• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vong Mạng

***

Lý Mộ mới mở mắt liền bị ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào khiến hai mắt không thể nhìn thẳng.

Nội tâm hắn cả kinh, tưởng hai nữ quỷ kia thừa lúc hắn không phòng bị làm gì đó mờ ám, nhưng khi đang chuẩn bị kháp ấn phòng bị, vừa cúi đầu mới phát hiện ánh sáng lại do chính hắn phát ra.

“Tình huống gì đây?”

Lý Mộ cả kinh đứng bật dậy, lúc này kim quang(1) quanh người hắn càng thêm rực rỡ, cảm giác như bản thân ngập trong ánh sáng, hai mắt tuy khó có thể thấy rõ nhưng cơ thể lại có một loại cảm giác ấm áp.

Tô Hòa đứng xa xa nhìn hắn, kinh hãi nói: “Ngươi còn nói ngươi không biết Phật hiệu!”

Tới giờ khắc, nàng mới ý thức được, bản thân mình từ khi bắt đầu tới giờ đã xem nhẹ người thanh niên trước mặt.

Hắn không chỉ có tâm chí kiên định dị thường, không bị sắc dục mê hoặc mà trên người còn có sẵn đại thần thông Phật môn. Linh thể thuần âm, trời sinh bị Phật quang khắc chế là dễ hiểu nhưng kim quang trên người Lý Mộ ẩn chứa lực lượng khiến ngay nàng cũng phải kinh hãi không thôi.

Điều này đồng nghĩa Pháp kinh Phật môn mà hắn vừa mới niệm tuyệt đối không phải Phật hiệu bình thường.

Ánh mắt nàng lóe lên u quang như muốn xuyên qua quầng sáng xem Lý Mộ thế nào nhưng kết quả chỉ có thể thấy một mảnh mờ ảo.

Mở mắt vẫn thấy xung quanh toàn là kim quang, Lý Mộ cảm giác mình sắp mù, vội vàng nhắm mắt lại rồi trực tiếp hỏi: “Làm sao khống chế ánh sáng này thế?”

Tô Hòa hơi sửng sốt, có chút khó tin, hỏi lại: “Ngươi không biết?”

Lý Mộ bất đắc dĩ đáp: “Ta vừa mới nói là thử một chút mà…”

“…”

Tô Hòa trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Ngươi tán luồng pháp lực Phật môn trong cơ thể đi.”

Lý Mộ quyết đoán tản đi luồng pháp lực mà hắn mới dẫn dắt từ chuỗi Phật châu vào trong cơ thể, theo đó, kim quang trên người hắn quả nhiên từ từ mất biến, mắt lại có thể nhìn bình thường.

Không thể ngờ được kinh Phật ở một thế giới khác lại có thể thay thế Pháp kinh ở nơi này, Lý Mộ cảm thấy con đường của mình lại rộng thêm một quãng nữa.

Uy lực của Tâm Kinh còn lớn hơn dự đoán của hắn. Nếu bản thân hắn có pháp lực Phật môn, vậy chẳng phải có thể biến thành nguồn sáng di dộng khiến vạn quỷ khuất phục, quần yêu tránh lui sao…

Tô Hòa dùng ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc nhìn hắn rồi hỏi: “Ngươi làm sao biết thần thông Phật môn?”

“Việc này không quan trọng. Ta tiếp theo phải làm thế nào mới cứu được Lâm cô nương?” Lý Mộ không đáp mà nhìn cơ thể càng lúc càng mờ ảo của Lâm Uyển rồi hỏi.

Thu hồi nghi hoặc, Tô Hòa từ tốn giảng giải: “Phật môn tu tâm, Phật quang có thể khu quỷ, cũng có thể độ quỷ, chỉ cần trong lòng ngươi không có sát niệm thì sẽ không làm nàng bị thương tổn. Ngươi thử lại đi, từ từ dùng Phật quang bao bọc linh thể của nàng…”

Lý Mộ lại một lần nữa dẫn một luồng pháp lực từ trong Phật châu ra, tiếp đó nhỏ giọng tụng niệm Tâm Kinh, rất nhanh liền thấy trên người hắn có kim quang tỏa ra.

Hắn thử khống chế nó, kết quả ý niệm vừa động lập tức có một luồng sáng từ ngoài cơ thể phóng ra, từ từ bao bọc linh thể Lâm Uyển, đợi tới Lý Mộ dùng toàn bộ Phật quang bao kín cả người Lâm Uyển, cơ thể hắn đột nhiên như bị rút cạn sức lực, đổ oặt xuống.

Phật quang này dù là dùng pháp lực trong chuỗi Phật châu để dẫn ra nhưng tiêu hao phía sau đó đều là pháp lực của bản thân Lý Mộ, mà pháp lực của Lý Mộ vốn chẳng có nhiều, mới rồi lại lãng phí mất một lần, giờ dùng thêm lần nữa lên người Lâm Uyển nữa liền khô kiệt hoàn toàn.

Hắn cũng không ngã xuống đất mà là ngã vào một khuôn ngực mềm mại ngát hương thơm.

Tô Hòa đỡ hắn xong ân cần hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ một lát là ổn thôi.” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với nữ quỷ ở cự ly gần, Lý Mộ muốn đứng dậy nhưng dưới chân lại không có chút sức lực nào.

“Không việc gì đâu. Ta đã không phải con người, cũng sẽ không có cái gì nam nữ phòng bị.”

“Đa tạ ân công!” Cơ thể Lâm Uyển đã ngưng thực hoàn toàn, nàng quỳ gối trước mặt Lý Mộ, cảm kích nói: “Ân cứu mạng của ân công, Lâm Uyển không biết làm sao có thể báo đáp…”

“Không cần cám ơn.” Lý Mộ xua xua tay rồi nói tiếp: “Để cho Lâm cô nương phải chịu oan khuất cũng là do nha môn thất trách, là chúng ta thất trách.”

Cùng lúc đó, trong lòng hắn thầm than, quả nhiên đạo hạnh càng sâu thì Thất tình càng cường đại, minh chứng là Hỉ tình do cảm kích mà sinh ra của Lâm Uyển, nếu so với Trương Vương Thị thì đâu chỉ gấp có mười lần…

Tô Hòa đã có thể ngưng tự thành thực tế, vậy tu vi tối thiếu cũng là Đệ Tam cảnh, Thất tình của nàng sẽ càng cường đại hơn, tiếc rằng những tồn tại có đạo hạnh thâm sâu cơ này, bình thường Thất tình sẽ không hiện ra ngoài, mà dùng đạo hạnh bé nhỏ của Lý Mộ, cơ bản không thể dẫn ra nổi.

Oán linh cỡ như Lâm Uyển chính là cực hạn của Lý Mộ.

Tô Hòa nhìn sang phía Lâm Uyển, hỏi: “Ngươi sau này có tính toán gì không?”

Lâm Uyển cúi thấp đầu, đáp: “Ta tính đi U Đô.”

Lý Mộ đã biết rõ thế giới hiện tại hắn ở có mười châu ba đảo, cũng chính là nơi mà con người, yêu quỷ và tinh quái ở chung. Còn U Đô Quỷ Vực lại hoàn toàn là lãnh địa của quỷ vật, ngoài linh thể quỷ vật ra, nếu không phải người mang đại thần thông thì không thể tiến vào, nơi đó quanh năm bị quỷ vụ bao phủ, chỉ có đêm tối, không có ánh sáng, là nơi thích hợp nhất để linh thể tồn tại và tu hành.

Tô Hòa nhìn nàng, hỏi lại: “Ngươi không báo thù nữa?”

Lâm Uyển lắc đầu, đáp: “Triệu gia đã có quan hệ với Quận thừa, ở quận Bắc chẳng ai có thể động tới, ân công đã cứu ta một mạng, ta không thể hại ân công.”

Lý Mộ dùng ánh mắt kiên định, quả quyết nói: “Chuyện này, ta quản định rồi.(2)”

Lâm Uyển từ bỏ chuyện báo thù xong còn có thể tới U Đô, tiếp tục sinh tồn bằng một hình thái khác.

Lý Mộ nếu ngưng tụ bảy phách không được thì chỉ còn một con đường chết, ngay cả cơ hội thành quỷ như nàng cũng không có.

Hắn không thể ngày ngày chực chờ trên đường để dắt bà lão qua đường, cũng không thể trông vào “chút lông dê” từ mỗi mình Trương Sơn, trong khi Thất tình của Oán linh quá cường đại, chờ tới khi hắn giúp Lâm Uyển xử lại án, giải nỗi oan khuất, có lẽ có thể nhờ nàng mà một lần hành động ngưng tụ thành công phách đầu tiên.

Cơ hội lần này không dễ có, nói cái gì hắn cũng thể buông tha.

Lâm Uyển không muốn liên lụy nên cũng cương quyết nói: “Ta không báo thù.”

Lý Mộ nghiêm sắc mặt, đáp: “Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, coi như ngươi không báo thù, ta cũng nhất định phải khiến Triệu Vĩnh đền tội.”

Lâm Uyển có chút cuống quýt: “Ân công, người vì cái gì…”

“Bởi vì ta là bộ khoái.” Lý Mộ nhìn nhị nữ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta không phụ bộ y phục trên người ta, ngươi không đừng nói gì nữa, Triệu Vĩnh kia ta quyết bắt, Quận thừa cũng không giữ được hắn!”

“Ân công…”

Lâm Uyển quỳ mọp xuống đất, không nói thêm lời nào, chỉ có hai hàng nước mắt theo gò mà chảy xuống, tiêu tán vào trong trời đất.

Lý Mộ thoáng rùng mình. Lâm Uyển chỉ thoáng chốc phát ra quá nhiều sự cảm kích, cơ thể hắn có chút chịu không nổi…

Tô Hòa đã hoàn toàn bị hắn thuyết phúc, lúc này dùng ánh mắt sùng kính nhìn Lý Mộ, than thở: “Nếu quan lại trong thiên hạ đều có thể giống như công tử, thế gian này đã có thể bớt đi biết bao nhiêu oan hồn?”

Mặt mo của Lý Mộ có chút nóng như phát sốt bởi hắn còn xa mới hào hùng đại nghĩa như vậy, sở dĩ hắn giúp Lâm Uyển báo thù, vừa là công cũng vừa vì tư, vừa là trả công đạo cho Lâm Uyển, cũng là vì cái mạng nhỏ của mình.

Tô Hòa vẫn đang đỡ Lý Mộ, hỏi: “Ta có thể giúp gì cho công tử không?”

Lý Mộ đáp: “Hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, trước hãy thả ra, bằng không, rất có thể kinh động bên trên phái ra cường giả lợi hại hơn tới giải quyết án này, tới lúc đó chúng ta dù có lý cũng không nói rõ được. Về phần Lâm cô nương, ngươi trước đừng lộ diện, mấy ngày tới tạm thời đi theo bên người Tô cô nương, đến lúc nào đó, có lẽ còn cần ngươi đích thân ra mặt…”

Tô Hòa khẽ gật đầu đồng ý: “Tất cả theo công tử sắp xếp.”

Lâm Uyển cũng ngẩng đầu, kiên định đáp: “Ta mọi chuyện đều nghe ân công.”

Lúc này, Tô Hòa đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nhìn Lý Mộ rồi hỏi: “Công tử không biết cấm ngôn thi pháp(3) sao?”

Lý Mộ lắc đầu.

Vì tránh để Đạo thuật hoặc Pháp kinh bị lọt ra ngoài, Cấm ngôn thi pháp gần như là thần thông bắt buộc phải học tại các đại tông thuộc hai nhà Phật Đạo, chỉ là Lý Thanh không dạy hắn, Lý Mộ cũng không biết đi đâu học.

Tô Hòa suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Công tử nếu cần, thiếp thân có thể dạy ngươi…”

Mặc dù Lý Mộ có nhiều con bài tẩy nhưng lại không biết cấm ngôn thi pháp, lo nhất là chiêu số của mình bị người khác học được nên nghe thế liền vui vẻ đáp ngay: “Vậy việc này xin đa tạ cô nương…”

Chú giải:

1. Kim quang: Ánh sáng màu vàng kim.

2. quản định: Đã quyết định sẽ quản việc nào đó.

3. Cấm ngôn thi pháp: là thi triển thần thông, pháp thuật mà không niệm thành tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK