Những khách mời như Thẩm Dung Thời, vốn có khả năng giữ bình tĩnh, khí chất cũng khá tốt, cho nên miễn cưỡng không để lộ ra vẻ mất kiểm soát. Nhưng những người như Chu Tử Lực cùng Đỗ Nhược Hiên, tính cách thẳng thắn, thì quả thực không thể giấu nổi được chút nào, lúc đó lập tức mặt mày đều sa sầm.
Toàn bộ phòng khách trở nên im lặng đến mức có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng.
Tống Ngọc cứng đờ hai tay, không biết nên làm gì, lúc này bên cạnh lại có người không hiểu "tín hiệu" mở miệng.
"Cái kia... thầy Tần, sao chúng ta không đợi một lát nữa rồi ôm? Để quay xong phần bình chọn rung động trước đã?"
Đạo diễn Phùng Mạc Mạc không nhịn được mà chen vào nói, còn một vị đạo diễn khác thì vội vàng kéo ông ta, ra hiệu để ông ta bớt nói lại.
Cảnh tượng như vậy có phải là chuyện mà những đạo diễn nhỏ bé như bọn họ có thể can thiệp vào được không?
Quả nhiên, câu nói này không nói còn đỡ, vừa nói ra lại khiến các khách mời khác càng thêm không hài lòng.
Hứa Nặc Khiêm không nhịn được trước, hừ lạnh một tiếng rồi nói, "Tổng giám đốc Tần, người ta nói "phát từ tình cảm, dừng ở lễ nghi", chúng tôi biết thầy Tống rất xuất sắc, nhưng trước khi có kết quả, tốt nhất vẫn là đừng ôm ấp quá nhiều thì hơn, có phải không?"
"Đúng vậy!" Chu Tử Lực lập tức phụ họa theo, "Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, chúng tôi không quan tâm trước đây thầy Tống cùng anh có một đoạn hôn ước, nhưng nếu đã thất bại, thì chắc chắn phải có lý do! Bây giờ chúng ta đều là đối thủ cạnh tranh, không thể có chuyện trộm chạy trước được!"
Tạ Nhuận muốn nói nhưng lại thôi, nghe thấy lời này của Chu Tử Lực, càng bất đắc dĩ đưa tay xoa trán.
Trộm chạy trước cái gì, ngựa tốt cái gì?
Cậu chắc chắn cậu ví von như vậy Tống Ngọc sẽ thích sao?
Dù có "tra thuốc" cũng không phải theo cách này!
(*) Tra thuốc: Câu này dùng để chỉ trích hoặc thể hiện sự bất mãn, hàm ý rằng cách xử lý hay phương pháp mà người khác áp dụng không hợp lý, thậm chí là quá mức.
Tuy nghĩ như thế, nhưng Tạ Nhuận giờ phút này vẫn có thể phân biệt rõ ràng ai là bạn, ai là thù, vì vậy hắn ta ngay lập tức thở dài nói thêm.
"Đúng vậy, chương trình này còn có rất nhiều trẻ em cũng đang xem, để tránh hiểu lầm, trước khi thầy Tống đưa ra lựa chọn cuối cùng, chúng ta vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn."
Sau vài hơi thở, thực ra lý trí của Tần Quyền đã dần tỉnh táo trở lại, một lần nữa chiếm được ưu thế.
Lại nghe thấy mấy vị khách mời nói như vậy, anh chỉ có thể buông lỏng tay ra, nhưng trước khi buông tay, anh không quên ôm chặt thêm một chút nữa --- dù sao thì lần sau có cơ hội như thế này nữa hay không thì không biết, có thể đây chính là cái ôm cuối cùng giữa hai người bọn họ cũng nên?
Cảm nhận được sự quấn quýt ấy, Tống Ngọc đương nhiên cũng có thể cảm thấy rõ.
Cậu không nhịn được mà đỏ mặt, lùi về phía sau vài bước, tránh xa phạm vi có thể tiếp xúc đến, rồi ngồi vào vị trí xa nhất. Hai vị đạo diễn cũng nhân dịp đó mà thuận thế thanh thanh giọng nói, vội vàng thông báo về phần bình chọn rung động ngày hôm nay, cùng với nhắc nhở khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chuẩn bị bỏ phiếu cho cuộc hẹn cuối cùng, bởi vì vào sáng ngày mai sẽ công bố cặp đôi cho cuộc hẹn thứ hai đếm ngược.
Mọi người đều biết, cuộc hẹn cuối cùng trong chương trình chính là lựa chọn cuối cùng, vì vậy cuộc hẹn thứ hai đếm ngược này, có nghĩa là cơ hội cuối cùng dành cho các khách mời.
- -- Cơ hội chinh phục Tống Ngọc.
Do đó, việc ai sẽ là người được chọn liền trở nên vô cùng quan trọng.
Chưa nói đến những người hâm mộ đứng sau các khách mời khác, chỉ riêng nhóm fan trung thành và đông đảo của Tống Ngọc cũng đã âm thầm hạ quyết định, chỉ cần xem khách mời cuối cùng mà Tống Ngọc chọn rung động là ai, bọn họ sẽ bỏ phiếu cho người đó!
Dù sao thì bọn họ chính là yêu thích Tống Ngọc, cho dù đối phương có chọn ai, bọn họ cũng sẽ ủng hộ!
Hai vị đạo diễn rõ ràng cũng biết hướng đi của dư luận, vì vậy bọn họ cố tình để Tống Ngọc lựa chọn cuối cùng, ngược lại, lại bất ngờ để Tần Quyền, người vừa rồi có vẻ như "không thể kiềm chế" được, đứng ở vị trí đầu tiên.
Mặt khác các khách mời trong phòng không có ý định rời đi, tất cả như hổ rình mồi đều ngồi ở trong phòng khách, mắt chăm chú theo dõi âm thanh từ điện thoại của Tống Ngọc, như thể mọi người đều mặc nhiên cho rằng Tần Quyền sẽ gọi cho cậu, khiến bản thân Tống Ngọc cũng trở nên căng thẳng. Không còn cách nào, cậu chỉ có thể xấu hổ tránh đi, một mình trở lại phòng ngủ.
Đại khái khoảng hai phút sau, điện thoại quả nhiên vang lên.
Đúng là số điện thoại công cộng của tổ chương trình.
Tống Ngọc hít một hơi thật sâu, nghe máy, từ một chỗ khác giọng nói bình tĩnh của đối phương truyền đến.
Giống như tất cả những gì vừa rồi như "luyến tiếc" và "mất kiểm soát" chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Cậu mất mát trong một giây, chủ động nhắc đến chuyện buổi chiều.
"Anh không biết hôm nay tôi về nước sao? Chiều nay thấy anh không có ở trong nhà, chẳng lẽ là chuyện của Tần gia lại có thay đổi gì sao?"
Thời diểm kết hôn khi trước, mặc dù bọn họ có cãi vã hay chiến tranh lạnh, nhưng chỉ cần Tống Ngọc đi ra nước ngoài, đi xa nơi này, thì Tần Quyền sẽ luôn chờ đợi ở trong nhà thẳng cho đến khi cậu quay trở lại, xác nhận cậu bình an không có việc gì thuận lợi trở về, rồi mới có thể đi làm những chuyện khác.
Cậu đã sớm có thói quen với việc này từ lâu.
Vì vậy, lần này trở về nước, bản năng đầu tiên của cậu là tìm kiếm đối phương.
Nhưng không ngờ lại bất ngờ không có kết quả.
Thực ra cậu rất muốn hỏi đối phương về chuyện này, nhưng lại nghĩ đến những động thái gần đây của Tần Như Ngọc khi quay về Tần gia, cậu lại lo lắng liệu có phải những trưởng lão khó tính trong Tần gia lại đang gây khó dễ cho đối phương. Dù sao, cậu vừa mới xé xuống được một miếng thịt lớn từ sản nghiệp của Tần gia, chuyển vào dưới danh nghĩa của mình, nếu những người đó không đồng ý, không chừng sau này sẽ còn có những ý đồ khác.
Tần Quyền tự nhiên biết cậu muốn hỏi cái gì, không muốn khiến cho cậu lo lắng, liền tránh né chuyện của Tần gia, bắt đầu giải thích về cuộc điều tra buổi chiều cho cậu.
Đương nhiên, vì đang phát trực tiếp, anh không thể trực tiếp nói là đã cử thám tử đi điều tra về mẹ của mình, cho nên đành thay đổi một cách nói khác, nói là muốn kiểm tra lại những gì hai người đã nói trong căn biệt thự ngày hôm đó.
Những chuyện đã nói trong căn biệt thự?
Tống Ngọc nhất thời không hiểu là chuyện gì.
Cậu chỉ nhớ ngày hôm đó, đối phương suýt chút nữa đã nói lỡ lời, đồng thời đề cập đến cảm giác tội lỗi gì đó, khiến cậu nghi ngờ có điều gì đó không đúng về thân thế của mình. Nhưng vì buổi ghi hình cuộc hẹn hò mà cậu đã cắt đứt sự nghi ngờ đó, cho nên cũng không có tiếp tục điều tra nữa.
Chẳng lẽ...
"Thôi, nếu em không nhớ rõ thì thôi. Xin lỗi, anh đã không đến đón em khi em về nước, lần sau, anh nhất định sẽ nhớ rõ chuyện này, sẽ không quên nữa."
Tần Quyền nói một cách nghiêm túc, với vẻ nghiêm nghị như vậy lại khiến Tống Ngọc cảm thấy có chút cứng nhắc, không biết nên nói gì thêm.
Âm thanh đếm ngược nhắc nhở trong điện thoại bắt đầu kêu từng tiếng tích tích, Tống Ngọc muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Cuối cùng, vẫn là Tần Quyền chủ động kết thúc cuộc gọi.
Giọng anh mang theo chút mệt mỏi và nhớ nhung, qua tiếng điện tử của cuộc gọi, nhẹ nhàng vang lên bên tai, như một lời thì thầm.
Khi chỉ còn ba giây cuối, anh chỉ để lại một câu, "Nhớ em."
Sau đó cuộc trò chuyện bị cắt đứt.
Nhớ em.
Những lời này vốn dĩ rất đơn giản, nhưng khi Tần Quyền nói ra, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác muốn khóc, như thể đã vượt qua ngọn núi, xuyên qua dòng sông, cuối cùng cũng đến được điểm cuối, mang một loại cảm giác khó tả, đầy phức tạp cùng tủi thân. Tống Ngọc kìm nén cảm xúc, quay người đi vào nhà vệ sinh.
May mắn thay, người thứ hai gọi điện chính là Từ Tinh Huy, điều này đã cho cậu một chút thời gian và không gian để chỉnh đốn lại.
Những khách mời sau đó, cũng không có gì ngạc nhiên, đều gọi điện thoại để bỏ phiếu rung động cho cậu.
Tống Ngọc vẫn giữ thái độ như ban đầu, trò chuyện lần lượt với từng người, cuộc trò chuyện của mọi người cũng không có gì quá bất ngờ.
Thẳng cho đến cuối cùng, Tống Ngọc chuẩn bị gọi điện thoại kết nối rung động...
Cậu vừa mới mở cửa, bước ra khỏi phòng ngủ, nhưng ngay lập tức bị một cảnh tượng làm cho giật mình.
Bảy vị khách mời, ngồi chật kín trong phòng khách, đang nhìn cậu chằm chằm, không một ai đi vào trong phòng, giống như đã lạc vào hiện trường của một câu lạc bộ đêm, ngồi thành một hàng đợi được "chỉ định", tạo ra một bầu không khí căng thẳng.
Hai vị đạo diễn rõ ràng rất thích loại cảnh tượng này, đầy cảm giác chiến trường, vì vậy bọn họ cũng vui vẻ đứng xem náo nhiệt, không ai có ý định nhắc đến việc yêu cầu các khách mời rời đi, mà trực tiếp mời Tống Ngọc ra sân vườn để thực hiện cuộc gọi rung động cuối cùng.
Nói cách khác, dù tối nay cậu gọi điện thoại cho bất kỳ ai, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy đúng không?
Lúc này, Tống Ngọc quả thực cảm thấy khó xử.
Nhân viên công tác ở bên cạnh hưng phấn hướng dẫn quy trình, "Bây giờ, xin mời lựa chọn, vị khách mời mà cậu muốn gọi đến nhất trong ngày hôm nay!"
Mà Tống Ngọc đang đứng một mình trong buồng điện thoại, phân vân không thôi.
Rốt cuộc, cậu nên gọi điện thoại cho ai đây?
Bảy người, lựa chọn cái này thì bỏ lỡ cái kia, gọi cho ai, cũng khó có thể giữ được sự công bằng, hơn nữa đây có lẽ là lựa chọn trước buổi hẹn cuối cùng, quyết định này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xu hướng của tất cả các fan, nếu cậu gọi cho người này mà không gọi cho người kia, chẳng phải giống như là cậu đã có quyết định từ trước rồi hay sao?
Nhưng cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa nghĩ tới lựa chọn cuối cùng của mình, muốn chọn ai đây!!
"A --- ---"
Tống Ngọc thở dài một tiếng, khó khăn ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống, lưu lại những giây phút cuối cùng.
Đã không thể từ bỏ được nữa, đội ngũ sản xuất ở bên cạnh liên tục thúc giục.
Tuyệt đối không thể cho phép cậu từ bỏ.
Ý kiến của khán giả thì lại vô cùng rộng lượng, chọn ai cũng được, dường như việc cậu chọn ai đều không quan trọng, mọi người đều sẽ gửi đến những lời chúc phúc chân thành nhất.
Tống Ngọc nản lòng rũ vai xuống, lần đầu tiên cảm nhận được bất lợi của việc "được yêu mến".
Sau khi cố gắng kiên trì gần năm phút mà vẫn không có kết quả, Tống Ngọc cuối cùng cũng đứng dậy, buộc phải gọi một số điện thoại, nhiếp ảnh gia cố tình không đưa máy quay vào, để lại sự hồi hộp cho một góc nhìn khác.
Những người phụ trách hậu trường phát sóng trực tiếp vô cùng khéo léo, ngay lập tức chuyển góc quay của phòng phát sóng trực tiếp chính vào phòng khách trong căn chung cư.
Bảy vị khách mời ngồi yên lặng trên ghế sofa, không khí căng thẳng như sắp bùng nổ.
Trong một không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, một tiếng chuông đột ngột vang lên, mọi ánh mắt đều đồng loạt hướng về một phía, mang theo vẻ phức tạp khó tả, vừa không hiểu lại vừa đầy ngưỡng mộ.
Chu Tử Lực ngây người trong hai giây, sau khi xác nhận lại rằng đúng là chuông điện thoại của mình, hắn ta lập tức đứng bật dậy, đắc ý nhìn mọi người, cười tủm tỉm cầm điện thoại rời đi. Khác với trạng thái phấn khích và vui mừng tột độ, ngay khi đối phương vừa bước vào phòng ngủ, tất cả các khách mời đều thở dài một hơi, bả vai cũng xụ xuống vài phần.
Dáng vẻ bất lực và đáng thương này khiến vô số fan cảm thấy đau lòng không thôi.
Kết thúc rồi, lựa chọn của Tống Ngọc.
Lần hẹn hò thứ hai đếm ngược, cậu đã tự mình đưa lá phiếu cuối cùng cho Chu Tử Lực.
Hầu như không cần chờ đợi thêm nữa, mọi người đã hiểu rõ danh sách các cặp đôi cho buổi hẹn hò vào sáng ngày mai.
Trong lòng của Thẩm Dung Thời cùng Tạ Nhuận đám người đầy nghi ngờ, chẳng lẽ tâm ý của đối phương thực sự đã được quyết định rồi, cuối cùng lại lựa chọn Chu gia?
Tần Quyền ở một bên mặc dù có chút thất vọng, nhưng anh gần như ngay lập tức hiểu được lý do tại sao Tống Ngọc lại lựa chọn Chu Tử Lực.
Chỉ hai ngày nữa thôi là đến buổi hòa nhạc solo đầu tiên của Chu Tử Lực. Đối phương là fan đầu tiên đã nhảy đến trước mặt A Ngọc, không chỉ để lại ấn tượng sâu sắc mà còn có thể xem như là học trò sáng tác đầu tiên theo nhiều nghĩa. Với tính cách tốt bụng và hay bênh vực người mình của A Ngọc, trên danh nghĩa lấy lý do hẹn hò để tạo dựng hình ảnh, kiểm tra hiệu quả, vậy thì cũng không có gì là không ổn.
Lựa chọn có tính logic như vậy, chính là minh chứng cho việc Tống Ngọc rốt cuộc vẫn chưa quyết định được, sẽ lựa chọn vị khách mời nào.
Nếu không, đối phương đã sớm gọn gàng dứt khoát nói ra, căn bản sẽ không có chuyện "do dự" và "rối rắm" như vậy.
Chợt nghĩ đến điều gì, Tần Quyền nhịn không được cong môi cười, có chút thời gian rảnh rỗi, cho nên anh đã lật xem danh sách nhân viên mà cảnh sát hình sự già đã gửi cho mình.
Đúng như những gì anh đã nghĩ, Tống Ngọc người đang nghe điện thoại ở đầu bên kia, đang giải thích điều này với Chu Tử Lực.
"... Câu chuyện chính là như vậy, cho nên tôi định đi ủng hộ buổi hòa nhạc solo của anh, không phải anh nói đã sáng tác một bài hát à? Hình như tôi chưa tùng được nghe qua, đến lúc đó, hát cho tôi nghe nhé."
Thần tượng chính miệng nói muốn nghe bài hát hắn sáng tác, điều này khiến bất kỳ fan hâm mộ nào cũng không thể không phấn khích!
Tuy rằng có chút thất vọng vì giải thích của đối phương không liên quan đến tình cảm, nhưng Chu Tử Lực là ai? Với kinh nghiệm tích lũy từ mấy năm trong nhóm nhạc thần tượng, hắn đã không còn sợ bất kỳ cú sốc nào. Rất nhanh, hắn điều chỉnh lại tâm lý, tự cho rằng mình phải mang lại cho thần tượng của mình một trải nghiệm buổi hòa nhạc tốt nhất, vì vậy ngay lập tức vỗ ngực cam kết.
"Không vấn đề gì, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tự mình hát cho cậu nghe! Cậu chỉ cần chờ đợi, đến lúc đó, tôi còn có một phần bất ngờ dành cho cậu!"
Hắn hứng thú bừng bừng, lạc quan vô cùng, thề sẽ tận dụng cơ hội hẹn hò cuối cùng này để giành lấy danh nghĩa!
Giữa vô vàn người trong vòng, hắn ta mạnh mẽ bày tỏ tình yêu và sự ngưỡng mộ của mình.
Còn Tống Ngọc lại nghĩ rằng phần bất ngờ của hắn chỉ là các chương trình như quay số trúng thưởng hay hát encore gì gì đó, cho nên cũng không để tâm lắm, chỉ cười đáp lại, "Được rồi, vậy tôi sẽ chờ xem."
Cuộc đối thoại của hai người bị fan trong giới âm nhạc ghi lại, khiến vô số fan hâm mộ phấn khích hối hả truyền tai nhau.
Lời hứa này ngay lập tức khiến số phiếu bầu cho CP giữa Tống Ngọc và Chu Tử Lực tăng vọt, khiến tất cả các CP khác bị bỏ xa một đoạn dài.
Tuy rất ghen tị, nhưng Tạ Nhuận cũng không hề thể hiện ra ngoài, ngược lại, hắn ta vô cùng rộng lượng, đứng ở trong phòng khách làm người hòa giải cho mọi người.
"Điều này cũng rất bình thường, Tử Lực sắp tổ chức buổi biểu diễn hòa nhạc, đến lúc đó chúng ta có thời gian, tất cả cùng đi ủng hộ thôi. Hẹn hò mà, bản thân phần này được thiết lập là để mỗi người đều có cơ hội giao lưu một chút, không thể lúc nào cũng chỉ có hai người cố định. Nếu như thế thì sẽ không thú vị chút nào, A Ngọc lựa chọn như này cũng khá tốt, phân chia đều cho mọi người, cũng coi như là công bằng ha ha ha."
Các khách mời khác phối hợp cười vang, phần nào cũng lấy lại được một chút thể diện.
Nhưng trong số những người có mặt ở đây, chỉ có một người không thể cười nổi.
Người đó chính là Tần Quyền.
Như Tạ Nhuận đã nói, Tống Ngọc từ khi tham gia chương trình hẹn hò, dường như cậu đang cố gắng "phân bổ" một cách công bằng cho mọi người, nhưng trong khi cậu đã hẹn hò qua với từng khách mời, thì duy nhất Tần Quyền lại bị bỏ qua.
Hai người chưa từng có cơ hội ở riêng bên nhau.
Cũng không có một lần hẹn hò nào.
Gần đến lần cuối cùng này, những khán giả khác dường như mới ý thức được sự đáng thương của Tần Quyền.
Tống Ngọc chưa bao giờ trực tiếp phản hồi lại cho đối phương chắc chắn sẽ tái hôn, cũng như chưa từng gửi tin nhắn hay kết nối rung động nào cho đối phương. Dù là cam kết, thể hiện thiện chí, biểu hiện tình cảm hay gần gũi, dường như tất cả đều là sự nỗ lực đơn độc của Tần Quyền! Còn thái độ của Tống Ngọc thì sao? Hầu như rất ít thể hiện.
Điều này khiến cho không ít người hâm mộ của cặp đôi Quyền Dục cảm thấy lo lắng.
Không thể nào, đúng không? Liệu mọi chuyện có phải chỉ là sản phẩm tự tưởng tượng của chúng ta không? Những khoảnh khắc thân mật, những lần ghen tuông, sự căng thẳng rõ ràng, chẳng lẽ đều chỉ là từ một phía? phải chăng Tống Ngọc đã thực sự từ bỏ, không muốn bước vào cùng một dòng sông thêm lần nào nữa? Khi cặp đôi Chu Tử Lực và Tống Ngọc đang lên ngôi, cặp đôi Quyền Dục vẫn luôn đứng thứ hai, đang rất thịnh vượng, dường như đã bị câu nói của Tạ Nhuận làm tổn thương rồi, đang rơi vào tình trạng chán nản, tự mình nghi vấn.
Tần Quyền cảm thấy một nỗi đau thắt lại ở trong lòng, chỉ có thể làm như không nghe thấy, tiếp tục lật xem những thông tin ở trong tay, cho đến khi anh lật đến một bức ảnh và giới thiệu của một người, lúc này mới đột nhiên dừng tay lại.
Người này...
Anh nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên và không chắc chắn khi phóng to bức ảnh trên điện thoại.
Tuy rằng bức ảnh này cũng là một bức chân dung hai inch giống như bức ảnh của tất cả các nhân viên khác, với bộ vest chỉnh chu và giày da lịch sự, khá nghiêm túc và nhạt nhẽo, nhưng không hiểu sao, gương mặt này lại mang đến cho anh một cảm giác quen thuộc.
Có vẻ như anh đã từng gặp người này ở đâu đó trước đây...
Anh khẽ thì thầm cái tên được ghi trên bức ảnh --- Từ Chí Dũng.
Dù cái tên này thì nghe thật xa lạ, nhưng gương mặt kia thì chắc chắn anh đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Nghĩ đến một điều gì đó, Tần Quyền đã lưu bức ảnh này lại và bí mật gửi cho một trong những người đáng tin cậy của mình, bảo hắn ta đi điều tra về người này.
Cảnh sát già chỉ có thể tìm ra được những thông tin trên bề nổi, nhưng những người đã ở lâu trong Tần gia, được thấm nhuần trong những mối quan hệ phức tạp của gia tộc, lại có khả năng dễ dàng nhận ra những nhân vật mà mẹ Tần đã từng tiếp xúc.
Quả đúng như vậy, không đến ngày thứ hai, vào lúc gần khuya, kẻ thân tín kia của anh đã gửi đến một tin tức.
Ngữ điệu rất khẳng định.
"Boss, người này đã từng làm việc tại Tần gia trong một khoảng thời gian, đã ứng tuyển làm thư ký riêng bên cạnh Tần tiên sinh, nhưng sau đó bị Tần phu nhân đuổi đi vì một sai lầm nào đó. Cụ thể sai sót đó là gì thì vẫn chưa rõ, chỉ biết rằng sau khi rời đi, hình như người này chưa từng làm việc trong ngành tương tự, cũng không có trở về nước. Có nguồn tin cho biết đã thấy ông ta ở thành phố S, nghe nói ông ta đã có một khoản tiền bất ngờ, sống xa hoa và có lối sống bừa bãi, nhưng sau đó thì không ai còn thấy ông ta nữa. Tôi đã kiểm tra hồ sơ nhập cảnh và xuất cảnh, phát hiện ra rằng người này đã được tuyên bố là đã chết cách đây một năm, nguyên nhân theo thông tin là do say rượu đột tử, điều gây ngạc nhiên chính là, tang lễ lại do thư ký Lưu phụ trách, nhưng lại không có bất kỳ hồ sơ nào về hành trình của đối phương."
Thư ký Lưu?
Đó không phải là thư ký riêng xuất sắc nhất bên cạnh mẹ anh sao?
Rốt cuộc có điều gì đã xảy ra khiến một phu nhân quyền quý của Tần gia lại quan tâm đến một người bình thường như vậy? Thậm chí còn lo liệu tổ chức tang lễ cho ông ta?
Nỗi nghi ngờ trong lòng Tần Quyền ngày càng gia tăng, nhưng theo bản năng, anh có thể cảm nhận được rằng dường như đây chính là bí mật ẩn giấu giữa mẹ anh và A Ngọc. Vì vậy, thay vì dừng lại, anh đã chỉ đạo cho người thân tín tiếp tục điều tra sự việc.