Lý Mộ cuối cùng cũng buông tha, không tiếp tục thu hoạch Hỉ tình từ Trương Sơn nữa, coi như cạo lông dê thì cũng không thể cạo mãi một con được, huống hồ là người.
Để đền bù tổn thất tinh thần cho gã, Lý Mộ đặc biệt trả thêm mấy văn tiền. Trương Sơn hí hửng cười rồi chạy đi, Lý Mộ lại tranh thủ thời cơ thu được thêm một ít.
Theo thu hoạch từ Trương Sơn, Lý Mộ đối với việc làm sao để thu hoạch Thất tinh cũng đã có nhận thức rõ ràng.
Cái này có vẻ cũng không phải chuyện gì quá huyền diệu. Trương Sơn yêu tiền, Lý Mộ trả tiền cho gã, Trương Sơn sinh lòng vui sướng, loại vui sướng này là do Lý Mộ tạo ra, vậy nên hắn có thể hấp thu được…
Nếu như hắn có thể làm cho càng nhiều người sinh tâm tình vui sướng nữa, chẳng phải rất nhanh sẽ ngưng tụ ra phách thứ nhất?
Trả tiền - vui mừng, nhận trợ giúp - vui mừng, cảm kích - vui mừng, những thứ này có lẽ cũng có thể để cho hắn hấp thu…
Nghĩ thông điểm này, Lý Mộ liền có chút đứng ngồi không yên.
Tuy nói nha môn để hắn nghỉ một thang, trong một tháng này, Lý Mộ hoàn toàn có thể ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng với hắn mà nói, thời gian quý hơn bất cứ thứ gì khác, tuổi thọ chỉ còn chưa tới nửa năm, làm sao có thể để phí dù chỉ một khắc?
Để cho người khác sinh lòng vui sướng, biện pháp đơn giản nhất chính là giúp người tạo niềm vui.
Sống hai đời, Lý Mộ chưa bao giờ có năng lượng tích cực như bây giờ, một lòng chỉ muốn giúp đỡ người khác, tuy mục đích không thuần túy lắm nhưng quá trình lại luôn đong đầy chân thiện mỹ.
Trước mắt với hắn mà nói, cách thu hoạch Hỉ tình dễ nhất tiếp đây chính là trả tiền.
Trả hết tiền nợ Trương Sơn, vẫn còn một món nợ lớn hơn chỗ Lý Tứ.
Lý Mộ không chút chần chừ, sau khi thay đổi chế phục bộ khoái, lập tức đi ra đường lớn.
Con đường trước nhà Lý Mộ có tên là Vị Ương phố. Vị Ương phố trả dọc từ Nam tới Bắc thị trấn Dương Khâu, cũng là khu vực mà Lý Mộ phụ trách, mọi việc xảy ra trên đường này đều sẽ do Lý Mộ quản lý.
Mấy ngày trước do hắn bị tai nạn nghề nghiệp xin nghỉ phép, con đường này hiện tại do Lý Tứ quản lý thay.
Lý Mộ tìm được Lý Tứ không chút khó khăn. Y đang muốn đi vào một thanh lâu, bị Lý Mộ chặn ngay trước cửa.
Lý Mộ lấy bạc trả cho Lý Tứ. Để thu hoạch Hỉ tình từ y, Lý Mộ còn đặc biệt trả dư mười văn.
“Cám ơn.” Lý Tứ thu bạc lại, phất phất tay với hắn rồi nói: “Thân thể ngươi đã không sao rồi, con đường này từ sau tự ngươi để ý, ta còn có việc phải đi trước…”
Nhìn Lý Tứ bước vào thanh lâu, mặt mũi Lý Mộ đầy sự nghi hoặc.
Sự tình phát triển có điểm khác so với dự kiến của hắn.
Theo lý, hắn trả tiền cho Lý Tứ, dù y không cao hứng như Trương Sơn, cũng không thể không vui mừng một xíu nào.
Trừ khi y không thích tiền.
Lý Mộ sau khi nghĩ lại mới nhớ ra, hai vị đồng liêu bên cạnh hắn, Trương Sơn tham tài còn Lý Tứ háo sắc, lực hút của bạc với Lý Tứ còn xa mới bằng Trương Sơn.
Cái này có chút phiền toái, Lý Mộ cũng không thể mời y đi dạo thanh lâu được. Bổng lộc trước kia của hắn mà đi thanh lâu thì chút nước sáo còn không húp nổi.
Hơn nữa, Lý Tứ đi dạo thanh lâu từ trước tới giờ đều không mất tiền, trái lại, thỉnh thoảng còn kiếm được ít bạc nữa.
Cứ theo Lý Tứ ở đây rình cạo lông dê là bất khả thi, chỉ có thể tìm đối tượng khác.
Lý Mộ đi vòng vòng trên đường một canh giờ, trong một canh giờ này, hắn giúp hai thằng nhóc nghịch ngợm lấy một con diều giấy mắc ở trên cây xuống, đưa một bà lão lạc đường về nhà, lấy bát nước cho con chó đất đang bị trời nắng hun cho nóng thè cả lưỡi, kết quả buồn bã nhận ra, Hỉ tình lấy được từ trên thân con chó kia là nhiều nhất…
Đây cũng chỉ là so sánh tương đối mà thôi, nhìn tổng thể mà nói, Hỉ tình mà hắn hấp thu được vẫn ít đến phát khóc.
Cứ tiếp tục như vậy, không biết thời ngày tháng năm nào hắn mới có thể ngưng tụ ra phách thứ nhất…
“Xem ra ngươi đã tìm được biện pháp.” Một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền tới.
Lý Mộ quay đầu, kinh ngạc đáp: “Lão đại…”
Lý Thanh vẫn vận một thân áo xanh như trước, nhìn Lý Mộ một chút, ánh mắt này dần dần lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Ngươi dẫn khí cùng lắm mới chỉ canh giờ, vậy mà đã có thể nhận biết Thất tình, tiến cảnh sao lại nhanh như vậy…”
Lý Mộ lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không biết.
Lý Thanh dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ của ngươi là gì?”
Lý Mộ hồi tưởng một chút rồi đáp: “Giờ Mậu, Canh Ngọ, Bính Ngọ, Nhâm Thìn.”
Lý Thanh lộ vẻ giật mình, nói: “Tứ Trụ Thuần Dương, khó trách…”
Lý Mộ nghe không rõ liền hỏi lại: “Cái gì Thuần Dương?”
Lý Thanh giải thích: “Người Tứ Trụ Thuần Dương chính là người sinh vào giờ dương, ngày dương, tháng dương, năm dương. Người này sinh ra là Thuần Dương chi thể, bản thân liền có khả năng thu hút, tích tụ linh khí, sau khi học xong Đạo Dẫn chi thuật, bước vào con đường tu hành, tốc độ tu luyện sẽ vượt xa người thường.”
Lý Mộ nghe mười hiểu năm nhưng cũng miễn cưỡng hiểu được rằng, hắn với việc tu hành có vẻ rất có thiên phú. Có thiên phú càng tốt, vậy hắn có thể sớm ngày ngưng tụ bảy phách, cái này đương nhiên là một chuyện tốt.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Lý Thanh nhìn Lý Mộ một cái rồi nói tiếp: “Đừng vội cao hứng, Thuần Dương chi thể tuy thích hợp tu hành nhưng cũng không hẳn đều là chuyện tốt. Thân thể thuần Dương, thuần Âm, Ngũ hành, với đám yêu tà đều là vật đại bổ, đồng thời cũng sẽ thu hút đám tà tu dòm ngó, một khi bại lộ, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng… ”
Chút đắc ý trong lòng Lý Mộ đã sớm tan biến, hắn không khỏi suy đoán, đời trước chết có phải chính là vì nguyên nhân này hay không? Hồn phách của thân thể thuần Dương chính là thuốc bổ cho đám yêu tà, trước khi hắn tới, ba hồn bảy phách của Lý Mộ đều vô cớ biến mất, trăm phần trăm là đụng phải yêu tà rồi.
Hắn nhịn không được nhích lại bên người Lý Thanh, hỏi nhỏ: “Lão đại, ta phải làm gì…”
Lý Thanh nhìn hắn, trấn an: “Yên tâm đi, chỉ cần người không nói ngày sinh tháng đẻ cho người khác biết, không ai có thể nhìn ra người là Thuần Dương chi thể, hơn nữa nơi này là thị trấn, đám yêu tà kia dù có gan lớn bằng trời, cũng không dám ở đây quấy phá…”
Nghe xong trong lòng Lý Mộ muốn ói, rõ ràng đã có yêu tà quấy phá một lần rồi, ai biết có lần thứ hai hay không.
Đương nhiên những lời hắn không thể nói ra, dù sao nếu thừa nhận yêu tà nuốt ba hồn bảy phách của Lý Mộ chẳng khác nào thừa nhận hắn không phải là Lý Mộ, một khi huyện nha biết rõ, chỉ e hắn cũng sẽ bị xử lý y như đối với bọn yêu tà.
Lý Thanh cuối cùng nhìn hắn rồi nói: “Được rồi, đi tuần tra đi, chờ ngươi luyện hóa đủ Thất tình xong ta lại dạy ngươi cách ngưng tụ bảy phách…”
Bước trên đường, tâm tình Lý Mộ so với ngày đầu đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy hắn đã mất hết bảy phách, tính mạng bị uy hiếp nhưng cũng đã có cách giải cứu, đã có phương hướng để cố gắng.
Trong Thất tình, Hỉ tình là dễ thu hoạch nhất, giúp người tạo niềm vui, thu thập Hỉ tình, ngưng tụ đệ nhất phách, chính là mục tiêu ngắn hạn của hắn.
Lý Mộ đưa mắt liếc nhìn đám người xung quanh, quyết không buông tah cho bất kỳ cơ hội nào.
Qua một lát, đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, mục tiêu kế tiếp đã được phát hiện.
Đó là một vị phu nhân ăn vận giản dị. Nàng đứng giữa đường phố, có vẻ đang gặp rắc rối nào đó, khắp khuôn mặt đầy vẻ lo âu, nàng ngăn từng người trên đường lại, tựa như muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn họ, nhưng người qua đường lại làm như không thấy nàng…
Nàng đứng lạc lõng giữa biển người qua lại con đường như thủy triều, thoạt nhìn hết sức bất lực, bi thương…
“Thế đạo suy đồi, thế đạo suy đồi a(*)…” Nhìn đám người qua đường lãnh huyết vô tình, Lý Mộ thở dài, bước nhanh tới trước, hỏi: “Vị đại tỷ này, người cần giúp đỡ gì sao?”
Phu nhân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Mộ, khó có thể tin, nói: “Đại nhân, ngài, ngài là đang nói chuyện với dân phụ sao?”
Lý Mộ trầm ngâm đáp: “Trừ ngươi ra, còn ai nữa sao?”
Mặt phụ nhân lộ vẻ vui mừng, Lý Mộ đang muốn nói tiếp thì một gã người qua đường bước qua trước mặt hắn, kinh ngạc nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng cổ quái.
Đang khi còn đang khó hiểu, hắn liền thấy người đi đường đi xuyên qua thân thể phu nhân kia…
Mặt trời chói chang oi bức, đứng giữa đám người chen chúc đi như thủy triều trên đường mà hắn cảm giác lưng bỗng lạnh toát.
Phu nhân nhìn Lý Mộ, mừng rỡ hỏi: “Đại nhân, người nhìn thấy dân phụ sao?”
“Không nhìn thấy!” Lý Mộ ngẩng đầu nhìn trời, lau mồ hôi trên trán rồi lắc đầu than thở: “Trời hôm nay nóng mờ cả mắt, ta cái gì cũng không nhìn thấy…”
Chú giải: * nguyên gốc là Thế Phong Nhật Hạ - là một câu thành ngữ của TQ, ý chỉ tình hình(xã hội) ngày càng kém đi, không còn được tốt đẹp như xưa nữa.