Ban đầu, Tống Ngọc và Thẩm Dung Thời đang đứng trên một tảng đá nhỏ của đảo, theo chỉ dẫn của đạo diễn Hồ Lam, quay cảnh "hẹn hò lãng mạn" của bọn họ. Nhưng khi ngẩng đầu lên, bọn họ đột nhiên phát hiện một chiếc trực thăng không rõ thuộc quốc gia nào đang từ xa bay tới, tiếng động ầm ầm vang lên khi nó dần dần tiếp cận và hạ cánh chậm rãi ở phía đông của đảo.
"Đó là cái gì vậy? Không phải là hòn đảo này đã được bao trọn vì chương trình quay phim sao? Sao lại có trực thăng đến gần thế này?"
Các nhân viên công tác xung quanh hai vị khách mời đều cảm thấy bối rối, ngay cả đạo diễn Hồ Lam cũng đầy mặt thắc mắc.
Không ít nhóm quay phim và cư dân địa phương đều ngẩng đầu lên, thắc mắc và bàn tán xôn xao. Tuy nhiên, do tín hiệu trên đảo bị cắt đứt, dù muốn hỏi thăm và liên lạc để tìm hiểu tình hình, hoặc liên hệ với đạo diễn khác là Phùng Mạc Mạc, người đang ở trong biệt thự, cũng không thể. Vì vậy, cả nhóm chỉ có thể bàn tán vài câu rồi cố gắng phớt lờ chiếc trực thăng khổng lồ, tiếp tục quay các cảnh "hẹn hò" của nhóm mình.
Chỉ có Tống Ngọc nhìn chiếc trực thăng khổng lồ bay qua, cảm thấy có chút quen mắt. Cậu và Thẩm Dung Thời đứng bên cạnh trao đổi ánh mắt, cả hai đều cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn, có thể là một chuyện ngoài dự liệu đang xảy ra.
Mà ở bên kia, khi trực thăng hạ cánh, cơn gió mạnh và sóng lớn tạo ra từ lực va đập đã trực tiếp khiến cả khuôn viên cỏ bị dập nát, đổ sập. Cảnh tượng ồn ào như vậy đương nhiên đã khiến những vị khách mời và đội ngũ quay phim trong biệt thự phải giật mình.
"Chuyện gì thế này? Ai cho phép bọn họ hạ cánh ở đây? Hòn đảo này là đảo tư nhân, có biết không vậy? Tiểu Trần, đi hỏi xem là ai cho phép, bảo bọn họ mau rời đi!" Phùng Mạc Mạc nhìn về động tĩnh phía xa, sắc mặt khó chịu, la hét ầm ĩ nói.
Ông ta giơ tay ra hiệu dừng quay, vẻ mặt rõ ràng rất bực bội.
Chưa đầy một lát sau, từ trên máy bay, hàng chục người mặc đồ đen bất ngờ nhảy xuống, ngay lập tức lao về phía trung tâm biệt thự, bao vây toàn bộ đội ngũ nhân viên công tác có mặt ở đó.
"Rè rè rè"
Một loạt tiếng dao động vang lên từ trên bầu trời, toàn bộ hòn đảo vốn dĩ bị cô lập bỗng nhiên khôi phục lại sóng tín hiệu như bình thường.
Tống Ngọc là người đầu tiên nhận ra có điều bất thường.
Cậu vốn luôn mang theo điện thoại bên mình để phòng trường hợp có sự cố, có thể theo dõi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, trên hòn đảo này không có tín hiệu, nên điện thoại của cậu lâu nay luôn ở trạng thái tắt màn hình. Không ngờ hôm nay lại bất ngờ sáng lên.
"Ủa? Sao điện thoại của tôi lại có tín hiệu vậy? Mấy người có mở xe phát sóng không?" Cậu nghi ngờ, nhíu mày hỏi đạo diễn Hồ Lam bên cạnh.
Hồ Lam vội vàng lắc đầu, "Không có đâu, xe phát sóng chỉ mở tối đa hai giờ mỗi ngày, lẽ ra... chuyện gì thế này?"
"Rè rè rè," chiếc bộ đàm mà đạo diễn Hồ Lam đang cài trên người, vốn chỉ là vật trang trí, đột nhiên phát ra tiếng, khiến tất cả các nhân viên công tác có mặt giật mình.
"Hồ Lam, Hồ Lam, lập tức triệu tập tất cả các khách mời của chương trình về biệt thự, yêu cầu mọi người nhanh chóng quay lại, nhanh chóng quay lại... "
Giọng nói hoảng hốt và lo lắng của đạo diễn Phùng Mạc Mạc vang lên từ bộ đàm, khiến mọi người đều nghiêm mặt lại.
Thật ra, Phùng Mạc Mạc không phải là một đạo diễn tài năng xuất sắc. Vì lợi ích của nhà đầu tư, ông ta có thể nói là sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn, vừa xấu vừa keo kiệt, lại còn giỏi giả vờ ngây thơ, khó ai có thể bắt lỗi được. Tuy nhiên xét cho cùng, thứ mà ông ta quý trọng nhất vẫn là chức danh đạo diễn của chương trình,《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》một chương trình đang rất hot, chính là bệ phóng giúp ông ta nổi tiếng. Do đó, việc ông ta đột ngột muốn bọn họ ngừng quay, yêu cầu tất cả mọi người quay lại ngay, rõ ràng là một động thái cực kỳ kỳ lạ.
Nhìn tình hình này, có vẻ như không phải chuyện nhỏ.
Chỉ trong chốc lát, mấy người cũng không kịp để ý đến việc quay phim nữa, lập tức lên xe quay trở về.
Khi bọn họ đến nơi, hầu hết các nhóm quay phim và khách mời đã tụ tập đầy đủ trong biệt thự trên đảo. Một người bất ngờ xuất hiện giữa phòng khách, ngồi ở vị trí cao nhất, nhàn nhã uống trà. Mặc dù khuôn mặt tái nhợt như giấy, nhưng đôi mắt của người đó lại sáng như muốn phát ra ánh sáng, đầu ngẩng cao như vừa mới thắng một trận chiến, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và khinh bỉ, nhìn toàn bộ mọi người trong phòng khách.
Phùng Mạc Mạc cung kính đứng bên cạnh người đó, vẻ mặt đầy sợ hãi đang lau mồ hôi lạnh. Khi nhìn thấy Hồ Lam cùng Tống Ngọc và những người khác đã đến, ông ta lập tức tỏ ra như gặp được cứu tinh.
"Ai nha, mấy người đến rồi, tôi đang đợi mấy người đấy."
Tống Ngọc ngây người, đẩy Phùng Mạc Mạc ra để nhìn rõ người đang ngồi đó, không thể tin nổi mà thốt lên.
"Mẹ? Tại sao mẹ lại ở đây?"
Tống Ngọc mờ mịt nhìn người phụ nữ mặc trang phục xa hoa ngồi giữa phòng, không phải chính là Tần Như Ngọc, người đã bỏ nhà đi khi cậu chỉ mới bốn, năm tuổi sao?
Cậu vẫn tưởng đối phương đã mất tích, đã chết, hoặc sống ẩn danh lang bạt khắp nơi, có thể còn tái hôn nữa!
Nhưng cậu không bao giờ nghĩ tới, sau hơn mười mấy năm, cậu lại có thể gặp lại bà.
Hơn nữa lại trong tình huống và hình tượng như thế này.
Cậu nhịn không được siết chặt nắm đấm, tiến lên hai bước, nuốt nước bọt, nhíu mày định hỏi gì đó, nhưng ngay lúc đó, một tiếng quát giận dữ từ bên cạnh đã cắt ngang suy nghĩ của cậu.
"Tống Ngọc, cậu kêu loạn gì thế? Bà Tần đây sao có thể là mẹ cậu được?"
Cũng vì tiếng quát đó, Tống Ngọc lúc này mới bừng tỉnh, cố gắng kìm nén sự dao động trong lòng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn sang một bên, lúc này cậu mới nhận ra, trong phòng khách này, hóa ra còn có khá nhiều người khác đứng xung quanh.
Cha Từ, Từ Hữu Tài không biết từ lúc nào đã có mặt ở đây, hai tay đặt lên vai của Từ Tinh Huy, vẻ mặt hưng phấn kích động, như thể vừa trúng số, cố gắng kìm nén niềm vui gần như tràn ra ngoài. Trong khi đó, Từ Tinh Huy lại như rơi vào trong mộng, khuôn mặt ngập tràn sự hoảng hốt.
Một hàng dài những người mặc đồ đen đứng sau lưng Tần Như Ngọc, giống như những người canh gác, sắc mặt nghiêm túc.
Còn Tần Quyền thì ngồi trên một chiếc sofa bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ.
Khi anh nhìn thấy Tống Ngọc, ánh mắt thoáng hiện một chút lo lắng, nhưng sau đó không khỏi nhìn về phía Tần Như Ngọc đang ngồi ở vị trí cao nhất với vẻ không hài lòng, rồi hỏi.
"Thật sự không cần phải ầm ĩ thế này, chỉ là chuyện gia đình của Tần gia mà thôi, truyền ra ngoài cũng chỉ làm trò cười thêm. Những người không liên quan đến chuyện này thì cứ để bọn họ về phòng đi."
Chuyện gia đình?
Có chuyện gì mà lại liên quan đến cả hai gia đình Từ gia và Tần gia?
Tống Ngọc chợt nhớ lại vụ việc thật giả thiếu gia của Từ gia, cùng với cuộc thảm sát của Tần gia nhiều năm về trước, bỗng dưng nhận ra hình như mình đã vô tình bị cuốn vào một bí mật gia tộc khổng lồ. Mọi người có mặt trong phòng đều cảm thấy tim mình thắt lại, một cảm giác bất an lạ thường dâng lên, bọn họ lập tức đứng dậy.
Chu Tử Lực ngượng ngùng cười, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, chuyện của mấy người thì cứ để mấy người tự giải quyết, chúng tôi chỉ là đến tham gia một chương trình giải trí thôi, không cần phải biết nhiều như vậy."
"Không sao." Tần Như Ngọc, người ngồi ở vị trí cao nhất, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngọc và Thẩm Dung Thời, ánh mắt lộ ra một sự vui sướng lạnh lùng, như thể sau nhiều năm bị giam giữ, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng.
"Vừa hay, mấy vị thiếu gia của các gia tộc cũng có mặt ở đây, giúp chúng tôi làm chứng, cũng giảm bớt không ít phiền phức trong tương lai. Ha, nói là chuyện gia đình, thực ra chỉ là chuyện sinh tử quan trọng, không thể công khai thôi. Nếu vài vị thấy chuyện này mà không cứu, thì khi Tần gia chúng tôi giành lại quyền lực, tôi sẽ một lượt thăm hỏi các trưởng bối trong nhà các vị, kết quả cũng sẽ giống nhau."
Giành lại quyền lực?
Thẩm Dung Thời cùng Tạ Nhuận đều nhạy bén bắt được từ "giành lại quyền lực" này, đôi mày hơi nhíu lại. Nhưng vì đối phương đã nhắc đến Tần gia, bọn họ cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành nhắm mắt, ngồi xuống lần nữa.
Đạo diễn Hồ Lam rất biết điều, nhìn quanh một lượt, rồi kéo một chiếc ghế từ bên cạnh, đưa cho Tống Ngọc cùng Thẩm Dung Thời, ra hiệu để bọn họ tạm thời ngồi xuống.
Tống Ngọc không động đậy, ánh mắt của cậu vẫn dán chặt vào đôi mắt của Tần Như Ngọc, có chút không thể tin nổi, lại càng không thể nói rõ cảm giác không cam lòng ở trong lòng. Dường như cậu muốn tìm ra điều gì đó trong ánh mắt của bà ta, nhưng kể từ khi cậu bước vào đại sảnh này, bà ta chỉ liếc nhìn cậu một cái qua loa, như thể đang nhìn một thứ rắc rưởi gì đó, rồi không bao giờ nhìn lại cậu lần nào nữa.
Vẫn là vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Giống y như mười mấy năm trước.
Tống Ngọc khẽ cười tự giễu, rồi mệt mỏi ngồi xuống, tự giễu cợt bản thân vì đã nuôi dưỡng một chút hy vọng không thể kiểm soát trong lòng.
Cũng đúng, cậu rốt cuộc đang mong đợi điều gì? Mười mấy năm trước, đối phương có thể ngồi yên trên sofa, trơ mắt nhìn người đàn ông kia dùng cây gậy sắt đánh cậu đến gần chết, lại không một lần ngăn cản. Vậy thì, sau mười mấy năm, sẽ có thay đổi gì khác sao?
Cậu còn hy vọng điều gì nữa, lại có thể nghĩ rằng người phụ nữ này còn sót lại một chút tình mẫu tử hay sự quan tâm nào dành cho cậu sao?
Buồn cười chính là, trong suốt cuộc đời mình, Tống Ngọc có bốn người cậu gọi là cha mẹ, nhưng không một ai trong số bọn họ thực sự yêu thương cậu.
Cậu chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác.
Dù là cha mẹ thân sinh hay nuôi dưỡng, tất cả đều giống nhau, đều là thừa thãi.
Tống Ngọc cúi đầu, siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay phát ra tiếng kêu khe khẽ, nhưng cậu giống như không cảm nhận được nỗi đau, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, không để chúng rơi xuống.
Thẩm Dung Thời cảm nhận được sự dao động từ người bên cạnh, đôi mắt sau lớp kính vẫn lạnh lùng như thường, nhưng cơ thể lại nhẹ nhàng nghiêng về phía cậu, lặng lẽ che giấu biểu cảm của Tống Ngọc.
"Xem ra, mọi người ở trên đảo có vẻ rất thoải mái, nên chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia. Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Tần Như Ngọc, em gái của Tần Húc Thăng, gia chủ đời trước của Tần gia. Cũng là một trong hai người duy nhất còn đủ tư cách để kế thừa gia tộc Tần gia."
Người phụ nữ đứng đầu lạnh nhạt nói, sống lưng thẳng tắp, dường như không hề hay biết rằng câu nói của mình sẽ tạo ra sóng gió lớn đến vậy. Bà ta liếc mắt khiêu khích nhìn Tần Quyền đang đứng bên cạnh.
Ban đầu, bà ta nghĩ rằng Tần Quyền sẽ tỏ ra kinh ngạc, nhưng không ngờ tới, đối phương vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lạnh nhạt, không hề dành cho bà ta một ánh mắt.
Bà ta bỗng cảm thấy nghẹn họng, không biết phải làm sao, cảm giác khó chịu tràn ngập.
Tuy nhiên, Tần Quyền không hề ngạc nhiên, nhưng các vị khách mời có mặt ở đây lại kinh ngạc đến mức mắt như muốn rơi ra ngoài.
Chuyện gì thế này? Em gái của Tần Húc Thăng sao?
Em gái của Tần Húc Thăng không phải đã chết từ nhiều năm trước rồi à? Sao lại xuất hiện một người em gái khác? Lại còn chuyện thừa kế quyền lực nữa, vậy có phải là Tần gia đang chuẩn bị thay chủ không?
Bọn họ đầy bụng những câu hỏi, hoang mang và lo lắng nhìn về phía Tần Quyền, nhưng đối phương lại chẳng có chút ý định giải thích gì cả.
Trong phòng khách, điện thoại của Phùng Mạc Mạc và Hồ Lam đột nhiên vang lên, cả hai người hoảng hốt vội vàng rút điện thoại ra.
"Xin lỗi, tôi phải nhận cuộc gọi này... "
Bọn họ còn chưa kịp nghe máy, thì đột ngột bị một người đàn ông mặc đồ đen giật lấy điện thoại.
"Ê ê, đợi đã, cái này là điện thoại cá nhân của tôi... "
Phùng Mạc Mạc chưa kịp ngăn lại, chỉ kịp thấy tên của mẹ Tần hiện lên trên màn hình trước khi điện thoại của mình bị người đàn ông áo đen đoạt lấy, trực tiếp bẻ làm hai. Gương mặt ông ta đầy tức giận, không kìm nén được nữa mà nổi trận lôi đình.
"Ý gì đây? Các người điên rồi à? Đây là địa điểm quay phim của chúng tôi, các người xâm nhập đã không nói, sao lại phá hoại thiết bị liên lạc của tôi?"
Hồ Lam cũng muốn lên tiếng phản đối, nhưng nhìn thấy đám người đông đảo và khí thế mạnh mẽ của bọn họ, ông ta đành im lặng, không dám tranh cãi thêm.
Tần Như Ngọc nhấp một ngụm trà, không những không giải thích gì mà còn bước tới thêm hai bước, hỏi một cách thách thức.
"Phùng đạo diễn, Hồ đạo diễn, không cần phải hoảng hốt, tôi chỉ muốn giúp các người giảm bớt sự ảnh hưởng của những người khác mà thôi. Hôm nay tôi đến, chỉ muốn dùng đất quý của các người để đăng một tin tức đầu đề. Nghe nói các người có thể trực tiếp mở chế độ phát sóng trực tiếp? Mà số người xem chương trình của các người rất đông? Tôi đã mang theo thiết bị cần thiết, không bằng ngày hôm nay thử luôn."
Bà ta đưa mắt ra hiệu một cái, lập tức những người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh tiến lên, cưỡng ép buộc đội ngũ sản xuất của chương trình mở phòng phát sóng trực tiếp.
Sau vài ngày không có bất kỳ buổi phát sóng nào của《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》, những khán giả đã chờ đợi suốt thời gian qua lập tức ào ạt vào xem.
Nhưng mà, không kịp để bọn họ kịp hỏi về người chồng cũ của Tống Ngọc là ai, khi nào tập thứ hai sẽ phát sóng, liệu Thẩm Dung Thời cùng Hứa Nặc Khiêm có thành công nắm tay nhau hay không, bọn họ đã nhận ra địa điểm quay phim trở nên rất kỳ lạ. Mặc dù đây là chương trình hẹn hò nam-nam, nhưng ở giữa phòng khách lại có một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi, điều đáng ngạc nhiên hơn là, chủ tịch tập đoàn Từ thị, Từ Hữu Tài trong lời đồn, thế nhưng lại có mặt ỏ đây. Cả không khí trong phòng như thể một phiên tòa điều tra, khiến không ít người ngỡ ngàng, thậm chí tưởng mình đã đến nhầm chỗ, phải vội vã dừng lại.
"Chuyện gì thế này? Lỗi hệ thống của chương trình à?"
"Sao lại có cả người nhà tham gia vậy? Đây là phần mới của chương trình sao?"
"Chắc là thay đổi địa điểm rồi, đây chính là hòn đảo biệt lập mà các phương tiện truyền thông nhắc đến à? Sao có tín hiệu vậy? Vậy tại sao mấy ngày trước lại không phát sóng trực tiếp?"
"Chờ đã, những người mặc đồ đen này là sao? Cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra."
......
Như những gì khán giả đã cảm nhận được, ngay sau khi phòng livestream được mở, Tần Như Ngọc hài lòng nhìn số người xem tăng vọt, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng, tuyên bố mục đích quan trọng nhất của mình hôm nay.
"Tôi hôm nay đến đây, chính là để khôi phục danh phận em gái của cố gia chủ Tần Húc Thăng, để đón tiếp người thừa kế thực sự của Tần gia về nhà. Năm đó, tôi không phải chết vì bị bệnh như lời đồn, mà là bị mẹ của gia chủ hiện tại của Tần gia Tần Quyền, là Liễu Như Nguyệt truy sát. Bà ta vì quyền thừa kế Tần gia mà không tiếc đuổi cùng giết tận, thậm chí sẵn sàng làm đến mức cực đoan. Vì để tránh đòn trả thù, tôi đã phải trốn đi. Nhờ vào tay của gia chủ Từ gia, Từ Hữu Tài, tôi đã đổi con trai của mình với con trai của bọn họ, chịu đựng nhục nhã, chỉ để có thể sống sót đến nay. Hôm nay tôi công khai, Từ Tinh Huy, thực ra không phải là con nuôi của Từ gia, cũng không phải là cô nhi hay thiếu gia giả, cậu ấy là con trai của tôi, Tần Như Ngọc, cũng là người có đủ tư cách thừa kế chức gia chủ Tần gia!"
Một câu nói, như sét đánh giữa trời quang, ngay lập tức nổ ra làm chấn động các mặt báo, tin tức đột ngột chiếm lĩnh trang đầu của các ngành nghề.