• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Vong Mạng

***

Quận thành quận Bắc.

Trong nội đường phủ quận thừa, một nam tử trung niên đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Nói sao, bảo không lấy chồng là không lấy chồng sao?”

Thanh niên quỳ một trên đất ngẩng đầu đáp: “Hồi đại nhân, tiểu thư lần này tới Dương Khâu du ngoạn là giả, muốn thấy trước mặt Triệu Vĩnh mới là thật. Có điều không ngờ Triệu Vĩnh kia bản tính khác xa thanh danh, ngày ngày mê luyến thanh lâu, hơn nữa còn vào chưa được một khác đã đi ra…”

Nam tử trung niên đặt chén trà xuống, nói: “Một khắc đồng hồ, ừm, cũng không quá ngắn…”

Thanh niên nói: “Một khắc đồng hồ là tính từ lúc hắn bước vào cho tới khi đi ra khỏi thanh lâu, có thể còn tắm rửa trong đó…”

“Đúng là hơi ngắn…”

Thanh niên suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tiểu thư gặp một nam tử ở Dương Khâu huyện, có vẻ như thích hắn…”

“Hể?” Nam tử trung niên vuốt vuốt chòm râu trên cằm rồi hỏi: “Khó trách nó lần này về lại vui vẻ như vậy. Tên đó thế nào?”

Thanh niên đáp ngay: “Đối với tiểu thư rất tốt, lúc hắn ở cùng với tiêu thư cũng không làm việc gì quá lễ giáo. Thuộc hạ thấy tiểu thư vui vẻ nên cũng không ngăn cản.”

“Chỉ cần Diệu Diêu vui vẻ là được rồi.” Nam tử trung niên lắc đầu, nói với giọng có phần tiếc nuối: “Triệu Vĩnh kia là Hỏa Hành chi thể, tương sinh với thể chất Diệu Diệu. Bổn quan lâu lắm mới tìm được, nếu hai đứa kết hợp là lập tức có thể bù đắp khuyết điểm trời sinh của Diệu Diệu, giúp nó bước lên con đường tu hành, đáng tiếc…”

Nói xong, y đổi giọng hỏi: “Nam nhân kia thân phận thế nào, có gia đình chưa?”

Thanh niên đáp: “Là bộ khoái Lý Tứ thuộc huyện nha Dương Khâu, chưa lập gia đình, khi đi chung với tiểu thư, hắn che giấu tên thật và thân phận, hơn nữa còn định ra ước hẹn ba năm với tiểu thư. Đại nhân, xử trí người này thế nào ạ…”

Nam tử trung niên nói: “Nếu Diệu Diệu và hắn đã định ra ước hẹn ba năm, vậy thì chờ hắn ba năm.”

Thanh niên ngẩng đầu hỏi tiếp: “Nếu ba năm sau hắn không tới…”

Nam tử trung niên phất phất tay, cắt ngang: “Ước hẹn là do chính định ra, đến lúc đó, tới hay không cũng không do hắn quyết…”

Thanh niên lại hỏi: “Còn Triệu gia…”

Nam nhân trung niên thờ ơ nói: “Diệu Diệu đã có ý trung nhân. Chuyện Triệu gia sao, đơn giản thôi, sai ngươi tới báo cho bọn họ biết. Mặt khác, nói với huyện lệnh Dương Khâu, bảo hắn hai năm tới quan tâm Lý Tứ kia một chút, tu hành hay không không quan trọng, Diệu Diệu gặp được người thích nó cũng không dễ dàng gì…”

Thanh niên thoáng suy nghĩ một chút rồi lo lắng hỏi: “Đại nhân, người kia có phải có mưu đồ tính toán gì không?”

“Mưu đồ?” Nam tử trung niên mỉm cười, nói: “Mưu đồ thì sao, chỉ cần Diệu Diệu thích hắn, chỉ cần hắn có thể làm Diệu Diệu vui vẻ, tài phú, quyền thế, hắn muốn cái gì, bản quan cho hắn cái đó…”



Triệu phủ, Dương Khâu huyện.

“Không tìm được?” Triệu Vĩnh nghe hạ nhân báo cáo xong, chau mày tức tối nói: “Tên lùn chết bằm, không phải ôm tiền xong chạy chứ?”

Gã đi đi lại lại liên tục trong phòng. Tuy nói hắn làm việc kia rất kín đáo, không ai hay biết nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn mời cao nhân thông hiểu Đạo pháp đi giám sát thôn Lâm Gia, không ngờ cao nhân kia sau khi nhận tiền cọc liền biến mất, Triệu Vĩnh không khỏi hoài nghi có phải mình gặp lừa đảo rồi không.

Trong khi gã đang bực bội, một tên hạ nhân vội vã chạy vào, gấp giọng nói: “Thiếu gia, lão gia và phu nhân bảo người ra ngoài, có người phủ quận thừa tới…”

Nghe nói có người phủ quận thừa tới, Triệu Vĩnh vội vàng ra khỏi phòng, chỉ thấy trước phòng khách không có khách nhân, chỉ có cha mẹ gã đứng đó với gương mặt tái nhợt ngơ ngác.

Triệu Vĩnh nhìn họ, nghi hoặc hỏi: “Cha mẹ sao vậy? Người phủ quận thừa đâu?”

Gia chủ Triệu gia vung tay vả thẳng vào mặt gã rồi nghiến răng mắng: “Đồ khốn nạn, mày đã làm gì.”

Triệu Vĩnh ôm mặt, sững sờ hỏi lại: “Con làm gì chứ?”

Gia chủ Triệu gia sầm mặt nói: “Hôn sự của mày với thiên kim nhà quận thừa bị hủy bỏ rồi.”

“Gì chứ?”

Sắc mặt Triệu Vĩnh đại biến, dù gã đã sớm thăm dò được thiên kim nhà quận thừa là một cô gái nổi tiếng xấu xí, nhưng vì tiền đồ, gã cắn răng đồng ý, thậm chí cũng vì đó mà sát hại vợ chưa cưới, giờ lại nói với gã là hôn sự bị hủy, bảo gã làm sao tiếp nhận?

Triệu Vĩnh vừa sợ vừa gấp, hỏi dồn: “Vì cái gì chứ?”

Gia chủ Triệu gia ném một phong thư ra trước mặt gã rồi nói: “Thiên kim nhà quận thừa hai hôm trước tới Dương Khâu du ngoạn, thấy mày ngày ngày mê luyến thanh lâu, trở về liền báo quận thừa đại nhân hủy bỏ hôn ước…”

Triệu Vĩnh rùng mình, tựa như nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền tái nhợt.

Phu nhân kia lộ vẻ hối hận, buột miệng nói: “Sớm biết sẽ như vậy thì đừng…”

Gia chủ Triệu gia hỏi: “Đừng cái gì?”

Phu nhân đưa mắt nhìn nơi khác, lắc đầu đáp: “Không có gì.”

Gia chủ Triệu gia lộ vẻ hoài nghi, truy hỏi: “Các người giấu ta chuyện gì phải không?”

“Làm gì có.” Phu nhân gượng gạo cười đôi tiếng rồi lảng sang chuyện khác: “Hôn ước hủy thì hủy, nghe nói con gái quận thừa vừa béo vừa xấu vô cùng, lấy nàng là thiệt thòi cho Vĩnh nhi nhà chúng ta. Lão gia uống chén trà bớt giận nào…”

Lời bà còn dứt, một tên hạ nhân từ bên ngoài hớt hải chạy vào, nói: “Lão gia, phu nhân, không hay rồi. Người huyện nha tới, nói là thiếu gia dính líu với một vụ án mạng, muốn dẫn thiếu gia tới huyện nha tra hỏi…”

Xoảng!

Chén trà từ trong tay phu nhân rớt xuống vỡ tan tành.

Triệu Vĩnh mềm oặt cả người, ngã vật ra đất.



Trương huyện lệnh biết tin hôn sự của Triệu Vĩnh và thiên kim nhà quận thừa bị hủy trước cả Triệu gia bởi người phủ quận thừa sau khi tới Dương Khâu huyện, chỗ tới đầu tiên chính là huyện nha.

Bọn họ vừa mới rời Triệu gia, Trương huyện lệnh liền phái người tới bắt Triệu Vĩnh.

Trong vụ án Lâm Uyển, điểm khiến huyện nha e ngại cũng chỉ là việc quận thừa nhúng tay vào, giờ Triệu gia chẳng còn quan hệ gì với quận thừa, Trương huyện lệnh tự nhiên không có gì phải lăn tăn nữa.

Trên công đường, Triệu Vĩnh kiên quyết phủ nhận, lớn tiếng kêu: “Ta không giết người, Uyển nhi là vợ chưa cưới của ta, ta làm sao có thể giết nàng?”

Mẹ Triệu Vĩnh đứng phía sau gã, khóc lóc kể lể: “Đại nhân, oan uổng quá, Uyển Nhi chỉ là mất tích…”

Trương huyện lệnh lạnh nhạt nhìn ả một cái rồi nói: “Chúng ta đã tìm được thi thể Lâm Uyển cô nương.”

Phu nhân thoáng sửng sốt xong lập tức khóc lóc thảm thiết: “Con dâu đáng thương của ta, con chết thảm quá, đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta, bắt hung thủ về quy án…”

Trương huyện lệnh vỗ Kinh đường mộc(1), lớn tiếng nói: “Triệu Vĩnh, ngươi thực sự không giết Lâm Uyển?”

Triệu Vĩnh quỳ rạp xuống đất, nói lớn: “Đại nhân, oan uổng quá!”

Trương huyện lệnh nhìn gã rồi nói: “Ngẩng đầu lên, nhìn xem nàng là ai.”

Triệu Vĩnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khuôn mặt nữ nhân chậm rãi xuất hiện trước mặt gã.

“Quỷ!!!”

Triệu Vĩnh kinh hoảng, mặt cắt không ra hạt máu, cứ thế lập tức ngất đi.

Triệu phu nhân ôm đùi Triệu gia chủ, thảm thiết van xin: “Lão gia cứu Vĩnh nhi đi, chúng ta chỉ có một đứa con này!”

“Nó là một mạng, người khác cũng là một mạng, là ta dạy nó không tốt.” Hai hàng lệ chảy trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên, cuối cùng, Triệu gia chủ nhìn con trai mình một cái rồi nói nhỏ: “Gieo nhân nào, gặt quả đó, Vĩnh nhi à, kiếp sau hãy làm người tốt…”

Mẹ Triệu Vĩnh rùng mình một cái, đoạn dùng ánh mắt oán hận cực độ nhìn ba người Lý Mộ, Trương Sơn sau đó mặt mũi tối sầm, lập tức ngất đi.

Chán ghét, phẫn hận đều thuộc về Ác tình. Triệu Vĩnh đáng chết, mẹ gã cũng không phải loại tốt lành gì, đối với loại người này, Lý Mộ không lưu lại một chút tình cảm nào.

Đợi sau khi Lý Mộ mời hồn Lâm Uyển tới, vụ án này liền không còn gì khúc mắc nữa, việc thẩm vấn Triệu Vĩnh cũng chỉ là làm cho đúng thủ tục.

Theo luật lệ Đại Chu, giết người thì đền mạng, Trương huyện lệnh vung bút son lên, định Triệu Vĩnh vào khung tử tội. Huyện lệnh tuy không có quyền trực tiếp định sống chết của người khác, nhưng chỉ cần mang công văn trình lên phủ quận trưởng, đợi thẩm tra xong xuôi thì huyện nha chính là nơi chấp pháp.

Tất cả các quận của Đại Chu đều có quyền tự trị, triều đình bình thường sẽ không nhúng tay vào sự vụ của các quận, vậy nên việc lớn việc nhỏ trong quận đều do quận trưởng quyết định.

Bằng khoảng cách từ huyện nha tới quận thành, tính cả đi lẫn về chậm nhất cũng chỉ tốn thời gian ba ngày.

Hồ sơ luận tội kèm hình phạt cho Triệu Vĩnh, từ lúc đi đưa quận trưởng duyệt tới khi quay về chỉ mất thời gian hai ngày.

Ba ngày sau, Triệu Vĩnh bị dẫn ra Thái Thị Khẩu(2) xử trảm.

Dương Khâu huyện vốn không lớn, Triệu gia trong huyện cũng có mấy phần danh vọng.

Ngày Triệu Vĩnh bị chém, bách tính huyện Dương Khâu đều đổ xô ra đường.

Trương huyện lệnh đích thân giám trảm. Đao phủ đã ở trên đài chờ lệnh, đao của y cũng là vật bất phảm, một đạo hạ xuống, ngoài đầu người rơi xuống đất ra thì ba hồn bảy phách của phạm nhân cũng bị trảm diệt, việc này là để phòng phạm nhân sau khi chết hóa thành lệ quỷ, tiếp tục gây hại nhân gian.

Trương huyện lệnh ném một cái lệnh thiêm(3) ra, trầm giọng nói: “Giờ khắc đã điểm, hành hình!”

Ánh đao lóe lên, đầu Triệu Vĩnh rơi xuống.

Giữa tiếng kinh hô của đám người nơi Thái Thị Khẩu, Trương huyện lệnh nhìn sang không trung bên cạnh, nói với vẻ áy náy: “Lâm cô nương, bản huyện chỉ có thể làm tới đây thôi. Triệu Vĩnh đã chết, hy vọng ngươi sau này đừng mang oán niệm trong lòng mà đi vào tà đạo, họa hại nhân gian…”

“Đa tạ đại nhân. Lâm Uyển xin ghi nhớ lời dạy bảo của đại nhân…”

Nơi hư vô kia, chỉ nghe thấy tiếng, không thấy bóng dáng nàng.

“Bản huyện xấu hổ, không dám nhận lời cảm ơn của cô nương. Muốn cám ơn, hãy cám ơn bọn Lý Mộ.” Trương huyện lệnh lắc đầu, xoay ngươi nói với lão Vương đang ngủ gà ngủ gật phía sau: “Đừng có ngủ nữa, bảo người đi thu xác rồi dọn dẹp sạch sẽ vào…”



Ngày Triệu Vĩnh bị chém, Dương Khâu huyện còn xảy ra một chuyện khiến người người sôi nổi bàn tán.

Trong một ngày này thôi, gia chủ Triệu gia bán sạch dinh thự, cửa hàng rồi phân phát cho nha hoàn hạ nhân, đồng thời quyên ra toàn bộ gia sản, dời xa Dương Khâu huyện, từ đó không biết tung tích.

“Triệu lão gia là một người tốt, chỉ tiếc lại sinh ra một tên súc sinh…”

“Ài, ngày lễ tết, ông ấy còn phát cháo miễn phí cho mấy tên ăn mày…”

“Nghiệp chướng…”



Chỗ quán trà ven đường, nơi đám dân chúng rảnh rỗi đang ngồi bàn tán, một nam tử cao gầy đứng dựa cửa lớn của quán, hỏi: “Mấy vị tiểu bộ khoái kia cũng có dũng khí, mà tên họ là gì nhỉ?”

Tiểu nhị quán trà nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: “Lý Mộ, Trương Sơn, Lý Tứ, hình như là ba cái tên này…”

“Cám ơn.”

Nam tử cao gầy khẽ gật đầu rồi quay người biến mất trong đoàn người đông đúc trên đường.

Chú giải:

1. Kinh đường mộc: Một khối gỗ để quan xử án gõ xuống bàn khi cần lập trật tự công đường hay tạo uy hiếp với phạm nhân. Nó chính là cái Bao đại nhân hay gõ rồi nói: "Hoang đường" đó.

2. Thái Thị Khẩu: Dân gian hay gọi là cửa chợ, đại khái là khu vực rộng, thường tập trung người để việc xử trảm tạo tác dụng răn đe cao nhất.

3. Lệnh thiêm: Một cái thẻ gỗ chuyên dùng cho nha môn xử quyết, giống như cái mà Bao đại nhân hay ném ra rồi hô lớn: "Hành hình!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK