Dù người đó là thần tượng mà bạn đã ngưỡng mộ lâu nay, là idol, là người bạn sùng bái.
Liễu Ngô Xuân đã khéo léo tránh đi vấn đề thật giả này, trực tiếp dùng thân phận của Zling để đưa ra một sự nghi vấn mạnh mẽ về đạo đức đối với Chu Tử Lực. Và khi tất cả các sự kiện được công khai và đánh giá, điều này không chỉ tuyên bố sự đổ vỡ trong mối quan hệ giữa hắn ta và Chu Tử Lực, mà còn đồng thời giải thoát hắn ta khỏi phía bên kia của cán cân, đưa hắn ta lên vị trí của người đánh giá.
Tiếp theo, cho dù Chu Tử Lực có trả lời như thế nào, cũng sẽ bị gắn cái mác tiêu cực "không biết cảm ơn".
Tống Ngọc nheo mắt lại, bản năng cảm thấy hơi không hài lòng.
Thằng nhóc này, mặt dày hơn mình tưởng tượng rất nhiều......
Tống Ngọc từ trước đến nay chuyên viết nhạc và bán bài, thực ra cậu không quan tâm đến mấy chuyện quan hệ rắc rối, cũng không có thời gian để nhớ mình đã bán bài cho ai vào lúc nào. Thông thường, cậu chỉ để ý đến tâm trạng của mình trong ngày và ai là người hỏi giá cuối cùng.
Giống như Chu Tử Lực kiểu này, tuy khó chơi nhưng chính vì hỏi nhiều, luôn luôn đeo bám khắp nơi, nên cũng dễ gặp phải lúc mình tâm trạng tốt, khả năng có được bài hát cũng vì vậy mà cao hơn.
Còn về những lời đồn đại như "ưu ái, nâng đỡ", hay "đặc biệt chọn lúc đối phương cần thì mới cho bài hát", đều là chuyện vô lý.
Có thể nói, trước khi tham gia chương trình hẹn hò này, cậu thậm chí còn chưa để ý đến cái tên Chu Tử Lực.
Vậy thì lấy đâu ra chuyện đặc biệt quan tâm đến việc đối phương dùng bài hát này để giành giải thưởng gì đó?
Thực tế luôn thiếu logic, nhưng công chúng lại rất thích tin rằng mọi chuyện đều có lý do đằng sau, nhất là khi liên quan đến cảm xúc, điều này càng dễ dàng kích động sự tò mò và ham thích của mọi người.
Liễu Ngô Xuân chính là đã lợi dụng loại tâm lý này.
Hắn ta trong máy quay, với vẻ mặt khá tổn thương, tiếc nuối nói ra.
"Thôi, tôi còn tưởng cậu khác với những người khác, là một hậu bối đáng được bồi dưỡng, không ngờ... Tôi không trách cậu đâu. Tôi cũng hiểu, cậu vẫn luôn có những ảo tưởng sâu sắc về tôi, khi cậu thổ lộ, thấy tôi như thế này, có thể cậu sẽ cảm thấy không phù hợp với hình tượng Zling mà cậu hình dung, điều đó cũng là bình thường. Nhưng xin lỗi, tôi chính là tôi, không thể thay đổi được, vì vậy, đành làm cậu thất vọng rồi."
Lời nói yếu ớt của Liễu Ngô Xuân vừa thốt ra, toàn bộ ý nghĩa của cuộc thi lập tức thay đổi.
Giống như một thần tượng khoan dung, rộng lượng đang đối mặt với những fan cuồng phi lý của mình, vẫn giữ sự nhân hậu.
Chu Tử Lực lập tức trở thành người không hiểu chuyện, là người được ban ơn, là "kẻ phạm lỗi" được tha thứ.
Mà những năm tháng ngày đêm miệt mài luyện tập ca hát, vũ đạo, cho đến thành tựu ngày hôm nay, lại dễ dàng bị gán hết cho thành công của bản phối Zling, mà không ai nhận ra.
Không, Tống Ngọc đã nhận ra.
Tạ Nhuận cũng nhận ra.
Hai người cách nhau một nửa phòng khách, liếc nhìn nhau một cách ngầm hiểu, rồi nhíu mày.
Thật ra, Tống Ngọc không cảm thấy bài hát của mình sẽ nổi, tất cả thành công đều dựa vào khả năng phối khí xuất sắc của xậu.
Trong suốt những năm qua, phần lớn các bài hát cậu đều chỉ vứt đi một cách tùy tiện, mãi không thấy có tiếng vang, nhưng trong tay Chu Tử Lực, hầu như bài nào cũng không bị lãng phí. Thỉnh thoảng, khi đi dạo trên phố, cậu nghe cách thể hiện mới mẻ của đối phương, luôn cảm thấy như mở mang tầm mắt. Nghĩ lại, nếu những bài hát này nằm trong tay mình, có lẽ cả đời cũng không được phát hành, chỉ là công cụ giải trí lúc buồn ngủ mà thôi, nhưng khi trao cho người khác, lại có thể lưu truyền qua năm tháng, mang theo những cảm xúc đặc biệt của hàng ngàn người trong một khoảnh khắc, một không gian nhất định.
Thật là một điều kỳ diệu.
Ít nhất, Tống Ngọc cảm thấy đây là một điều đáng kinh ngạc.
Nhưng khi đến miệng Liễu Ngô Xuân, sự hiểu lầm và sự coi thường đạo đức của đối phương lại lập tức trở thành công cụ tấn công, là quyền tự tuyên bố của bản thân.
Quả nhiên, sau khi Liễu Ngô Xuân nói những lời này, dư luận đột ngột thay đổi phương hướng.
"Ôi vãi thật, nhìn thế này thì đúng là Liễu Ngô Xuân đã giúp đỡ Alpha rất nhiều, nếu không có những bài hát anh ấy viết, làm sao Alpha có được ngày hôm nay? Chu Tử Lực và fan của anh ta có tư cách gì mà đi nghi ngờ thân phận của Liễu thần? Thật sự đủ rồi!"
"Đúng vậy, dù chỉ là nuôi một con chó, đối phương cũng phải học được cách vẫy đuôi đi! Con người phải biết ơn, tôi là người ngoài giới này mà còn thấy hơi quá rồi đấy!"
"Theo tôi thấy, chắc hẳn trước đây Chu Tử Lực nói mình thích đại thần Zling chỉ là để tạo dựng hình tượng thôi? Nói gì mà sẽ làm rõ tin đồn cho thầy Zling, ha ha, chẳng qua chỉ là báo đáp ân tình bằng cách phản bội, kiếm fame thôi mà!"
"Chịu thật, rốt cuộc là ai lại đi theo đuổi loại idol chỉ có danh tiếng này chứ? Ngoài gương mặt ra, còn có gì để nhìn nữa? Làm hư cả lũ trẻ con rồi! @Cơ quan truyền thông, tôi đề nghị liệt vào danh sách nghệ sĩ có hành vi xấu, cấm sóng vĩnh viễn!"
"Ha ha, tôi đã nói rồi, Liễu Ngô Xuân chính là Zling, mà Chu Tử Lực lại dẫn cả đám trẻ con cãi lại, giờ bị vả mặt rồi chứ? Idol và nhạc sĩ cuối cùng vẫn cách nhau một tầng khí quyển."
Khi những lời chế giễu và mỉa mai này được tung ra, thắng thua đã không còn quan trọng, không cần phải tiếp tục truy cứu nữa.
Tống Ngọc đứng ngoài cuộc, nhìn Chu Tử Lực, người dường như đã bị đánh gục tinh thần, cậu chỉ lặng lẽ thở dài.
Thực ra, nếu bây giờ Chu Tử Lực tiếp tục tấn công, tiếp tục hỏi về bài hát sinh nhật, Liễu Ngô Xuân có thể sẽ không dám trả lời chi tiết hơn, nhưng rốt cuộc, chính Chu Tử Lực cũng không dám hoàn toàn tin vào phán đoán của mình, liệu có đúng hay không.
Nếu đối phương thật sự là Zling, thì bị thần tượng hoàn toàn phủ nhận và nghi ngờ đạo đức, cảm giác này chắc chắn sẽ đủ sức phá hủy trái tim của bất kỳ fan nào thật lòng yêu thích tác phẩm của đối phương.
Tuy nhiên, Chu Tử Lực đã lùi bước, nhưng Liễu Ngô Xuân lại không có từ bỏ.
Hắn ta muốn lợi dụng cơ hội này, một lần xong luôn, giết gà dọa khỉ, chính thức khẳng định mình chính là Zling.
Vì vậy, sau khi để cho những bình luận trên màn hình phát tán một chút, hắn ta liền công khai tuyên bố:
"Xin lỗi, đã chiếm dụng tài nguyên xã hội quá lâu. Thực ra, tôi vốn không định công khai thân phận này. Việc sáng tác chỉ là một trong những sở thích của tôi mà thôi, tôi không có ý định nổi tiếng theo cách này. Vì vậy, nhân cơ hội này, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến những fan yêu thích các bài hát của tôi. Nhưng rất tiếc, sau này tôi sẽ không còn phát hành bài hát dưới cái tên này nữa. Bài hát của Từ Tinh Huy là món quà chia tay cuối cùng của tôi. Sau này, chúng ta sẽ gặp lại nhau với một thân phận khác, cùng nhau đứng ở đỉnh cao."
Hắn ta giả vờ tiếc nuối nói, lập tức kích động một cơn sóng mạnh mẽ trong toàn quốc.
Cái gì gọi là không còn dùng cái tên này để phát hành bài hát?
Đây là ý tứ nói sẽ không sáng tác nữa sao?
Sao vậy, là vì sự tấn công của Chu Tử Lực mà hắn ta nảy sinh ý định rút lui, hoàn toàn rời khỏi ngành giải trí sao?
Tại sao lại như vậy? Chu Tử Lực, anh nhìn xem, đã khiến Liễu thần phải đi đến bước này rồi!
Một viên đá ném xuống làm dậy sóng cả mặt hồ.
Đối phương còn chưa kịp để Chu Tử Lực phản ứng, hay có cơ hội để phản pháo, hắn ta đã kết thúc ngay buổi phát sóng trực tiếp, hoàn toàn bày ra dáng vẻ "thất vọng đến cực điểm".
Một cuộc thi, bắt đầu đầy hứng khởi, kết thúc trong sự ngượng ngùng.
Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp của《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》đột nhiên lặng ngắt, mỗi người đều có vẻ mặt ngượng ngùng, khó xử.
Liễu Ngô Xuân đã thành công lợi dụng cơ hội này, danh tiếng của hắn ta thăng tiến một cách rõ rệt, trong khi đó, danh tiếng của Chu Tử Lực thì bị chế giễu đến mức không thể tệ hơn.
Chưa đầy hai tiếng, dưới tài khoản mạng xã hội lớn nhất của Chu Tử Lực, đã tràn ngập những lời chửi bới, chỉ riêng số lượng người huỷ theo dõi đã lên tới hơn mười mấy vạn!
【Chu Tử Lực xin lỗi】, 【Liễu Ngô Xuân Zling rút lui khỏi giới】, 【Chu Tử Lực là kẻ vong ơn】...
Những từ khóa này ngay lập tức leo lên vị trí số một trên bảng tìm kiếm hot search.
Mọi người đều định an ủi vài câu, nhưng chưa kịp đưa tay ra thì Chu Tử Lực đã tự mình khóa mình ở trong phòng, không mở cửa cho bất kỳ ai, ngay cả bữa trưa và bữa tối cũng đều không ăn.
Nhìn một chàng trai năng động, vui vẻ, đột nhiên bị tổn thương đến mức này, mọi người đều cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng cảm thấy thật đáng sợ.
Tống Ngọc quay người, vốn định hỏi Tạ Nhuận một vài chuyện liên quan đến giới giải trí, nhưng ánh mắt cậu lướt qua một bên, lập tức hiện lên vẻ mặt như thấy quỷ.
"Anh... anh, sao anh lại ở đây?"
Cậu không kìm được mà lên tiếng, rồi ngay lập tức im bặt.
Các khách mời khác theo hướng nhìn của cậu, cũng chú ý đến một người mới xuất hiện - Tần Quyền, cả bọn đều bị chấn động ngay tại chỗ.
Tạ Nhuận cũng bị choáng váng.
Hắn ta không ngờ lại gặp được gia chủ của nhà họ Tần ở đây! Lúc trước, hắn ta cứ nghĩ rằng người này và Tống Ngọc đã ly hôn rồi, chắc chắn sẽ không còn ràng buộc gì nữa, dù sao thì mẹ Tần cũng công khai khuyến khích hắn ta đến quyến rũ Tống Ngọc. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Tần Quyền xuất hiện, lại nghe thấy đạo diễn run run rẩy rẩy nói rằng anh ta cũng là một khách mời, hắn ta bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, lập tức rơi vào một sự nghi ngờ khó nói thành lời.
Khác với những người đã biết sự thật và đang nghi ngờ mọi thứ, các khách mời khác lại bị vẻ đẹp ngoại hình của anh gây ấn tượng mạnh mẽ, chỉ đơn giản là sự ngạc nhiên trước sắc đẹp.
Ban đầu, khi nghe nói chương trình có một khách mời bí ẩn là người thừa kế của một gia tộc tài phiệt, bọn họ đều nghĩ đó chắc chắn là một người đàn ông trung niên, bụng phệ. Về thân hình và ngoại hình, bọn họ cũng chẳng có chút kỳ vọng nào.
Dù sao đi nữa, mấy năm trước, cái gọi là con nhà giàu nổi tiếng khắp trong ngoài nước, lớn lên trông còn như thế, mà vẫn được gọi là "Ông xã quốc dân"......
Điều này đủ để chứng minh mức độ khoan dung của công chúng đối với tiền bạc.
Tuy nhiên, người này lại hoàn toàn không giống một người thừa kế tài phiệt.
Nếu không phải vì vẻ ngoài quý phái và lạnh lùng, không giống như người bình thường có thể nuôi dưỡng được, nhìn lần đầu tiên, người ta có thể tưởng nhầm anh là một người mẫu đặc biệt cho một buổi trình diễn thời trang quốc tế!
Đặc biệt là chiều cao, dáng vóc và đôi mắt sắc sảo cùng vẻ đẹp lai như tranh vẽ......
Tất cả những điều đó khiến mọi người có mặt đều không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
"Anh là... con lai Trung Âu sao?"
Bên cạnh, Từ Tinh Huy là người đầu tiên tò mò hỏi.
Không biết tại sao, cậu ta lại cảm thấy từ đối phương toát ra một cảm giác quyền lực tối thượng, mà chỉ có thể cảm nhận được từ Tạ lão gia tử.
Vẻ bí ẩn đó khiến người ta không kìm được muốn lại gần.
"Ừ, cha tôi là quý tộc cổ điển ở châu Âu." Tần Quyền gật gật đầu, nhìn có vẻ không khó gần như vẻ ngoài của anh.
Mọi người nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt cũng vô thức đổ dồn về phía anh.
"Cho nên, gia đình anh thật sự là tài phiệt sao? Vậy anh tên là gì, có tên tiếng Trung không?"
"Đến tham gia chương trình này chẳng lẽ là để tìm bạn trai sao?"
"Với thân phận và ngoại hình của anh, còn thiếu gì bạn trai nữa?"
"Anh năm nay bao nhiêu tuổi, chắc không phải là người lớn tuổi nhất trong chương trình của chúng ta chứ?"
Một đám khách mời với sự tò mò vô cùng mạnh mẽ gần như bao vây lấy Tần Quyền, nhưng anh lại không nhìn ai quá lâu. Anh chỉ lướt qua đám đông, từ từ nhìn về phía đối diện, thản nhiên giơ tay lên, chỉ thẳng về phía Tống Ngọc, giải thích từng câu một.
"Ừ, tôi là tài phiệt, tên là Tần Quyền, đến tìm người, là chồng cũ của cậu ấy."
Chồng cũ.
Chồng... cũ?
Tất cả mọi người lập tức quay lại, nhìn Tống Ngọc trong sự kinh ngạc, đặc biệt là Từ Tinh Huy, người không kìm được mà suýt nữa trợn trừng mắt lồi ra ngoài.
Trong khi Tống Ngọc hoàn toàn không ngờ rằng đối phương lại mở miệng, trực tiếp vạch trần thân phận thực sự của mình, cậu chỉ biết thầm chửi một câu mmp* trong lòng, rồi hoàn toàn đứng sững lại tại chỗ.
(*)mmp = ĐMM:))) Chửi chồng mượt ghê