• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đạo diễn, tôi có một việc có thể cần ngài xem qua." Trong phòng cắt nối biên tập của tổ chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》, một nhân viên hậu kỳ cầm theo các tài liệu trên máy tính, do dự đi tới.

Hồ Lam lúc này đang báo cáo chi tiết về cuộc trò chuyện với Tống Ngọc cho mẹ Tần, thấy hắn ta đi tới, liền vội vàng che loa điện thoại, ra hiệu tay để hắn ta đợi.

Ngay sau đó, một nhân viên của Trung tâm Quản lý Dữ liệu Phát sóng bước chân vội vàng đi tới, cầm theo máy tính bảng, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

"Đạo diễn, tôi có chuyện gấp muốn báo với ngài."

"Im miệng, chờ một lát!"

Sao lại thiếu tế nhị thế này? Không thấy tôi đang gọi điện với nhà đầu tư sao?

Hồ Lam thở dài một tiếng, nhíu chặt mày lại.

Ông ta cầm chặt điện thoại, cung kính tiếp tục nói chuyện.

"Chuyện chính là như vậy, ngài yên tâm, tôi đã thành công thuyết phục Tống Ngọc từ bỏ ý định rời đi rồi. Nội dung của tập đầu tiên chúng tôi đang cắt dựng theo yêu cầu của ngài, dự kiến sẽ phát sóng vào tối ngày mai. Đúng rồi, cắt ghép ác ý, chắc chắn là cực kỳ tồi tệ, tin tôi đi, đến lúc đó nhất định sẽ có vô số người mắng Tống Ngọc lên trời! Lúc đó chúng ta cũng gần đến địa điểm thứ hai rồi, hòn đảo hoang đó tôi đã cho người dọn dẹp từ trước, đảm bảo các khách mời sẽ không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào ngoài kia đâu, ngài cứ yên tâm."

Nghe xong, đối phương có vẻ đã đáp lại gì đó, hình như đang khen ông ta.

Hồ Lam lập tức vô cùng hưng phấn, liên tục đáp lại, thái độ còn khiêm tốn hơn nữa. Sau khi tự mãn cúp điện thoại, ông ta mới nhớ ra còn có hai nhân viên đang đứng bên cạnh, vẫn đang đợi để nói chuyện với ông ta. Vì vậy, ông ta khẽ ho một tiếng, chỉnh lại thái độ, hỏi.

"Chuyện gì vậy?"

Cả hai nhân viên công tác đồng thời lên tiếng, giọng nói vội vã khiến ông ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.

"Dừng dừng dừng, có chuyện gì mà phải cuống lên như thế? Không chút nghiêm túc gì cả, anh nói trước đi, có chuyện gì?"

Hồ Lam nâng nâng cằm, mặt mày khó chịu hỏi một trong hai người.

Nhân viên hậu kỳ vội vàng cầm máy tính tiến lên, phát đoạn video mà bọn họ vô tình ghi lại được, là đoạn sau khi buổi phát sóng của Tống Ngọc trong phòng bị gián đoạn.

Đây là cảnh mới mà hắn ta phát hiện ra khi đang cắt dựng, trước đó nhân viên kiểm duyệt phim không biết có phải bỏ sót hay không, mà hoàn toàn không phát hiện ra.

Hai người cùng cúi đầu lại gần nhau. Khi thấy Chu Tử Lực phát hiện Tống Ngọc chính là Zling, biểu cảm từ ngạc nhiên đến hoảng loạn, rồi đến sự tỉnh ngộ đầy kích động, sau đó bị Tống Ngọc xông vào phòng vội vã ngăn lại, yêu cầu giữ bí mật, Hồ Lam suýt nữa nghĩ là mắt và tai của mình đã gặp vấn đề.

"Chờ đã, hình như tai và mắt của tôi có vấn đề rồi, sao tôi nghe thấy Chu Tử Lực nói Tống Ngọc chính là Zling vậy?"

"Ngài không nghe nhầm đâu." Nhân viên hậu kỳ sắc mặt tái mét, lộ ra một nụ cười gượng gạo.

"Tống Ngọc chính là Zling, Zling chính là Tống Ngọc."

Hồ Lam suýt chút nữa thì co rúm lại, như muốn ngã gục tại chỗ, may mà hai vị cấp dưới vội vàng đỡ ông ta, khiến ông ta gắng gượng giữ được sự tỉnh táo. Ông ta siết chặt tay áo của nhân viên hậu kỳ, cắn răng kiên trì nói: "Không, tuyệt đối không thể để đoạn này bị rò rỉ, tất cả mọi người phải xóa hoàn toàn đoạn tài liệu này đi, coi như chúng ta không biết gì hết... "

Nhân viên của Trung tâm Quản lý Dữ liệu Phát sóng đứng bên cạnh cẩn thận ngắt lời.

"Nhưng mà, làm vậy e là không ổn đâu. Vừa rồi các khách mời đã phát sóng trực tiếp, Chu Tử Lực dùng tài khoản Weibo, đã công khai danh tính thật của Tống Ngọc rồi."

"Cái gì?"

Hồ Lam cảm thấy như mình rơi xuống một hố băng, lập tức ngất xỉu.

Lần này, thật sự là ngất.

Cho đến khi nhắm mắt lại, trong đầu ông ta vẫn đang mạnh mẽ phủ nhận.

Làm sao có thể, làm sao có thể được? Đối phương sao có thể là Zling được chứ?

Vậy thì bọn họ còn cắt ghép ác ý làm gì? Chiến dịch dư luận đã được dàn dựng kỹ lưỡng, chẳng phải bây giờ tất cả đều trở thành trò cười sao? Ông ta phải giải thích thế nào với nhà đầu tư đây!!!

Dư luận trên mạng vẫn đang tiếp tục lan truyền, mặc dù Tống Ngọc sau khi phát hiện ra đã ngay lập tức gỡ bỏ tin tức đó, nhưng vô số người vẫn giữ lại ảnh chụp màn hình, chúng nhanh chóng như đám lửa mùa hè, gặp gió liền cháy bùng lên, lan rộng khắp cả một cánh đồng.

Thực tế, việc gỡ bỏ nhanh chóng lại càng tạo cảm giác như đang che giấu, khiến cho sự việc càng thêm phần xác thực.

Trên du thuyền, Tống Ngọc cô đơn ngồi ở khu trò chơi, như bị đưa ra thẩm vấn, nhìn về phía các khách mời và nhân viên công tác, mặt đầy căng thẳng giải thích.

"Tôi thật sự không có ý giấu giếm mọi người, chỉ là không muốn ồn ào, hơn nữa, tôi cũng không định sáng tác nữa, nếu không phải bị Chu Tử Lực vô tình phát hiện ra, e là tôi sẽ không bao giờ công khai chuyện này đâu... "

Giọng giải thích của Tống Ngọc càng lúc càng yếu, đầu cũng cúi thấp xuống, lén lút trừng mắt liếc nhìn Chu Tử Lực đã ngủ gục trên ghế sofa, âm thầm cắn răng, cảm thán số mệnh mình năm nay không may mắn.

Còn Đỗ Nhược Hiên và Hứa Nặc Khiêm thì nhìn cậu mà không thể tin nổi, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi phục lại được.

"Không phải, cậu thật sự là Zling sao? Tôi cứ tưởng Chu Tử Lực đang đùa thôi. Cậu năm nay mới 19 tuổi mà, sao có thể là Zling được? Anh ta có nhiều bài hát như thế... đợi đã, cậu bao nhiêu tuổi thì bán được bài hát đầu tiên?"

Đỗ Nhược Hiên tò mò hỏi.

Tống Ngọc gãi gãi đầu, hơi lúng túng không nhớ rõ bài hát đầu tiên mình bán ra là gì.

Bên cạnh, Hứa Nặc Khiêm không nhịn được liền nhắc nhở: "Là《Thủy Tinh》, cậu viết cho ca sĩ Vương Hàm đó, cậu không nhớ sao?"

"Ồ ồ, bài đó à, hình như là lúc tôi mới học phối nhạc, làm để luyện tay, chắc là... khoảng lớp 9?"

Làm để luyện tay... lớp 9.

Câu nói kiểu "thần thánh" này lập tức khiến tất cả các khách mời suýt nữa không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc bọn họ học lớp 9 thì đang làm gì? Còn người ta lớp 9 đã làm gì? Đây chính là thiên tài sao? Ôi mẹ ơi, bọn họ còn tưởng Tống Ngọc là người có điều kiện yếu nhất trong tất cả các khách mời, giờ nhìn lại, ai mới là yếu nhất chứ, thực sự là bọn họ mới là đồ bỏ đi thì đúng hơn!

Từ Tinh Huy mặt mày tái mét, vẫn không chịu tin, cậu ta liền tiếp tục hỏi.

"Không thể nào, nếu anh là Zling, vậy tại sao lúc Liễu Ngô Xuân ra mắt, anh lại không có phản ứng gì?"

Lẽ ra, chính chủ mới là người quan tâm nhất đến việc bị người khác thay thế danh tính!

Nhưng lúc đó, Tống Ngọc rõ ràng tỏ ra chẳng hề quan tâm, mặt mũi như thể chuyện này không liên quan đến cậu. Nếu không phải Chu Tử Lực kiên quyết phản đối, có lẽ lúc này Liễu Ngô Xuân đã lấy danh nghĩa Zling để nổi tiếng khắp nơi rồi!

Tống Ngọc nhún vai, vẻ mặt vô tội.

"Bởi vì lúc đó tôi thật sự không quan tâm đến danh tính này. Tôi không tham gia vào ngành giải trí, cũng không muốn làm ca sĩ, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy nhàm chán, bán mấy bài hát vớ vẩn cho vui, kiếm chút tiền. Hiện giờ  tôi cũng gần như chắc chắn sẽ không viết nhạc nữa, vậy thì chẳng thà để nó vô ích, còn không bằng để người khác sử dụng, ai cần thì cứ lấy đi."

Cậu nhìn thấy Từ Tinh Huy mặt mày tái nhợt vô lực, đứng không vững, liền tiếp tục bổ sung nói.

"Thực ra, bài hát tôi tặng cho cậu chính là bài nhạc cuối cùng tôi viết, nhưng đáng tiếc là, Liễu Ngô Xuân thực sự quá kiêu ngạo, còn tôi thấy Chu Tử Lực quá đáng thương, nên tôi mới giúp anh ta một tay."

Khi Tạ Nhuận và Thẩm Dung Thời nghe đến đây, bọn họ lập tức vỡ lẽ.

Hóa ra, lý do tại sao hôm đó Chu Tử Lực đột nhiên nói là muốn thu âm, rồi tối hôm đó lại tung ra mười bài hát kinh điển, khiến bọn họ băn khoăn mãi không hiểu sao lại nhanh như vậy, thì ra chính chủ vẫn ở ngay bên cạnh, không có gì đáng ngạc nhiên!

Mọi câu đố đều được giải đáp ngay lúc này, nhiều người không nhịn được mà đỡ trán, tự trách mình sao lúc trước lại không nghĩ ra khả năng này.

Nhưng cũng không thể trách bọn họ, thật ra là Tống Ngọc quá giỏi che giấu. Một người có danh tiếng lớn như vậy, lại có thân phận là một nhà phối nhạc nổi tiếng, mà lại có thể giấu kín suốt bao nhiêu năm, không để lộ một chút thông tin nào. Nếu không phải bị Chu Tử Lực bắt gặp, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn bị lừa mà không hay biết gì!

Tống Ngọc vô tội chớp chớp mắt, vẻ mặt đáng thương vô cùng.

"Cái kia... tôi giải thích xong rồi, giờ có thể đi chưa? Tôi còn phải về xử lý mấy chuyện còn lại, cho nên... "

Cậu nói là đang nói về chuyện với công ty quản lý Apple và Từ gia, nhưng các khách mời lại cứ nghĩ cậu đang nói về việc xử lý hậu quả sau khi "áo choàng" bị lộ, nên vội vàng xua xua tay cho cậu đi.

Tống Ngọc rời đi.

Những người còn lại thì lần lượt ngồi xuống ở khu trò chơi, thật lâu vẫn không nói lời nào. Tất cả đều đồng thời mất ngủ, mỗi người đều mở to mắt, trằn trọc mãi cho đến hừng đông.

Ngày hôm sau, Đỗ Nhược Hiên dậy sớm, gõ cửa phòng Tống Ngọc, lặng lẽ đưa cho cậu một album của Chu Tử Lực, ngại ngùng nói.

"Cái kia... có thể nhờ cậu ký tên giúp tôi được không? Chỉ cần ký thế này【Zling chúc chiến đội FOX giành chức vô địch giải đấu game thế giới lần thứ 4】là được rồi."

Tống Ngọc:???

Cậu nghi hoặc nhận lấy, mặt mày ngơ ngác đóng cửa lại, không lâu sau, lại có tiếng gõ cửa.

Hứa Nặc Khiêm thản nhiên ném cho cậu một cuốn sổ, hai tay bỏ vào túi quần, ho khẽ một tiếng, có vẻ hơi lúng túng.

"À... người quản lý của tôi là fan của cậu, có thể nhờ cậu ký tên giúp được không? Chỉ cần viết【Zling yêu nhất Thôi Lệ, heart】là được rồi."

Tống Ngọc:......

Khi tiếng gõ cửa lần thứ ba vang lên, cậu trực tiếp duỗi tay ra, vẻ mặt buồn chán nói.

"Được rồi, nói đi, muốn tôi ký cái gì, nội dung là gì?"

Tần Quyền mặc đồ vest chỉn chu, đứng ở trước cửa, ngạc nhiên nhướng mày.

"Cậu còn muốn tôi ký cái gì nữa?"

Nhớ đến những khoảnh khắc ký tên kết hôn, ly hôn, Tống Ngọc cảm thấy như bị "chết xã hội" ngay lập tức, tay vừa đưa ra đã rụt trở về, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng lên.

(*)Cái chết xã hội là sự xuống cấp và chấm dứt cuối cùng khả năng của bạn để hoạt động như một thực thể xã hội.

"Không, không có gì, tôi cứ tưởng là những người khác. À... anh làm gì vậy?"

Sáng sớm như vậy, ăn mặc lòe loẹt như thế, định làm gì đây?

Tống Ngọc cảnh giác đánh giá Tần Quyền, ánh mắt hoài nghi quét tới quét lui trên người anh.

Tần Quyền bước về phía trước một bước, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng cậu, thấy chiếc laptop đang đặt trên bàn, anh biết ngay là Tống Ngọc đã thức cả đêm. Anh rút chìa khóa từ trong túi quần ra, hất hất đầu.

"Tôi đã nhờ thuyền trưởng mở trung tâm tắm rửa ở tầng 4 rồi, mời tới thầy mát-xa mà chúng ta đã gặp ở Dubai trước kia, cậu muốn mát-xa không?"

Tống Ngọc lập tức hai mắt sáng lên, tất cả những chuyện vớ vẩn trong đầu lập tức bị ném đi đâu không rõ, cậu vội vàng gật đầu nói: "Muốn, muốn, muốn!"

Sau đó liền lập tức đóng cửa lại, tung ta tung tăng đi theo Tần Quyền rời đi.

Chờ đến khi Chu Tử Lực tỉnh lại sau cơn say, vội vàng muốn nhận lỗi và đưa ra lời mời hẹn hò, thì Hứa Nặc Khiêm, Đỗ Nhược Hiên cùng Tạ Nhuận và những người khác đã đứng đợi ở trước cửa phòng của Tống Ngọc. Bọn họ gõ cửa mãi mà chẳng có ai trả lời, dường như trong phòng không có người.

Mọi người:?? Có người còn nhanh hơn cả bọn họ?

Người đâu mất rồi!

Bởi vì lần hẹn hò này yêu cầu hai bên phải lựa chọn lẫn nhau, nên mọi người đều rất thận trọng khi đưa ra lời mời.

Mọi người sợ rằng chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng sẽ khiến mình trở thành người duy nhất không được chọn.

Đặc biệt là Chu Tử Lực. Hắn ta hiểu rất rõ, ngay khi thân phận của Tống Ngọc bị lộ ra, thì sự quan tâm không chỉ dừng lại ở một mình hắn. Hắn ta muốn có cuộc trò chuyện trước để điều chỉnh cảm xúc, nhưng ai ngờ khi tìm khắp ba tầng du thuyền mà vẫn không thấy bóng dáng của Tống Ngọc đâu.

Điều này khiến hắn ta vô cùng lo lắng.

Mà lúc này, Tống Ngọc lại hoàn toàn không hay biết gì, đang cùng Tần Quyền nằm cạnh nhau, tận hưởng sự xoa bóp hoàn hảo của thầy mát-xa, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nếu nói trong một năm qua, khi đi theo Tần Quyền, Tống Ngọc đã được trải nghiệm khá nhiều thứ, thì điều khiến cậu nhớ nhất chắc chắn là ông thầy mát-xa chỉ dành riêng cho VVIP của hoàng gia Dubai. Chỉ cần đôi tay ma thuật của người đó xoa bóp trong nửa giờ, bảo đảm Tống Ngọc sẽ ngủ sâu hơn bất kỳ ai, chất lượng giấc ngủ cũng tuyệt vời vô cùng! Chỉ tiếc là "phí dịch vụ" quá đắt, ngoài việc thi thoảng đi theo Tần Quyền thì được "cày cuốc" chút ít, móc được chút lợi lộc, thì dù Tống Ngọc có lấy hết tiền từ việc bán các bài hát của mình cũng không đủ trả cho nửa giờ mát-xa của ông ta.

Thật sự là không có khả năng chi trả.

Tống Ngọc vui vẻ nhắm mắt lại, lờ mờ ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một người chồng cũ.

Cho đến khi nghe thấy đối phương lên tiếng dò hỏi, cậu mới nhận ra rằng việc này chẳng phải là được hưởng lợi miễn phí.

"Tối ngày hôm qua, hội giám sát nhận được một tài liệu nội bộ, cáo buộc công ty quản lý Apple và chủ tịch Vương Hồng Xuân trốn thuế, tham gia hối lộ tình dục trong suốt nhiều năm. Đây là do cậu làm sao?"

Một câu hỏi này khiến Tống Ngọc lập tức mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương với ánh mắt sắc bén.

Nhưng Tần Quyền vẫn chỉ nằm im, không hề quay đầu nhìn cậu, như thể đang kể một tin tức bình thường nhất trên đời.

"Liễu Ngô Xuân và Vương Hồng Xuân cùng những người khác sáng nay đã bị bắt, chuỗi tài chính của Từ gia cũng bị cắt đứt hoàn toàn. Cậu nghĩ là sẽ không ai biết sao? Nửa số chiêu trò của cậu đều là tôi dạy, nhưng tiếc là làm hơi cẩu thả, cho nên còn để lại một đầu mối."

Tống Ngọc hạ mắt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ý của anh là... Vương gia?"

"Đúng vậy. Nghe nói Vương gia đã nhận được tài liệu tố cáo từ bên trong, lần này bọn họ đã mời một đội ngũ hacker nổi tiếng quốc tế, quyết tâm tìm ra người đã làm đánh cắp thông tin."

Tống Ngọc cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

Nếu là chuyện khác, có lẽ cậu còn phải e ngại đôi chút, nhưng về kỹ thuật hacker... không phải là cậu tự khen, mà trên thế giới này, chẳng có mấy người có thể tìm ra vị trí của cậu.

Trừ khi......

Tần Quyền căn bản không cần nhìn vào biểu cảm của Tống Ngọc, chỉ nghe thấy âm thanh khẽ phẫn nộ của cậu, là biết cậu đang nghĩ gì, vì thế không chút do dự vạch trần thông tin cuối cùng.

"Tôi nghe nói, người bọn họ mời là á quân của cuộc thi hacker ngầm quốc tế lần trước, Mark."

Tống Ngọc lập tức cứng người.

Sao lại là hắn ta nữa!

Nhưng chưa kịp để Tống Ngọc nổi giận, Tần Quyền lại thở dài một hơi, nói tiếp câu sau.

"Nhưng đáng tiếc là, đối phương từ chối rồi."

Tống Ngọc:......

Cậu ngồi dậy, dùng ánh mắt u ám như cá chết nhìn chằm chằm vào đối phương.

Tần Quyền khẽ mỉm cười, thấy chiếc khăn tắm rơi xuống, lộ ra xương quai xanh trắng ngần và cổ của Tống Ngọc, anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, quay mắt đi rồi cũng ngồi dậy theo.

"Tôi đã cử người giúp cậu xử lý hậu quả rồi, nhưng Tống Ngọc, tôi phải nhắc nhở cậu một điều. Cậu đã rời khỏi Tần gia, nên mọi việc phải cẩn thận hơn một chút. Phải biết rằng, luôn có người giỏi hơn mình, khi không còn sự che chở của Tần gia, tài năng và khả năng của cậu đôi khi lại trở thành một loại bất hạnh."

Tống Ngọc im lặng siết chặt nắm tay, không phục mà mím môi lại.

Anh mới là kẻ bất hạnh! Cả gia đình anh đều bất hạnh!

Làm sao? Tôi rời khỏi Tần gia thì không thể tự bảo vệ mình à?

Anh nghĩ anh là ai? Trái đất mà thiếu anh thì không quay được chắc?

Ha ha, thật là nực cười!

Cậu đột nhiên đứng dậy, không nói một lời định rời đi ngay lập tức, nhưng lại bị Tần Quyền ngăn lại.

"Ngày hôm nay cả ngày chỉ là thời gian gửi thiệp mời, không vội ghi hình đâu, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc rồi hãy đi. Nếu không muốn gặp tôi, tôi sẽ rời đi ngay."

Tống Ngọc ngước mắt lên nhìn Tần Quyền, sắc mặt hơi ngẩn ra.

Dù lời nói ấm áp, quan tâm như vậy, nhưng khi phát ra từ miệng đối phương, lại giống như một ân huệ vô ý của kẻ trên cao ban cho kẻ dưới, không mang theo chút tình cảm nào.

Cứ như thể anh ta sinh ra đã đối xử như vậy với tất cả mọi người, không có sự phân biệt nào.

Lạnh nhạt, giống như một người xa lạ.

Tống Ngọc cắn cắn môi, một lần nữa ngồi xuống, nhìn bóng lưng của Tần Quyền dần dần khuất xa, bàn tay buông lỏng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhưng lại cảm thấy như lần đầu gặp đối phương, khiến cậu cảm thấy mình thật yếu đuối, tủi nhục, nhỏ bé và hèn mọn.

Thẩm Dung Thời đứng trên boong tàu ở tầng ba, đang hút thuốc và nói chuyện điện thoại. Thấy Tần Quyền mặc áo choàng tắm từ tầng bốn chậm rãi bước xuống, hắn không khỏi cảm thấy thắc mắc.

Hắn che lại loa điện thoại, tò mò hỏi.

"Phòng ở trên kia mở rồi à? Là làm gì thế?"

Tần Quyền im lặng nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi lắc lắc đầu.

"Chưa chính thức mở cửa đâu, chỉ là một trung tâm tắm hơi bình thường thôi."

"À." Khi nghe nói là trung tâm tắm hơi, Thẩm Dung Thời lập tức bỏ qua suy nghĩ đó, không mấy hứng thú quay người, tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

Mà ở một đại dương xa xôi, Mark bực bội gãi gãi đầu, tiếp tục cằn nhằn với Thẩm Dung Thời.

"Đừng có nói nữa, tối qua, tôi lại bắt được tín hiệu của DEAD trên du thuyền của các cậu. Nhưng không hiểu sao, khi tôi định xác định vị trí cụ thể, tín hiệu lại bị nhiễu. Bên kia ra tay cực kỳ tàn nhẫn, bọn họ thậm chí tấn công đến mức tôi suýt bị đẩy sang tàu chiến của quốc gia bên cạnh. Mẹ kiếp, suýt nữa là xong đời! May mà tôi chạy nhanh, nhưng tôi có thể chắc chắn, DEAD chính xác là một trong những khách mời của các cậu, bởi vì tín hiệu phát ra từ khu vực lưu trú của các cậu, ngoài khách mời thì không còn ai khác cả."

Quả nhiên.

Thẩm Dung Thời ánh mắt lướt qua một tia sáng hiểu ra.

Sự việc đến lúc này đã khá rõ ràng, giờ chỉ còn chờ xác định xem trong bảy vị khách mời, ai mới là người đó.

Nghĩ đến đây, hắn lắc lắc tấm thiệp mời trong tay, không hề vội vàng, bước xuống tầng ba, trực tiếp đưa thiệp mời cho Từ Tinh Huy.

Từ Tinh Huy kinh ngạc không thôi, "Anh... muốn mời tôi hẹn hò sao?"

Cậu ta mở to mắt, lúc ngây thơ vẫn giống như một chú mèo con, dễ thương vô cùng.

Thẩm Dung Thời cong môi cười, khi cười rộ lên, vẻ lạnh lùng và xa cách trên người hắn như tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng, "Bởi vì chúng ta chưa từng ở chung với nhau, lần này tôi muốn thử xem sao."

Từ Tinh Huy theo bản năng cảm thấy vui mừng, nhưng ngay lập tức lại do dự trong lòng.

"Nhưng mà tôi... "

Cậu ta vốn định mời Tạ Nhuận, nhưng giờ nếu nhận lời mời hẹn hò của Thẩm Dung Thời, rồi sau đó lại không có phản hồi gì, thì khi chương trình phát sóng ra, chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ cậu ta có chút không đứng đắn sao?

Dường như hiểu được sự do dự của Từ Tinh Huy, Thẩm Dung Thời ngay lập tức nói.

"Không cần phải khó xử đâu, tôi chỉ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình thôi. Cậu làm thế nào là quyền của cậu, tôi sẽ không can thiệp."

Những lời nói nhẹ nhàng, đầy ấm áp, khiến trái tim Từ Tinh Huy bỗng chốc ấm áp lạ thường.

Cậu ta trân trọng nhận lấy thiệp mời, gật đầu một cái, rồi cầm theo thiệp, thay một bộ đồ mới, cố tình đi qua phòng Tạ Nhuận một vòng, ngụ ý rằng mình rất "hot" và có nhiều sự lựa chọn.

Tạ Nhuận tự nhiên hiểu rõ ý đồ của đối phương, nhưng chỉ cúi đầu thu dọn hành lý, im lặng không nói gì, giả vờ không biết.

Làm vài lần như vậy, cuối cùng lại khiến Từ Tinh Huy tức giận đến mức muốn ngã ngửa, băn khoăn không biết có nên đưa thiệp mời cho đối phương nữa hay không.

Vào đúng lúc này, Tống Ngọc uể oải ngáp dài rồi từ dưới lầu đi lên, vài vị khách mời vội vàng tiến lại gần, hỏi han.

Đỗ Nhược Hiên: "Cậu đi đâu vậy? Tôi vừa đi tìm một vòng, sao không thấy cậu?"

Chu Tử Lực: "Thần tượng, tôi sai rồi, thật sự tôi sai rồi, tối qua tôi uống say quá, cậu đánh tôi đi, ngàn vạn lần đừng bỏ mặc tôi, ô ô ô."

Hứa Nặc Khiêm: "Này, tôi để thiệp mời trong phòng cậu rồi đó, nhớ lấy nhé. Mạc dù hiện giờ cậu đã là ngôi sao lớn rồi, nhưng đừng quên vẫn còn cuộc đua xe mà chúng ta đã hứa sẽ thi đấu lại."

Tạ Nhuận:......

Hắn ta vốn cũng định nói gì đó, nhưng thấy mọi người vây quanh Tống Ngọc, căn bản không thể chen vào được, đành phải lặng lẽ lùi lại một bước, đợi mọi người hỏi xong rồi mới lên tiếng.

Từ Tinh Huy thì bị bỏ rơi sang một bên. Cậu ta nhìn Tống Ngọc, người đang được mọi người vây quanh chăm sóc, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác ghen tị mãnh liệt, cảm giác đó như lửa cháy, nóng bỏng đến mức không thể kiềm chế.

Những thứ này đáng lẽ ra phải là của mình.

Những ánh hào quang, những sự yêu thích, những cái nhìn ngưỡng mộ và sự theo đuổi của người khác.

Nếu không phải vì Tống Ngọc...

Nếu không có Tống Ngọc...

Thật sự quá chướng mắt.

Cậu ta không khỏi nhớ lại buổi sáng ngày hôm nay khi liên lạc với công ty, mãi mà không gọi được, hỏi thăm cha thì mới biết rằng công ty quản lý Apple đột ngột bị tấn công, trong lòng càng thêm hỗn loạn, trong lòng rất nhiều suy nghĩ đan xen.

Liệu có phải là do anh ta làm không? Hay chỉ là một sự trùng hợp?

Từ Tinh Huy nhớ lại từ khi Tống Ngọc xuất hiện, Từ gia bọn họ, công ty của cậu ta và tất cả mọi thứ của cậu ta đều gặp phải những rắc rối. Cảm giác càng lúc càng tin rằng người này chính là kẻ sinh ra để đối đầu với cậu ta. Chỉ cần giải quyết được Tống Ngọc, khiến anh ta tránh xa mình, vĩnh viễn không quay lại quốc gia này, thì mọi nguy cơ còn lại sẽ dễ dàng được giải quyết.

Cậu ta siết chặt tấm thiệp mời trong tay, quay người bước nhanh về phòng mình, chính vì thế mà bỏ lỡ cảnh tượng Tống Ngọc vứt bỏ tất cả thiệp mời từ mọi người, bước thẳng về phía Thẩm Dung Thời.

"Anh có thể nhận thiệp mời của tôi không?"

Tống Ngọc hai mắt sáng lên nhìn chăm chú vào Thẩm Dung Thời, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

"Tôi?" Thẩm Dung Thời ngạc nhiên chỉ vào chính mình, rồi nhìn qua Tống Ngọc, lại nhìn về phía những vị khách mời ở phía đối diện, những người đang nhíu mày nhìn hắn đầy thù địch, rõ ràng là rất bất ngờ.

"Vì sao cậu lại chọn mời tôi?"

Thẩm Dung Thời tò mò hỏi.

Dù sao đi nữa, từ khi chương trình hẹn hò bắt đầu, giữa bọn họ gần như không có sự giao tiếp nào. Dù là công việc, thân phận, hay tuổi tác, tất cả đều như những vách ngăn khổng lồ, khó mà xích lại gần nhau.

Nhưng điều Tống Ngọc cần chính là không có sự giao tiếp!

Cậu vốn không có ý định hẹn hò gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt, yên tĩnh chờ đợi đến khi đến địa điểm tiếp theo, đợi dược sĩ của mình đến để giúp cậu giải quyết hoàn toàn vấn đề mất ngủ.

Vì vậy, Tống Ngọc lười biếng chọn một người mà mình biết chắc chắn sẽ không bao giờ chọn lại mình, rồi yên tâm mà đưa ra thiệp mời.

Tuy nhiên, lý do như vậy rõ ràng không phải là thứ có thể nói trực tiếp ra mặt.

Cậu ngập ngừng một chút, rồi vờ hỏi một câu mà lâu nay cậu vẫn luôn muốn hỏi.

"Bởi vì... tôi cảm thấy mùi hương trên người anh rất dễ chịu, nên muốn nhân dịp này hỏi anh một chút, mùi nước hoa của anh là của nhãn hiệu nào vậy? Anh có thể nói cho tôi biết không?"

Bên cạnh, khi Tần Quyền đang rót nước thì nghe thấy lý do này, tay bất ngờ run lên, nước nóng văng ra ngoài, vài giọt bắn lên trên người anh. Nhưng anh chẳng hề để ý, mà là đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tống Ngọc, ánh mắt sắc bén không rời.

Giống như anh vừa nghe thấy một điều gì đó khiến mình cảm thấy hoang mang và lo lắng.

Thẩm Dung Thời nghe câu hỏi này, ngẩn ra hai giây.

Hắn đưa tay nâng ống tay áo lên, cúi đầu hít một hơi, vẻ mặt nghi hoặc.

"Tôi chưa từng xài nước hoa mà."

"Làm sao có thể?" Tống Ngọc ngạc nhiên bước lên hai bước, gần như áp sát vào người Thẩm Dung Thời, nửa khuôn mặt của cậu gần như chạm vào đối phương, "Cái mùi nhẹ nhàng của hoa nhài, anh không ngửi thấy sao? Mùi rất dễ chịu, không hiểu vì sao, mỗi lần tôi ngửi thấy mùi này, cảm giác như tinh thần được thư giãn... "

Tống Ngọc siết chặt tay vào ống tay áo của Thẩm Dung Thời, làm bộ như muốn cúi đầu lại ngửi thêm lần nữa để xác nhận.

Lúc này, ngay cả Tạ Nhuận và Chu Tử Lực cũng tức giận đến mức mặt mày tối sầm lại.

Thẩm Dung Thời lập tức rút tay áo lại, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi giọng nói trầm trầm.

"Tôi hiểu rồi, có thể cậu ngửi thấy là mùi hương tôi thường dùng ở nhà. Thế này đi, tôi sẽ tìm nguyên liệu rồi gửi cho cậu một phần."

Tống Ngọc lập tức ánh mắt sáng lên, "Được á, được á, anh đúng thật là người tốt!"

Cậu vui vẻ đưa thiệp mời ra, hoàn toàn không để ý đến việc mình vừa cho đối phương một "thẻ người tốt", như thể chỉ đơn giản là đang hỏi một câu về mùi hương vậy. Xong xuôi, cậu liền quay người rời khỏi phòng khách, để lại một đám khách mời đứng đó, mỗi người một vẻ, lặng lẽ nhìn tấm thiệp mời trong tay Thẩm Dung Thời, trên mặt đều là vẻ oán hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK