Tối hôm đó, cậu vẫn không thể nào ngủ được, chỉ có thể ôm chiếc gối nhỏ của mình, lén lút đi vào phòng của Tần Quyền để tranh thủ ngủ ké.
Nhưng khi vừa mới mở cửa ra, cậu không ngờ lại bị một người khác trực tiếp chặn lại.
Trong phòng khách của căn hộ ba phòng, Tạ Nhuận có vẻ như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt đang ngồi trên ghế sofa, cầm một đống kịch bản in sẵn để xem. Cơ thể hắn lộ ra đôi xương quai xanh trắng trẻo và khỏe khoắn, tạo nên một cảnh tượng đầy sức sống.
Đối phương nhìn thấy Tống Ngọc bước ra, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, hỏi.
"Ủa? Cậu vẫn chưa ngủ sao? Vừa lúc, thầy Tống, tôi có một số câu hỏi muốn nhờ cậu giải đáp, không biết cậu có thời gian không?"
Tống Ngọc trong lòng hoảng hốt.
Không ngờ đã khuya như vậy rồi, Tạ Nhuận vẫn chưa đi ngủ, điều này khiến kế hoạch lén lút lẻn vào phòng Tần Quyền của cậu bị chặn lại ngay lập tức, chẳng biết nên tiến hay lùi.
Cậu cố gắng kiềm chế vẻ mặt ngượng ngùng của mình, lén lút giấu chiếc gối nhỏ ra sau lưng, mở cửa phòng, quay lưng lại rồi ném nó ra phía sau, giả vờ như đang giữa đêm đi ra để uống nước, ngơ ngác hỏi.
"À, được... được thôi, anh có vấn đề gì vậy?"
Tạ Nhuận vui vẻ dịch sang một bên, chủ động nhường chỗ cho Tống Ngọc, cầm kịch bản lên bắt đầu thảo luận cùng với cậu.
Hóa ra, người trong công ty của Tạ Nhuận đã nhận cho hắn một bộ phim, nhưng lại là thể loại ca vũ, trong đó có rất nhiều cảnh hát và nhảy, cần phải luyện tập đi luyện tập lại. Tuy nhiên, các bài hát trong phim vẫn còn một số chi tiết chưa được hoàn thiện, khiến Tạ Nhuận không biết phải làm thế nào để hiểu và kết nối với cốt truyện. Vì vậy, hắn nhớ đến Tống Ngọc với vai trò là một nhà soạn nhạc nổi tiếng Zling, nên muốn hỏi cậu một vài điều.
Tống Ngọc nghe giải thích này, có chút không thể tin nổi.
Nội dung giải trí Trung Quốc? Phim ca vũ? Nghiêm túc sao?
Liệu bộ phim này có thể có doanh thu phòng vé không? Chắc là đang lừa cậu đi!
Nhưng mà đối phương nói rất kiên quyết, nhìn có vẻ như rất nghiêm túc, khiến Tống Ngọc cũng không biết thật hay giả, chỉ có thể kiên nhẫn đi theo từng bước nghe hắn ta giải thích về việc soạn nhạc cho các bài hát trong kịch bản và cách kết nối cốt truyện.
Cứ nói như vậy, cuộc trò chuyện kéo dài gần nửa tiếng, chiếc đồng hồ trong phòng khách đã gần chỉ tới 12 giờ khuya.
Ở một bên khác, Tần Quyền chờ mãi mà không thấy Tống Ngọc đến, cuối cùng không chịu nổi nữa. Anh nghi hoặc tự hỏi không biết liệu Tống Ngọc có phải chữa khỏi chứng mất ngủ rồi hay không, kết quả vừa bước ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Tống Ngọc đang bị Tạ Nhuận kéo vào chuyện gì đó về một bộ phim ca vũ.
Tần Quyền:......
Tạ Nhuận đang cúi đầu thảo luận với Tống Ngọc, nghe thấy tiếng cửa mở, liền ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc.
"Ây, hôm nay làm sao vậy, sao Tổng giám đốc Tần cũng chưa ngủ?"
Tần Quyền nhìn thoáng qua Tống Ngọc đang bị mắc kẹt, thấy đối phương lảng tránh ánh mắt một cách chột dạ, liền hiểu rằng đối phương không muốn để Tạ Nhuận biết chuyện mình bị chứng mất ngủ. Vì vậy, anh hạ mắt xuống, thấp giọng nói.
"Tôi cảm thấy miệng vết thương hơi khó chịu, cho nên... muốn nhờ Tống Ngọc thay thuốc cho tôi."
"À à, như vậy sao, vậy các anh cứ vào đi, có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần."
Tần Quyền lạnh lùng từ chối, kéo Tống Ngọc trở về phòng mình.
Vừa vào trong phòng, Tống Ngọc lập tức uống một cốc nước lớn, giải cứu cái cổ họng sắp cháy bỏng sau một lúc nói chuyện, rồi cằn nhằn nói.
"Ôi trời ơi, người này cũng thật biết nói! Hơn nửa tiếng rồi, nếu không có anh, tôi chắc là còn chẳng thể đi nổi."
Tần Quyền bất đắc dĩ đưa khăn cho cậu, "Nếu không muốn nói chuyện với hắn ta thì thôi, sao hắn ta có thể kéo cậu lại được? Nói qua loa vài câu là xong."
"Tôi cũng muốn vậy, nhưng mà người này, rõ ràng là rất tinh ranh, nếu lỡ anh ta phát hiện ra tôi bị chứng mất ngủ thời gian dài, lại nghĩ anh là thuốc an thần của tôi, rồi nghi ngờ gì đó thì phải làm sao?"
Nghe đến đây, tay Tần Quyền đang rót nước bỗng dừng lại một chút.
Tống Ngọc lập tức cảm thấy hối hận ngậm miệng lại, tự trách mình trong lòng.
Con mẹ nó, mày nói sao mà cứ để lỡ lời hết mọi chuyện vậy! Người này ghét nhất là bị mày coi anh ấy như thuốc an thần, giờ thì xong rồi, chắc chắn lại bị làm phiền!
Tống Ngọc chột dạ liếc nhìn Tần Quyền một cái, siết chặt chiếc khăn trong tay, lau lau mồ hôi trên trán.
Không ngờ Tần Quyền lại không chú trọng vào lời nói lỡ của cậu mà bỏ qua chuyện đó, lại đưa một cốc nước khác cho cậu, nghi hoặc hỏi.
"Không phải cậu đã thương lượng xong với Thẩm Dung Thời rồi sao? Như thế nào, hắn ta cũng không chữa được chứng mất ngủ của cậu à?"
Tống Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xua tay, "Không phải không phải, anh ta nói là có thể chữa, nhưng mà... bởi vì trên đảo này thiếu nhiều dược liệu, nên không thể bào chế thuốc, có lẽ phải về thành phố S mới được."
Tần Quyền ngạc nhiên nhướng mày, "Vậy chẳng phải còn phải đợi thêm vài ngày nữa, giấc ngủ của cậu... "
Tống Ngọc khổ sở nhíu chặt mày.
Cậu cũng biết, nếu phải đợi thêm một tuần nữa, đó sẽ là thêm những ngày đêm khó khăn không thể ngủ. Giấc ngủ không giống như những bệnh tật khác, có thể nhẫn nhịn một chút; nếu vượt quá 48 giờ, cơ thể sẽ bắt đầu có vấn đề. Đau đầu, chóng mặt là chuyện thường, nhưng vì thiếu ngủ, não bộ sẽ phản ứng bằng một cơn đau âm ỉ, khiến tính tình cậu càng thêm cục cằn và nóng nảy, cảm giác như muốn phá hủy mọi thứ xung quanh. Nếu chỉ ở một mình còn đỡ, nhưng nếu phải tham gia quay chương trình hẹn hò thực tế, làm đủ loại nhiệm vụ, cậu không biết mình sẽ làm ra hành động khó coi gì...
Dù sao thì, giấc ngủ là thứ mà con người khó có thể cưỡng lại, trong chiến tranh thế giới thứ hai, thậm chí có người dùng nó để thẩm vấn tội phạm, tra tấn gián điệp.
Huống chi chỉ là một người nhỏ bé như cậu?
Tần Quyền thật ra có thể giúp đỡ một chút, nhưng dù sao thì bọn họ đã ly hôn rồi. Nếu trong chương trình hẹn hò thực tế này, bọn họ quá thân thiết, buổi tối ngủ chung một phòng, những người tham gia khác sẽ nhìn thấy, lại không biết phải giải thích thế nào.
Tống Ngọc vốn định lén lút vào ngủ ké, nhưng khi nghĩ đến Tạ Nhuận đang đứng ngoài cửa canh chừng, cậu không có biện pháp, đành phải nuốt lại lời cầu cứu đã đến bên miệng trở về.
"Thôi, đành cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, dù sao thì một hai ngày cũng không sao, tôi sẽ đổi thuốc cho anh trước, sau đó lại trở về."
Tần Quyền gật gật đầu, không nói gì thêm, đi theo đối phương ngồi xuống, đặt cánh tay bị thương lên trên bàn bên cạnh.
Tống Ngọc mở hộp thuốc, ngồi dưới ánh đèn bàn, chăm chú lấy từng chai thuốc ra, tỉ mỉ bôi lên vết thương. Gương mặt nghiêm túc và cẩn thận của cậu được ánh sáng dịu dàng chiếu lên, khiến cậu càng thêm đẹp đẽ.
Tần Quyền lặng lẽ nhìn, nhớ lại cảnh cách đây hơn một năm trước khi bọn họ kết hôn, đối phương đã thức mấy đêm, vẻ mặt mệt mỏi và đầy dấu vết của sự kiệt sức, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.
"Hay là... cậu cứ ngủ ở đây đi, dù sao thì, hai vị đạo diễn kia, có mẹ ở đó, bọn họ cũng không dám phát sóng đoạn chúng ta ngủ chung phòng. Còn Tạ Nhuận... chắc một lúc nữa sẽ trở về, sẽ không ai phát hiện đâu."
Lần đầu tiên thấy Tần Quyền, người luôn cứng rắn và nguyên tắc, lại đang mời mình ở lại, Tống Ngọc cảm thấy hơi bất ngờ và vui mừng. Cậu cảm thấy trái tim mình như loạn nhịp, nhưng cuối cùng vẫn không vội vàng đồng ý ngay.
"Cái này... hình như không ổn lắm, anh không phải đã nói là nếu chưa kết hôn thì không thể ngủ chung phòng với anh sao?"
Tống Ngọc cố tình hỏi.
Tần Quyền im lặng một lúc, mắt thấy đối phương đứng dậy, anh vội vàng nắm lấy cổ tay Tống Ngọc, sau một lúc lâu, mới khó khăn từ trong miệng thốt ra một câu: "Cậu, không giống những người khác."
Hai người một đứng một ngồi, cực gần nhau, trên cổ tay Tống Ngọc cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ ấm áp từ Tần Quyền truyền đến. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng quạt điều hòa nhẹ nhàng vang lên.
Tống Ngọc cảm thấy sống lưng mình lạnh đi, cổ và gáy bất giác run lên, mắt nhìn xuống, thấy Tần Quyền đang chăm chú nhìn mình.
Có lẽ bởi vì trong dòng máu của đối phương có chút yếu tố người Caucasian*, nên đôi mắt đen sáng bóng luôn mang đến cảm giác sâu thẳm vô tận, sống mũi cao thẳng, nhìn một cái là biết không phải là người Trung Quốc thuần túy.
(*)Người Caucasian: Tại Hoa Kỳ, thuật ngữ gốc Caucasian đồng nghĩa với người da trắng hoặc người gốc Âu, Trung Đông hoặc Bắc Phi.
Ánh đèn chiếu sáng đúng vào mặt anh, khiến Tống Ngọc lúc này mới nhận ra, dưới môi của đối phương, thế nhưng lại có một nốt ruồi nhỏ.
Đã ở chung nhiều năm như vậy, cậu căn bản chưa bao giờ để ý đến điều này.
Chỉ sợ Tần Quyền cũng không biết.
"Anh đây... "
Cậu nỉ non mở miệng, nhịn không được đưa tay chạm vào nốt ruồi kia, khi tay cậu chạm vào, Tần Quyền không khỏi mím chặt môi, kéo theo cả nốt ruồi nhỏ và đầu ngón tay của Tống Ngọc bị cuốn vào.
Ngay lập tức, Tống Ngọc kinh ngạc trừng lớn mắt.
Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, khiến cả hai người đều hoảng hốt lùi lại hai bước.
Còn chưa kịp lên tiếng, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cốc cốc cốc".
Tạ Nhuận đứng ngoài cửa, nhiệt tình hỏi.
"Thế nào rồi? Vết thương của Tổng Giám đốc Tần không sao chứ? Tôi ở đây còn chút thuốc, cần tôi giúp gì không?"
Trong phòng không có bất kỳ tiếng động gì, Tạ Nhuận đợi một lúc, rồi lại giơ tay lên gõ cửa lần nữa.
Tống Ngọc đột ngột mở cửa bước ra ngoài, dáng vẻ như linh hồn đã bay đi đâu không rõ, ngây ngẩn đáp lại.
"Không cần đâu, đã xong rồi, tôi về phòng đây, anh tiếp tục công việc đi."
Nói xong, cậu vội vã quay người, chạy về phòng như một con thỏ bị chó đuổi.
Tuy nhiên, vết hồng nhàn nhạt trên má và cổ của cậu không thể nào che giấu, khiến Tạ Nhuận nhìn thấy mà cảm thấy một cơn sóng giận dâng lên. Khi Tống Ngọc quay lưng, Tạ Nhuận lập tức trở nên u ám, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt và tham lam.
Hừ.
*
Sáng ngày hôm sau, vẫn là những cặp đôi quen thuộc, tận hưởng từng hoạt động của buổi hẹn hò theo cấp độ của mình.
Thẩm Dung Thời cùng Tống Ngọc có gói dịch vụ năm sao, tự do ăn uống, chơi đùa và tham quan mà không bị hạn chế gì. Còn Tần Quyền và Hứa Nặc Khiêm thì thấp hơn một chút, chỉ có thể trải nghiệm những điểm đến và món ăn theo yêu cầu của tổ chương trình. Đến lượt Từ Tinh Huy, Đỗ Nhược Hiên, bọn họ còn được ăn một bữa cơm trưa kiểu Trung, đi dạo ven bờ biển, nhưng Tạ Nhuận cùng Chu Tử Lực lại chỉ có thể nhịn đói, bị giam lỏng trong biệt thự, không thể ra ngoài.
Cả đêm không ngủ, Tống Ngọc lại trở về với gương mặt chán nản như lúc mới bắt đầu tham gia chương trình, vẻ mặt mệt mỏi, bực bội, đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Dung Thời liếc nhìn qua sắc mặt của cậu, nhận ra rõ ràng là do cậu không ngủ được, có chút cảm giác tội lỗi.
"Cảm giác dạo này tình trạng của cậu càng ngày càng tệ hơn rồi, trước khi tìm được tôi, cậu đã điều trị như thế nào vậy? Chẳng lẽ không có cách nào làm giảm bớt một chút sao?"
Tống Ngọc cả nửa người nằm nhoài trên ghế dựa trong xe, giọng điệu khó chịu nói.
"Anh còn dám nhắc đến à? Trước đây chính vì không ngủ được mà tôi mới làm nhạc và đua xe, thêu thùa, châm cứu, chơi game, dùng máy tính, gần như thử qua hết mọi cách để giúp mình ngủ, tưởng tìm được anh thì tốt rồi, ai ngờ anh còn chẳng đáng tin như mấy cách kia, ngay cả thuốc cũng không mang theo."
Thẩm Dung Thời ngượng ngùng cười một cái, "Tôi đâu biết tình trạng của cậu lại nghiêm trọng như vậy, vậy bây giờ thì sao, mấy cách đó đều không hiệu quả à?"
"Hiệu quả thì tôi còn cần phải vội vã tìm anh làm gì?"
Một câu lại một câu, Thẩm Dung Thời bị phản bác đến mức chỉ biết gật gật đầu, ngậm miệng không nói gì thêm.
Một lúc sau, Thẩm Dung Thời đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại lần nữa hỏi, "Vậy không đúng lắm, nếu mấy cách đó đều không hiệu quả, thì tuần trước lúc trên du thuyền cậu làm sao mà chịu đựng được?"
Dựa theo lời Tống Ngọc nói, lúc đó là cả bảy tám ngày không ngủ, nếu mà không có cách gì, đối phương chắc chắn đã sớm chết rồi.
Tống Ngọc bực bội thở dài, "Tất nhiên là có những biện pháp khác, nhưng giờ thì không dùng được, cái đó tạm thời không thể áp dụng."
"Tại sao?"
"Anh quan tâm tôi làm gì? Mau nghĩ cách đi, làm sao có thể lấy được thuốc bào chế cho tôi! Nếu thật sự phải đợi đến thành phố S, đừng nói là tìm hung thủ cho em trai của anh, tôi chắc chắn sẽ chết thật đấy!"
Tống Ngọc thực sự vì thiếu ngủ mà tính khí trở nên rất khó ở, Thẩm Dung Thời cũng không dám hỏi thêm, chỉ đành vội vàng lật qua danh bạ trong tay, suy nghĩ xem người bạn nào ở gần đây có thể giúp đỡ, để hắn ta có thể gấp rút chuyển một ít thuốc đến đây, giải quyết tình huống cấp bách trước mắt.