại thấy một võ sĩ giáp sắt xuất hiện, người này hông đeo trường kiếm, đứng lại giữa hai võ sĩ kia, trầm giọng quát:

- Thuộc bộ phận nào? Báo mau!

Người áo đen đi đầu vội đáp:

- Tám sứ giả tuần tra sau núi!

Giáp sĩ đeo kiếm buông giọng rắn lạnh:

- Trình hiệu bài ra!

Đoạn liền lách người tránh sang bên.

Người áo đen đi đầu lập tức thò tay vào lòng lấy ra một thẻ bài bằng đồng, giơ lên trước mặt giáp sĩ đeo kiếm rồi bước qua, đến lượt người thứ hai cũng vậy...

Vân Dật Long lòng nóng như thiêu đốt, vội dùng phép truyền âm nhập mật nói:

- Lão tiền bối, chúng ta đã sắp bị bại lộ rồi, theo ý vãn bối, chúng ta cứ lột bỏ quách lớp ngụy trang ra, xông thẳng vào cho rồi!

Tây Thiên Thần Ông lặng thinh, lén đưa tay ra sau, Vân Dật Long lấy làm lạ, định thần nhìn kỹ, những thấy trong lòng bàn tay ông có nắm lấy một vật, ra là một tấm thẻ bài bằng đồng to cỡ trứng ngỗng, bèn vội đưa tay ra đón lấy.

Thẻ bài ấy chẳng có gì đặc dị, chỉ có hình một chiếc đầu lâu nối ngay chính giữa, sáng lấp lánh trong đêm tối.

Sáu người áo đen kia đã tuần tự đi qua, đến lượt Tây Thiên Thần Ông cũng giơ tấm thẻ bài lên trước mặt giáp sĩ đeo kiếm, rồi hiên ngang bước qua.

Giáp sĩ đeo kiếm cũng che kín mặt mày, không thấy được thần thái, chỉ thấy đôi mắt sáng quắc từ sau khăn che mặt chằm chặp nhìn vào tấm thẻ bài trên tay mỗi người.

Y dường như chỉ biết thẻ bài chứ không biết người, để cho tám người đi qua.

Vân Dật Long liền nực cười, truyền âm nói:

- Lão tiền bối đã biết trước sẽ bị kiểm tra nên chuẩn bị sẵn phải không?

Tây Thiên Thần Ông cũng truyền âm cười nói:

- Lão phu đã từng vào trong thiết lao giải cứu cho nhóm Triển Ngọc Mai, nơi đó cũng như ở đây, ra vào chỉ bằng tấm thẻ bài quái quỷ này, do đó lão phu đã có chuẩn bị trước.

Tám người tiếp tục tiến tới, bãi đá trông từ xa hết sức bề bộn, song khi đến gần mới thấy những tảng đá được sắp xếp hết sức thứ tự, chính giữa là một lối đi ngoằn ngoèo rộng chừng bảy tám thước, mỗi cách năm thước đều có một giáp sĩ tay cầm trường kích đứng hai bên hệt như pho tượng.

Tây Thiên Thần Ông truyền âm nói:

- Tiểu Long nhi, chúng ta phen này đã vào đúng sào huyệt chính của bọn họ rồi!

- Lão tiền bối đã từng đến đây rồi ư?

- Ngươi chớ đoán bừa, nếu lão phu từng đến đây thì hẳn đã cho ngươi biết rồi, hiện chúng ta đã tiến vào khu vực trung tâm của Chính Nghĩa Nhai, chẳng rõ rồi sẽ gặp những nhân vật gì, tuyệt đối không được khinh xuất, chỉ cần một chút bất cẩn là có thể xảy ra điều không hay.

Vân Dật Long lặng thinh, ngầm vận tụ công lực sẵn sàng ứng biến.

Con đường trong bãi đá dài chừng hai mươi trượng, giáp sĩ phòng vệ mỗi lúc càng nhiều, sau cùng cơ hồ mỗi bước một người, chứng tỏ nơi đây là khu trọng địa cực kỳ bí ẩn.

Đi hết con đường trong bãi đá, bỗng phía trước bừng sáng, một sơn động hiện ra trước mắt, nơi cửa động có hai ngọn đuốc sáng rực, tám giáp sĩ đeo kiếm chia ra đứng hai bên, ngoài tiếng nổ lốp bốp rất khẽ của hai ngọn đuốc, không một tiếng động vào khác, bầu không khí hết sức trang nghiêm.

Sáu người áo đen đi trước thả chậm bước, dừng lại trước cửa động, trong số tám võ sĩ đeo kiếm liền tức bước ra một người, như trạm gác khi nãy trầm giọng quát:

- Các vị thuộc bộ phận nào?

Người áo đen đi đầu liền đáp:

- Tám sứ giả tuần tra sau núi!

- Trình hiệu bài và báo danh!

Vân Dật Long sững sờ, biết báo danh gì đây?

Ngay khi ấy đã nghe Tây Thiên Thần Ông truyền âm nói:

- Tiểu long nhi, chúng ta cứ báo danh bừa, vào được thì vào, không vào được thì bỏ đi ngay!

Vân Dật Long vội nói:

- Sao lại bỏ đi, ta cứ xông vào thì có sao nào?

- Không được, vì như vậy chỉ có đánh nhau loạn xạ, đâu có được kết quả gì!

Vân Dật Long lặng thinh, ra chiều đồng ý với Tây Thiên Thần Ông.

Chỉ thấy sáu người áo đen kia ai nấy đều giơ cao thẻ bài, lần lượt báo:

- Âu Dương Bá, Tôn Kỳ Bá, Vũ Văn Mậu,...

Sáu người lần lượt báo danh rồi đi vào, đã đến lượt Tây Thiên Thần Ông, Vân Dật Long theo sát sau lưng, chỉ thấy Tây Thiên Thần Ông bình tĩnh giơ cao thẻ bài nói:

- Nễ Tổ Công (ông nội ngươi).

Tiếng nói tuy rất hàm hồ, song Vân Dật Long đã nghe thấy rất rõ ràng.

Giáp sĩ đeo kiếm nọ ngạc nhiên ủa lên một tiếng, đoạn rút kiếm ra quát:

- Lặp lại lần nữa!

Vân Dật Long giật mình, vội ngầm vận công lực sẵn sàng ra tay. Chỉ thấy người áo đen dẫn đầu là Âu Dương Bá quay lại cười nói:

- Xin Tư Môn đầu lĩnh chớ nghi ngờ, y là “Sách Hồn Di Lạc” Lý Tổ Tùng, vì quen giọng nhà quê nên rất là khó nghe.

Gã giáp sĩ được gọi là Tư Môn đầu lĩnh khẽ à lên một tiếng, đoạn khoát tay cho Tây Thiên Thần Ông đi qua.

Giờ thì đã đến lượt Vân Dật Long, chàng biết xưng danh gì đây?

Đang khi tần ngần bỗng nghe Âu Dương Bá lại cười nói:

- Xin Tư Môn đầu lĩnh khỏi cần phải hỏi vị này!

Tư Môn đầu lĩnh ngạc nhiên:

- Vì sao?

- Vì y là một sứ giả câm, đâu có nói được!

Tư Môn đầu lĩnh phì cười:

- Bổn tọa cũng có nghe nói đến tên “sứ giả câm”, thì ra là vị nhân huynh này!

Đoạn khoát tay cho Vân Dật Long đi qua.

Vân Dật Long suýt nữa là không nén được cười, đây thật là điều hết sức bất ngờ, song sự đời vẫn thường trùng hợp như thế.

Thế là cửa ải nghiêm ngặt ấy đã nhẹ nhàng thông qua. Tám người lần lượt tiến vào sơn động, chậm rãi bước đi dưới sự hướng dẫn của Âu Dương Bá.

Sơn động này nửa nhân công, nửa thiên nhiên, hết sức rộng lớn, cao hơn một trượng, rộng chừng bảy tám thước, đường đi thẳng thớm, mỗi cách chừng hai trượng, hai bên vách đều có cắm một ngọn đuốc, dưới một ngọn đuốc đều có một võ sĩ cầm trường kích đứng như phỗng đá.

Khi đến cuối sơn động, Vân Dật Long thấy lối đi rẽ sang hai bên như hình chữ T, cũng có đuốc sáng và giáp sĩ cầm trường kích đứng gác như lối đi đã qua.

Âu Dương Bá bỗng dừng lại, quay lại khẽ nói:

- Huyết Bi tôn chủ cùng Ngũ Hành Thiên Tôn đều có mặt trong cấm địa, chúng ta phải hết sức thận trọng!

Đoạn cất bước rẽ sang phải, đi được chừng ba trượng lại rẽ sang phải. Vân Dật Long và Tây Thiên Thần Ông bỗng thấy trước mắt bừng sáng, thì ra đã đến một động thất mở toang cửa.

Động thất ấy to rộng như một tòa cung điện, những hàng đuốc và những ngọn nến to lớn soi sáng khắp mọi nơi.

Hai hàng giáp sĩ đeo kiếm chia ra đứng hai bên cửa động thất như hình cánh nhạn, người nào cũng cao to vạm vỡ, hết sức uy vũ.

Trong động thất đông nghịt toàn người áo đen, ít ra cũng có hơn trăm người. Tuy đông đảo, song cũng được chia thành hàng ngũ rất chỉnh tề, tất cả đều đứng trang nghiêm im lặng như phỗng đá.

Nơi chính điện động thất có một bình đài, vuông vức chừng ba trượng và cao hơn năm thước, năm chiếc ghế dựa to lớn được sắp thành một hàng dài bên phải đài, bốn quái nhân theo thứ tự ngồi từ trên xuống dưới, thủ tọa là một lão nhân áo đỏ, mặt đỏ và râu tóc đều đỏ, trên vai dắt hai thanh trường kiếm, tay phải nhẹ phất chòm râu đỏ dài phủ ngực, tướng mạo giống hệt Hỏa Đức Tinh Quân tái thế.

Kế đến là một lão nhân áo vàng râu vàng, mặt xanh đầu nhẵn, hai mắt tim híp và vóc dáng mập lùn, hai tay dài tận đầu gối, Vân Dật Long nhận ra ngay chính là người đã xuất hiện sau “Phấn Diện Diêm Quân” Tây Môn Văn trên Ngạo Thiên Phong.

Trên ghế thứ ba là một lão nhân áo lam mặt xanh không râu, đôi mắt to tròn màu xanh biếc, trông hệt như quỷ quái.

Chiếc ghế thứ tư bỏ trống. Trên ghế thứ năm là một lão nhân áo đen mặt đen, bên lưng giắt hai ngọn trùy to lớn.

Vân Dật Long biết đó chính là Tứ Nhạc Ngũ Ma, chiếc ghế thứ tư bỏ trống hẳn là dành cho “Phấn Diện Diêm Quân” Tây Môn Văn, chẳng rõ bọn họ có biết lão ta đã chết dưới tay Kim Thủ Bà Bà hay chưa? Bên trái bình đài chỉ có một chiếc ghế dựa, ngồi trên ghế chính là chủ nhân Huyết Bi Quân Trung Thánh, thân hình nhỏ thó và trước ngực đeo Huyết cô tỉ. Phục sức gần giống như hơn trăm người áo đen dưới bình đài.

Lão ta vẫn trùm đầu, khăn đen che mặt ngồi yên lặng trên ghế. So với bốn lão quái nhân ngồi đối diện với lão, trông lão thật bé nhỏ và hết sức đáng tội nghiệp.

Tây Thiên Thần Ông và Vân Dật Long theo sau sáu người áo đen nhon nhón đi thẳng đến phía sau hơn trăm người áo đen kia, lặng lẽ đứng sau lưng mọi người.

Trong động thất rộng thênh tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau.

Lát sau, một người áo đen ở hàng đầu bước ra, nhanh chóng đi một vòng quanh hơn trăm người áo đen, dường như là để kiểm điểm nhân số.

Người áo đen ấy tuy bước đi rất nhanh, nhưng không hề gây tiếng động khẽ, đồng thời Vân Dật Long thầm chú ý, trong hàng ngũ người áo đen ấy tổng cộng gồm mười ba người, có thể đoán biết đó chính là Tứ đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp, những cao thủ bậc nhất trong Chính Nghĩa Đoàn.

Sau khi đi quanh một vòng, người đó đến trước bình đài và hướng về phía Quân Trung Thánh khom mình thi lễ, cung kính nói:

- Khải bẩm tôn chủ, Chính Nghĩa Đoàn thiên, địa, huyền, hoàng tứ đại bộ thuộc gồm một trăm ba mươi sáu chính nghĩa sứ giả cung kính chờ huấn thị!

Quân Trung Thánh nhẹ khoát tay:

- Sang bẩm với Ngũ Hành Thiên Tôn!

- Thưa vâng!

Người áo đen nọ khẽ xoay chiều, hướng về phía bốn quái nhân áo đỏ, vàng, lam, đen khom mình thi lễ nói:

- Khải bẩm năm vị thiên tôn...

Lão nhân áo đỏ vỗ mạnh tay ghế quát:

- Im ngay...

Tiếng quát như thể sấm rền, khiến mọi người đều giật mình. Người áo đen nọ kinh hãi ngừng bặt, ôm quyền cúi đầu lặng thinh.

Quân Trung Thánh cười nhạt nói:

- Thủ tọa thiên tôn vì sao lại nổi giận... Việc triệu tập tứ đại bộ thuộc Chính Nghĩa Đoàn vốn là ý kiến của thủ tọa thiên tôn, chẳng lẽ bổn tôn chủ không nên bẩm báo hay sao?

Thủ tọa Thiên Tôn gằn giọng:

- Hừ, bây giờ chỉ còn Tứ Hành Thiên Tôn thôi...

Quân Trung Thánh khoát tay:

- Hãy bẩm báo lại!

Người áo đen nọ vòng tay xá dài nói:

- Khải bẩm bốn vị thiên tôn, Chính Nghĩa Đoàn thiên, địa, huyền, hoàng tứ đại bộ thuộc gồm một trăm ba mươi sáu chính nghĩa sứ giả cung kính chờ huấn thị!

Thủ tọa Thiên Tôn lại gằn giọng hừ một tiếng ngoảnh mặt đi nơi khác không thèm đếm xỉa đến.

Quân Trung Thánh khoát tay quát:

- Lui ra ngay!

Người áo đen nọ lập tức lui ra sau, trong động thất lại trở về với sự yên lặng.

Lát sau, Quân Trung Thánh chậm rãi đứng lên, hướng về phía bốn quái nhân vòng tay nói:

- Năm, bốn vị thiên tôn giữ chức trưởng lão Chính Nghĩa Đoàn, dĩ nhiên là có quyền bảo bốn tôn chủ triệu tập toàn bộ phần tử tinh nhuệ của Chính Nghĩa Đoàn, giờ thì họ đã có mặt đầy đủ, chẳng hay...

Thủ tọa Thiên Tôn ngồi yên gằn giọng:

- Hừ, Huyết Bi tôn chủ nói rất đúng, các thiên tôn là trưởng lão Chính Nghĩa Đoàn, có quyền can dự vào mọi hành vi của Chính Nghĩa Đoàn và kể cả bản thân Huyết Bi tôn chủ.

Quân Trung Thánh ung dung:

- Đó là lẽ tất nhiên, xin bốn vị thiên tôn hãy chỉ giáo cho, bổn tôn chủ sẽ lấy đó làm phương châm!

Thủ tọa Thiên Tôn lạnh lùng:

- Bổn chúng thiên tôn trước hết muốn nghe Huyết Bi tôn chủ tường thuật lại tình hình khống chế võ lâm giang hồ cùng mọi cảnh ngộ và hành vi trong thời gian gần đây của tôn chủ.

Quân Trung Thánh mỉm cười:

- Bổn tôn chủ xin tuân mạng, nhưng...

Thủ tọa Thiên Tôn cười khảy:

- Nhưng ngượng miệng phải không?

Quân Trung Thánh cười giòn:

- Không phải vậy, mọi hành vi của bổn tôn chủ đều chẳng có gì mờ ám cả! Tuy nhiên, trong điều lệ sáng lập của Chính Nghĩa Đoàn có vài điểm không phù hợp với sự yêu cầu của thủ tọa Thiên Tôn!

Thủ tọa Thiên Tôn vỗ mạnh tay ghế:

- Hừ, tôn chủ hãy nêu ra đi!

Quân Trung Thánh ung dung nói:

- Khi thành lập Chính Nghĩa Đoàn, điều trọng yếu thứ nhất là phải giữ gìn tính thần bí của người lãnh đạo tối cao của Chính Nghĩa Đoàn, bất luận đối với thiên hạ quần hùng hoặc tứ đại bộ thuộc, các trưởng lão thiên tôn và Huyết Bi tôn chủ tuyệt đối không được công khai thân phận, mục đích là để cho chúng bộ thuộc chỉ biết tôn chủ cùng trưởng lão thiên tôn là các nhân vật tài năng quán thế, và khiến toàn thể võ lâm đều biết Chính Nghĩa Đoàn là một lực lượng thống trị bất khả kháng cự, Huyết Bi trên Chính Nghĩa Nhai là nơi duy nhất có thể chủ trì công đạo và phán xét phải trái...

Thủ tọa Thiên Tôn ngắt lời:

- Khỏi nói tiếp nữa, bổn thiên tôn biết rồi!

Quân Trung Thánh cất cao giọng nói tiếp:

- Nếu thủ tọa Thiên Tôn đã biết, đòi bổn tôn chủ phải tuyên bố trước mặt tứ đại bộ thuộc về tình hình khống chế võ lâm giang hồ cùng mọi cảnh ngộ và hành vi trong thời gian gần đây thì thật là hết sức không hợp lý.

- Hừ, theo ý tôn chủ thì phải thế nào?

Quân Trung Thánh bình thản:

- Huyết Bi tôn chủ không được từ chối sự chất vấn của các vị trưởng lão, nhưng phải được tiến hành trong vòng bí mật, nghĩa là ngoài bổn tôn chủ cùng năm vị trưởng lão, không một người nào khác tham dự...

Thủ tọa Thiên Tôn gằn giọng:

- Tôn chủ đừng quên, hiện giờ trưởng lão chỉ còn có bốn...

- Vâng, bốn, tôn chủ quên mất Tứ Thiên Tôn đã gặp bất hạnh!

Thủ tọa Thiên Tôn tức giận:

- Việc ấy tôn chủ phải chịu trách nhiệm, thử nghĩ tôn chủ khống chế võ lâm giang hồ mà lại để cho đạo tặc cường đồ hoành hành khắp nơi, đến như Tứ Thiên Tôn cũng bị thiệt mạng, vậy thì còn khống chế võ lâm giang hồ gì nữa chứ?

Quân Trung Thánh thản nhiên:

- Về việc ấy bổn tôn chủ đã có giải thích với Thủ tọa Thiên Tôn rồi, người sát hại Tứ Thiên Tôn là Kim Thủ Bà Bà, một mụ phù thủy vùng Miêu Cương, môn dung kim chỉ của mụ vô cùng lợi hại, và mụ phù thủy này quỷ kế đa đoan, Tứ Thiên Tôn chỉ vỏn vẹn dẫn theo hai thủ hạ hạng ba của bổn đoàn, tất nhiên là khó tránh khỏi thọ nạn.

- Hừ, Huyết Bi tôn chủ lãnh đạo Chính Nghĩa Đoàn khống chế toàn thể võ lâm, vậy mà mụ phù thủy Miêu Cương ấy vào Trung Nguyên hoành hành, tôn chủ lại không hề hay biết sao?

Quân Trung Thánh thở dài:

- Kim Thủ Bà Bà tuy là một mụ phù thủy chốn Miêu Cương, song cũng đáng kể thực là một cao thủ bậc nhất, hành tung bất định, cao thâm khôn lường, rất khó tìm được tông tích, vả lại...

Thủ tọa Thiên Tôn gằn giọng:

- Nói tiếp đi!

Quân Trung Thánh nhẹ lắc đầu:

- Trừ phi bảo tứ đại bộ thuộc lui ra hết, hoặc chư vị trưởng lão cùng bổn tôn chủ vào trong bí thất, bổn tôn chủ chẳng thể nói gì thêm nữa!

Trong khi hai người đôi co nhau, Tây Thiên Thần Ông truyền âm nói:

- Tiểu Long nhi, ngươi có biết danh hiệu của mấy vị thiên tôn này là gì không?

- Vãn bối chỉ nghe nói đến Tứ Nhạc Ngũ Ma, còn như danh hiệu của họ là gì thì vãn bối không biết!

- Thủ tọa Thiên Tôn kia là “Độc Tâm Chúc Dung” (lửa thần) Lục Nguyên Minh, lão quỷ vàng là “Hoàng Sát Ôn Thần” Chư Cát Thanh, lão quỷ mặt xanh là “Lam Thủ Bạo Khách” Tề Bất Tu, thứ tư là “Phấn Diện Diêm Quân” Tây Môn Văn thì đã chết rồi, cuối cùng là “Hắc Bá Vương” Quách Tâm Dư. Bọn họ đã cùng gặp kỳ ngộ, võ công đều không dưới Quân Trung Thánh, nhưng khuyết điểm là thiếu tâm kế, đối phó với kẻ xảo quyệt như Quân Trung Thánh e rằng sẽ thua thiệt to!

Vân Dật Long lặng thinh, chú mắt nhìn lên bình đài.

Chỉ thấy Thủ tọa Thiên Tôn “DDộc Tâm Chúc Dung” Lục Nguyên Minh đứng lên, gằn giọng nói:

- Hừ, trước khi đòi tôn chủ triệu tập Tứ đại bộ thuộc đến đây, bổn chúng Thiên Tôn bốn vị trưởng lão Chính Nghĩa Đoàn đã nghị định một đại sự...

Quân Trung Thánh cũng đứng lên, tiến tới một bước cười nói:

- Vậy ra lần triệu tập này là do bốn vị thiên tôn trưởng lão đã bí mật bàn định?

Lục Nguyên Minh cười khảy:

- Tôn chủ biết vậy thì tốt, phải biết theo như điều lệ sáng lập của Chính Nghĩa Đoàn, khi Huyết Bi tôn chủ phạm khuyết điểm trọng đại, hoặc có hành vi không đúng với chính nghĩa, thì trưởng lão Chính Nghĩa Đoàn có thể bãi trừ Huyết Bi tôn chủ...

Quân Trung Thánh thản nhiên:

- Vậy ra bốn vị thiên tôn trưởng lão định bãi trừ danh vị chủ nhân Huyết Bi của bổn tôn chủ chứ gì?

Lục Nguyên Minh nghiêm giọng:

- Kể từ khi tôn chủ tiếp chưởng danh vị chủ nhân Huyết Bi, trong chốn giang hồ đầy nhiễu nhương tang tóc, Bạch Kiếm Linh Mã của Kim Bích Cung tái hiện, và biết bao môn nhân Chính Nghĩa Đoàn bị sát hại, điều càng khiến bổn chúng thiên tôn khó hiểu hơn nữa là Vân Dật Long đã sa lưới mà tôn chủ không trừ khử ngay, lại vọng tưởng thu nhận hắn là chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, để đến nỗi thả hồ về rừng, rồi đây sẽ còn gây ra biết bao tai họa.

Quân Trung Thánh mỉm cười:

- Việc chọn Vân Dật Long làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, bổn tôn chủ tin chắc là không thể sai lầm, chỉ người tài ba như hắn mới đủ tư cách kế vị bổn tôn chủ!

Lục Nguyên Minh cười khảy thật to:

- Vân Dật Long là đương kim Cung chủ Kim Bích Cung, hận thù bất cộng đới thiên với Chính Nghĩa Đoàn, vậy mà tôn chủ lại hồ đồ đến mức muốn thu nhận hắn làm Huyết Bi tôn chủ đời thứ ba, rõ là viễn vông và khôi hài quá mức!

Quân Trung Thánh nghiêm túc:

- Bổn tôn chủ lại không nghĩ vậy, Vân Dật Long tuy có mối thù bất cộng đới thiên với Chính Nghĩa Đoàn, khó thể thuần phục, vậy không có nghĩa là chẳng thể thuần phục được, bổn tôn chủ có thể trước tiên mài mòn tính bốc đồng của hắn, rồi sau đó dùng phương pháp dịch thần di chí triệt để cải biến hắn, khiến hắn trở thành chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba tuyệt đối trung thành... Ngay như hiện tại đây, quyết định của bổn tôn chủ vẫn không hề thay đổi, Vân Dật Long đã được bổn tôn chủ lựa chọn chắc chắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành người thừa kế của bổn tôn chủ.

Nhị Thiên Tôn “Hoàng Sát Ôn Thần” Chư Cát Thanh bỗng lớn tiếng xen lời:

- Rõ là chuyện vớ vẩn, hãy dẹp qua vấn đề của Vân Dật Long đi, hiện nay trên chốn giang hồ đã lộn xộn đến mức tệ hại, nào là trên Thanh Dương Lãnh xuất hiện Chính Nghĩa Môn đối kháng với Chính Nghĩa Đoàn, trong thiết lao Chính Nghĩa Nhai cũng xuất hiện kẻ giả mạo Huyết Bi tôn chủ, lại còn lão già Tây Thiên Thần Ông cũng đã vào Trung Nguyên...

Tam Thiên Tôn “Lam Thủ Bạo Khách” Tề Bất Tu cũng lớn tiếng gằn giọng nói:

- Tóm lại, do bởi Huyết Bi tôn chủ đã không đáp ứng được nguyện vọng của quần chúng, khiến Chính Nghĩa Đoàn mất hết uy tín, nếu cứ tiếp tục như thế, Chính Nghĩa Đoàn ắt sẽ trở thành một môn phái suy yếu vô danh, chứ đừng có nói đến tôn chủ võ lâm gì nữa!

Ngũ Thiên Tôn “Hắc Bá Vương” Quách Tâm Dư vụt đứng dậy, hướng sang “Độc Tâm Chúc Dung” Lục Nguyên Minh ôm quyền nói:

- Việc truất phế Huyết Bi tôn chủ không nên chần chừ nữa, xin thủ tọa hãy ban lệnh thi hành ngay!

Quân Trung Thánh bị bốn vị Thiên Tôn liên tục thóa mạ, vẫn lặng thinh và bình thản ngồi trở xuống ghế, nhếch môi cười ra chiều chớ hề bận tâm đến.

Lục Nguyên Minh buông tiếng cười lạnh lùng:

- Tất nhiên rồi, việc này đã như tên lắp vào cung, phải bắn đi thôi... Huyết Bi tôn chủ còn lời gì biện giải nữa không?

Quân Trung Thánh lắc đầu cười nói:

- Bổn tôn chủ không muốn biện giải, mà chỉ muốn cho thủ tọa Thiên Tôn biết một điều!

Lục Nguyên Minh gằn giọng quát:

- Nói mau!

Quân Trung Thánh cười nham hiểm:

- Sự có mặt của các vị trưởng lão trong Chính Nghĩa Đoàn là một điều vô cùng bí mật, đừng nói là trong giới võ lâm giang hồ mà ngay như Tứ đại bộ thuộc hiện diện tại đây cũng ít ai được biết, họ chỉ biết người lãnh đạo duy nhất của Chính Nghĩa Đoàn là Huyết Bi tôn chủ mà thôi!

Lục Nguyên Minh cười to:

- Đó cũng chính là điều mà bổn Thiên Tôn muốn tuyên bố hôm nay để cho mọi người trong Tứ đại bộ thuộc đều biết rõ, rồi sẽ...

Đoạn buông tiếng cười khảy rồi im bặt.

Quân Trung Thánh vẫn thản nhiên cười nói:

- Nhưng họ đã thành thói quen, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Huyết Bi tôn chủ, chẳng biết chư vị trưởng lão có quyền hành gì cả!

Lục Nguyên Minh vuốt râu quát:

- Đó đều là tiểu tiết, bổn chúng Thiên Tôn tự có cách khiến cho họ hiểu ra và sẽ phục tùng Huyết Bi tôn chủ do bổn chúng Thiên Tôn mới tuyển dụng!

Quân Trung Thánh ngồi lặng yên,không thèm đếm xỉa đến.

Lục Nguyên Minh tức giận quát:

- Tội trạng của ngươi, bổn Thiên Tôn đã tuyên bố rồi, tiếp theo là đến danh tánh của ngươi!

Quân Trung Thánh vẫn bình thản ngồi im.

Lục Nguyên Minh điên tiết gầm to lên:

- Tại sao ngươi lại thản nhiên thế hả? Căn cứ theo điều lệ sáng lập của Chính Nghĩa Đoàn khi xưa, khi các trưởng lão đã tuyên bố danh tánh và thân phận, ngay sau đó là lấy mạng ngươi!

Hơn trăm người áo đen dưới bình đài thảy đều căng thẳng đến tột độ, bọn họ đa số đều không biết Chính Nghĩa Đoàn ngoài Huyết Bi tôn chủ lại còn có mấy vị trưởng lão quái quỷ quyền lực to tát thế này.

Đồng thời họ cũng ý thức được đây là một cuộc xung đột nội bộ nghiêm trọng không thể tránh khỏi, liên quan đến sự mất còn của Huyết Bi tôn chủ.

Và họ cũng hết sức thắc mắc về vị chủ nhân Huyết Bi thần bí khôn lường này, thảy đều muốn biết người lãnh đạo của họ thật sự là ai?

Chỉ riêng Tây Thiên Thần Ông và Vân Dật Long hai người điềm nhiên đứng nhìn, bất luận cuộc xung đột diễn biến đến mức độ nào thì cũng đều có lợi, còn như lưỡng bại câu thương thì càng tốt.

Chỉ thấy Quân Trung Thánh vẫn bình thản ngồi yên trên ghế.

“Hắc Bá Vương” Quách Tâm Dư điên tiết gầm lên:

- Thủ tọa Thiên Tôn còn chờ gì nữa?

Lục Nguyên Minh cười khảy gật đầu:

- Được rồi, các vị hãy nghe đây, chủ nhân Huyết Bi hiện nay chính là “Tam Hoàn Sáo Nhật” Quân Trung Thánh đã ẩn cư tại Bạch Thủy sơn trang ở núi Tố Lai!

Trong động thất vẫn im phăng phắc, mặc dù hơn trăm người áo đen thảy đều rúng động cõi lòng, song bề ngoài lại thừ ra như phỗng đá.

Bốn vị Thiên Tôn cùng đứng lên, chậm rãi tiến tới bao vây Quân Trung Thánh vào giữa.

Thủ tọa Thiên Tôn Lục Nguyên Minh buông giọng sắc lạnh:

- Quân Trung Thánh, trao Huyết cô tỉ ra mau!

Quân Trung Thánh vẫn ngồi yên cười nhạt:

- Lục Nguyên Minh, rất tiếc là ngươi đã quên mất một điều, ngươi chỉ nhớ là trưởng lão Chính Nghĩa Đoàn có quyền thay đổi Huyết Bi tôn chủ, lại quên mất nếu cần thiết Huyết Bi tôn chủ cũng có thể truất quyền các vị trưởng lão.

Lục Nguyên Minh quát to:

- Láo, bổn Thiên Tôn không hề biết có điều lệ ấy!

Quân Trung Thánh thản nhiên:

- Vậy thì cứ kể như là bổn tôn chủ đã bịa đặt ra đi!

Lục Nguyên Minh tức giận, đột nhiên tay phải vươn ra, nhắm Huyết cô tỉ trước ngực Quân Trung Thánh chộp tới.

Quân Trung Thánh hai tay xua lia lịa, lùi nhanh ra sau cười nói:

- Hãy khoan!

Lục Nguyên Minh thu tay về nói:

- Ngươi còn gì để nói nữa?

Quân Trung Thánh thoáng xoay người:

- Bốn vị Thiên Tôn trưởng lão võ công xuất chúng, hiện tại đang bao vây bổn tôn chủ, tình thế yếu mạnh rất rõ ràng, dẫu không hành động theo điều lệ quy định của Chính Nghĩa Nhai, cậy mạnh động thủ thì bổn tôn chủ cũng đành chịu...

Lục Nguyên Minh gằn giọng:

- Ngươi biết vậy thì tốt, bổn Thiên Tôn khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn mà trao ra Huyết cô tỉ rồi tự tuyệt để tạ tội với Chính Nghĩa Đoàn, vậy mới là thượng sách!

Quân Trung Thánh gật đầu:

- Điều ấy không khó, bổn tôn chủ tuổi đã hơn trăm, chết cũng chẳng có gì đáng hối tiếc, nhưng có điều là phải chết một cách quang minh lỗi lạc, có thủy có chung chẳng thể không để lại chút gì cho Chính Nghĩa Đoàn.

Lục Nguyên Minh đanh giọng:

- Thôi được, ngươi có yêu cầu gì?

Quân Trung Thánh chậm rãi:

- Bổn tôn chủ chẳng có gì yêu cầu cả, chỉ cần thủ tọa Thiên Tôn trưng cầu ý kiến của Tứ đại bộ thuộc thôi!

- Hừ, bổn Thiên Tôn đã nói rõ sự thật và mọi người đều đã thấu hiểu, vậy là đủ rồi, còn gì để nói nữa chứ?

Quân Trung Thánh mỉm cười:

- Nếu như Tứ đại bộ thuộc không phục mệnh lệnh của thủ tọa Thiên Tôn thì kết quả sẽ ra sao?

Lục Nguyên Minh tức giận:

- Liệu họ cũng chẳng dám làm gì, nếu quả thật như vậy thì bổn chúng Thiên Tôn sẽ lập tức giết chết hết tất cả, rồi sau đó sẽ chọn lựa Tứ đại bộ thuộc khác trong chốn võ lâm giang hồ.

Quân Trung Thánh cười:

- Thì Thiên Tôn cứ hỏi thử cũng đâu hề gì!

Lục Nguyên Minh cười gằn:

- Cũng được, ngươi quả đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...

Đoạn quay xuống đài trầm giọng nói:

- Mọi người hẳn đã nghe rõ cả rồi, có ý kiến thế nào về quyết định của các trưởng lão?

Bên dưới im phăng phắc, không một người lên tiếng.

Quân Trung Thánh cười:

- Có thể để cho bổn tôn chủ hỏi họ một câu chăng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK